Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh ngộ thất bại

Tiểu thuyết gốc · 3128 chữ

Thứ mà hai người đó vừa sử dụng để thoát khỏi chính là một tấm lệnh bài vô cùng đặc biệt có tệ gọi là Di Tẩu Lệnh.

Di Tẩu Lệnh có tác dụng giúp người bóp vỡ nó có thể ngay lập tức được truyền tống xuyên qua không gian để dịch chuyển đến một địa điểm đã được xác định trước từ khi khối lệnh bài này được hoàn thành.

Nên biết rằng loại vậy phẩm có thể tác động vào không gian thật sự không nhiều, đặc biệt là Di Tẩu Lệnh này còn là loại dịch chuyển không gian đến địa điểm đã được chỉ định từ trước.

Vật phẩm bậc này chỉ xuất hiện ở trong các thế lực từ Nhị Cấp Thế Lực trở lên, Tam Cấp Thế Lực c ũng hiếm lắm mới đạt được, để luyện chế nên nó cũng đòi hỏi Luyện Khí Sư trình độ cao và vật phẩm cao cấp.

Di Tẩu Lệnh rất đặc thù khi có thể mặc kệ là đang ở bất cứ nơi nào, bất kể là đang ở không gian khác cũng có thể dịch chuyển được, chỉ cần không gian giữa hai nơi cần truyền tống có liên kết là có thể hoạt động.

Mà ở một vùng không gian hoàn toàn khác biệt như ở trong Bí Cảnh này đáng ra sẽ không thể hoạt động, nhưng đấy là nếu như không có cánh cổng liên kết không gian kia.

Chính vì có cánh cổng ấy mà không gian giữa Bí Cảnh và Hằng Nguyên Giới đã được kết nối, nhờ đó mà Di Tẩu Lệnh đã có thể hoạt động.

Loại lệnh bài hiếm hoi này chỉ dành cho những nhân vật cấp cao hoặc có thân phận quan trọng trong các tông môn gia tộc thuộc Nhị Cấp Thế Lực trở lên, thường được sử dụng trong các tình cảnh nguy nan cầm tẩu thoát khẩn cấp.

Và lần này chính là một trong các trường hợp ấy, bị vô số người nhắm đế hòng tham lam muốn cướp đoạt truyền thừa trên thân...

Mà đã là những người có ý định cướp đoạt một truyền thừa dạng thông tin pháp quyết thế này thì chỉ có thể là những thế lực cấp cao, ít nhất cũng là tiệm cận Tứ Cấp Thế Lực trở lên mới có cách làm được.

Đã thế lại còn là không chỉ có một hai hay mười cái thế lực như vậy nhìn chằm chằm, phải gấp chục lần hay thậm chí là trăm lần con số như vậy nhắm vào hai người bọn họ.

Thế thì không thể không lập tức sử dụng Di Tẩu Lệnh rồi, ở trong Bí Cảnh này đạt được truyền thừa cấp bậc gần như chấn động thiên hạ như vậy, chẳng cần phải nán lại để tìm thêm gì khác cả, đã quá thừa rồi!

Nhưng dù hai người có thoát được về thế lực của mình cũng chưa chắc sẽ an ổn, có rất nhiều người ở đây đã nhìn thấy và nhận ra thân phận của bọn họ, chắc chắn sẽ truyền tin về thế lực của mình.

Như vậy sẽ đánh động cả thế giới, khiến cho không chỉ hàng ngàn người nhìn vào như trong Bí Cảnh này mà là hàng trăm, hàng ngàn thế lực nhìn chằm chằm a!

Thế lực của hai người đó chắc chắn sẽ phải bế tông toả môn, lánh đời một thời gian dài cho đến khi thiên tài của bọn họ tu vi đại thành, truyền thừa có thành tựu thì mới sẽ xuất hiện lại lần nữa trước mắt thế nhân.

Họ thậm chí còn có thể sẽ di dời cả thế lực của mình đi đến một địa điểm không ai biết để lánh đời mới mong có hi vọng tránh được cục diện ấy.

