Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 27)

Phiên bản Dịch · 2847 chữ

Irene đang suy nghĩ về mấy tin tức bị lộ trong câu chuyện Argyi kể thì nghe thấy tiếng có người lên lầu, cô nghiêng tai lắng nghe, là bà Hudson.

Irene nghi hoặc, trước khi bà Hudson gõ cửa đã ra mở cửa trước, “Có chuyện gì sao, bà Hudson?”

Bà Hudson hết hồn, nhưng người phụ nữ dũng cảm dám cho Sherlock thuê nhà gần nửa năm này rất nhanh đã bình tĩnh, sau đó có chút quái quái nói: “Sherlock đang phá án ở Scotland Yard hả, cô biết tôi có ý gì rồi đi? Tôi cảm thấy cô rất cần phải đến đó một chuyến, nhân lúc mặt nó còn hoàn hảo, mang nó về.”

Irene nghiêng người xuống dưới hỏi: “Là thanh tra Lestrade gọi điện thoại cho bà à?”

“Ha ha.” Bà Hudson cười gượng hai tiếng, bà làm đội trưởng tiểu đội buôn chuyện của phố Baker, gần đây thường xuyên giao lưu tám nhảm với quý ngài nổi danh không thấu đáo nào đó ở Scotland Yard, loại chuyện này đừng nói ra ngoài thì tốt hơn. “Không phải do ông ấy không có số điện thoại của cô sao, cho nên mới phải gọi cho tôi, tôi thấy cô vẫn nên chạy nhanh qua đó đi.”

Nói xong, bà chủ nhà tốt bụng thông báo cho Irene xong liền xuống lầu.

Irene đợi bà Hudson xuống lầu rồi mới từ tốn hỏi góc tường không một bóng người: “Sao anh lại ở đây?”

Edward Harris ở trong góc trồng nấm âm u hỏi: “Cô không nhớ tên của tôi, đúng không?”

Irene đột nhiên có cảm giác nghe thấy tiếng ríu rít ríu rít bên tai, hồi nãy cô vừa mới bị cha cô ríu rít ríu rít một đống, nên lập tức không muốn để ý tới Edward Harris, mặc kệ đóng cửa lại.

Edward Harris: “...”

Sau một hồi lâu, Irene rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong mới mở cửa lần thứ hai, Edward Harris vẫn còn kiên cường đứng ở đó, thấy cô đi ra liền trực tiếp hỏi điều khó hiểu vương vấn trong lòng, “Cô nói chúng ta là bạn bè, anh Holmes nói quá tốt rồi, thế là sao? Hai người không phải ⸺” thích nhau sao?

Còn chưa nói xong, liền cảm nhận được tầm mắt làm cả người anh lơ mơ, Edward Harris nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên xem, trực tiếp đối diện với một mảnh đen tối không thấy ánh mắt trời, anh gần như bị hút vào nơi hắc ám ấy, rất đáng sợ.

“Anh đã nghe được cuộc trò chuyện của tôi với Sherlock lúc về?” Irene vốn không định để ý tới Edward Harris cứ ríu rít ríu rít, nhưng vừa nghe anh hỏi, cô liền đứng lại, theo bản năng nhìn chằm chằm vào anh, đến khi phát giác anh ta trở nên nhạt nhòa, cô mới bừng tỉnh nhắm mắt lại.

Cả quá trình này thật ra chưa đến 5 giây, nhưng Edward Harris đáng yêu lại có cảm giác mình như vừa phải chết lần nữa.

Irene mở mắt ra khôi phục bình thường, ý thức được vừa rồi mình hơi mất khống chế, cô liền xin lỗi Edward Harris, sau đó cho anh một viên kẹo. Edward Harris kinh sợ nhận kẹo lấy ăn, lập tức nhớ ra anh thật sự chỉ có thể chết một lần chứ tuyệt đối không thể có lần thứ hai, lập tức quên cái chuyện đáng sợ vừa rồi kia, còn tiện nghi khoe mẽ ⸺ giờ hình dạng hồn ma của anh còn rõ ràng hơn cả lúc đầu nhiều ⸺ nói với Irene: “Giá mà là vị táo thì còn tốt hơn nữa.”

Irene mím môi, “Anh nói Sherlock nói quá tốt rồi, là sao?”

