Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 6)

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Irene bước vào giấc mơ, còn chưa đứng vững đã bị ba cô – Argyi – dùng tư thế ‘chim bay về tổ’ nhào về phía cô, Irene không cần nghĩ liền tránh đi.

Lại nhào lại trốn.

Argyi: “Ríu rít ríu rít!”

Irene bất lực đỡ trán, Argyi quyết đoán nhào tiếp, lần này Irene không né nữa, trừ phi cô còn muốn nghe một tràng “ríu rít ríu rít” bên tai.

Argyi còn được voi đòi tiên sờ lên mặt Irene, “Cục cưng, để ba xem con có gầy đi không? Có khát không? Có đói bụng không? Có bị lạnh không? Bị thương không?”

Irene: “... Ba cho rằng con xuyên tới nơi nào?”

“Tiên Kiếm Kỳ Hiệp? Cổ Kiếm Kỳ Đàm? Hồng Hoang?”

Irene lúc đầu ngơ ngẩn, sau đó nheo nửa mắt lại: “Đồng chí lão Ngải, xem ra chúng ta thật sự có vấn đề cần phải thảo luận. Xem ba theo phản xạ nói ra mấy cái tên này, ba nhất định đã sớm nghĩ sẵn trong đầu rồi, lại liên hợp đến tính cách và bản lĩnh của ba, nói lên ba rất quen thuộc với ba thế giới kia, hoặc nói đúng hơn là ba cũng đã từng xuyên không.”

Argyi: “...!! Lâm Lâm, con như vậy làm ba muốn bay.”

“Khi nói chuyện xin hãy vuốt thẳng đầu lưỡi!”

“.... Được.”

Ở trước mặt Irene, Argyi là một uke yếu ớt ← dùng chính miệng Argyi mô tả, ông bay qua ôm lấy Irene, bắt đầu nước mắt lưng tròng: “Ba thật quá khờ, ba sớm đã biết năm nay con sẽ xuyên, nhưng ba cứ tưởng sau sinh nhật 24 tuổi của con cơ, ba lại quên mất tháng hai năm nay nhuận! Khi ba gọi điện thoại cho con, con nói con đang ăn món Nhật do một con quỷ Nhật Bản tên Sadako nấu, ba đã biết ngày này cuối cùng đã tới! May là ba đã sớm có chuẩn bị, con xem, không phải con vừa vào giấc mơ đã được gặp ba ba rồi sao! Ba ba rất nhớ con! Con, cái đứa không có lương tâm này, sao giờ con mới vào giấc mơ! Ba ba chờ con đến rau cúc vàng đã lạnh rồi đó đó đó!... Đúng rồi, Lâm Lâm, rốt cuộc con đã xuyên tới nơi nào đấy?”

Irene: “... Con đang ở London nước Anh.”

“Vương quốc Anh tôi hủ tôi kiêu ngạo? Vậy thì ba an tâm rồi.” Argyi nhẹ nhàng thở phào, đàn ông tốt đều đi làm gay, vậy thì không cần phải lo con gái cưng bị bắt cóc, oh yeah!

Sau đó đồng chí lão Ngải dựa vào cái logic vớ vẩn này mà yên tâm, rồi hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, hận không thể biết rõ từng chi tiết một từ sau khi Irene xuyên không. Irene nghe hết, đồng thời cũng lựa chọn trả lời vài câu, cô tóm tắt lại chuyện vừa đến London liền gặp phải vụ án giết người liên hoàn, vừa tới London đã bị lộ, mới tới đã bị người ta lấy súng bắn tỉa chờ lệnh bắn chết, cùng với vừa tới London đã gặp được một người đàn ông thú vị, trở thành bạn cùng phòng với hắn, chuyện còn lại bình thường vô cùng.

Do nhập mộng cách vũ trụ khác nhau, lượng thời gian duy trì không còn nhiều lắm ⸺ chủ yếu là do thời gian Argyi trông ngóng đợi chờ Irene vào giấc mơ quá dài ⸺ chờ đến khi hai cha con giao lưu gần xong, lần ‘online’ này phải kết thúc, Argyi đột nhiên âm trầm hỏi: “Lâm Lâm, sao con không hỏi đến khi nào con mới về nhà được?”