Dù cho thế lực của họ có là Nhị Cấp hay Nhất Cấp Thế Lực đi chăng nữa thì một khi phải đối đầu với nhiều thế lực cấp cao trong tầm tương đương mình như vậy cũng khó lòng đối phó được, chỉ có thể cố gắng tránh xung đột mà thôi.

Trường hợp tệ nhất thậm chí nơi bọn họ lánh đi cũng bị kẻ địch chịu trả giá để tìm ra mà công đến, đến lúc đó thì lành ít dữ nhiều.

Nhưng nói thế nào thì nói, đạt được cơ duyên bậc này đã xem như là phúc lớn có thể khiến bản thân biến hoá nghiêng trời lệch đất của hai thế lực ấy nói chung và 2 người một nam một nữ kia nói riêng rồi.

Chứ trong khi ấy thì Trần Vô Hạo hắn lúc này lại quá mức đáng tiếc...

"Haizzz... Cũng sớm đã nghĩ đến rồi, nhưng khi nó thực sự xảy ra mới cảm thấy não nề thế nào a!" Hắn dõi theo toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cho tới khi thân ảnh của hai người kia hoàn toàn biến mất thì mới thở dài ê chề nói.

Hắn, đã thất bại!

Đúng vậy, không hề nhầm lẫn, Trần Vô Hạo đã thực sự thất bại rồi.

Từ cái khoảnh khắc hai người kia thành công lĩnh ngộ và được khảo nghiệm công nhận để coi là truyền nhân thì hắn xem như đã thất bại rồi.

Nguyên nhân dĩ nhiên không cần phải nghĩ nhiều cũng hiểu...

Truyền thừa được các tu sĩ cường giả lập ra là để tìm truyền nhân kế thừa y bát của bản thân, chứ không phải là đem những thứ ấy phân phát lại cho thế nhân biết tới rộng rãi và sử dụng chúng.

Truyền thừa chính là kiêu ngạo cả đời của một tu sĩ, làm sao có chuyện sẽ dễ dàng chấp nhận việc chúng bị phát tán cho vô số người tiếp nhận và sử dụng được?

Nhất là những kẻ có tâm địa không hợp ý của mình lại càng không!

Thử tưởng tượng một vị tiền bối chính đạo ngay thẳng lưu lại truyền thừa để tìm kẻ thích hợp có thể hoàn toàn kế thừa mình một cách phù hợp nhất...

Thế nhưng nào ngờ truyền thừa ấy lại để một tên tà đạo tiểu nhân đạt được và sử dụng, liệu sẽ có thể chấp nhận được hay sao?

Hay là có một vị nữ cường giả căm ghét nam nhân vì quá khứ đen tối của mình lưu lại truyền thừa cho nữ tu sĩ, ai mà biết được nó lại rơi vào tay một tên nam nhân, đã thế tồi tệ hơn còn là thể loại nam nhân đúng như trong quá khứ đen tối mà nữ cường giả ấy căm ghét nhất đạt được nữa...

Thử hỏi nếu như vị nữ cường giả ấy đội mồ sống dậy và phát hiện ra chuyện đó liệu sẽ không tức đến mức thà từ bỏ cơ hội sống lại hay thậm chí là thà không thèm vào luân hồi luôn chứ?

Hay thêm một cái ví dụ nữa là ngươi đã tử trận trong cuộc chiến với kẻ địch không đội trời chung của mình, may mắn là đã lưu lại truyền thừa hòng tìm ra truyền nhân kế thừa ý chí của mình, giúp mình dù chết vẫn có cơ hội báo thù...

Lại điên tiết là, kẻ tử thù ấy của mình vậy mà lại mò ra truyền thừa của bản thân, rồi hoặc là hắn đem phá huỷ hoàn toàn tất cả y bát của mình, hoặc là hắn chiếm dụng luôn truyền thừa ấy, thế là ngươi lại gián tiếp giúp cho kẻ địch của mình trở nên mạnh mẽ hơn...

Thử nghĩ như vậy xem xem ngươi có muốn nguyền rủa mười tám đời tổ tông của tên đó hay không đây?

Không phải cứ có người tìm ra và kế thừa truyền thừa của bản thân đã là điều tốt đâu, nếu xảy ra cái trường hợp như vừa kể trên thì chẳng thà để cho y bát cả đời của mình mãi mãi trôi vào dĩ vãng trong dòng sông lịch sử còn tốt hơn!

