Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đầu tiên trên thế giới.

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

”Ninh Kỳ... Ninh Kỳ...” Thanh âm từ bên ngoài vẫn không ngừng vọng vào trong.

“Đến rồi đây, làm gì mà như cháy nhà vậy?”

Đầu Ninh Kỳ lúc này đầu đau ghê gớm, say rượu một trận sợ đến già, dù đêm qua uống không có nhiều nhưng vẫn đủ để đầu óc hắn nặng trĩu.

Bên ngoài có vẻ không nghe thấy tiếng hắn báo ra, tiếng đập cửa vẫn liên tục dồn dập làm Ninh Kỳ sinh ra chán ghét, bực bội hô vọng ra:

“Có chuyện thì bẩm báo, không có chuyện thì nhanh bãi triều đi.”

“Bệ hạ, thiếp thân đói bụng rồi...” Bên ngoài truyền đến một thanh âm mềm mại đáng yêu, ẩn ẩn bên trong có chút khàn khàn.

“Đã biết.” Ninh Kỳ đáp lại bằng giọng có hơi mà không có sức, mắt nhắm mắt mở, đã ra quần áo rơi vãi bên cạnh giường, tìm đường đi ra.

“Nhanh lên nha.” Thanh âm bên ngoài cũng ỉu xìu, hữu khi vô lực hồi đáp.

Mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng, Ninh Kỳ quen thuộc như ở nhà tiến vào trong phòng tắm, từ một góc bí ẩn móc ra một chiếc bàn chải được che giấu ở đó bấy lâu, đánh răng rửa mặt, vã vài đợt nước lã cho đầu óc tỉnh táo trở lại, hắn đưa tay đặt lên cằm, nghiêng trái nghiêng phải, tự vấn mình trong gương.

Gương mặt non nớt thanh tú, mái tóc bù xù che kín mặt, che luôn cả đôi mắt màu nâu hổ phách.

Ninh Kỳ diện mạo chỉ xem như sạch sẽ dễ nhìn, đặc điểm duy nhất chắc chỉ có đôi núm đồng tiền khi cười.

Trẻ tuổi, tràn ngập hơi thở thanh xuân vườn trường.

Vừa bước ra ngoài phòng khách, đập vào mắt hắn là chén bát tứ tung nhìn như đang nấu dở đồ, trên chảo còn có thứ gì đó đen đen sền sệt mà Ninh Kỳ không thể tưởng tượng được ra nó là cái gì.

“Mẹ kiếp, cái này thật là nấu ăn chứ không phải nấu độc dược?!”

Chớp chớp đôi mắt, hắn lại nhìn lên trên bàn ăn, hộp bánh pizza không biết mua từ bao giờ hiện còn nửa cái, bim bim, nước ngọt đủ loại, vỏ lon tứ tung mỗi thứ một nơi.

Ninh Kỳ khe khẽ thở dài, liếc mắt về phía cái ghế sô pha, nơi có một cái đầu nấm đeo kính nobita đang núp ở đó, lén lút ngó ngó hắn, vừa thấy hắn liếc qua liền rụt đầu rụt cổ trốn đi.

Ninh Kỳ nhất thời cảm thấy bản thân đến cạn lời.

Một bên đi tìm túi rác cỡ lớn, ném hết toàn bộ rác rưởi vào bên trong, một bên thều thào nói:

“Đại tiểu thư, bà ngày hôm qua ở nhà là mở party đấy à!”

“Không có mà.” Một giọng nói yếu ớt ỉu xìu từ bên ghế sô pha phát ra.

“Người ta... người ta chỉ là ăn vặt thôi!!”

“Vậy tại sao ăn xong không biết đường mà dọn đi??...” Ninh Kỳ trợn ngược, quát tháo

Đầu nấm không sợ, trợn mắt ngược lại, cong môi, lên giọng nói:

“Tôi cho ông ở nhờ, ông phải dọn cho tôi, trao đổi công bằng.”

Mẹ kiếp!

Được, coi như ta sợ ngươi rồi!

Ninh Kỳ khoé môi co giật liên hồi, cảm thấy bản thật không nên tiếp cùng nàng đối thoại, nếu không có thể nảy sinh án mạng.

Thu dọn xong xuôi cái bãi chiến trường, rửa qua một lần bát đũa, hắn liền đơn giản chiên vài quả trứng, nấu một nồi mỳ. Ninh Kỳ hiện tại cả người cũng đang rất đói và mệt, không muốn cùng nàng so đo gì nữa

Đầu nấm thấy hắn im lìm liền thò chân vào đôi dép gấu đi trong nhà, bép bép chạy lại, nghiêng nghiêng cái đầu, dùng đôi mắt to tròn ngấn nước chớp chớp nhìn hắn nói:

“Cần giúp gì sao?”

