Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhát kiếm trên bia đá

Tiểu thuyết gốc · 3573 chữ

XOẸT...

Vụt Vụt Vụt Vụt Vụt...

Rắc Rắc Rắc Rắc Rắc...

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM...

Một đường kiếm vừa trảm ra, Tam Tầng Kiếm Khí bộc phát, uy lực của một môn công pháp đạt tới Thiên Cấp Thượng Phẩm được thể hiện ra một cách rõ rệt.

Đường kiếm khí có hình bán nguyệt sau khi được phóng thích đã lao theo chiều chéo mà phi thẳng về phía trước, không những vậy mà luồng kiếm nhận hình bán nguyệt này còn không ngừng mở rộng kích cỡ chiều ngang của nó...

Từ đây khiến cho chiêu thức này vốn dĩ đã mang mức độ phá hoại rất bá đạo lại còn có thể công kích trên phạm vi rộng, trở thành một thế công mạnh mẽ chưa từng thấy.

Luồng kiếm khí mang theo sự sắc bén của Tam Tầng Kiếm Khí Cảnh, lại kết hợp với uy lực phá hoại của một Thiên Cấp Thượng Phẩm kiếm pháp...

Đủ để có thể lập tức diệt sát một Thông Linh Sơ Kỳ tu chân giả ngay trong nháy mắt nếu đối phương không kịp phản ứng để chống đỡ lại đòn tấn công này...

Mà đến ngay cả Thông Linh Trung Kỳ cũng sẽ phải chật vật một phen nếu muốn tiếp nhận nột chiêu này của Trần Vô Hạo!

Kiếm nhận bay đi và dễ đang chém xuyên qua từng hàng cây một đơn giản như thể vốn chúng chỉ là không khí, chẳng hề có vật cản nào trên đường bay của Bán Nguyệt Phong Nhận cả.

Lại theo phạm vi ngày càng gia tăng của đường kiếm khí mà càng bay đi cây cối bị nó chém qua càng nhiều, lũ lượt đổ rầm rầm xuống nền đấy cỏ gây ra những động tĩnh không hề nhỏ.

May mắn là hướng Trần Vô Hạo lựa chọn để chém không có người ngồi cảm ngộ hay đang bước đi dang dở, không gây ảnh hưởng đến ai cả...

Chứ không thì hắn chắc chắn là tự chuốc hoạ vào thân mình, kéo đến một đám người hỏi tội và bản thân lại đuối lý không thể tránh thoát.

Những người khác chứng kiến cảnh này cũng chỉ thoáng quan sát qua, hơi gật gù công nhận kiếm vừa rồi khá nhanh, mạnh, sắc bén và dứt khoát, cũng tạm xem là không tồi, sau lại tiếp tục việc của mình, không muốn bị phân tâm quá nhiều trong quá trình này.

Tất nhiên, lực bộc phát của thức kiếm này vẫn còn phải tuỳ thuộc vào bản thân kẻ thi triển có sức mạnh và khả năng ở mức độ nào.

Giống như Trần Vô Hạo đây chỉ mới là Siêu Phàm Lục Trọng mà thôi, việc thi triển một kiếm này đối với hắn vẫn còn khá miễn cưỡng, bởi vì khi hắn chém ra một nhát này đã hao hụt tận một phần ba số linh lực ở trong đan điền của hắn rồi.

Phải biết rằng nhờ có tu luyện chắc chắn, đúc nên một căn cơ vững vàng mà đan điền của hắn có thể chứa được nhiều linh lực hơn so với kê đồng cảnh giới bình thường đấy

Cũng còn may là nhờ hiện tại hắn đã là Siêu Phàm Lục Trọng, là cấp độ gần như đã cải biến lại toàn bộ nhục thân của bản thân ngoài Thất Trọng - Hoán Huyết để tẩy luyện máu huyết, Bát Trọng - Thoát Thai để lột xác toàn thân và Cửu Trọng - Tụ Linh để thanh lọc đan điền...