Thế nên khi tu sĩ lưu lại truyền thừa thì cũng sẽ phải thiết lập ra cách thức tìm ra người thích hợp nhất và sẽ khiếm bản thân họ hài lòng nhất thì mới có thể kế thừa được.

Và đó chính là lý do vì sao khảo nghiệm truyền thừa đã được sinh ra.

Mà giờ đây bởi vì hai người kia đã đồng thời cùng lúc thành công vượt qua khảo nghiệm kiếm ý, được công nhận làm truyền nhân kế thừa rồi, vậy thì sẽ có chuyện truyền thừa vẫn còn ở đó tìm thêm truyền nhân sao?

Câu trả lời dĩ nhiên là không!

Ngay sau khi hai người họ tiếp nhận truyền thừa xong cũng là lúc nhát chém chứa đựng nồng nặc kiếm ý trên bia đá ngừng phát sáng...

Nguyên do là bởi toàn bộ tâm pháp truyền thừa ẩn ở bên trong luồng kiếm ý đó đã nhập vào trong tâm trí của hai người đó, không phải là để trở thành lực lượng cho họ mà để trở thành pháp quyết đầy đủ lưu lại trong đầu họ.

Đồng thời cùng trở thành cấm chế để ngăn chặn nguy cơ tiềm tàng mà trước đó cũng đã nói đến nữa.

Giờ đây tấm bia đá này đã hoàn toàn trở thành một khối đã tầm thường vô hại chẳng có một chút tác dụng gì, kiếm ý đã không còn để toả ra nữa.

Như vậy liền đồng nghĩa với việc toàn bộ phạm vi khảo nghiệm vốn có quanh đây đã trở lại thành một vùng đất bình thường đến không thể nào bình thường hơn, không còn tác dụng tham ngộ kiếm đạo nữa rồi.

Vậy là không những thất bại trong việc lĩnh ngộ huyền cơ bên trong kiếm ý mà cũng mất đi cơ hội để tiếp tục thăng tiến kiếm chi đại đạo của mình.

Đây thực sự là một điều rất đáng buồn đối với Trần Vô Hạo, cũng như là sự thất vọng với toàn bộ các Kiếm Tu vốn đang trong quá trình tu luyện dở dang ở đây.

"Khốn kiếp! Khốn nạn! Ta đã sắp có thể đột phá được rồi, tại sao lại là vào lúc này chứ?"

"Chuyện gì thế này? Bao nhiêu kiếm ý đi đâu hết cả rồi? Ta còn chưa đến đây được bao lâu mà?"

"Phụt! Khốn!! Vậy mà lại đúng lúc đang trong quá trình đột phá dở dang! Thất bại rồi... hỏng căn cơ rồi... tổn hại tâm cảnh rồi! Aaaaaaaaaa!!!!!!"

"Lũ thiên tài đáng chết! Tại sao tất cả những thứ tốt nhất lại đều dành cho chúng chứ? Tại sao lại không phải là ta?? Thiên Đạo thật bất công!!!"

"Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu? Hay là do ta vẫn còn quá yếu kém đây? Không... không phải là do ta... tất cả là do thiên địa bất bình đẳng! Đúng thế... chính là như vậy, không phải là lỗi ở ta! Ta...ta phải nghịch thiên a!"

"..."

"..."

"..."

Vô số thanh âm bất bình liên tục vang lên, cho dù Kiếm Tu có là một trong những nhân vật có được tâm tình bình ổn nhất trong giới tu hành đi chăng nữa thì đối với việc để hụt mất cơ duyên to lớn trong tầm mắt cũng vẫn là một điều khó có thể chấp nhận ngay được.

Cho dù là bất kỳ trường hợp cơ duyên nào cũng vậy, bản thân không đạt được nhưng lại phải trơ mắt nhìn đối thủ cạnh tranh có được là một điều hết sức khó chịu.

Mà đi trên con đường tầm ý tu đạo chân chính như kiếm đạo, một nhánh rõ ràng của tu hành như vậy sẽ càng ức chế hơn...