“Bà ngồi im một chỗ chính là giúp tôi rồi!” Ninh Kỳ nhàn nhạt đáp.

Cô nàng bĩu môi, chạy vào trong bếp lấy ra chén đũa chuẩn bị sẵn sàng.

Ninh Kỳ độc mồm nàng thừa hiểu, mà nàng bừa bộn Ninh Kỳ cũng quen từ lâu.

Dù sao cũng là hàng xóm láng giếng, thanh mai chúc mã lớn lên cùng nhau.

Đối với con gái thí có 3 loại người.

Loại phải gội đầu với có thể gặp.

Loại không cần gội đầu cũng có thể gặp.

Loại gội đầu cũng không muốn gặp.

Đối với nàng ta, Ninh Kỳ là thuộc dạng thứ hai.

Hơn 10 phút sau, hai phần giản dị mì trứng được bày lên, đầu nấm cũng Ninh Kỳ chia nhau xì xụp, ăn ngon lành.

Nàng tương đối tăng đông, vừa ăn vừa đong đưa thân mình khiến áo thun in hình gấu lỏng lẻo rớt xuống trễ cả vai, quần sóc ngắn khoe đôi chân dài đung đa đung đưa, thỉnh thoảng còn đá vào đầu gối Ninh Kỳ khiến hắn đau điếng, vừa nghiêm mặt định mắng nàng thì đã thấy nàng bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu cùng đôi mắt to tròn để chống đỡ rồi.

Đôi kính nobita xuẩn manh bị khói mì hun mờ đục đá bị nàng quăng ra từ lâu, đầu nấm bù xù cũng đã được băng đô cỗ định lại, không thể không nói lúc ăn hàng nàng rất chuyên tâm, cũng rất hưởng thụ.

Ai mà nghĩ được cô nàng hay ăn lười làm, luộm thà luộm thuộm, siêu cấp trẻ con này lại là một người nổi tiếng cơ chứ.

Ăn uống no nê, ngoài trời cơn mưa bất chợt từ sáng vẫn còn chưa tạnh, đầu nấm thấy chán liền kéo Ninh Kỳ ra ghế sô pha, che miệng cười khì khì, nói có một thứ xuống cho hắn xem rồi lon ton chạy vào bên trong, nửa phút sau lấy ra một cuộn băng đĩa nhìn tương đối mờ ám.

“Bà không phải là định cho tôi xem cái gì không lành mạnh đấy chứ?” Ninh Kỳ liếc liếc cái đĩa rồi nghi ngờ hỏi.

“Không lành mạnh cái đầu ông!” Cô nàng nghiến răng nghiến lợi, mắng

Sau thì tặc lưỡi một cái, thần bí cười nói:

“Cái này còn chưa phát sóng, ông là người đầu tiên trên thế giới được xem.”

Người đầu tiên trên thế giới?

Khoa trương đến vậy sao?

...

“Lucrecia! Ta yêu nàng! Hãy trở thành bạn gái của ta!”

Trong khung cảnh lãng mạn tại một khu vườn hoa tử đằng treo cao, một gã thanh niên vặc vest, trên tay cầm một bó hoa hồng, hướng về thiếu nữ trước mắt đưa ra, khuôn mặt hắn lạnh tanh, miệng nói ra lời yêu mà không thể hiện chút xúc cảm nào hết, cả người hắn cứ như thể một con rối được lập trình sẵn cho mọi hành động vậy.

Trước mắt hắn, nữ nhân xinh đẹp với tóc hung đỏ sau khi nghe lời bày tỏ thì ngơ ngác một hồi, đầu nàng hơi cúi xuống như thể đang muốn né tránh đi ánh nhìn của gã thanh niên, đôi vai khẽ run rẩy, bàn tay nàng túm chặt lấy cái vạt áo khoác blouse trắng của mình, nhất thời lặng im không nói câu gì.

Gã thanh niên cầm hoa vẫn lẳng lặng đứng đó, kiên nhân chờ đợi.

Không gian ngưng đọng một hồi thật lâu, nữ nhân cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt buồn bã mà nhìn gã thanh niên trước mắt, bằng một cách thật thận trọng cùng từ tốn mà nói ra:

“Vincent! Thật xin lỗi, ta chỉ coi anh như là một đồng nghiệp... hoặc là một người em trai không hơn, giữa chúng ta... không thể, Vin à!”