Sau đó lại có cả Thể Tu cảnh giới Nhị Trọng Đỉnh Phong với lực nhục thân thuần tuý mạnh mẽ hơn bình thường cũng như chất chứa sức lực lớn hơn nhiều...

Rồi còn cả Hạo Ninh Kiếm của hắn là Thiên Cấp Trung Phẩm, được rèn từ các nguyên liệu mạnh mẽ và thích hợp, khả năng đủ tốt để chịu tải năng lượng lớn...

Từ đó mà thân thể hắn mới có đủ khả năng để chống chịu được sức mạnh của một thức Bán Nguyệt Phong Nhận đến từ bộ Mãn Khuyết Thanh Phong Khuyết này.

Chứ không thì nếu như hắn chỉ là một tên Siêu Phàm Cảnh thấp yếu, căn cơ không vững, tu vi không ổn định, lại không phải là Thể Tu, không có nhục thân đủ mạnh mẽ, rồi còn vũ khí không đạt đến đẳng cấp nhất định, khả năng không chịu tải đủ...

Thế thì chưa nói đến việc liệu Trần Vô Hạo có đủ khả năng thi triển ra một kiếm này hay không mặc cho đã lĩnh ngộ được nó, chỉ riêng việc có thể còn nguyên vẹn không hề hấn tổn hại gì sau khi chém ra nhát kiếm đó đã là kỳ tích rồi.

Xét theo trường hợp hắn không có những thứ đã kể trên thì ngay khi đang vào thế rồi tụ lực đã phải gặp vấn đề đầu tiên là linh lực tiêu hao quá lớn, tinh thần chịu đựng không đủ, thể lực bị bòn rút đi nhanh chóng, tỉ lệ thất bại đạt tới 7 phần.

Còn nếu có gắng gượng xuất ra nhát chém ấy thì kiếm cũng ngay lập tức bị hư hoại phá huỷ, tay thậm chí sẽ nứt rách hay nổ tung, thậm chí là phế luôn, thân thể sẽ kiệt sức mà ngã lăn ra, linh lực tiêu hao nghiêm trọng, tinh thần uể oải có thể bất tỉnh được.

Điều này càng minh chứng cho việc, cảnh giới không hoàn toàn đại diện cho thực lực, chỉ cần mình tu luyện đủ tốt thì cảnh giới cũng chỉ là để phụ trợ cho thực lực thănh tiến chân chính của mình.

Tu hành chậm mà chắc, căn cơ vững mà thực lực theo đó cũng tăng, thể chất mạnh mà theo đó sức mạnh cũng có bước tiến, vũ khí tốt mà uy lực thi triển công kích cũng cao hơn, linh hồn hay tinh thần mạnh nên sức lực cũng tốt hơn,...

Cảnh giới tấn thăng xem như cũng chỉ giống một dạng đi kèm theo sự thăng tiến của thực lực mà thôi...

...

"Không tệ, không tệ." Trần Vô Hạo nhìn từng hàng cây đã đổ ập xuống đất ở trước mắt, mỉm cười cảm thán nói.

Tra kiếm trở lại vào bao, hắn lại ngồi xuống tại chỗ cũ. Lần này không phải là cảm ngộ kiếm đạo tiếp mà là bổ sung lại lượng linh lực bị hao hụt của mình sau nhát kiếm vừa rồi.

Ở vị trí này hắn đã lĩnh ngộ đủ rồi, nhờ có sự đột phá tu vi vừa rồi mà đầu óc của hắn trong thoáng chốc đã trở nên thông suốt hơn trước, rất nhanh đã lĩnh hội xong hết những gì có thể ở phạm vi nay

Giờ chỉ cần đợi linh lực hồi phục lại là có thể đứng dậy bước tiếp được rồi, hắn rất mong chờ để được thấy thứ phát ra luồng kiếm ý ẩn chứa bao nhiêu cảm ngộ kiếm đạo này rốt cuộc là thứ gì đấy.

