Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 7)

Phiên bản Dịch · 2152 chữ

Đến khi bà Hudson lên lầu lần nữa, chỉ thấy mình Sherlock đã dậy, “Cafe đen, hai viên đường, cảm ơn.”

“Tôi không phải quản gia của cậu, Sherlock.” Bà Hudson miệng thì nói thế nhưng vẫn chịu thương chịu khó đi pha cafe cho Sherlock. Hôm nay không giống mọi ngày, hôm nay bà Hudson chuẩn bị hai ly cafe, còn có bánh mì mà bà định cầm tới tiệm ăn. Đang tính lên lầu hai, bà Hudson ngẫm vài giây, rồi lại bỏ thêm hai cái bánh sandwich, bà cho rằng sau một đêm mệt mỏi như thế, lượng bình thường nhất định không đủ, bà là người từng trải, bà hiểu hết.

Đến khi bà Hudson lên lầu, vẫn chỉ thấy một mình Sherlock mặc đồ ngủ như bình thường, nằm dài như xác chết trên sofa. Ừ, chính là cái ghế sofa mà con gái người ta đã nằm đó, bà Hudson cười cười mờ ám với Sherlock: “Cô bé kia đâu rồi?”

“Irene, cô ấy muốn ở lại chỗ này, phòng trên lầu rất tốt.” Sherlock cũng không mở mắt, thông báo với bà Hudson một tiếng.

“Trời ạ, hai đứa tiến triển cũng quá nhanh rồi đi ⸺” Giờ thì bà Hudson đã hoàn toàn hiểu lầm, bà bưng đĩa ăn chuẩn bị đặt lên bàn ăn trong bếp, nhưng khi thấy bộ dạng bàn ăn hiện tại, bà lại nhịn không được lải nhải, “Cô cậu còn cần phòng lầu trên sao? Thật là không hiểu thanh niên ngày nay nghĩ cái gì nữa? Sherlock, cậu thật là, phòng bếp lại bị cậu phá tan tành rồi.”

Sherlock đã tự động che chắn lời của bà Hudson, không cần nghi ngờ, hắn thường xuyên làm như vậy, mà cái danh sách số người bị hắn tự động lờ đi có thể dài đến mấy trang giấy.

Sau khi gặp qua bà chủ nhà Hudson vô cùng hiền hòa, Irene liền chính thức ở lại lầu 3 của 221B phố Baker. Đương nhiên không phải chỉ vậy là xong, cái phòng ngủ trên lầu 3 có thể xách giỏ vào ở không sai, nhưng lúc Irene tới London, ngay cả hành lý cũng không có, có điều chuyện này cũng không phải vấn đề to tát gì, trong vòng không gian của cô có rất nhiều đồ nhu yếu phẩm phục vụ cho sinh hoạt, phần lớn đều do Argyi nhét vào, hiện tại chỉ cần lấy chúng ra khỏi vòng không gian, sửa sang lại chút rồi đặt vào phòng là được.

Irene cầm tờ giấy lên, cắt nhanh thành bốn người giấy, tiếp đó lại lấy bút lông của mình ra viết chữ “người” lên trên từng người giấy một, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi vào chúng, người giấy nhanh chóng lớn lên, đến khi cao gần bằng Irene mới dừng lại.

Sau đó, nhóm người giấy nghe theo mệnh lệnh của Irene, quét tước phòng và sửa sang lại ‘hành lý’.

Năm phút sau, Sherlock nằm im như cái xác ở dưới lầu chạy bụp bụp tới gõ cửa.

Hắn vừa định gõ cửa, cửa đã bị Irene mở ra từ bên trong, “Sherlock, tôi đang muốn tìm anh đây.”

Sherlock dừng tầm mắt vào cái túi chứa camera quan sát ở trong tay Irene, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết ngay mà!”

Irene phỏng đoán: “Là cái người cho anh video trang bị sao? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Anh đang làm việc cho người đó?”

“Nguyên nhân gì khiến cô cho ra kết luận như vậy?” Sherlock sao có thể thừa nhận mình làm chạy chân cho tên mập Mycroft kia cơ chứ, cho nên hắn rất khinh thường nghe suy luận của Irene.

“Ừm, xem ra quan hệ của hai người còn thân mật hơn thế nữa. Rõ ràng người kia gửi video cho anh, anh xoay người tới thử tôi, cùng lúc đó, người kia ở chỗ tối theo dõi, một khi có chỗ nào không thích hợp, sẽ lập tức ra lệnh ngăn chặn. Nhưng anh lại dám tự tiện mang tôi đến chỗ ở của anh, mà không phải ⸺” Irene còn chưa nói xong, đã bị Sherlock nói tiếp:

“Mà không phải tống cô vào nhà giam cấp bậc cao nhất của Cơ quan An ninh Tình báo nước Anh, tôi nghĩ cô rất nhanh sẽ gặp được anh ta, chờ đến lúc đó, tôi đặc biệt hy vọng cô có thể ném cái túi trong tay cô vào cái mặt béo ú kia.” Sherlock không chớp mắt bán anh trai của mình đi, đặc biệt câu cuối cùng còn xúi người ta đánh anh mình, còn xúi vô cùng chân thành.