Gã thanh niên bị chối từ cũng không biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên hay thất vọng gì cả, từ đầu đến cuối vẫn một biểu lộ lạnh băng, ậm ừ gật gù một cái, nói hắn đã hiểu...

Buông đóa hoa trên tay xuống, một bàn tay còn lại của hắn thò vào ngực áo vest, thình lình rút ra một khẩu súng lục đen ngòm, chĩa thẳng về phía nữ nhân tóc hung đỏ.

“Nói thật, vốn dĩ ta là nên làm như thế này từ đầu, hẳn là sẽ nhận được một kết quả khác.”

“Nhưng mà thôi, mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.”

“Ít nhất là với ta là vậy!”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc pha lẫn kinh hãi của nữ nhân, gã thanh niên đạm nhiên nhàn nhạt nói.

“Vincent! Ngươi...”

“Lucrecia! Thật xin lỗi! Mời nàng đi chết đi!”

Dứt câu, hắn liền bóp cò, không một mảy may muốn suy nghĩ lại.

Đoàng!

Tiếng súng nổ phá nát bầu không khí an vui tại khu vườn hoa tử đằng.

Viên đạn xuyên thủng qua người nữ nhân tóc hung đỏ, ánh mắt nàng trợn tròn, biểu lộ không thể tin được, dùng tay ôm lấy bộ ngực vừa bị đục thủng một lỗ, áo blouse trắng của nàng hiện tại đã nhuốm máu đỏ ngầu.

Lucrecia cứ vậy mà đổ gục xuống thảm cỏ, cả người cố gắng hít thở nhưng rõ ràng sinh mệnh đang càng lúc càng trôi tuột đi.

Ánh mắt của nàng dần dần giống như không còn tiêu cự, nhìn lên những dải hoa tử đằng tím treo lơ lửng đang đong đưa trước mắt, khung cảnh hiện tại trong mắt gã thanh niên có chút thế mĩ.

Nữ nhân trước lúc nhắm mắt, khoé môi nàng không hiểu vì sao lại hiện một vệt ý cười, khuôn mặt trở nên thanh thản, miệng lẩm nhẩm:

“Kết thúc như vậy... cũng thật tốt!”

Đứng tại một bên, gã thanh niên nhìn kẻ mà hắn vừa giết chết thì hơi cau mày lại, lần đầu tiên hắn biểu lộ thái độ trên khuôn mặt...

Có chút tang thương buồn bã, cũng có đôi phần quyết tuyệt.

Hắn nheo mắt lại, trầm giọng nói:

“Đã không phải của ta, thì đừng hòng ai có được!!”

“...”

Xoẹt!

Ninh Kỳ giơ lên điều khiển, bắt đi màn hình vô tuyến, bộ phim này đối với hắn quả thực là quá cay con mắt...

Ánh mắt của hắn liếc liếc sang bên cạnh sô pha, nhìn cô nàng đầu nấm bốn mắt đang chồm hỗm ngồi đó.

Ninh Kỳ dùng ánh mắt ngờ vực nhìn nàng, nàng dùng ánh to tròn mong chờ nhìn hắn.

Không gian tĩnh lặng phảng phất như thời gian ngừng trôi, nếu là khung cảnh trong truyện tranh hẳn sẽ có vài con quạ đen kêu quắc quắc bay ngang qua đầu hai người.

Cuối cùng, Ninh Kỳ chịu không nổi một đôi mắt chớp liên tục như đèn pha của nàng, thầm nghĩ “nam nhân không cùng nữ nhân đấu”, hắn liền lảng tránh đi, hướng ra ngoài cửa số.

Tiết trời hôm nay thật tốt nha!

Thình lình một đôi bàn tay mềm mại bám lấy hai bên gò má của Ninh Kỳ, vặn một cái, cưỡng ép hắn quay mặt trở về chỗ cũ, đối diện với khuôn mặt của nàng.

Cứ vậy bốn mặt nhìn nhau, khoảng cách này Ninh Kỳ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, mùi thấy mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ cơ thể nàng.

Thiếu nữ đầu nấm không thèm để ý, cau mày xị mặt, vểnh lên bờ môi béo mọng, nói:

“Ninh Kỳ! Nói thật đi... tôi diễn thế nào?”

Ninh Kỳ gỡ ra tay của nàng, từ từ đứng dậy khỏi ghế Xô pha, cười cười rồi sau đó...

Ném mạnh chiếc điều khiển trên tay xuống ghế, chỉ tay vào mặt nàng quát to:

“Con mẹ nó! Quần tôi cũng đã tụt, bà liền cho tôi xem cái này?”

Bạn đang đọc Đừng Tới, Ta Thật Sẽ Hô Người!! sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.