Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Kỳ, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm!!

Tiểu thuyết gốc · 2216 chữ

Hà Nội tháng 5 năm 2008.

6 giờ chiều.

Học Viện Điện Ảnh Văn Nghệ Hà Nội.

Đám học sinh nam nữ hoặc đẩy xe, hoặc đi bộ, hoặc túm năm tụm ba, hoặc lặng lẽ một mình tại thành một biển người di động bước ra khỏi sân trường học viện.

Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng nô đùa gọi nhau ý ới tạo thành một khung cảnh thanh xuân vườn trường tràn ngập.

Ánh hoàng hồi chiều hạ phủ xuống, vàng rực chiếu những tia sáng xiên xiên qua tán cây rơi xuống mặt đất, hiệu tạp toá bên cạnh tương đối đắt hàng, ở đó có đủ thứ món ăn vặt gói trong những túi giấy bóng xanh đỏ tím vàng đủ loại màu sắc.

Mấy cái quán cóc bán đồ ăn trước cổng làm ăn cũng không tệ, một sạp hàng bán nem chua cũng khoái tây chiến khói bốc lên nghi ngút, có mấy nàng nữ sinh oanh oanh yến yến xúm lại, ngồi trên những cái ghế nhựa thấp lè tè, thỉnh thoảng vì chọn đồ mà hơi cúi người khiến cho cạp quần trễ xuống, lộ ra cả mảng da thịt trắng nõn cùng viền của quần lót.

“Ừm, viền ren đen, phẩm vị không tệ, nhất định là người từng trải, tuyệt không phải chim non...”

Một gã thiếu niên cách đó không xa âm thầm cho ra đánh giá, hắn một bên ngồi xổm gặm mỳ tôm sống, bộ dạng tựa như lâu la, trốn ở một góc xó xỉnh chẳng ai mò đến.

Nghiêm túc mà nói cái loại mì tôm sống cho trẻ em này vị rất không tệ, đã lâu rồi Ninh Kỳ không có nếm thử.

Mỗi tội là hơi khát nước một chút, móc đít quần ra cũng chỉ có vài đồng bạc lẻ, chẳng đủ để mua cái gì hết, Ninh Kỳ bộ mặt liền ngao ngán, chèm chẹp cái miệng rồi đút trở về.

Nhân sinh chính là vậy, phải luôn biết đủ, tham là gốc rễ của vạn ác, không nên, không nên...

Đương lúc tự nhẩm vài câu kinh văn tự bịa, thì đột nhiên có một thiếu nữ bộ dạng thanh thuần lướt qua chỗ hắn, nhìn Ninh Kỳ bằng ánh mắt tràn ngập thương cảm, mẫu tính tràn lan...

Nàng từ bên trong túi xách thành thục rút ra ví tiền, ném ra vài đồng bạc lẻ cho hắn, điệu bộ tựa như thiện nữ tán hoa, muốn bao nhiêu khoa trương cũng có

“Cầm lấy, đi mua cái gì ăn đi.”

Thả ra một lời nói hội tụ đủ tình thương đối với những số phận hẩm hữu ngoài xã hội, nàng liền mãn nguyện rời đi.

Để lại Ninh Kỳ ngồi xổm ở đó cả người mộng bức sững sờ.

Hắn chớp chớp đôi mắt, nói không nên lời.

Nhìn xuống dưới đất vài đồng bạc tứ tung, xong lại ngẩng đầu nhìn lên thì thấy thiếu nữ đó đã đi từ lúc nào chẳng hay...

“Con mẹ nó, bố mày đéo phải ăn xin.” Ninh Kỳ nín không nổi nữa, chửi ầm lên.

Hắn nhìn lại bản thân mình một vòng, áo phông trắng cổ tròn không họa tiết, lộ ra cánh tay trần thanh mảnh, quần jean xanh giặt nhiệt lần đã bạc phếch, giầy thể thao mòn đế, qua loa thì có vẻ hơi cũ kĩ nhưng nhìn đâu cũng không thấy giống ăn mày à...

Nữ nhân, ngươi mù loà rồi!!

Ninh Kỳ một bên phẫn nộ, một bên tranh thủ nhặt lên những đồng tiền bạc

Rồi đút vào trong túi.

“Ha ha ha....”

Đột nhiên từ phía trước có tiếng cười như điên vọng tới.

Ninh Kỳ nghía nghía cái đầu nhìn lên, thấy đứng tại đám người đi lại cái một gã thanh niên đang ôm bụng chỉ tay vào mặt hắn cười lớn.

Gã này cười đến gập cả người, được một hồi thì khẽ lâu nước mắt, bộ dạng cổ quái đánh giá Ninh Kỳ, nói:

“Em họ, anh nói, lần sau chú hết tiền thì bảo anh một câu, sao phải khổ như vậy chứ ha ha.”

Ninh Kỳ giật đùng đùng nhảy dựng lên, chỉ tay ngược lại vào mặt gã thanh niên này quát lớn:

“Mẹ nó, còn không phải là vì anh?...”