Edward Harris còn đắm chìm trong dư vị phong phú vừa được ăn, chợt nghe câu hỏi, không thèm nghĩ liền đáp: “Lúc cô lên lầu, anh ta nhảy lên như trẻ con nói quá tốt rồi, cho nên tôi mới không hiểu, cô nói hai người là bạn bè, anh ta vui mừng như vậy quả thực là ⸺” Edward Harris mắc kẹt, mất hồi lâu mới nghĩ ra được một từ mới, nhanh chóng nói tiếp, “Quả thực là không khoa học, lấy kinh nghiệm độc thân nhiều năm của tôi ra xem, anh ta tuyệt đối thích ⸺ cô có thể nghe hết lời người ta nói rồi mới đi có được hay không? Tôi đây là lại bị làm lơ?”

Nhưng mà sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng thế nhỉ, đáng tiếc giờ kêu anh nghĩ thì lập tức nghĩ không ra, sao thành quỷ nhiều năm vậy rồi mà đầu óc vẫn không lớn lên được nhỉ. Chờ Edward Harris bay về lầu hai, anh mới nhớ ra, anh tới để hỏi đã tìm được <> của Van Gogh chưa, rốt cuộc giờ có tin gì không? Thôi, anh vẫn nên đến bảo tàng Astor tìm hiểu thì hơn.

Irene lần thứ hai nghe Edward Harris nói Sherlock rất vui khi cô thông báo họ là bạn bè, lòng bắt đầu rầu rĩ. Lúc xuống lầu, cô phân tích, sở dĩ cảm xúc của cô hạ xuống như vậy, đại khái là vì cô không chỉ muốn làm bạn với Sherlock không thôi.

Irene tùy tay gọi xe taxi, sau khi mất hồn ngồi lên xe, cảm xúc của cô vẫn không về bình thường được. Cô nhớ lại lời kể của cha, lại nghĩ tới phán đoán của cô về Sherlock, tự dưng suy nghĩ trong lòng cô có điểm dao động. Đồng chí Tiểu Ngải cũng không phải người không tiến vào ngõ cụt là không chịu ra, có đôi khi cô rất am hiểu đánh thẳng cầu, sau khi suy nghĩ và sự thật mắt thấy khác nhau, rối rắm không có kết quả thì cô sẽ nghĩ cách giải quyết.

Dưới tình huống thế này, hỏi ý kiến bạn bè là điều hiển nhiên.

Tuy nhiên, nếu đặt ở trên người Irene, tình huống này có hơi khó. Cô không có nhiều bạn, mà họ còn đang cách một cái vũ trụ song song với cô kia, liên lạc không được. Còn ở đây, cô chỉ kết bạn với một người duy nhất chính là Sherlock, người quen cũng ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.

Một lát sau, Irene phân tích ra người được chọn thích hợp nhất, cô móc di động ra bắt đầu gõ chữ, tư thế bày trận sẵn sàng đón địch như hồi trước cô muốn học cách suy luận của Sherlock vậy, đánh ra chữ nào lại châm chước rồi xóa rồi gõ lại chữ đó, chờ cô gửi tin nhắn đi, đã qua 3p.

Sau khi gửi tin xong, đồng chí Tiểu Ngải cầm di động, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mycroft Holmes đang chuẩn bị mở cuộc họp video với các bộ trưởng ngành Tài Chính thì Chính phủ nước Anh tự dưng nhận được tin nhắn mới. Anh nhướng mày, vì người có thể trực tiếp gửi tin nhắn vào số này của anh ít ỏi vô cùng, sau khi suy đoán bài trừ, Mycroft ít nhiều vẫn có chút bất ngờ khi thấy Irene nhắn tin cho anh. Đúng vậy, Irene có số của anh, xét thấy cô hiện tại là... Bạn cùng phòng của em trai anh, còn có năng lực đặc biệt nữa, cho nên anh đã khởi động giám sát cấp 3 với hai người đó, đây là cấp bậc giám sát cao nhất ở chỗ anh, đồng thời vẫn duy trì liên lạc với cô.

Nhớ tới chuyện xảy ra từ đêm khuya hôm qua đến giờ, Mycroft gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, cầm điện thoại mở tin nhắn ra đọc.

“Thưa anh Mycroft Holmes tôn kính, đầu tiên, tôi vô cùng cảm ơn anh đã không so đo hiềm khích lúc trước mà đưa đồ ăn sáng đến Scotland Yard; lại lần nữa, tôi cho rằng cần thiết phải thông báo cho anh biết sự cố phi tự nhiên xảy ra vào 12h55p, tôi sẽ cẩn thận xử lý tốt các ảnh hưởng tiêu cực có khả năng sinh ra; cuối cùng, tôi vốn tưởng Sherlock là một người vô tính luyến, nhưng giờ đã xảy ra vài chuyện khiến kết luận của tôi bị chếch đường, làm người nhìn Sherlock lớn lên, lại là người đầu tiên sáng chế ra cách suy luận, anh có suy nghĩ gì về việc này? Tôi cực kỳ chờ mong được anh chỉ điểm. ⸺ Ailin”

