Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 8)

Phiên bản Dịch · 2173 chữ

Mycroft cầm ly trà lên nhấp một ngụm, đến khi lại giương mắt nhìn Irene, anh đã khôi phục lại vẻ thong dong ưu nhã nhất quán của mình, “Cô không cần lo lắng, tôi chỉ là một thành viên nho nhỏ trong Chính phủ nước Anh mà thôi.”

Irene nghe xong nghi hoặc, cô chuyển tầm mắt lên trán Mycroft, nhìn chăm chú, sau đối diện với ánh mắt nghiên cứu của anh, cô rất bình thản đáp: “Rất hiển nhiên mấy lời này của anh chỉ là đang khiêm tốn mà thôi, anh Holmes.”

“Xin được rửa tai lắng nghe.” Mycroft dường như thật sự tới tìm Irene uống trà, hiện tại còn bày ra tư thế nói chuyện phiếm.

“Khoan không nói anh là người thần bí đã cung cấp video theo dõi cho Sherlock, chỉ nói trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã tìm được vị trí của tôi, còn có thể ra tay ngăn chặn nếu trong nhà hàng có điều bất ổn, lại có Sherlock đề cập đến Cơ quan Tình báo nước Anh, mấy điều này đủ chứng minh anh là người quyền cao chức trọng, hơn nữa quyền lực của anh lớn tới mức có thể dung túng cho Sherlock mang tôi về phố Baker.” Irene nói xong suy luận của mình, lại dùng ánh mắt rất chuyên chú đánh giá ngũ quan của Mycroft, còn đánh giá kỹ ấn đường của anh, chỉ chỉ vào giữa trán, “Ngoài ra, ở trong mắt của tôi, anh có [cung Quan Lộc], chỉ sự nghiệp có liên quan đến quan chức, phong long bình mãn, đường đi rộng mở sáng loáng, cũng đã xác thực điểm này.”

Trên mặt Mycroft lộ ra tò mò đúng chỗ ngứa, “Đây là thông qua khuôn mặt để đoán vận mệnh của một người sao?” Mặc dù nghe không hiểu câu tiếng Trung của Irene, nhưng cũng không gây trở ngại cho Mycroft hiểu cô vừa mới xem tướng.

Irene gật đầu: “Tôi chỉ học được da lông thôi, ngày thường cũng sẽ không làm vậy.”

Mycroft nhướng mày, nhân tiện chuyển đề tài về chuyện chính: “Tin tôi đi, cô Ngải, nếu là ngày thường tôi sẽ cực kỳ vui sướng khi cùng cô thảo luận về ngành học thú vị này, chẳng qua giờ là giờ làm việc, cho nên ⸺” Mycroft vuốt ve tay vịn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Irene, lại vô tư hỏi, “Một người đột nhiên xuất hiện thần kỳ ở London, lại có năng lực phản khoa học, cô Ngải, cô hoặc người nhà của cô đã từng hợp tác với chính phủ, cô chắc hiểu được chuyện nhập cảnh ảnh hưởng đến an toàn quốc gia, cẩn thận là việc tất yếu, cô nói xem có phải hay không?”

Tuy giọng điệu của Chính phủ nước Anh như chẳng thèm để ý, nhưng lời anh nói mang đến áp lực vô hình, anh chỉ ngồi như vậy, ở trước mặt còn đặt chén trà tinh xảo tản mùi hương, nhưng lại phóng ra khí thế không gì sánh kịp. Huống hồ, cặp mắt của anh có thể nhìn rõ lòng người, rõ ràng trước kia bọn họ cũng chưa từng gặp nhau, nhưng chỉ thông qua quan sát, anh đã có thể nhìn ra tin tức mà ngay cả trong lý lịch cá nhân cũng không có.

Làm người ta không rét mà run.

Cô gái trẻ tuổi cũng không kinh hoảng thất thố, cô chỉ đan hai tay đặt trước người, hỏi: “Anh cho rằng tôi là một gián điệp?”

Mycroft cười khẽ hỏi lại: “Có phải không?”

“Thế anh cho rằng tôi phải, phải không?” Quả bóng cao su này lại bị đá trở về, Mycroft cũng không trả lời trực tiếp, mà hỏi sang một vấn đề khác nghe chả ăn nhập gì với nhau, “Cô cảm thấy em trai của tôi – Sherlock Holmes – là người như thế nào?”

Ngay vừa rồi còn rất bình tĩnh dưới áp lực của Chính phủ nước Anh, vậy mà lần này Irene lại kinh ngạc trợn to hai mắt: “Sherlock là em trai anh? Tôi cứ tưởng anh là cha hay chú bác gì đó của anh ấy.”