Trong lúc Irene ngây người, Sherlock lại ngứa ngáy khó nhịn phóng ra pháo liên hoàn: “Cho nên, giờ có thể cho tôi xem xem rốt cuộc cái gì đang hoạt động trong phòng cô không? Tôi ở dưới lầu nghe được đủ loại tiếng động, có tiếng quét phòng, sửa sang lại giường đệm, mở tủ quần áo... Đương nhiên cô có thể nói đây là tiếng do cô phát ra, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn luôn đứng yên cạnh kệ sách, không hoạt động gì, mà những người đang giúp cô làm việc nhà kia, mặc kệ bọn họ là cái gì thì họ có ít nhất bốn người, cơ thể đặc biệt nhẹ nhàng uyển chuyển, cho nên từ đầu tới giờ tôi chưa nghe được tiếng bước chân của bọn họ, động tác của họ lại không quá linh hoạt, càng có tính máy móc nhiều hơn. Xét thấy hồn ma mà tôi quan sát được trong 1 phút ngày hôm qua, bọn họ không thể chạm vào vật thật, nên có thể loại trừ khả năng bốn người kia là ma, vì thế, rốt cuộc bọn họ là cái gì?”

Irene quyết đoán tránh ra, cho Sherlock vào phòng xem.

Trong phòng, người giấy đang vùi đầu tận tụy làm việc.

Sherlock bình tĩnh nhìn chúng nó, sự thật hắn thấy lại một lần nữa lật đổ tri thức trong đầu hắn, cảm giác tận mắt thấy vẫn có chỗ khác so với lúc nói ra suy luận ở trên lầu. Dù sao thì tưởng tượng vẫn kém hơn mắt thấy và càng có ấn tượng thị giác hơn.

“Cái này không...khoa học.” Sherlock rất có tinh thần nghiên cứu khoa học đi lên quan sát, sau khi xác định chúng nó đúng thật được làm bằng giấy xong, hắn vô ý thức lẩm bẩm.

Sinh học, Vật Lý học, các ngành nghiên cứu hiện đại đều bị điên đảo, đương nhiên là không khoa học rồi!

Sherlock mê mẩn chẳng biết trời trăng ‘vây xem’ người giấy, đặc biệt sau khi phát hiện tụi nó hiểu được mệnh lệnh của Irene, hắn liền hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Irene nghe xong một loạt nghi vấn từ hắn, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, “Cảm ơn trời đất, tôi học rất giỏi mấy ngành tự nhiên. Nhưng mà, hiện tại tôi không biết giải thích rõ ràng thế nào với anh được, hay là tôi cho anh mượn một người giấy để anh nghiên cứu, anh có muốn không?”

Cái giọng điệu dỗ trẻ con này... Sau đó, thám tử cố vấn có tuổi tâm lý nhiều nhất là mười hai tuổi, quyết đoán vui vẻ chấp nhận, giống như một đứa bé nhận được món đồ chơi đã mơ ước từ lâu, chỉ trừ lúc cười rộ lên vui vẻ, nếp gấp trên mặt sắp phải bay ra hết.

Con người đâu có ai hoàn mỹ [cũng không phải...

Nhưng có một sự kiện hắn nói vẫn rất có tính dự đoán ⸺

Irene chỉ định ra ngoài đến quán ăn Trung Quốc mà Sherlock khen buôn bán rất tốt, thuận tiện lúc vào cửa đặc biệt quan sát cái nắm cửa ⸺ căn cứ theo lời ngài thám tử, muốn đoán xem một quán ăn Trung Quốc có đông khách hay không, cứ để ý 1/3 đáy nắm cửa ⸺ chờ tới khi cô ra khỏi quán ăn, một chiếc xe con màu đen nho nhỏ chờ đã lâu chầm chậm chạy tới, rồi dừng lại bên người cô, sau đó, một cô gái tóc quăn, mặc trang phục công chức bước ra khỏi xe.

“Xin mời lên xe, cô Ngải.” Lúc cô ấy nói chuyện, ngón tay vẫn linh hoạt ấn ấn trên cái di động hiệu Blackberry, đầu cũng không nâng lên.