Đầu Irene hiện đầy sọc đen, thấy ánh mắt ai oán của đồng chí lão Ngải, cô khoanh tay trước ngực, tuy không cao bằng Argyi nhưng khí tràng của cô cao 2m8, liếc nhìn Argyi khí tràng 1m6 mà đáp: “Nếu ba biết lúc nào con về được thì đã sớm nói cho con biết rồi, còn chờ con đi hỏi sao?”

Argyi: “... Con nói rất có lý, ba không thể phản bác.”

“Ngoài ra, chờ con về nhà, chúng ta lại nói về chuyện của ba.”

“Hết thời gian rồi, ba phải offline đây, bye bye cục cưng, con nhất định phải nhớ ba đó.” Đồng chí lão Ngải tự dưng mất sạch uy nghiêm, nói nhanh đến mức không thèm để ý dấu câu, lập tức kết thúc lần nhập mộng này.

Bởi vì lần nhập mộng này là do Argyi chủ đạo, cho nên khi ông kết thúc, Irene cũng bị ép phải ‘log out’ theo, nhưng cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ lượng tin tức không nhỏ do Argyi để lộ, trong giây lát, ngay sau khi mở mắt ra, tay phải của cô theo phản xạ rút ra một lá bùa. Chờ đến khi thấy rõ chủ nhân của cái tầm mắt chằm chằm như mấy ngàn kim tiêm kia là ai, cô chống hai chân lên trên sàn, đẩy cái sofa lui về đằng sau nửa thước. Sofa đụng phải đồ vật phía sau, gây ra hiệu ứng domino, tiếng lách cách lang cang vang lên không dứt.

Sherlock ngồi xổm trên bàn trà như một con mèo lớn, quan sát Irene: “...”

Irene suýt nữa nhầm Sherlock với lệ quỷ, chuẩn bị đánh người ta thành cặn bã: “...”

“Cô thuận tay phải! Tôi đã quan sát cô, vị trí bày biện dao nĩa lúc cô ăn cơm, vươn tay phải theo thói quen khi bắt tay, còn có vừa rồi, trong trạng thái không đề phòng, ý thức sẽ dùng tay thuận... Tất cả đều chứng minh cô là người thuận tay phải.”

“... Cho nên?”

“Không có gì.” Thám tử cố vấn hơn nửa đêm không ngủ được chạy đi quan sát con gái nhà người ta, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn trà, chỉnh lại bộ đồ ngủ bằng lụa của hắn, tính tiêu sái rời đi.

Irene gọi hắn lại, tổ chức từ ngữ xong mới nói: “Sherlock, làm ơn đừng làm ra chuyện vừa rồi lần nữa, tôi không muốn vừa mở mắt đã phát hiện người bạn mới kết giao đã bị tôi ngộ sát.”

“Tôi đã nhìn ra,” Sherlock xoay người đi, sắc mặt của hắn kém hơn cả lúc trước, không biết có phải tại do không ngủ được hay không, “Nhưng mà cô lỡ làm hư sàn nhà của bà chủ nhà Hudson rồi, ngày mai bà ấy thấy được nhất định sẽ bị dọa ngất.”

Irene cúi đầu nhìn sàn nhà, vừa nãy cô bị mắt mèo của Sherlock dọa (?), sau đó lúc kéo dài khoảng cách, cô đã không cẩn thận dùng sức quá mức, làm trên sàn có dấu ấn ngón chân.

“Tôi có thảm.”

“Hửm?”

“Ý tôi là tôi sẽ che nó lại.”

“Một ý kiến hay, nhưng lỡ tôi bị bà Hudson, chủ nhà trong lời kể của anh, phát hiện thì sao bây giờ?”

“Tiền bồi thường có lẽ sẽ rẻ đi một chút.” Sherlock không hề biết mình đang nói cái quái gì nữa, “Lúc tôi thuê phòng này, bà Hudson đã cho tôi thuê với giá đặc biệt. Bà ấy nợ tôi một ân tình, mấy năm trước, chồng bà ấy bị phán tù chung thân ở Florida, tôi đã ra chút sức.”

Irene hỏi dựa theo tư duy bình thường: “Anh giúp ông ấy miễn tử hình?”

Sherlock dùng giọng thưa thớt ngày thường trả lời: “Không, tôi chỉ ra chứng cứ chống đối ông ta.”

Irene như có suy tư: “Ừm, quan hệ của bà Hudson với chồng bà ấy nhất định không tốt.”

Sherlock gật đầu: “Vô cùng.”