Mycroft: “...”

Anh cười như không thèm để ý, nhưng tiếng cười này lại chẳng có độ ấm gì, “Cớ gì lại nói lời này?”

Lần này Irene cảm giác được mình đã nói sai, vội vàng giải thích: “Sherlock dám không thèm cố kỵ đưa một người có thể sẽ ảnh hưởng đến an toàn quốc gia như tôi về phố Baker, hiển nhiên anh ấy biết anh sẽ dung túng cho anh ấy, sẽ không làm gì anh ấy cả, người có thể làm được chuyện này thường sẽ cha hoặc chú bác. Nhưng lại nhìn kỹ hai anh, các anh thật sự rất giống nhau, tôi không phải chỉ dung mạo, mà là đang nói đôi mắt của hai người, rất sáng, chỉ cần nhìn người nào thì sẽ nhìn ra được suy nghĩ hay bí mật của người đó.”

Đôi mắt của Irene vốn đã trắng đen rõ ràng, mà khi rót sự chân thành vào đôi mắt này thì sẽ khiến người ta có cảm giác lời cô nói là lời phát ra từ đáy lòng.

Mycroft trầm mặc trong nháy mắt, rồi lại chậm rì rì mở miệng: “Rất khó tiếp nhận sao?”

“Với tôi mà nói ý hả? Không hề.” Vì có đôi mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy sinh vật ngoài nhân loại, trước khi có thể phân biệt được trong đám người nhốn nháo, ai là quỷ ai là người thật, tình cảnh của Irene cũng không đến mức gọi là không tốt, chỉ là cô khiến người ta kính trọng xa cách, đề phòng và kiêng kị mà thôi, sau này khi học được cách phân biệt rồi, cô cũng không thay đổi quá nhiều tình cảnh này, thế cho nên thời gian cô giao tiếp với sinh vật phi nhân loại còn dài hơn so với thời gian ở chung cùng con người.

Trong mắt Mycroft thoáng hiện lên vẻ kỳ quái.

Ngay sao đó, Irene liền “A” một tiếng: “Hình như chúng ta lạc chủ đề quá lâu rồi, anh có muốn chuyển đề tài về không?”

Mycroft cười hiền hòa vô hại ⸺ ít nhất mặt ngoài như thế ⸺ đáp: “Đương nhiên.”

Irene nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu để tôi nói, tôi cảm thấy Sherlock thực sự là một người tốt.”

Cặp mắt màu xanh xám của Mycroft tức khắc quay trở lại cô gái ngồi đối diện, anh đương nhiên đoán ra được lời cô nói là thật lòng, còn phù hợp nữa, nhưng bởi vì đoán ra được nên có vấn đề. Mycroft gác một chân lên, chắp tay thành hình tháp đặt ở trước người, “Xin cho tôi hỏi thẳng, cô Ngải, cô với Sherlock mới quen nhau chưa đầy 24 tiếng, trong quãng thời gian ngắn như vậy, cô làm thế nào cho ra kết luận như thể rất hiểu nó thế?”

Irene nhìn xuống đất, cho ra một lý do: “Anh ấy rất dễ ngửi.”

Mycroft: “?”

“Ý tôi là anh ấy có mùi rất dễ ngửi, rất sạch sẽ, không giống những người khác bị thế tục dính lấy, trên người dù ít dù nhiều vẫn sẽ mang theo dơ bẩn, tôi nói thế chắc anh hiểu rồi phải không?” Irene giải thích.

Đương nhiên Mycroft hiểu ý của Irene, trên thế giới này, đại đa số người tầm thường vô vị, trong mắt chỉ có đường xá phồn hoa, người xe đông đúc, nhưng Sherlock lại không bị thế tục quấy nhiễu. Mycroft cũng bằng lòng để em trai mình duy trì tính thuần khiết trẻ con này, nhưng mà, anh nở nụ cười giả trân kiểu Mycroft với Irene: “Cô nói vậy, tôi có thể lý giải thành, cô đã bị nó hấp dẫn rồi? Nếu không, sao cô lại dễ dàng đồng ý ở chung một nhà với nó, chiếu theo tốc độ này, có phải tôi chuẩn bị phải đi dự một buổi hôn lễ không mong muốn vào cuối tuần này rồi hay không?”

Sắc mặt Irene trở nên rối rắm, cô chờ Mycroft nói xong, mới vi diệu đáp: “Đầu tiên, tôi hy vọng anh biết, tôi không có kỳ thị bất kỳ tính hướng nào, nhưng Sherlock không phải là gay sao? Chính bản thân anh ấy cũng nói, bạn gái không phải đồ ăn của anh ấy.”

