Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạch thượng hoa khai, nhà bên có cô nàng mới lớn.

Tiểu thuyết gốc · 1894 chữ

Taxi mang Ninh Kỳ trở về nhà thì đã là hơn 3 giờ sáng.

Mang trong mình hơi men, Ninh Kỳ thật là không nhớ rõ hắn cùng Ninh Chính, bằng cách một cách thần kỳ nào đó lại có thể bắt được xe vào giữa đêm hôm khuya khoắt tại một vùng biển vắng như vậy.

Tài xế tuổi lái xe ngoài 30, áo thun bạc màu, đầu hói, ngoại hình bình bình không có gì nổi bật.

Ninh Kỳ là nhớ như in cái vẻ mặt nghi ngại của thằng cha đó khi nghe Ninh Chính nói muốn hắn đưa hai anh em trở về Hà Nội, ngẫm lại mới thấy buồn cười.

Nói thật nếu là bình thường bác tài hẳn là phải từ chối, khuya muộn đường xa cộng thêm hành khách là hai gã thanh niên trẻ trâu lạ mặt.

Chính là cái loại combo mà đám lái taxi bình thường tránh xa không dám nhận.

Nhưng bác tài này vẫn là trở bọn hắn về, đúng là đủ liều mạng.

Suốt cả chặng đường đa phần đều là Ninh Chính nói chuyện, Ninh Kỳ thì lim dim nằm ngủ, vì hắn biết chỉ có làm như vậy mới có thể khiến bác tài an tâm đôi chút, tập trung vào lái xe, không phải thỉnh thoảng lại phải sờ vào cái con tuýp sắt giấu ở bên hông nữa.

Ninh Chính có vẻ không biết điều này, hắn vẫn điềm nhiên nói chuyện phiếm như không.

Có lúc vừa tiện miệng, vừa miệng tiện, hắn hỏi người tài xế rằng

“Chú tài, nếu không lái xe thì chú muốn làm gì?”

Người tài xế trầm ngâm rồi hồi đáp:

“Thật ra trước đây chú cũng không thích lái xe...”

Đột nhiên nghe được câu trả lời đó, Ninh Kỳ đang giả vờ ngủ cũng phải len lén thở dài.

Tuổi trẻ ai chẳng có ước mơ, chẳng có khát vọng những thứ lớn lao.

Cái này không phải có ý khinh thường nghề nghiệp đâu, nhưng đặt tay lên ngực, tự vấn bản thân xem lúc tuổi trẻ ai mà chẳng có khát vọng trở thành ông nọ bà kia, có ai ước muốn chở thanh người làm công vất vả kiếm từng đồng bèo bọt đâu.

Chỉ là nhân sinh mấy ai được như ý mình.

Theo đuổi đam mê, thứ đuổi theo bạn thường không phải là thành công mà là nợ nần à.

Cái giá để trưởng thành lại là quá đắt, nếu không phải là thay đổi nguyện vọng, thì thứ phải thay đổi cũng chính bản thân mình.

Chẳng có ai chọn vẹn mà trưởng thành cả.

Vừa rồi nín không nổi, hắn vừa mới tìm một chỗ kín đáo, vặn van xả nước, đầu óc hắn liền bay bổng, nghĩ đến bao nhiêu triết lý nhân sinh.

Hiện tại đã là sáng sớm, cũng may hôm nay nhà hắn không có người, không thì hắn khó tránh khỏi một trận càm ràm từ cha mẹ, Ninh Kỳ thọc tay vào túi quần, lọ mọ một hồi thật lâu, rồi móc ra một nắm cát...

What??

Sao lại là cát?

Chìa khoá nhà của ta đâu??

Thiếu niên trợn tròn mắt nhìn vào tay mình.

Nghĩ nghĩ một chút, đoán hẳn là bản thân đã đánh rơi ở đâu đó rồi, nếu không phải là trên bãi biển thì cũng là trên xe taxi.

Dù là ở đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được hiện thực rằng hắn hiện tại là không thể vào nhà.

Ninh Kỳ nhất thời liền hoảng.

Hơi rượu trong người lại dâng lên khiến đầu óc hắn choáng váng, chân bước loạng choạng tìm đến một cái cột điện.