Irene nhớ tới trường hợp của ông chủ nhà hàng kia, lại ngẫm tới trường hợp của bà chủ nhà này, lại lần nữa nói lời thật lòng: “Anh rất thú vị.”

Sherlock cong khóe miệng lên, còn ‘khiêm tốn’ đáp: “Người thường sẽ không nói như thế.”

Irene: “?”

“Thông thường bọn họ sẽ nói ‘piss off’.” Sherlock cười rộ, ngay cả nếp gấp khóe mắt cũng lòi ra, Irene ngồi trên sofa nhớ lại cảnh mình thấy ở hiện trường vụ án, cô cũng cười theo. “Nói đến đây, anh biết người thường sẽ nói gì về tôi không? Sau khi tôi cho bọn họ gặp quỷ ý.”

Sherlock: “?”

“A a a a!!” Irene khoa trương thét chói tai, “Nói thật lúc ấy tôi đã chuẩn bị nghe anh thét chói tai rồi đấy.”

“Tôi không hét, có phải làm cô thất vọng rồi không?”

“Nói thật ý hả? Thực sự có chút, ha ha.”

Sherlock và Irene nhìn nhau cười, dù sao trải qua sự cố vừa rồi, Irene cũng không ngủ được, Sherlock căn bản không ngủ. Sau khi Sherlock, thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới, có thể nháy mắt nghĩ ra 108 cách chế tạo chứng cứ hoàn mỹ chứng minh mình không ở hiện trường, lôi tố chất chuyên nghiệp của mình ra, cùng Irene che dấu ngón chân trên sàn xong, hai người liền bắt đầu tán gẫu đủ loại chủ đề trong phòng khách.

Sherlock tự nhiên ‘ý của Túy Ông không phải ở rượu’, ngay cả chuyện ngồi xổm trên bàn trà quan sát Irene ngủ trên sofa mà hắn còn làm được thì lời khách sáo gì gì đó rất bình thường, hơn nữa cách thức cũng bình thường hơn nhiều.

Mà Irene lại cực kỳ hứng thú với cách suy luận không giống người thường kia của Sherlock, đề tài cơ bản đều vòng quanh cách suy luận của hắn, còn kèm theo ví dụ thực tế ⸺ vụ án Jack Đồ Tể phiên bản hiện đại ⸺ từ đó, thỏa mãn đầy đủ dục vọng khoe khoang và biểu diễn của Sherlock.

Quả thực ăn nhịp với nhau.

...

Bà Hudson không bị dọa xỉu vì thấy dấu ấn ngón chân trên sàn, nhưng chờ khi bà đi lên xem khách trọ của bà đã chết đói chưa, cảnh tượng bà thấy sau khi đẩy cửa ra, thật sự dọa tới bà ⸺

Sherlock và một cô bé đang ngủ cùng nhau, đầu tựa đầu!

Cứ việc Sherlock ngồi trên sàn nhà, đầu dựa vào tay vịn sofa, còn con gái người ta thì nằm trên sofa, gối đầu lên tay vịn, khoảng cách thân thể hai người còn cách nhau một khoảng vuông góc kha khá, đương nhiên cả hai vẫn còn mặc quần áo, nhưng đã bị che mất bởi cái chăn rồi. Người bình thường thấy cảnh này sẽ sinh ra liên tưởng hết sức bình thường, càng không nói tới lúc nửa đêm, Irene đẩy cái sofa, làm nó đụng vào cái tủ nhỏ phía sau, kèm đống sách báo gì đó, nói chung là làm hiện trường trông rất kịch liệt, à không, là rất lộn xộn mới đúng.

Dù sao bà Hudson chỉ là cá vàng, hiểu sai là chuyện rất bình thường, bà lặng lẽ đóng cửa lại, oán trách: “Thật là, không thể về phòng ngủ rồi làm sao? Thanh niên ngày nay ⸺”

Bên này Sherlock đang ngủ ngon lành, nhưng Cơ quan An ninh quốc gia (MI5) đã sớm vang lên chuông cảnh báo cấp bậc 1, bởi vì thủ lĩnh của bọn họ, tự xưng chỉ là một nhân viên công chức nho nhỏ trong Chính phủ nước Anh, nhưng thực tế là cả Chính phủ nước Anh, Mycroft Holmes, đang trong trạng thái ‘rồng ngủ chớ quấy rầy’. Đến mức khắp nơi hoặc toàn tiếng kêu than dậy trời dậy đất, hoặc im như ve sầu mùa đông.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.