Nói đi phải nói lại, đây là tin nhắn chính thức đầu tiên giữa hai người, được viết theo cách viết thư, nội dung tin tràn ngập tôn kính dành cho người nhận, đến mức có thể nói có vài phần kính yêu, thái độ so với kiểu tin nhắn thích thì trả lời, không thích thì thôi, hay dù có trả lời thì cũng qua loa cho xong như ai kia quả thực tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà, làm người nhận tin nhắn, Mycroft lại không hề thấy vui, sắc mặt của anh có thể được gọi là ngưng trọng, chuyện anh lo lắng đã trở thành sự thật.

...

Scotland Yard.

Lestrade còng Sherlock trong văn phòng của ông, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi cực kỳ: “Tôi nói nè, cậu không thể nghỉ ngơi một chút được sao? Ít nhất thì đợi đến mai hãy chạy đến quậy! Cậu có biết hôm nay tôi chỉ mới ngủ được mấy tiếng không?”

Sherlock quét mắt nhìn trên dưới ông một lần, cho ra đáp án mà ngay cả Lestrade cũng không tính kỹ ra được: “5 tiếng 20 phút.”

Lestrade: “... Vì Chúa! Tôi không phải thật sự hỏi cậu, tôi chỉ đang nhấn mạnh là tôi không giống cậu có thể không ăn không ngủ mà tinh thần còn tốt hơn cả trăm lần!” Ông nhìn cái mặt không biết hối cải là gì kia, thất bại ngồi xuống ghế, không thèm đàn gảy tai trâu nữa, “Tôi đã nhờ người báo cho Irene tới Scotland Yard rồi, cậu cứ ngồi đây chờ cô ấy đi.”

Sherlock nhanh chóng nói tiếp: “Bà Hudson, tôi biết hai người thường lén lút trao đổi tin tức gì đó về tôi và Irene.”

Lestrade vô cảm hỏi: “Gì đó? Loại nào? Cậu giỏi thì nói tỉ mỉ kỹ càng xem.”

Sherlock đột nhiên mắt điếc tai ngơ, hắn túm cái còng tay trong tay, không nói lời nào.

Lestrade lập tức vui vẻ: “Sherlock, cậu có tin nếu cậu lại tiếp tục lăn lộn Scotland Yard nữa, tôi sẽ nói chuyện cậu yêu thầm Irene cho cô ấy biết không. Ồ, có phải cậu muốn hỏi sao tôi nhìn ra được? Cảm ơn Thượng Đế, ngài không cho đám người thường chúng tôi có IQ cao, nhưng ngài lại cho chúng tôi EQ đầy đủ. Ha ha, Sherlock kéo thấp EQ của toàn Scotland Yard xuống một con phố.”

Sherlock: “...”

Thanh tra Lestrade thật sự hả hê quá mức, chỉ cần nghĩ đến ngày thường ông phải chịu đựng Sherlock đến mức gần như phát điên, muốn tìm cái hố chui xuống, ông lại kéo ghế tới ngồi gần hắn, trêu chọc: “Có lần nào bộ não thiên tài của cậu từng suy luận xem Irene có thích cậu hay không chưa? Nhất định là có, vậy đáp án là gì? Cậu cảm thấy cô ấy cũng thích cậu chứ?” Bác thanh tra vô cùng hãnh diện, là người từng trải, ông đương nhiên nhìn ra hai người họ thích nhau, nhưng cái tên Sherlock EQ thấp này chưa chắc đã nhìn ra đâu.

Sherlock nhất thời nghẹn lời, hắn còn lâu mới thừa nhận bị Lestrade nói trúng. Hắn mím môi, khẽ liếc bác thanh tra đầy hưng phấn, chán ghét nói ra suy đoán: “Tôi không cho rằng một người có vợ ngoại tình mà vẫn chưa biết thì có EQ cao đến đâu, ngoài ra, anh thật sự có thể suy xét đến chủ nhà của anh, chồng bà ta thường đi công tác ở nước ngoài, gần đây chồng bà ta đi Thái, cái này có thể đoán được từ bức tượng Phật mà bà ta tặng anh.”

Lestrade: “... Tôi sẽ nói cho Irene thật đấy.”

Sherlock: “...”

Giây tiếp theo, hắn liền đứng lên, thanh tra Lestrade còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị còng, thứ dùng để còng tay ông chính là cái còng mà ông đã còng Sherlock từ nãy giờ.