Không phải để nôn mà là để tìm chỗ dựa lưng, châm hút một điếu thuốc, kìm nén hơi men trong người.

Thiếu niên đừng dưới ánh vàng của đến đường hút thuốc, thoáng lộ ra vẻ thê lương cô tịch.

Mùi rác rưởi từ sọt rác bên cạnh bốc lên làm Ninh Kỳ nhăn nhó mặt mày, rút ra chiếc điện thoại, khởi động lại rồi bấm gọi cho Ninh Chính.

( Thuê bao quý khách vừa gọi....)

Con mẹ nó, tên vô trách nhiệm này.

Ninh Kỳ chửi ầm lên, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.

Chiếc điện thoại lúc này cũng thông báo sắp hết pin, chuẩn bị tắt ngúm đến nơi.

Con mẹ nó, đen đủi lúc nào cũng đi có đôi có cặp.

Đang loay hoay chưa biết đi đâu về đâu, nghĩ đêm này không lẽ thật phải ngủ ngoài đường thì Ninh Kỳ đột nhiên bị tập kích.

Từ trên không trung, một vật thể lạ viu một tiếng rơi thẳng đến chỗ hắn làm Ninh Kỳ giật mình nhảy dựng.

Nhìn xuống cái thứ ám khí vừa công kích mình.

Một cái kẹo mút Chupa Chups đang nằm lả lơi lăn lộn trên mặt đất...

Ưm, vị dâu tây?

Tại sao không phải là vị cam nhỉ?

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là kẻ nào muốn dùng kẹo mút ám sát ta??

Ninh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên cửa sổ tầng 2 của căn nhà kế sát nhà hắn.

Cửa sổ hơi hé, rèm cửa cùng không có buông, bên trong thấp thoáng còn có một cái đầu lấp ló cười khúc khích.

Nếu không phải quen biết chắc Ninh Kỳ khi thấy cảnh này đã sợ chết khiếp.

Hắn nhặt lên cái kéo mút, thành thục bóc ra, đút vào miệng, cầm điện thoại tra danh bạ, tìm thấy cái tên Hiền Đệ rồi bấm gọi.

Nơi cửa sổ lập tức phát ra ánh sáng của điện thoại.

“Sao vậy?” Từ đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nhè nhẹ như nói thầm.

Ninh Kỳ thở dài, mặt không chút biểu tình, nói:

“Hiền đệ, ta không có nhà để về, cầu cưu mang...”

“Tự lo đi!” Đầu dây bên kia thẳng thừng đáp lại rồi tắt.

Ninh Kỳ chẹp chẹp cái miệng, điện thoại của hắn lúc này pin đã về không, tắt ngúm.

Nhưng hắn chẳng hề bận tâm, vẫn lặng im chờ đợi.

Chẳng bảo lâu sau, căn nhà kế bên liền mở hé cửa.

Từ bên trong, một cái đầu nấm đáng yêu thò thò ra bên ngoài, đặt tay lên môi suỵt một tiếng ra hiệu Ninh Kỳ im lặng, sau thì vẫy vẫy hắn nhanh đi vào.

Đèn phòng không có bật, hai người khom lưng rón ra rón rén, mày mò đi trong bóng tối, chuyên nghiệp chẳng khác gì trộm cắp.

Chỉ đến khi mon men lên được hành lang, tiến được vào căn phòng trên tầng lầu gác hai, thì cả hai mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cái đầu nấm lúc này vuốt bộ ngực căng tròn phập phồng của mình, quay lại, thổ khí như lan nói với Ninh Kỳ

“Cho ông tá túc đến sáng là phải đi, không được lên giường, không được làm gì kì quái, không được có suy nghĩ kì quái, không được....”

Đầu nấm còn chưa nói xong ước pháp thì đã thấy Ninh Kỳ loạng choạng chui tót lên cái giường hồng, thành thục chui vào trong chăn, chỉ ló ló ra cái đầu, chớp chớp đôi mắt, nhìn cô nàng này vẫn còn đang mộng bức, hắn cười nói:

“Hiền đệ, bà đối với tôi thật tốt, tôi không có gì khác, chỉ có thể lấy thân báo đáp!”

