Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đằng sau ánh nhìn xuyên thấu của anh ấy

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Cô thu hết can đảm nhìn về phía người đàn ông. Bỗng giọng nói của cha cô văng vẳng bên tai cô đầy nỗi ám ảnh: "Hãy nói rõ với Calypse rằng mày không thể ly hôn ! Một lần nữa, nếu mày khiến gia tộc này bẽ mặt, mày sẽ phải trả giá !" Nhưng đôi môi cô cứ dính chặt với nhau như thể có một lớp keo vô hình được bôi lên đó.

'Mình nên nói gì đây?' Đối với cô, anh chỉ là một người đàn ông có tên là "chồng".

"Đừng run nữa!"

Riftan đột ngột lên tiếng khiến Max sợ hãi lùi lại theo phản xạ. Nhưng anh đã thu hẹp khoảng cách khi tiến lại gần cô và nắm lấy tay cô bằng cánh tay mạnh mẽ của mình.

"Đừng nhìn ta như thể nàng đang nhìn một thứ kinh tởm! "Đối với nàng, ta là một con quái vật đáng sợ đúng không ?"

"Em, em..."

Anh nhìn cô một cách dữ tợn, chỉ một lúc sau mới lấy tay vuốt tóc mình vì bực tức. Cuộc hội ngộ chưa đầy năm phút của hai người, anh đã không hài lòng. Điều đó khiến cô nghĩ rằng anh sẽ xem xét lại việc ly hôn.

Môi cô run lên. 'Làm ơn, chỉ cần nói điều gì cũng được.' Max thúc giục bản thân trong im lặng.

"Em, em... chỉ là... em, em quá lo lắng... Em không biết phải nói gì..."

Cô cảm thấy má mình nóng như lửa đốt và những giọt nước mắt sắp rơi của cô. Nhưng cô không thể cho anh thấy điều đó, khóc như một đứa trẻ trước mặt anh.

"Em không coi ngài là một con quái vật, một con quái vật, không phải... Em, em, em rất lo lắng... em... không được... run rẩy... dừng lại..."

Miệng cô không hoạt động theo ý cô. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Cô không thể thuyết phục khi cô không thể nói một cách đàng hoàng, chính xác.

Max cúi đầu, má ửng hồng lên đến tận tai cô. Cô giữ im lặng rồi trầm ngâm. Một người phụ nữ trưởng thành sẽ không nói lắp như vậy. Cô cảm thấy như thể mình đang khỏa thân đứng trước mặt anh.

"Ch*t tiệt."

Đôi vai cô run lên trước những lời tục tĩu của anh. 'Công tước đã đúng, không một người đàn ông nào trên lục địa muốn lấy cô làm vợ.' Làm thế nào mà cô có thể dám yêu cầu anh từ chối kết hôn với con gái nhà vua, người con gái xinh đẹp, giỏi giang, tốt hơn cô gấp bội lần ?

Sự bất lực dâng trào khiến mắt cô ươn ướt. Vào lúc đó, cô cảm thấy một thứ lạnh lẽo chạm vào má mình làm hoảng sợ. Một bàn tay đeo găng tay sắt mà các hiệp sĩ hay sử dụng đang ôm lấy khuôn mặt cô với vẻ dịu dàng kỳ lạ.

"Mở miệng ra." Anh lầm bầm, gần như quá nhỏ đủ để cô có thể nghe thấy.

Max không thể hiểu chuyện gì đang xảy, cô ngây người nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm của Riftan. Anh mất kiên nhẫn thở một hơi dài. Sau đó, anh hơi hạ cằm cô xuống để buộc cô phải mở miệng.

Ngay sau đó, anh khéo léo đưa chiếc lưỡi nóng bỏng của mình vào bên trong miệng cô. Max ngạc nhiên nắm lấy cánh tay anh. Riftan cắn môi và lẩm bẩm một cách cáu kỉnh.

"Ch*t tiệt, lẽ ra ta nên cởi bỏ áo giáp của mình ra trước..."

Max không thể tỉnh táo lại, cô không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Suy nghĩ của cô vẫn còn mơ hồ. Đột nhiên, anh đẩy cô ra sau, thả người trên chiếc sô pha. Sau đó, anh khom người xuống với một đùi gối bên cạnh đùi của cô và rồi anh cởi chiếc găng tay ra bằng tay nghề nhanh nhẹn của mình.

Những ngón tay dài và cứng rắn của anh thoát ra khỏi đôi găng tay bạc nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô. Max nắm lấy gấu váy của mình một cách vô thức. Anh lại khóa môi cô, một tay cởi bỏ chiếc găng tay còn lại. Một tay luôn qua vào tóc cô và siết chặt đầu cô gần anh hơn.

Lưỡi anh sục sạo trong miệng cô một cách dữ dội. Với mỗi chuyển động của anh, cô cảm thấy mình sắp tắt thở. Khi cô cảm thấy chóng mặt vì thiếu dưỡng khí, không thể chịu đựng thêm nữa cuối cùng cô đẩy lồng ngực anh ra. Nhưng anh vẫn tiếp tục hôn môi cô, đưa lưỡi vào miệng của cô.

"Chỉ một chút nữa thôi..."

Tim cô dập rộn ràng trước giọng nói trầm thấp của anh. Bàn tay nóng bỏng của anh từ từ lướt qua mặt và cổ cô rồi đặt lên ngực cô. Khi cô quay đi vì xấu hổ, Riftan kéo cô lại và bắt cô nằm trên ghế sô pha. Sau đó, không một chút do dự anh kéo váy cô xuống.

"Ri, Riftan..." Max kêu lên.

Đã từng trải qua một lần, cô ngay lập tức nhận thức được hành động của anh có ý nghĩa gì. Cô nhìn cánh cửa phòng vẽ với vẻ bối rối, xấu hổ. 'Bọn mình sẽ làm điều đó ở trong phòng vẽ, giữa thanh thiên bạch nhật nơi mọi người có thể ra vào tự do sao ?'

Nhưng có vẻ anh không bận tâm chuyện đó một chút nào. Anh vẫn hôn cô, vật nam tính của anh bắt đầu cương cứng ép vào giữa hai chân cô. Max kinh ngạc hét lên. Mỗi khi anh cọ vào người cô thì bộ giáp kim loại bao phủ cặp đùi của anh lại chạm vào chân cô, cảm giác kim loại mát lạnh chạm vào làn da mềm mại của cô khiến cô nổi da gà.

Cô không thể chịu được sự xấu hổ này nữa, cô nhắm chặt mắt lại. Đột nhiên, Riftan chồm lên và che lấy cơ thể cô bằng chiếc áo choàng to lớn của mình. Sau đó, cô mới nhận ra rằng có ai đó đang theo dõi. Một người đàn ông ăn mặc giống Riftan đứng ở cửa với vẻ mặt bối rối, xấu hổ.

"Làm gì mà nhìn trộm như chuột nhắt thế hả ?"

                                                                                                   -------------- Hết chương 6 --------------
Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi của Kim Soo Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jocelyn-06
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.