Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiền đệ, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn ngủ ta?

Tiểu thuyết gốc · 1844 chữ

“Con mẹ nó! Quần tôi cũng đã tụt, bà liền cho tôi xem cái này?”

“Thứ này mà gọi là phim ảnh sao? Rõ ràng là rác rưởi!!!”

Cô nàng đầu nấm giật mình, rụt đầu lại một cái, vẻ mặt tủi tủi hỏi:

“Thật là tệ đến vậy sao?”

Nói thật, Ninh Kỳ cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, dù sao cũng quen biết đã lâu, tình cảm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn, nghĩ đến đây, Ninh Kỳ liền dịu giọng xuống, nhìn nàng đáp:

“Đừng dùng từ tệ với nó! Nó còn không xứng với từ đó nữa!!!”

“Ông...”

Cô nàng đầu nấm giống như không chịu nổi đả kích, tựa như núi lửa phun trào, chỉ tay vào mặt Ninh Kỳ, tức đến run rẩy cả người.

Ninh Kỳ vuốt vuốt lấy khuôn mặt của mình, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên thâm tình như biển, chằm chằm nhìn vào nàng, cả người khí tức trở nên trầm ổn tang thương, hắn giống như đột nhiên biến thành một con người khác vậy, dùng tay nâng lên cái cằm nhỏ của nàng, Ninh Kỳ giọng nói du dương trầm bổng phát ra:

“Hiền! Tôi thích cậu! Trở thành bạn gái của tôi được chứ?”

“Cái này... cái này...”

Cô nàng đầu nấm đột ngột bị Ninh Kỳ công hãm, cả người giống như bị điện giật, đầu tiên là ngây người, sau thì bối rối, khuôn mặt đỏ ửng, tay chân khua loạn xạ tựa như thừa thãi không biết giấu đi đâu.

Tim nàng bồi hồi đập dồn dập như trống, đương lúc lắp ba lắp bắp không biết đáp lại như thế nào thì thiếu niên trước mặt lại một lần nữa lắc mình trở về điệu bộ hằng ngày, chỉ tay vào mặt nàng diễu cợt cười to:

“Nhìn thấy chưa? Một kẻ nghiệp dư như tôi bà còn không đối phó được, nói cái gì đến chuyện diễn xuất? Mơ mộng diễn viên cái gì? Đừng đùa nữa, sẽ mắc cười đấy!!”

Nhân danh là thanh mai trúc mã, Ninh Kỳ là không thể giấu giếm cô bạn của mình được, trực tiếp đỗi cho nàng ta hoài nghi nhân sinh.

Cô nàng đầu nấm nội tâm tổn thương trầm trọng, khoé mắt bỗng dưng đỏ hoen, rưng rưng trực chờ khóc.

Ninh Kỳ thấy vậy thì híp mắt nhìn, có vẻ nghi hoặc hướng nàng hỏi dò:

“Sao vậy? Bị lời tỏ tình của tôi khiến cho cảm động rồi sao? Ách, bà sẽ không phải là thật thích tôi đấy chứ? Mẹ nó, Hiền đệ, tôi chân tâm coi bà làm huynh đệ, bà lại muốn ngủ tôi?!!”

“Tao thích mày cái *!!!”

Cô nàng đầu nấm nín không nổi nữa, thục nữ cũng phải chửi bậy một phen.

“Thật không có?” Ninh Kỳ dùng điệu bộ cổ quái đánh giá nàng.

“Không có!”

“Một chút cảm giác động tâm cũng không có?”

“Bà Mày Không Có!!!!”

Ninh Kỳ giật bộ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bộ ngực, nói:

“Làm tôi sợ muốn chết! Vậy là tôi an tâm rồi!!”

“Ngươi....”

Nhìn điệu bộ đáng ăn đòn của Ninh Kỳ, thiếu nữ cả người run rẩy, thẹn quá hoá giận, nhảy cẫng lên, lấy tay ghi chặt lấy cổ hẳn, tựa giống như ngày xưa hai đứa chơi đấu vật.

Ninh Kỳ liên tục kêu gào, miệng thì oai oái xin tha nhưng khuôn mặt lộ vẻ hưởng thụ...

Uhm, nữa đi, ta vẫn còn chịu được!!!

Kì thật Ninh Kỳ có chút không nói thật.