Lắc lắc cái đầu, gã thanh niên một bên hất cái cặp da ra sau vai, một bên chạy tới khoác vai bá cổ Ninh Kỳ, nghiêng đầu nhìn sang, nở ra một nụ cười sảng khoái như ánh mặt trời, nói:

“Đi thôi, hôm nay anh bao!!!”

“Không phải anh bao chẳng lẽ là em bao?!” Ninh Kỳ mắt trắng dã liếc liếc cái tên này.

Ninh Chính, chính tông anh họ của của hắn.

Nhận xét của Ninh Kỳ thì con hàng này rõ ràng là một tên tốt mã dẻ cùi, có thật một bộ túi da thật túi da nhưng bên trong thì mục nát.

Nuông chiều từ nhỏ, ngu ngốc lắm tiền...

Còn rất nhiều, rất nhiều thứ xấu khác để nói về hắn, nhưng ai bảo hắn là anh họ của Ninh Kỳ, ai bảo cả hai lớn lên bên nhau, Ninh Kỳ cũng muốn đổi một gã anh họ khác có tố chất hơn lắm chứ, nhưng mà đời nó không cho à.

Cũng đành chịu thôi...

Hai gã thanh niên tuổi ăn tuổi lớn rất nhanh đánh chén quá bữa lẩu no nê.

“Tuổi trẻ là một cú lừa, nó lừa người ta nghĩ rằng tuổi trẻ là phải bỏ lỡ, tuổi trẻ là phải sai lầm, tuổi trẻ là phải mất đi, là phải tiếc nuối, đó mới là tuổi trẻ....”

“Con mẹ nó, là lừa bịp... bịp hết!!”

“Nhân sinh đời người cùng thế, nó giống như một chuyến đi dài, nhìn có có vẻ tương lai sáng lạn vẫy tay đón mời thật đấy, khiến cho ngươi chuẩn bị đủ mọi kết hoạch, đủ mọi mong chờ... nhưng trên thực tế khi người vừa với bước đi liền nhận ra rõ ràng con đường này toàn là shit.”

“Điều đó cũng không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ ngươi không có tin tà bốc lên một nắm shit, đặt lên mũi ngửi thử, thậm chí còn nếm thử với một ảo vọng... biết đâu đây nó là sô-cô-la thì sao?”

“Con mẹ nó...”

Ninh Kỳ rượu vào lời ra, một bộ dạng ông cụ non thao thao bất tuyệt, Ninh Chính thì điềm nhiên mỉm cười lắng nghe.

Đến khi quá hai tuần rượu, Ninh Chính chăm chú nhìn vào Ninh Kỳ, nói:

“Chú mày bản chất rõ ràng khác xa với vẻ kiệm lời bình thường, giấu giếm suốt mấy năm nay, không khổ sao?”

Ninh Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:

“Anh cũng rõ ràng tài hoa khác xa với cái vẻ ăn hại ngày thường, tại sao không chứng minh với mọi người mà lại tự cảm đoạ lạc...”

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời bật cười.

Bên nhau quá lâu rồi, có những thứ không cần nói ra đối phương cũng có thể tự hiểu.

Ninh Chính vuốt vuốt mái tóc bóng bảy của mình, đối với Ninh Kỳ nói:

“Đi, chúng ta đi đến một nơi...”

“Không ngồi net sao? Tưởng anh gọi em đi đánh dota, làm em khát khao khó nhịn từ nãy đến giờ!” Ninh Kỳ thắc mắc hỏi lại.

Ninh Chính khẽ lắc đầu, đứng lên thanh toán tiền lẩu, rồi nhả ra một câu cụt ngủn.

“Chúng ta đi biển.”

...

Hai gã trẻ tuổi mang trong mình hơi men bắt xe từ Hà Nội ra biển.

Tuổi trẻ mà, muốn là làm thôi.

Chẳng biết bao lâu sau, Ninh Chính cùng Ninh Kỳ đôi chân đã chạm được trên cát.

Gió biển buổi đêm thổi những làn gió mát mẻ khiến cả hai cảm thấy thư sướng, hơi men dần tan, lòng người trở nên tỉnh táo.

Ninh Chính rút ra một bao thuốc, châm, hút rồi ném về phía Ninh Kỳ.

Dưới rặng phi lao cùng bờ biển kéo dài như vô tận, chỉ có hai người ngồi đó phì phèo điếu thuốc, lân cận không một bóng người.

Ninh Chính đứng mỏi, chịu không nổi, ngồi bệt hẳn xuống bờ cát, ngắm biển, hắn nói:

“Mẹ anh năm đó cũng hay dẫn anh đến nơi này, khi bà mất, mỗi lần thấy nhớ anh đều trốn đến đây, chú mày còn nhớ lúc đó cả họ tưởng anh bị bắt cóc không, nghĩ lại thật là cười không chịu nổi ha ha...”

“Mẹ anh bà ấy từng ước mơ thành một diễn viên, nhưng sau khi có anh rồi, bà liền từ bỏ...”

“Ninh Kỳ, anh mày muốn làm lại... anh muốn thay bà làm lại, Ninh Kỳ à, anh mày phải làm diễn viên!!”

