Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thừa trong kiếm ý

Tiểu thuyết gốc · 3343 chữ

Dựa vào những gì đã biết rằng Trung Cấp Bí Cảnh này không chỉ là một mảnh thiên địa cất chứa tài nguyên cơ duyên tự nhiên mà còn có cả truyền thừa cơ duyên của cường giả.

Cơ duyên về tài nguyên dĩ nhiên khác biệt hoàn toàn so với cơ duyên về truyền thừa...

Tài nguyên chính là các loại linh hoa diệu thảo với các loại tác dụng đặc biệt khác nhau sinh trưởng tự nhiên trong thiên địa, hoặc là các hiểm địa đặc biệt có tác dụng giúp phụ trợ cho tu chân giả tu hành gia tăng thực lực và cảnh giới, hoặc là quý giá hơn thì là chí bảo hay thần vật do tạo hoá tự sinh mà thành.

Ví dụ đơn giản như Trọng Lực Thảo hay gò núi trọng lực mà Trần Vô Hạo đã được trải nghiệm trước đó, hay là có khả năng có Thiên Địa Dị Thuộc Tính ở đâu đó trong đây,...

Những thứ trân bảo như vậy đều mang tới rất nhiều lợi ích theo nhiều cách khác nhau, chỉ có lợi nhiều hơn hại.

Truyền thừa đương nhiên chính là các y bát của những bậc tiền bối, bậc cường giả lưu lại ở một địa điểm bất kỳ nào đó hòng tìm kiếm truyền nhân của mình.

Nào là tài sản, tài nguyên hay công pháp, vũ kỹ hoặc tri thức cùng vật phẩm các loại mà vị tu chân giả đó từng đạt được, từng sở hũu hay từng sáng lập ra,...

Có thể là chỉ vài phần, cũng có thể là tất cả đều được vị đó để lại rồi sắp đặt ra các loại thử thách khảo nghiệm để tuyển chọn ra ứng cử viên tốt nhất kế thừa mình.

Chẳng ai lại muốn kẻ sẽ trở thành người nối tiếp bước đi của mình, kế thừa ý chí của bản thân mà tiếp nhận truyền thừa của mình lại là những tên vô dụng phế vật và bất tài cả.

Vốn nếu chỉ có cơ duyên tài nguyên thì có thể hiểu rằng đây là một Bí Cảnh thiên nhiên hình thường, một nơi hoang dã tự sunh giữa khoảng không vô hạn, nhưng ở đây lại có dấu vết của truyền thừa thì khác.

Điều này đồng nghĩa với việc phiến tiểu thiên địa này, Bí Cảnh này là một mảnh vỡ của một thế giới nào đó trôi nổi đâu đó trong không gian bao la ngoài kia.

Thường thì có hai nguyên nhân dẫn đến có một mảnh đất của một thế giới bị tách rời hay vỡ ra ra và lưu lạc giữa không gian vô tận...

Thứ nhất là khả năng cao nhất và thường thấy nhất, chính là đến từ một thế giới đã cạn kiệt sinh cơ và dần tách ra khỏi chủ thể của nó, hay là thế giới ấy bị phá huỷ dẫn đến các mảnh thiên địa bị vỡ ra mà trôi nổi trong không gian.

Thứ hai là khả năng cực kỳ hiếm thấy, chính là mảnh tiểu thiên địa bị tách ra và sau đó được gọi là Bí Cảnh ấy đã chịu một tác động kinh khủng nào đó dẫn đến tình trạng như vậy...

Hoặc là bị chính những sinh linh ở trên thế giới ấy tàn phá đến mực độ đó, đặc biệt là các tầng thứ tương đương với Phạt Kiếp Cảnh trở lên.

Lại thêm, chưa thấy có dấu hiệu hay gì đó đại loại rằng trong Bí Cảnh này có người hay chủng tộc nào đó khác tồn tại ngoài yêu thú cả...

Rồi còn có truyền thừa được thiết lập mà để lại trong nơi này nữa...

Thế nên có lẽ mảnh thiên địa bị tách ra này ban đầu vốn chứa không có bao nhiêu tu sĩ cường giả, và có vẻ như chuyện này đã xảy ra từ rất lâu, lâu đến mức đám người tồn tại trên này mặc cho đều là tu chân giả có thể tu luyện mạnh mẽ và gia tăng thọ nguyên...