Bộ phim mà nàng đóng thì đúng là rác thật, nhưng diễn xuất của nàng hoàn toàn không đến nỗi nào, không, chính xác phải nói là đối với một kẻ mới chập chững mới bước vào nghề như nàng cũng tương đối đáng gờm.

Nàng diễn xuất là có thiên phú để phát triển...

Nhưng ai bảo Ninh Kỳ hắn nhận lời nhờ vả từ cha nàng, bằng mọi giá phải kéo nàng ra khỏi còn đường diễn xuất cơ chứ!!

Vậy nên Ninh Kỳ không còn cách khác, chỉ có thể dối lòng một mực đả kích nàng mà thôi.

Hắn cũng là người từng trải, sống qua hai đời, đủ để biết giới giải trí đầy rẫy những cạm bẫy cám dỗ như thế nào, một con cừu non như nàng thì tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn trở về thừa kế gia sản nhà nàng đi thôi.

Chỉ là nhìn khuôn mặt của nàng lúc đó, hắn cuối cùng là mềm lòng, không có hung hăng tàn nhẫn xuống tay phá nát mộng tưởng của nàng.

Mùa hè trời nóng, mồ hôi toát ra khiến quần áo bó sát vào người, hoocmon giới tính dường như phát tán ra tứ phía căn phòng khiến mọi thứ trở nên thật ám muội.

Đầu nấm cô nương những nhận ra điều này, nàng buông Ninh Kỳ ra, thả lại một câu ngoan thoại “tạm tha cho ngươi lần này” rồi chạy trối chết.

Nhìn từ nàng phía sau, đôi tai nhỏ nhắn hiện lên vệt đỏ ửng, Ninh Kỳ ngồi tựa vào ghế sa lông, không kìm được mà cười lắc đầu nói:

“Thanh Xuân... thật là tốt!”

...

Bước ra khỏi nhà họ Vương, Ninh Kỳ rẽ qua nhà một chút, thấy cửa đã mở liền đoán ngay cha mẹ hắn đã trở về.

Đương vừa lúc định tiến vào thì một chiếc xe Mercedes Maybach màu đen đột nhiên tiến tới đỗ trước cổng nhà hắn, ngay lập thu hút sự chú ý của Ninh Kỳ.

Cửa xe mở, một nữ nhân từ bên trong bước xuống, một tay cầm túi sách, một tay hạ kính râm, nhìn bộ dạng nghi hoặc của Ninh Kỳ thì mỉm cười nói:

“Chàng trai, hôm nay cửa hàng không mở sao?”

Giọng của nàng tuyệt không người miền Bắc, quyến rũ, mềm mãi như nước.

“Thật dễ nghe” Ninh Kỳ thầm nhủ.

Hắn sắc mặt hơi đổi, đánh giá sơ qua một vòng.

Nếu dùng 2 từ để mà nói về nữ nhân này thì đó là Mỹ Nhân.

Nếu là 3 từ thì chính là Đại Mỹ Nhân!

Tóc ngắn bồng bềnh ngang vai, Âu phục thời thượng, thân hình đồng hồ cát, gương mặt tuyệt mĩ, mi cong mày liễu, ôn nhu thành thục như trái đào chín mọng.

Ninh Kỳ thoáng ngẩn ngơ nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, khe khẽ gật đầu đáp:

“Thành thực xin lỗi quý khách, hôm này tiệm đóng cửa, mời lần sau lại tới, thành thực xin lỗi.”

Nữ nhân gật đầu nhẹ, mỉm cười nói:

“Được rồi, vậy hẹn lần sau.”

Dứt câu liền lên xe, một mạch đi thẳng không một chút chần chờ.

Bên trong chiếc xe đen đang đi chuyển, người phụ nữ tóc ngắn quay sang nói với nhỏ trợ lý bên cạnh.

“Hoa, điều tra nam sinh này một chút, xem cậu ta cùng Vương Tổ Hiền có quan hệ gì.”

“Nàng là nghệ nhân tiềm năng công ty chúng ta muốn có, phải thật chú ý sát sao, hiểu rõ chưa?”

Cô nàng trợ lý ngực ôm cặp táp, gạt lên cái gọng kính vàng, gật đầu nói:

“Chị Lâm, em biết rồi.”

Nhìn theo bóng chiếc xe đi mất, Ninh Kỳ trong lòng nghi hoặc nhất thời không hiểu chuyện gì cả, mọi chuyện từ lúc diễn ra cho đến lúc kết thúc sợ còn chưa quá 2 phút, phản phất như một giấc mơ, Ninh Kỳ lắc đầu cười, cũng nhanh chóng bước vào trong nhà.