Lấy ra vài viên Tụ Linh Đan bỏ vào miệng mà nuốt xuống, bắt đầu vận chuyển công pháp hấp thu thiên địa linh khí, hồi phục linh lực.

Trần Vô Hạo còn có cảm giác không bao lâu nữa thì sẽ thành công nhập môn Huyền Linh Chân Công nữa đấy...

Chỉ là tạm thời chưa rõ sẽ mấy thêm bao nhiêu thời gian thôi.

Thoáng chốc, trải qua 1 ngày 1 đêm, đan điền của hắn đã hoàn toàn đầy ắp linh lực, sẵn sàng để cho bước tiến của hắn được tiếp tục rồi.

Hắn cũng không muốn phải chần chừ gì thêm, tiếp tục đi, lần này có chút không giống với lần trước đó, bước đi của hắn không được thong thả đơn giản bằng.

Cũng dễ hiểu thôi khi mà càng tiến được xa, càng tiếp cận được mục tiêu thì kiếm ý toả ra sẽ càng mạnh mẽ, không phải cứ có thể dựa vào ngộ tính cao để cảm ngộ kiếm đạo là có thể dễ dàng đi tiếp đâu.

Tuy không phải kiểu di chuyển khó khăn, thế nhưng vẫn phải hứng chịu một sức ép vô hình từ uy năng của luồng sóng kiếm ý mãnh liệt này, thậm chí tinh thần của hắn có có cảm giác như đang liên tục bị kiếm chém vào, nhói nhói đầu óc.

Kiếm ý cũng quá nồng đậm khiến cho áp lực mà thân thể hắn phải gánh chẳng khác gì đang thử sức ở trên gò núi trọng lực kia vậy, chỉ mỗi cái là nó không nặng nền đến mức đó mà thôi.

Nếu như là Kiếm Tu đủ đẳng cấp như kiểu có tu vi Bát Tầng Kiếm Khí Cảnh, Cửu Tầng Kiếm Khí Cảnh hay thậm chí đã đạt tới Kiếm Ý Cảnh thì sẽ lĩnh ngộ được một cơ duyên rất to lớn ở trong làn kiếm ý bá đạo này.

Chỉ tiếc rằng những người như vậy thực sự là rất ít ỏi, chỉ có những kẻ đang học đòi làm Kiếm Tu hoặc đạt cảnh giới thấp như Trần Vô Hạo mà thôi...

Điều này khiến cho Trần Vô Hạo cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, phải chi cảnh giới kiếm đạo mình cao hơn, ngộ tính của mình mạnh hơn thì có thể đạt được thành tựu tốt hơn nhiều lúc này.

Toàn bộ quá trình hắn chịu đựng và cảm ngộ từ đầu đến giờ chỉ là một phần so với lượng kiếm ý mạnh mẽ này mà thôi, thật sự là cực kỳ lãng phí, phí của vô cùng!

Nhưng biết làm sao được đây, biết là bản thân đã để phí mà chie có thể bất lực như vậy, cũng thấy tiếc đứt ruột lắm đấy chứ...

Mà ai bảo bản thân yếu kém, không phải hạng tuyệt thế thiên tài để có được những thứ đó ở cái độ tuổi và cảnh giới thấp yếu này.

"Nếu có thể đóng gói hết chỗ kiếm ý này về để cảm ngộ thì tốt biết mấy, phí quá a!" Trần Vô Hạo chỉ có thể than thở một câu như vậy như để giãi bày cảm giác cũng như suy nghĩ của mình để gạt đi sự tiếc phí trong lòng...

Lại tiếp tục kiên định bước tiếp về phía trước...

...