Nhưng kết cục vẫn phải chịu thua thời gian cạn kiệt thọ nguyên mà vẫn lạc rồi.

Nếu không phải là kiểu Bí Cảnh tài nguyên tự nhiên mà là Bí Cảnh truyền thừa, vậy thì không cần phải khẳng định chắc chắn rằng kiếm ý nồng nặc trên bia đá kia sẽ không thể nào tự sinh ra được vì điều này là hiển nhiên rồi...

Và hẳn đây chính là một loại truyền thừa nào đấy dành cho Kiếm Tu!

Kiếm ý chỉ có thể tự ngộ và được hình thành và lưu giữ qua việc được Kiếm Tu thi triển chứ việc được thiên địa tự nhiên sinh ra là một chuyện phải nói là bất khả thi nha.

Đây là Bí Cảnh truyền thừa, vậy thì luồng kiếm ý kia sẽ không đơn giản chỉ là kiểu cơ duyên giúp tu sĩ tham ngộ kiếm đạo rồi, chỉ có thể là có huyền cơ nào đó ẩn chứa trong kiếm ý này thôi.

Đây chính là lý do tại sao mà Trần Vô Hạo đã đánh giá rằng mãi cho đến tận lúc hắn đặt được chân đến bãi đất trống này, tiếp cận được khối bia đá kia, bây giờ mới là cơ duyên thật sự...

Mà cả quá trình trước đó vốn chỉ là một kiểu khảo nghiệm tư chất và ngộ tính về kiếm đạo của vị tiền bối đã để lại vết chém ẩn chứa kiếm ý truyền thừa này cho đám người trong tương lai sẽ đặt chân vào đây.

Dù việc một phiến thiên địa trôi nổi giữa khỏng không vô tận ngoài kia gặp phải vấn đề về không gian dẫn đến câu thông đến một thế giới nào đó, gắn lên cái danh Bí Cảnh là rất nhỏ...

Ngoài kia nếu có một ngàn cái tiểu thiên địa lưu lạc thì chỉ có cùng lắm là năm cái gặp phải tình trạng này để mà có người bước chân vào thôi.

Nhưng thà để lại y bát cả đời trước khi chết đi một cách vô ích còn hơn là ra đi mà không có chút giá trị nào chẳng phải vẫn tốt hơn sao?

Hi vọng nhỏ nhoi được kế thừa của họ rốt cuộc đã thành hiện thực để mà giờ đây Trần Vô Hạo mới có mặt tại nơi này kiếm tìm cơ duyên, kiểm tra khí vận.

Nhưng hiện trạng bây giờ, hẳn là do đã trôi qua rất nhiều tháng năm mà luồng kiếm ý này mặc cho thật sự rất khủng bố và nồng đậm nhưng huyền cơ bên trong nó lại mờ mờ ảo ảo không rõ ràng.

Có thể khi nó ở trạng thái nguyên vẹn thì kiếm ý sẽ xâm nhập luôn vào tâm thức, trực tiếp giúp tu sĩ nhập định thử tham ngộ, ngộ được thì quá lợi mà không làm được thì quá đáng tiếc.

Nhưng giờ bởi vì tuế nguyệt đã làm nó suy giảm hiệu quả nên chỉ có thể dựa vào vận may và cố gắng của mình để tìm ra cách tham ngộ được cơ duyên xảo diệu này.

Đối với loại cơ duyên về ngộ đạo như thế này, độ khó đã được tăng lên không chỉ một chút...

"Thời gian quá lâu đã làm suy giảm hiệu quả của kiếm ý mà vẫn còn kinh khủng như thế này, vậy không biết liệu khi nó ở thời kỳ toàn thịnh sẽ còn bá đạo đến mức nào chứ?" Trần Vô Hạo hơi ngưng trọng thầm nghĩ, vẫn còn đang ngồi tại vị trí cũ cảm ngộ.

"Liệu sẽ là loại truyền thừa kiếm đạo nào đây?" Thẩm tự hỏi thêm một câu, trong lòng đầy cảm giác chờ mong.