Ninh Chính đột ngột đứng dậy, nói một câu không rõ đầu đuôi, sau thì rống giọng hét lớn về phía biển cả.

“Ta, Ninh Chính, nhất định phải làm diễn viên!!!”

Ninh Kỳ ngồi xổm bên cạnh, một mặt mộng bức nhìn tên anh họ trung nhị bệnh bùng phát liền lén lút rời ra xa xa hắn một chút, sợ bản thân bị lây nhiễm.

Gạt xuống tàn thuốc, Ninh Kỳ không tự chủ mà bật cười, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Ninh Chính nói:

“Được đó, bãi shit đầu tiên trên con đường nhân sinh anh đã bốc lên ngửi thử rồi đấy, chỉ còn thiếu bước nếm thôi, xin mời xin mời!!!”

Ninh Chính không phẫn nộ, vẫn bộ dạng lưu manh cười cợt, hắn quay lại nói với Ninh Kỳ.

“Anh mày thay đổi, Kỳ, chú mày cũng vậy đi”

“Anh ăn shit một mình đi, đừng có kéo em vào cuộc.” Chưa bắt đầu, Ninh Kỳ đã xua tay, tuyên bố rời khỏi cuộc chơi.

Ninh Chính thì bám lấy không thả, nhăn nhở cười nói:

“Kỳ, giọng chú mày rất hay, lại còn biết đàn, đừng giấu anh, ha ha, thỉnh thoảng anh là len lén nghe được chú mày hát, anh nói, chỉ cần cố gắng, chú mày nhất định sẽ chở thành một ca sĩ nổi tiếng.”

“Lúc đó anh mày là Ảnh Đế, chú mày là Ca Vương, Ninh Gia sẽ trở thành gia tộc Đỉnh Cấp Giải Trí, nhất định sẽ thành một hồi giai thoại!!”

Ninh Kỳ rút ra cái giày, cười rồi ném về phía trước, ngăn không cho con hàng này tiếp tục biên nữa, hắn là nhịn không nổi buồn nôn rồi.

“Xí hụt!”

Ninh Chính né được, ha ha cười lớn.

Lắc đầu cười khổ, lại hút thêm một điếu thuốc, Ninh Kỳ điệu nghệ thả ra một làn khói chữ o rồi nói:

“Em với anh phù hợp làm Chạn Vương hơn!”

“Chạn Vương?”

Ninh Kỳ nhe răng đáp:

“Không sai, Chạn trong chó chui gầm chạn, Vương trong Siêu cấp vương giả!! Ha ha”

Ninh Chính nghe xong cười đến gập người, giơ lên ngón tay cái, hồi đáp:

“Ha ha! Quả nhiên là anh em, quá hiểu nhau, không phải bác sĩ luôn nói chúng ta dạ dày không tốt sao?”

Ninh Kỳ lập tức chêm lời

“Đúng, dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn bám!!”

“Ha ha ha!”

“....”

Ninh Chính lại ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc, châm, gió biển thổi qua lớn khiến hắn không cách nào bật lửa được, Ninh Kỳ nhìn bộ dạng hắn loay ha loay hoay chán hẳn, cũng phải sắn tay giúp đỡ che chắn một phen mới được.

Rít một hơi sâu, thở ra một làn khói trắng, Ninh Chính đột ngột nói:

“Kỳ, anh mày yêu rồi, đó là một cái chạn rất lớn, rất lớn nha ha ha...”

Ninh Kỳ nghe vậy cũng nổi tình tò mò, liên tục gặng hỏi người con gái xui xẻo đó là ai mới lọt vào mắt của một tên hoa hoa công tử như Ninh Chính.

Nhưng tìm đủ mọi cách cũng không cạy được từ miệng con hàng này, hắn liền bĩu môi nói:

“Không kể thì thôi, có gì đặc biệt hơn người!”

“Không, nàng rất đặc biệt, chú mày gặp rồi sẽ hiểu...”

Nhìn tên anh họ thần sắc mơ màng, Ninh Kỳ liền cười khẩy, tặc lưỡi nói:

“Cũng không phải ghệ của em, em hiểu làm mẹ gì...”

( I’m so lucky lucky I’m so lucky lucky I’m....)

Đương lúc trò chuyện hăng say, đột ngột tiếng chuông điện thoại reo lên phá hủy bầu không khí.

Ninh Kỳ thò tay vào túi quần móc ra chiếc nokia cục gạch của mình, nhìn trên đó báo hiệu pin đang hấp hối, nhưng đó không phải là trọng điểm.

Quan trọng là hiện tại đã là hơn 12 giờ đêm.

Ninh Kỳ giật mình nhảy dựng lên.

Con mẹ nó, đã muộn như vậy rồi.

Danh bạ hiện lên cái tên “Hiền đệ” đang gọi.

Ninh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, bấm nghe.

Từ đầu dây bên phía ra âm thanh trong trẻo nhưng ẩn ẩn có thể nghe thấy những tia phẫn nộ trong đó

“Ninh Kỳ, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm!!!”

...

Bạn đang đọc Đừng Tới, Ta Thật Sẽ Hô Người!! sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.