Lặp đi lặp lại, cứ đi rồi lại ngồi xuống cảm ngộ, đi rồi lại tiếp tục đạt tới giới hạn, thấm thoắt đã trôi qua thêm 2 tháng nữa, mà Trần Vô Hạo cũng đã đi được chục dặm rồi.

Không nghĩ đến chủ thể của làn kiếm ý này lại kinh khủng như vậy, kiểm ý vậy mà có thể lan tràn ra được một phạm vi rộng đến thế này.

Càng đi thì hắn lại càng thấy người xung quanh dần trở nên ít hơn, cho thấy trong số hàng trăm người tham gia tham ngộ kiếm đạo chi ý này thì không phải ai cũng có đủ khả năng để thăng tiến nhanh như Trần Vô Hạo.

Không phải là vấn đề thực lực của họ mạnh đến đâu, tu vi cảnh giới của họ cao đến thế nào hay tư chất kiếm đạo của họ đạt tới mức độ ra sao, ở đây tất cả đều phụ thuộc vào ngộ tính của từng người về kiếm đạo, chỉ xét lực lĩnh ngộ.

Mà vốn ngộ tính của Trần Vô Hạo đã lớn hơn bình thường rồi, đặc biệt đây còn là khi hắn ở trong trạng thái hoàn toàn nghiêm túc vận dụng hết khả năng mà bản thân có nữa.

Nhất là đây là vấn đề cảm ngộ kiếm đạo thì lại càng là thứ mà hắn tu luyện chăm chỉ và tốt nhất nữa thì hiển nhiên khả năng và tốc độ cảm ngộ của hắn sẽ nhanh hơn phần nhiều những người khác.

Giờ có thể xem như vị trí mà hắn đang ở tại đã thuộc hàng ngũ những người có ngộ tính về kiếm đạo tốt nhất ở đây rồi.

Nhưng tất nhiên chỉ là thuộc một trong chứ không phải là hắn là đứng nhất, vẫn còn hàng chục kẻ đang ở phía trước và tiến được xa hơn hắn, đi được nhanh hơn hắn và đột phá nhiều hơn hắn.

Dĩ nhiên không phải bởi vì hắn yếu kém hay gì mà căn bản là Trần Vô Hạo vẫn muốn áp chế, chỉ khi áp chế và mài giũa cảnh giới cùng sức mạng của mình đến mức hoàn hảo nhất có thể thì khi buông lỏng tấn thăng mới đạt được lợi ích tốt nhất.

Những người kia có thể là những kẻ không suy xét điều này nhiều đến thế mà chỉ hi vọng về sự đột phá sức mạnh, gia tăng tu vi, hoặc là những người đủ tư chất hay thậm chí là thiên tài để không cần quá chú tâm vào mấy vấn đề này mà vẫn đạt được lợi ích, hiệu quả tốt.

Thật ra trong 2 tháng này, với tiến độ hiện tại thì hắn đã đủ khả năng để đột phá Tứ Tầng Kiếm Khí luôn rồi ấy chứ...

Bất quá nếu như vội vàng đột phá vào lúc này thì sẽ ảnh hưởng đến cảm ngộ của hắn về kiếm đạo.

Mỗi một tầng cảnh giới là lại ẩn chứa một cảm ngộ nhất định, khi đột phá đồng nghĩa với giới hạn của cảm ngộ cảnh giới đó sẽ dừng lại ở đó, tức là bản thân đã tự mặc định cho giới hạn của mình trong tu vi ấy mà đột phá để cải tiến tư chất ngộ tính của mình, bắt đầu một giai đoạn mới.

Cảm ngộ trong mỗi cảnh giới là tích luỹ của tu hành, cảm ngộ không cao nhưng đã đột phá, vậy thì khả năng của bản thân chỉ trong phạm vi đó thôi...

Mà nếu tích luỹ càng nhiều, càng mạnh thì giới hạn và khả năng càng lớn mạnh thêm.