Hắn thật sự muốn cố gắng đạt được truyền thừa từ làn kiếm ý này, nó sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho con đường Kiếm Tu của hắn, giúp hắn có được một bước tiên lớn.

Cơ mà không biết liệu bản thân có thể đạt được nó hay không, dù gì thì hắn chỉ được cái có chút đầu óc, chứ tư chất thì rất tầm thường, dựa vào nhiều nỗ lực và vài cơ duyên mới có được thành tựu như bây giờ.

Nhưng "chút" thành tựu đó của hắn chẳng là gì đối với cơ duyên cấp bậc thế này cả...

Một truyền thừa kiếm đạo ẩn trong kiếm ý của một cường giả khủng bố như vậy, tuy hắn là người lạc quan và cố gắng nhưng vẫn không tránh khỏi có suy nghĩ tiêu cực.

Hơi xem xét xung quanh, hắn đã thấy có thêm vài người nữa đến được đây và đang tham ngộ rồi, lại có số ít những người trước đó đã tiến thêm được mấy bước rồi lại đả toạ tiếp.

Người đi được xa nhất, tiếp cận được gần bia đá kia cũng mới cách rìa rừng chừng hơn chục bước, là một thanh niên anh tuấn mặc đạo bào trắng trông rất khí thế, vẻ mặt cương nghị, khí tức thu liễm âm trầm, thầm đoán đây là một trong số ít được xem là thiên tài.

Mà người ở vị trí thứ hai chỉ sau thanh niên ấy chừng hai bước là một nữ nhân, tuy đã đeo lên mạng che mặt nhưng nhìn qua cũng có thể thấy đây là một mỹ nhân hiếm có, một thân hồng sắc y phục cao quý với một lớp vải đen khoác lên thân nhưng khó để che đi những đường cong hoàn hảo ấy của nàng.

Nữ tử không ẩn giấu tu vi, hiển hiện ra một thân cảnh giới Linh Hải Sơ Kỳ khá mạnh, bộ dạng tĩnh lặng như mặt hồ thu cho thấy đây là một nữ Kiếm Tu không tầm thường.

Tuy Trần Vô Hạo không biết họ là ai nhưng quan sát ánh mắt của những người khác ở đây nhìn họ là có thể đoán rằng hai người này có thân phân không thấp.

Ai bảo tên này chỉ xem tin tức và đọc kiến thức chứ lại không chú tâm nhận biết các nhân vật danh tiếng đây...

...

"Như vậy xem như tạm được rồi đi." Trải qua 3 tuần không ngừng cảm ngộ, rốt cuộc Trần Vô Hạo đã cảm thấy đủ.

Tính ra hắn có thể thức tỉnh sớm hơn để thử tiến tiếp, nhưng để cho chắc ăn cũng như muốn tham ngộ được ở một mức độ nhất định tốt nhất nên đã nán lại thêm một chút.

Lúc này hắn đứng lên, vẫn còn cảm thấy thân thể còn nặng nề nhưng chắc là đủ để hắn tiến thêm 2 bước.

Uy áp khí tức của đạo khác với kiểu uy áp vật lý thông thường tác động lên nhục thể...

Như gò núi trọng lực trước đó thì chính là bị trọng lực tác động lên thân thể, đè nặng nhục thậ xuống...

Nhưng đối với luồng kiếm ý ẩn chứa kiếm đạo chi ý và truyền thừa này thì thứ bị đè nặng lên không phải là thể xác mà là tinh thần, là tâm cảnh, là ý thức, là tâm trí,...

Đây là một kiểu rèn luyện ý chí linh hồn chứ không phải là rèn luyện thân thể, vậy nên thay vì nâng cao thể chất của bản thân trở nên mạnh mẽ và vững chắc hơn thì phải gia tăng tâm cảnh trở nên kiên cố hơn, ý thức trở nên thông suốt hơn, ngộ tính trở nên mạng mẽ hơn,...

Mài giũa và nâng cao đến một mức độ nhất định nào đó đủ để bản thân có thể chịu đựng được uy áp của loại đè nặng tâm hồn này thì mới có thể bước tiếp được.

Nếu hắn chỉ mới là Nhất Trọng Hồn Tu thì sẽ đột phá từ sớm rồi, nhưng đằng này Trần Vô Hạo đã là Tam Trọng Hậu Kỳ, chừng này vẫn chưa đủ để cho hắn đột phá tiếp được.