“Anh sẽ không có cơ hội,” Sherlock không cần chìa khóa vẫn tay không mở còng được, từ trên cao nhìn xuống, nhìn bác thanh tra ngơ ngác, trong tay còn thình lình cầm lấy di động của Lestrade, làm bộ làm tịch mở danh bạ lên, “Ồ, để tôi tìm xem số điện thoại của bà chủ nhà ⸺”

Sợ cái tên này làm ra chuyện như dùng di động của ông nhắn tin hẹn một đêm nồng cháy cho bà chủ nhà đã có chồng kia, Lestrade lập tức đầu hàng, “Tôi sẽ không nói cho cô ấy, được chưa! Mau trả lại di động cho tôi, Sherlock!”

Đúng lúc này, di động trong tay Sherlock rung lên báo có tin nhắn mới, hắn hoàn toàn chẳng biết quyền riêng tư được viết như thế nào, nhíu mày mở tin nhắn ra đọc.

Tim của Lestrade vọt lên tới cổ họng, “Sherlock, tôi nói nè, cậu ngàn vạn lần đừng xằng bậy.”

“Sao Irene lại có số điện thoại của anh?” Sherlock quệt miệng hỏi.

“What? Sao tôi biết được? Tôi đâu có số của cô ấy.” Lestrade mới gặp Irene có vài lần, trò chuyện với nhau cũng chưa quá mấy câu, càng không có chuyện có số điện thoại của đối phương. “Có thể là bà Hudson cho cô ấy chăng, nhưng mà sao cô ấy lại nhắn tin cho tôi?”

Thanh tra còn chưa dứt lời, mặt Sherlock đã thối không chịu được, hắn không những xóa tin nhắn của Irene gửi cho Lestrade đi, mà còn tiện tay ném di động về phía ông, mặc kệ bác thanh tra bị còng một tay có thể bắt được nó hay không. Sau đó, hắn móc di động của mình trong túi áo khoác ra, đợi nửa phút vẫn không thấy Irene nhắn tin hay gọi cho hắn, hắn mím môi, mặt tối sầm lại, chỉ kém viết lên trên mặt ba chữ ‘tôi không vui’.

Lestrade khó khăn lắm mới tiếp được điện thoại, tránh việc di động của ông thành hung khí phi chiến đấu, cho nên không rảnh chú ý tới sắc mặt khó coi của Sherlock, thuận miệng hỏi: “Irene nói gì thế? Muốn mang cái tên tai họa là cậu đi rồi sao?”

Sherlock vẫn nhìn chằm chằm vào di động không thôi.

Chờ Lestrade xoay sở đủ đường mà vẫn không tìm thấy chìa khóa mở còng tay, ông liền rống Sherlock “Gặp quỷ, cậu trộm chìa khóa đi đâu rồi?”, đúng lúc này, Sherlock đột nhiên phóng ra một câu: “Có cái gì đó không đúng.”

“Cái gì cơ?” Lestrade thở phì phò ngồi lại trên ghế, ông cần thiết phải làm vậy, bởi vì ông thật sự rất muốn vung cái ghế dựa này vào người Sherlock. Sau đó, vừa ngẩng đầu lên liền thấy trong văn phòng của ông, không biết tự khi nào có một con chim nhỏ màu vàng, “Làm sao? Mà sao lại có một con chim bay vào đây? Sherlock, vừa nãy cậu nói có gì đó không đúng, cậu đang nghĩ đến vụ án nào ⸺ Cậu đi đâu đấy?”

Bác thanh tra tốt tính không chờ được đáp án của Sherlock, cùng với cái chìa khóa còng tay, ông học theo Sherlock túm lấy cái còng, đương nhiên không thể rút được cái cổ tay ra khỏi còng như ai kia, thế là ông ôm trán đau khổ rên rỉ: “Tôi cmn quá khờ.” Đồng thời ông cũng không phát hiện con chim không biết làm thế nào bay vào được văn phòng kia, sau khi Sherlock xoay người rời đi cũng bay theo hắn.

Nhìn theo hướng tích cực thì cái tên sát tinh Sherlock này cuối cùng cũng chịu rời đi, Scotland Yard vui mừng khôn xiết.

Sherlock ra khỏi Scotland Yard, nhìn bóng hình đứng chờ cách đó không xa, hắn mím mím môi, sải bước đi tới, vạt áo khoác dài phất phơ phần phật sau lưng hắn, trông rất khí thế. Chờ đến khi chỉ còn cách Irene một bước dài, Sherlock ngừng lại, hỏi ra câu hoàn toàn không có khí thế như tư thế đi đường của hắn, “Sao em không nhắn tin cho tôi?”

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.