Có thể giải thích có hơi khó hiểu nên để dễ hiểu hơn sẽ lấy ví dụ như hiện giờ Trần Vô Hạo hiện tại đang là Tam Tầng Kiếm Khí Cảnh, nhưng lại do từ khi chân chính trở thành Kiếm Tu thì luôn mài giũa và nén ép tích luỹ.

Chính nhờ thế nên nếu để so sánh với những người thản nhiên đột phá cảnh giới bất cứ lúc nào khi có được thời cơ đột phá thì ngộ tính của hắn sẽ ngang với Ngũ Tầng Kiếm Khí Cảnh đấy.

Hay là ví dụ cảnh giới tu hành của hắn đang là Siêu Phàm Lục Trọng, vậy cũng suy xét giống như trên thì hắn chẳng khác nào một tên Siêu Phàm Cửu Trọng đã chạm đến cửa Thông Linh Cảnh cả.

Đây chính là vấn đề về lĩnh ngộ chứ không phải là về sức mạnh của một người, nếu cảnh giới không đại diện cho thực lực thì ngộ tính cũng đồng dạng như vậy.

Cơ mà giờ thì hắn đã tích luỹ gần đủ với yêu cầu của mình rồi, dù sao thì khác với khổ luyện và tự tìm tòi cảm ngộ, được "tắm" mình trong biển kiếm ý nồng đậm và mạnh mẽ thế này khiến cho thời gian và khoảng cách được rút ngắn đi rất nhiều lần.

Thay vì mất hàng chục năm để tu luyện thì giờ đây Trần Vô Hạo hắn hay bất cứ ai đang cảm ngộ ở đây đều thăng tiến rất nhanh, thời gian từ năm được rút lại chỉ còn tháng mà thôi.

Và thức kiếm thứ hai của Mãn Khuyết Thanh Phong Khuyết đã đang trong quá trình lĩnh ngộ từ sớm của hắn cũng chỉ cần thêm một lần đột phá nữa là sẽ thành công ngộ ra rồi.

Dự kiến cũng có thể khi tấn thăng Tứ Tầng Kiếm Khí Cảnh mà may mắn thì đó sẽ là lúc một kiếm đó sẽ được xuất ra lần đầu tiên...

Quả nhiên một lần cơ duyên bằng với biết bao nhiêu năm công sức tu hành mà, bảo làm sao các tu chân giả cứ thi nhau truy tìm cơ duyên là chính chứ thời gian chăm chỉ nghiêm túc tu luyện còn ít hơn ấy chứ.

Lợi ích đạt được từ đó là không thể bàn cãi, bản thân Trần Vô Hạo cũng phải đồng ý điều này.

Nhưng cơ duyên cũng có giới hạn thôi, nếu quá tham lam cơ duyên, thăng tiến quá nhanh thì như đã nói, căn cơ không vững, tu vi bất ổn, chỉ có hại chứ lấy đâu ra lợi.

Trần Vô Hạo chỉ muốn được chứng kiến bản thể thứ đã toả ra làn kiếm ý này, chứ vốn không có định ở mãi đây mà cảm ngộ kiếm đạo như những người khác...

Quá thuận lợi cũng không tốt, trong khi ở Bí Cảnh này còn biết bao cơ duyên và những thứ mới lạ đợi hắn khám phá, đâu thể chỉ khư khư tập trung vào một chỗ thế này được đây...

...

Lại qua thêm 1 tháng thời gian nữa...

ÙNG...

Sau khi đã áp chế một thời gian ngắn thì giờ đây đã khó lòng để tích luỹ được thêm nữa rồi, phải nói là đây chính lần hiếm hoi Trần Vô Hạo phải ép tới cực hạn của mình và buộc phải đột phá vì không thế nén ép thêm nữa.

Trần Vô Hạo hắn rốt cuộc đã đột phá tới Kiếm Khí Cảnh Tứ Tầng rồi!