Có lẽ nếu đi đến được khoảng cách có thể để hắn chạm tay được vào khối bia đá kia thì may ra, để cho chắc thì ngồi luôn tại vị trí dưới chân bia đá đi...

Quả nhiên đúng như Trần Vô Hạo đã nghĩ, khi bước được đến bước thứ 2 là toàn thân hắn lại một lần nữa cảm nhận được một sự quen thuộc mới gần đây gặp phải.

Cố để giơ chân lên mà thử bước thêm một bước thứ 3 nữa cũng gần không thể, chân hắn chỉ mới nhấc lên cách mặt đất được chừng 1 thốn gì đấy đã vô lực thả chân xuống rồi, không thể tiến thêm.

Thử nhích chân lên xem sao, có vẻ được nhưng chỉ được chừng một, hai phân gì đó là đến giới giới hạn rồi.

Quả nhiên là kiểu uy áp ý thức, độ khó và sự khác biệt là rõ rệt như thế so với uy áp dạng nhục thể a!

Nhưng dù sao thì có thể tiến thêm được 2 bước đã là rất tốt rồi, ở trong diện tích khu đất hoang này, lực lượng trấn áp của kiếm ý là khác biệt cực lớn so với khi còn đang ở trong rừng rậm.

Có thể so sánh dễ hiểu, nếu khí tức trong rừng tương đương Thông Linh Đỉnh Phong tu sĩ toả ra áp bức thì lực trấn nhiếp ở phạm vi bãi đất hoang này có thể bằng với Chân Nguyên Cảnh tu sĩ phóng thích uy áp đấy.

Có thể di chuyển được một hai bước trong hoàn cảnh này đã là rất tốt rồi, không nên quá tham mà gắng gượng, như thế chỉ tổ phản tác dụng mà thôi.

Không nghĩ cần phải thử nghiệm thêm nữa, Trần Vô Hạo một lần nữa ngồi xuống đả toạ không biết đã là lần thứ bao nhiêu...

Tiếp tục tham ngộ kiếm ý...

...

Một ngày rồi thành một tuần...

Một tuần liền qua một tháng...

Quang âm trôi đi như nước chảy xuôi dòng lặng lẽ thả mình mà đi, không gì có thể cản trở...

Thấm thoắt như vậy, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại không ngừng hàng mấy chục lần, mọi sự xung quanh lại không có điều gì bất thường cả.

Nơi đây kiếm ý nồng nặc kinh khủng, sẽ chẳng thể có con yêu thú nào có thể đặt chân vào, dù cho có là đại yêu Tiên Thiên Cảnh, Nguyên Thân Cảnh hay Phản Hư Cảnh cũng không thể.

Cùng lắm chúng chỉ có thể lại gần hoặc bước chân vào ở phạm vi rìa ngoài, nếu tiến vào sâu sẽ để bản năng tự động điều khiển cơ thể bỏ đi, không thì sẽ rất thảm.

Chỉ có Kiếm Tu hoặc những người luyện kiếm mới có khả năng bước chân vào nơi này, yêu thú hoá hình cũng phải là kẻ dùng kiếm thành thạo cho đến yêu thú là Kiếm Tu mới có tư cách.

Trong khi tại Bí Cảnh này thì lấy đâu ra kiên thức luyện kiếm, lấy đâu ra vật phẩm các thứ cho đám đại yêu hoá hình ở đây tu luyện đây?

Thế nên gần như ở bên trong vùng này đã là an toàn nhất cái Bí Cảnh này rồi, còn thuộc kiểu độc quyền cho tu sĩ dùng kiếm và các Kiếm Tu nữa.

Nếu có nguy hiểm ở bên trong này thì chỉ có chuyện đám tu sĩ tu hành ở trong này tranh chấp chiến đấu chém giết lẫn nhau mà thôi.

Và Trần Vô Hạo, đã ở trong bãi đất trống trải này lĩnh ngộ đạo trong kiếm ý này được nửa năm thời gian rồi, hắn cũng đã chỉ còn cách bia đá 6 bước chân nữa.