Theo lý thuyết mà nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Irene không nên biết đến cô thư ký, nhưng sau khi cô đứng lại nhìn cô thư ký đấy, “Tôi biết cô.”

Cô thư ký không khỏi ngẩng đầu lên.

“Cô nằm trong nhóm người có liên quan kia.” Lúc trước, khi Irene dùng nguyền rủa, chỉ biết tên họ của mỗi mình Sherlock, nhưng nó cũng không gây trở ngại để Irene bao hàm cả những người khác, hơn nữa, cô còn có thể nhìn ra ai đã ‘trúng chiêu’.

Cô thư ký cũng không đổi sắc mặt, lại cúi đầu thấp xuống, lặp lại lời ban đầu: “Xin mời lên xe, cô Ngải.”

Irene nheo nheo mắt, nhấn nhá hỏi: “Tôi có thể hỏi chút, lúc này đây cấp trên của cô lại chuẩn bị cái gì không?”

“Uống trà, chỉ là uống trà thôi.” Cô thư ký gần như buột miệng thốt ra, vừa trả lời được một từ đơn, cô ấy đã phản ứng lại, mở to hai mắt, đầu lưỡi chống lại khoang miệng, không phun ra từ đơn nào nữa.

“Cảm ơn cô đã thẳng thắn thành khẩn, cô gái xinh đẹp.” Irene chớp mắt, màu đồng tử đã khôi phục lại bình thường chứ không phải loại đen nhánh sâu không thấy đáy kia.

...

Mycroft Holmes nghe tiếng mở cửa văn phòng, từ bên cửa sổ xoay người lại nói chuyện với Irene, trên mặt treo tươi cười gãi đúng chỗ ngứa, “Chính thức gặp mặt, cô Irene Ngải.”

Sau đó, Mycroft múa may cái cây dù đen nho nhỏ đi đến cạnh bàn trà, treo cây dù lên lưng ghế, chỉ vào chỗ đối diện với anh: “Vừa lúc trà cũng đã pha xong, không biết tôi có vinh hạnh mời cô cùng giám định và thưởng thức trà Đại Hồng Bào đến từ Trung Quốc hay không?”

Đây là lần đầu tiên Irene chân chính gặp mặt Mycroft Holmes, hôm qua, từ lúc vào nhà hàng đến khi bước ra, Mycroft không có xuất hiện, nhưng Irene đã phác họa hình tượng ‘kẻ thần bí’ sẵn ở trong đầu rồi, hơn nữa Sherlock còn để lộ ra đôi câu ⸺ được rồi, về miêu tả tướng mạo, Sherlock chỉ cho ra một câu đánh giá, đó là như ‘TRĂNG RẰM’, dẫn tới mỗi lần Irene nghĩ về ‘người thần bí’, ấn tượng đầu tiên trở thành ‘trăng rằm’! (Lily: ý nói là mập tròn ý)

Thế cho nên khi chân chính được gặp Mycroft, phản ứng đầu tiên của Irene là anh ta đâu có mập.

Chính phủ nước Anh mặc một bộ suit ba món màu đen, anh không chỉ có một cái khăn thuê hoa văn phức tạp treo trong túi trước ngực, mà bên ngoài áo choàng còn có một cái đồng hồ quả quýt bằng đồng treo lơ lửng, đầu đuôi rõ ràng là một quý ông nước Anh cổ điển. Bộ suit rất phù hợp như được may riêng cho mình anh, làm tôn lên dáng người cao ráo, giúp anh trông có một loại hấp dẫn khác lạ so với người thường.

Chờ Irene ngồi xuống, Mycroft cởi nút áo khoác rồi ngồi xuống theo, mỉm cười chào hỏi: “Xét thấy chúng ta đều đã gặp mặt chính thức, tôi nghĩ mình cần giới thiệu bản thân một chút, Mycroft Holmes.” Anh dùng cặp mắt màu xanh xám sáng ngời, phảng phất như có nhìn rõ mọi thứ đánh giá Irene, từ tay cho tới mặt cô, vừa nhìn cô vừa thong thả ung dung nói tiếp: “Hình như cô không bất ngờ khi thấy tôi, nhưng có vẻ hình tượng của tôi không phù hợp trong trí tưởng tượng của cô?”

“Anh đâu có béo.” Dưới ánh mắt của Mycroft, Irene theo bản năng đặt đôi tay lên trên đầu gối, sau mới nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nói ra lời thật lòng, dừng một chút lại bổ sung thêm một câu, “Ít nhất cũng không phải loại béo như Sherlock mô tả.”

Mycroft: “...”

⸺ Chính phủ nước Anh phải chịu tổn thương gián tiếp từ cậu em trai Sherlock, đây thật là một sự cố đau buồn.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.