Nhưng mà có hơi đáng tiếc là, hắn lại chưa hoàn toàn lĩnh ngộ hết thức thứ hai của Mãn Khuyết Thanh Phong Quyết, mà vấn đề không phải ở lực lĩnh ngộ của hắn mà là khả năng hiện tại...

Nếu giờ mà xuất ra một kiếm này, dù cho linh lực trong đan điền đã có thể chứa nhiều thêm sau khi tấn thăng Siêu Phàm Lục Trọng thì cũng sẽ cạn mất năm phần sáu, suy yếu vô cùng.

Không hổ là môn Thiên Cấp Thượng Phẩm kiếm pháp, cao thâm và mạnh mẽ không phải hắn cứ mạnh lên là có thể thi triển, căn bản là chưa mạnh lên đủ.

Bất quá cũng không sao cả, nếu giờ còn quá miễn cưỡng thì đợi đột phá cảnh giới tiếp là được, bất kể Linh Tu hay Thể Tu, thêm một cảnh nữa là có thể rồi.

Giờ thì cái mà Trần Vô Hạo quan tâm chính là, hắn đã đi tới cuối của đoạn đường rừng này rồi, chỉ đi thêm vài trượng nữa liền sẽ rời khỏi và chứng kiến thứ đã giúp hắn luyện kiếm đạo suốt mấy tháng nay.

Sớm đã có một số kẻ dẫn trước đến nơi từ trước rồi,bkhi ấy ai ai cũng phải ồ lên một tiếng ngạc nhiên vì những gì mình thấy làm cho Trần Vô Hạo cảm thấy ngứa ngáy không ít.

Theo như hắn lờ mờ nhìn thì trước mắt thì có vẻ đằng đó là một bãi đất trống trải và một cái cột hay bia đá gì đó đặt tại trung tâm thì phải...

Suy đoán sơ vậy thôi, chứ giờ hắn đã đang trên đường tiến lên tiếp sau khi đã ổn định tu vi rồi, thêm chút nữa thắc mắc của hắn sẽ được giải đáp.

Bịch bịch bịch bịch bịch...

Soạt soạt soạt soạt soạt...

Từng bước từng bước trên thảm cỏ xanh, băng qua những hàng cây cuối cùng, một khoảng đất trống trải hình vòng tròn có bán kính rộng chừng 2 dặm hiện ra...

"Hự?" Khí tức kiếm ý bỗng trở nên sắc và bạo hơn gấp nhiều lần, kinh khủng đột ngột giáng xuống người của Trần Vô Hạo khiến cho hắn chỉ vừa thoát khỏi cánh rừng đã không thể nhúc nhích thêm nữa.

Liếc quanh, hắn thấy có một số ít người sớm có mặt ở đây, có nam có nữ, người thì giống hắn mà ngồi ở ngay mép rừng, có người chắc do cảm ngộ mạnh hơn nên đi được thêm mấy bước rồi dừng.

Nhìn chính diện, đúng như những gì Trần Vô Hạo thoáng thấy khi trước, tại trung tâm bãi đất chính là một tấm bia đá được đúc khá thô với kích thước khổng lồ lớn không khác gì một cánh cổng thành trì cỡ trung cả.

Và ở trên một mặt của tấm bia đá ấy có một vết tích trông như vết kiếm chém dọc xuống bị mòn đi vì thời gian, chính nó đã đang không ngừng lan toả ra luồng sóng kiếm ý kinh khủng ra xung quanh.

Càng nhìn lâu, hắn cảm thấy dường như kiếm ý này càng thêm huyền diệu, lại linh cảm như trong đó đang ẩn chứa điều gì đó đặc biệt mà chưa rõ là gì...

Nghĩ nghĩ một chút, chắc phải cố gắng tiến gần thêm để tìm hiểu, Trần Vô Hạo quyết định tiếp tục đả toạ, môi cười thú vị:

"Bây giờ... có lẽ mới là cơ duyên thực sự..."

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.