Tên này cũng là một trong những kẻ nổi bật nhất trong đám khi mà có thể lọt vào danh sách những kẻ dẫn đầu hay những người tiế được xa nhất trong khu vực ngộ kiếm này.

Mà cách đó những bước chân cuối cùng, ngồi an toạ dựa lưng cảm ngộ tại ngay dưới chân của bia đá là hai người mà trước đó đã được nhắc đến...

Chính là nhất nam nhất nữ ấy, một thanh niên mặc đạo bào trắng và một mỹ nhân mặc hồng y khoác vải đen.

Hai người này đã ngồi ở dưới gốc bia đá đó từ hơn 1 tháng trước rồi, không hổ là thế hệ tu chân giả thiên tài về kiếm đạo ở đây.

Càng đáng kinh ngạc hơn khi mà cả hai người này cách đây vài tháng đã tấn thăng cấp độ cuối cùng của Kiếm Khí Cảnh, trở thành một trong những Kiếm Tu hàng đầu - Cửu Tầng Kiếm Khí!

Ở trong rừng vốn đã có một vài người đột phá lên Kiếm Khí Cửu Tầng từ lâu rồi, nhưng những người đó toàn là các lão già sống hàng mấy ngàn năm, tu vi mạnh mẽ ở Tiên Thiên Hậu Kỳ trở lên rồi.

Đám đó cho đến giờ mới được vài tên đi được đến bãi đấy trống trải này thôi, hiển nhiêm ngộ tính và tư chất kiếm đạo của họ đều rất bình thường, từng đó tuổi đời tu hành, cảnh giới cũng rất cao, thế mà cho đến giờ đạt được ngoại lực cơ duyên mà đột phá cấp cuối của Kiếm Khí Cảnh.

Cho đến bây giờ họ vẫn còn lưu lại đâu chính là vì muốn thử vận may, dựa vào luồng kiếm ý bá đạo này mà cảm ngộ ý cảnh của mình, đột phá tới Kiếm Ý Cảnh, trở thành Đại Kiếm Tu!

Trong khi hai người trẻ này tuy nhờ có tu chất thiên tài nên tu luyện nhanh nhưng vẫn được tính, Trần Vô Hạo ở gần nên đã lờ mờ đoán ra được tu vi của tên thanh niên...

Nữ tử trước đó đã được biết là Linh Hải Sơ Kỳ rồi, giờ đến tên này hoá ra là cao hơn một bậc, Linh Hải Trung Kỳ.

Dựa vào dung mạo và tu vi liền có thể thoáng suy đoán hai người này có lẽ chưa đến ngàn tuổi, vậy mà đã có tu vi này, cảnh giới kiếm đạo càng là đã đạt Kiếm Khí Cửu Tầng, quá kinh khủng.

Tu vi cảnh giới đại diện cho người đó có bao nhiêu thọ nguyên, dung mạo lại đại diện cho độ tuổi của người đó so với thời điểm cạn kiệt sinh mệnh...

Trung bình tu sĩ khi tấn thăng Linh Hải Cảnh sẽ có tổng tuổi thọ ít nhất là hơn 2000 năm, dung mạo thiếu niên nghĩa là người đó mới tầm 500 tuổi, thanh niên là 800 tuổi đến 1000 tuổi, trung niên là 1500 tuổi, lão niên là 1900 tuổi trở lên...

Nhìn hai người diện mạo mới thanh niên này là có thể nhận biết được.

Cứ thế dựa vào niên hạn thọ nguyên của từng cảnh giới cùng với dung mạo tu sĩ trông như thế nào là có thể ước chừng được tuổi của hoi trong khoảng nào.

Trừ mấy người có được thủ đoạn lưu giữ nhan sắc hiếm có mà thôi...

Cơ mà đây không phải mấy cái mà Trần Vô Hạo quan tâm, điều hắn để ý là việc họ đã đến được dưới chân bia đá từ sớm.

Điều này đã phần nào tạo thêm động lực cho hắn quyết tâm hơn trong khảo nghiệm này, hắn cũng muốn đến được vị trí đó, trực tiếp cảm nhận và tham ngộ.

Chỉ có khi ở đó hắn mới có cơ may tìm ra chút huyền cơ diệu bí, đạt được truyền thừa trong kiếm ý này thôi...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.