“Ê ê ê, ai cho lên mà lên, nhanh cút xuống” Đầu nấm nghiến răng, thấp giọng gầm ghè, cố dùng sức kéo Ninh Kỳ xuống khỏi giường mình nhưng hoàn toàn không thể làm hắn suy chuyển.

Ninh Kỳ cười khẩy, vỗ vỗ lên phần còn thừa của chiếc giường, nói

“Con chỗ này, lên đây...”

“Lên cái *, cút xuống cho bà mày.”

“Không xuống được, thật sự rất mệt, tôi phải ngủ đây.”

“Này này, đừng có ngủ, này, Ninh Kỳ, nhanh xuống, không đùa đâu!!!.” Đầu nấm là thật hoảng, nếu không phải sợ người nhà nghe thấy thì nàng đã sớm làm loạn, hét ấm lên rồi.

Ninh Kỳ bộ dạng chẳng quan tâm, hai mắt nhắm nghiền, ngửi ngửi mùi thơm trên chiếc giường. Cẩm thấy thật dễ chịu rồi ngủ từ lúc nào không hay.

“Này, có nghe không đấy?”

“Này, Ninh Kỳ!”

“Người toàn mùi rượu, hôi chết mất.”

Đầu nấm bất lực rồi, nghĩ nghĩ một chút rời cũng chui lên giường, bộ dạng ghét bỏ, đùng đôi chân thon dài của mình đạp hắn ra xa, miệng lầm bà lầm bầm.

15 phút sau, thiếu nữ thấy trong chăn có động liền mở lên xem thử thì...

“Này, làm sao tự nhiên lại cởi quần áo rồi...”

“Ninh Kỳ! Không được cởi quần!”

“....”

....

Ninh Kì ngủ say như chết, một mạch, không chút mộng mị đến tận sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Dụi dụi đôi mắt, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, khoé môi khô nứt vì nóng nực, chịu không nổi nữa, hắn cởi ra cái áo thun quăng xuống giường, sau thì ngáp ngắn ngáp dài, chui lại vào trong chăn, lựa một tư thế thoải mái, cố gắng tìm lại cảm giác để tiếp tục ngủ vùi.

Cha mẹ đi du lịch, tiệm cơm nhà hắn đóng cửa, bản thân lại vừa mới nghỉ hè, mà quan trọng nhất là cmn đêm qua hơn 3 giờ sáng taxi mới đưa hắn về đến nhà, vật lộn đến gần sáng mới ngủ được, vậy nên không việc gì phải vội vã cả, ngủ tiếp mới là chính đạo.

“Đông... đông... đông... “

Ngay khi đôi mắt hắn lim dim, sắp sửa có thể tiếp tục chìm vào mộng đẹp thì tiếng đập cửa liên tục bên ngoài lại dựng hắn dậy thêm một lần nữa.

Ninh Kỳ lần này thì thật tỉnh, mở ra đôi mắt nhìn khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Gian phòng chữ nhật độ 30 mét vuông, bên cạnh giường là chiếc bàn trang điểm nhỏ, phía trên là đủ các loại kem phấn mẫu mã màu sắc khác nhau mà Ninh Kỳ không thể rõ ràng hãng nào với hãng nào.

Xung quanh giường là đủ cá loại gấu bông thỏ bông trang trí sặc mùi hường phấn. Chăn đệm đắp trên người hắn vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt của chủ nhân để lại.

Góc tủ quần áo vứt tứ tung, váy quần trộn lẫn thành một cuộn tròn lăn lóc nằm trong góc, nhưng bừa bộn nhất hẳn là nơi bàn học, phía trên đó, từng đống sách giáo khoa cùng một đống tư liệu ngổn ngang chồng chất, bên cạnh còn có một chiếc laptop mẫu mã đời mới, màn hình còn đang bật, biểu tượng nhân vật Audition bên trong vẫn còn đang nhún nhảy.

Ký ức tựa như thủy triều ồ ạt tiến sâu vào trong não bộ của hắn, Ninh Kỳ liền biết mình đang nằm ở đâu, kìm không nổi mà che mặt thở dài, miệng lẩm nhẩm.

“Con gái con đứa, thật có thể sống được như thế này sao?”

Bạn đang đọc Đừng Tới, Ta Thật Sẽ Hô Người!! sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.