Mycroft: “....”

Có lẽ sắc mặt của Mycroft không còn thong dong bình tĩnh như trước, Irene cảm thấy cô cần phải nói gì đó, bởi vậy cô nghĩ một lúc rồi tiếp tục: “Thật ra anh không mong Sherlock yêu đương đúng không? Ba ba của tôi cũng thường lo lắng vấn đề này không thôi.”

Mycroft: “....”

⸺ Nói chuyện nhân sinh với người khác, Chính phủ nước Anh đã sớm quen thuộc, nhưng chưa từng có lần nào giống ngày hôm nay, làm anh cảm thấy ngũ vị tạp trần.

⸺ Đây thật đúng là... đáng để hóng hớt.

221B phố Baker.

Khi cái xe con màu đen kia tiến vào phố Baker, Sherlock đã nghe được tiếng xe, như một con mèo linh hoạt không tiếng động nhảy đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hở bức màn, thu cảnh tượng bên ngoài vào đáy mắt. Tuy nhiên, chờ đến khi Irene lên lầu hai, hắn đã về phòng bếp tự lúc nào, đang tiến hành 108 thí nghiệm lên người giấy mà Irene đã cho hắn chơi kia.

Chờ Irene cởi áo khoác, treo lên móc áo, nhìn qua phía nhà bếp, Sherlock mới kiêu ngạo liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Xem ra cô đã gặp được tên mập chết tiệt kia, còn ở trong văn phòng MI5 của anh ta, hai người còn uống trà cùng nhau. Tôi nói đúng rồi phải không?”

Irene hoàn toàn không bất ngờ, tuy nhiên, cô nhìn vào đồng hồ, “Cái người giấy tôi cho anh kia, đã qua thời gian có tác dụng rồi.”

“Tôi tự làm cho mình một cái giống như đúc,” Sherlock còn lâu mới thấy xấu hổ, hắn đúng tình hợp lý giải thích, dù vậy hắn cũng buông người giấy cao lớn kia, sải bước đi tới, hít sâu một hơi, “Đại Hồng Bào, anh ta có loại này. Cô đừng nói gì hết, để tôi nói, xem ra hai người đã có một buổi giao lưu tốt đẹp.”

Ngài thám tử nhấn mạnh hai từ “tốt đẹp”, ý châm chọc vô cùng rõ ràng, “Có phải anh ta sẽ cung cấp các giấy chứng nhận liên quan để cô cư trú hợp pháp ở London? Đương nhiên, cái này không phải cho không, anh ta muốn gì? Giải trừ [nguyền rủa] của cô với anh ta? Tất nhiên anh ta đã đề cập đến an toàn quốc gia với cô. À, có phải anh ta còn đề nghị cô phục vụ cho Chính phủ nước Anh không? Cô nhận lời rồi? Không, không đúng, hai người còn nói gì đó? Nếu không đã không cần mất thời gian lâu đến như vậy.”

Đừng nhìn Sherlock nói nhiều từ đơn như vậy, trên thực tế lúc hắn nói xong dùng thời gian cực kỳ ngắn, ngay cả người có tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh nghe vào cũng khó nghe kịp, chứ càng không cần phải nói người nước ngoài. Cho nên không thể trông cậy vào Irene trả lời ngay sau khi Sherlock tuôn một tràng xong, dù sao cũng phải mất một hai giây, nhưng trong lúc Irene còn chưa trả lời, thám tử cố vấn vội vã tìm kiếm đáp án đã ‘tự mình động thủ, cơm no áo ấm’ ⸺

Hắn lại sát gần, hít hít cái mũi: “Tôi ngửi thấy được mùi nước hoa trà xanh trên người cô, đấy là loại nước hoa Mycroft hay dùng, hai người phải cách nhau đủ gần thì cô mới dính được mùi nước hoa trên người anh ta.” Hắn tìm ra được nguồn gốc phát ra mùi nước hoa kia, là tay của Irene.

Nên biết, cách đủ gần thì sẽ dính mùi nước hoa của người khác, nhưng đồng thời khoảng cách cũng phải đủ gần mới có thể ngửi được mùi nước hoa. Sherlock là vô tri vô giác, Irene còn đang suy ngẫm về cách suy luận của hai anh em Mycroft và Sherlock, thật sự quá bất ngờ, cho nên cũng thờ ơ không để ý, dẫn đến khi bà Hudson nghe thấy tiếng động liền đi lên nhìn xem, mới lên đã bị hai thanh niên show ân ái chói hết cả mặt.

Bà Hudson vừa đi xuống lầu, vừa nửa thật nửa giả oán trách: “Ôi trời, thật là nhìn không nổi mà...”

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.