“Cha, mẹ, con đã về.”

Ninh Kỳ băng qua phòng khách, chuẩn bị bước lên lầu thì gọi vọng vào trong bếp.

Ở đó có hai người tuổi độ trung tuần, người nam đang ngồi xem vô tuyến, người nữ thì cặm cụi trong bếp chuẩn bị món ăn gì đó.

Đột nhiên Ninh Kỳ cả người khựng lại, hắn nhìn người nam giới trung niên trước mắt.

“Haizz!”

Thở ra một tiếng, nhìn thấy người đàn ông đó vẫn một bộ dạng ngó lơ mình, một tay cầm lon bia, tập trung vào bộ phim đang phát trên vô tuyến, thỉnh thoảng còn cười khúc khích.

Trầm ngâm một chút, Ninh Kỳ đột nhiên tiến về phía trước bộ salong, đoạt lấy lon bia trên tay cha mình, nghiêm mặt cúi đầu nói:

“Cha! Đừng uống nữa!”

Dứt câu, hắn liền một hơi tu sạch lon bia trước ánh mắt ngỡ ngàng của cha mẹ.

Khà một hơi, nhìn cha mình khuôn mặt mộng bức, không hiểu chuyện gì xảy ra, Ninh Kỳ nhe răng cười khì khì, quẹt miệng nói:

“Rượu bia có hại có sức khỏe.... cha để đó cho con gánh lấy được rồi ha ha!”

Nói xong hắn liền cụp đuôi chạy mất.

Cha hắn đưa mắt nhìn theo, người vẫn chưa hết sững sờ, ngoái đầu sang nhìn vợ mình cũng đang bàng hoàng đứng chết chân tại chỗ liền nẩy sinh nghi hoặc nói:

“Thằng này... nó lại bị làm sao rồi?”

“Tôi nào có biết!!” Mẹ gã đáp lời, sau thì nhíu mày nghĩ đến một chuyện liền bật thốt:

“Hay là nó có bạn gái rồi? Thường hay đi chơi về muộn, lại còn hành động kì quái nữa?”

“Tôi cũng nào có biết!” Đến lượt cha hắn đáp.

Mặc cho hai vị phụ huynh trong nhà một mực đoán già đoán non, Ninh Kỳ một mạch chạy thêm trên phòng, lao thân về chiếc giường quen thuộc, nghĩ về hành động của hắn lúc nãy, Ninh Kỳ cũng thoáng ngượng ngùng.

“Mẹ kiếp, bệnh của Ninh Chính tên khốn này lây cho ta rồi!”

Ninh Kì vừa nằm vừa nghĩ thầm

Khoé môi tiếu ý hiển lộ không cách nào giấu giếm

Thình lình bên tai hắn lại vang lên tiếng nhạc hiệu.

(I’m so lucky lucky I’m so lucky lucky I’m...)

Nhìn xuống chiếc điện thoại đi động sau một đêm tưới tắm đã bừng bừng sức sống, liên tục rung lắc kêu gào, tên người đang gọi đến hiện lên rõ ràng:

Anh họ.

Ninh Kỳ trợn mắt nhe răng quát:

“Con mẹ nó, tên khốn kiếp này, đêm qua vừa bỏ rơi ta, hiện tại ngươi lại còn có mặt mũi gọi điện cho ta?”

Xoay khớp cổ tay kết hợp cổ chân, Ninh Kỳ bộ dạng như xung trận, vừa nhấc điện thoại lên nghe là trực tiếp rống lớn:

“Alo... Ninh Chính! Ta nói cho ngươi biết, lần này không có cửa...

“Kỳ à! Chính... hắn....”

Đầu dây bên kia đáp lời không phải cái giọng cợt nhã quen thuộc của tên anh họ mà là một giọng nam trung niên trầm đặc, vừa nghẹn ngào vừa nói

Đầu dây bên kia còn văng vẳng có tiếng khóc nấc truyền đến.

Sau là một khoảng lặng thật dài.

Ninh Kỳ thì đứng như trời trồng, sững sờ một hồi thật lâu.

Bạn đang đọc Đừng Tới, Ta Thật Sẽ Hô Người!! sáng tác bởi None

Truyện Đừng Tới, Ta Thật Sẽ Hô Người!! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.