Vốn ngộ đạo đã khó hơn tu luyện thông thường rất nhiều rồi, cơ hội để được tiếp xúc với tu luyện đạo mạnh như vậy là rất hiếm hoi, thế mà vốn đang trong quá trình này lại đột nhiên đánh mất nó, thật là một chuyện chẳng ai mong muốn.

Đã có những người muốn khóc mà không được rồi, cũng có những kẻ tức đến chỉ muốn chết đi cho xong, chẳng muốn tu gì nữa hết...

Nhưng đáng sợ hơn tất thay, đã có lượng lớn Kiếm Tu trực tiếp bị vụ việc này làm ảnh hưởng tiêu cực tới đạo tâm và tâm cảnh rồi.

Phải hiểu rằng một khi đạo tâm hay tâm cảnh bị tổn hại sẽ tạo thành một tác động cực kỳ không tốt đối với con đường tu hành sau này của tu sĩ...

Có người gặp bình cảnh cả đời không đột phá nổi, mãi mãi giậm chân tại chỗ, ôm tiếc hận mà chết đi.

Có người thì dính cả tâm ma quấy nhiễu, ảnh hưởng nghiêm trọng tới quá trình tu luyện, chậm tiến và thậm chí là vẫn lạc.

Có người còn trở thành phế nhân, hoặc là mãi mãi không thể đi trên con đường đại đạo mà vốn đng đi thì bị phế ấy, hoặc là trực tiếp phế hẳn, chết tức thì hoặc làm kẻ phàm nhân sống tạm bợ rồi chết đi.

Ngộ đạo bị cắt ngang chính là tạo nên hiệu quả đáng sợ như vậy đấy, không một ai sẽ muốn chuyện đó đổ lên trên đầu của mình cả, thế nên nó đã trở thành một việc đại kỵ trong giới tu chân.

Những người chịu tác động tiêu cực vì sự kiện vừa rồi, cả những kẻ có lòng dạ tiểu nhân không nhận được mấy lợi ích sẽ căm hận hai người kia vô cùng...

Chỉ tại bọn họ mà khiến cho tiền đồ của những người này bị sụt giảm không nhẹ thì cũng nghiêm trọng, khiến cho chuyện tốt của hon bị phá hỏng.

Cơ mà cũng đâu thể trách hai người họ đâu cơ chứ?

Nếu như hai người ấy vì nghĩ cho những người khác mà chần chừ đè ép không ngộ thì chính bản thân họ mới trở thành nạn nhân ảnh hưởng nghiêm trọng nhất ở đây khi dám từ chối sự thăng tiến của đạo giữa chừng.

Thế giới tu chân, mấy cái chuyện một người vì mọi người hay là nổi lòng nhân từ thánh mẫu chính là tư hại chính mình.

Không thể lúc nào cũng phải cố gắng quản chuyện của kẻ khác được, ai cũng có con đường riêng và cơ duyên riêng, không thể nào nghĩ nhiều được.

Số mệnh mỗi người mỗi khác, nếu như nó đã được định là họ sẽ xui xẻo như thế thì phải biết chấp nhận bản thân không có duyên với may mắn này, sao có thể trách móc kẻ khác vì sự đen đủi của mình đây?

Trần Vô Hạo quá hiểu cái đạo lý này, thế nên hắn mới nhanh chóng thoát khỏi tia mặc cảm tội lỗi thoáng qua trong đầu sau khi biết tin hàng vạn mạng người đã chết vì hành động gián tiếp của hắn trong quá khứ...

Cái vụ Tà Hoả Ma Quân - Tề Phi Dương ấy.

Hắn không phải là người lão luyện với kinh nghiệm đầy mình mà có thể dễ dàng thấu hiểu các loại đạo lý như vậy, và đáng ra hắn chỉ nên là một tên tiểu tử nhỏ bé chưa trải được bao nhiêu sự đời, vẫn còn non kém và ngu ngốc, hành động nông nổi rồi não tàn các thứ.

Nhưng có sự cẩn thận, hắn là người có đầu óc, luôn suy nghĩ nhiều, tâm tư và ý nghĩ sâu xa hơn đồng lứa...

Trần Vô Hạo đọc về những đạo lý ấy và ngẫm nghĩ về từng câu từng chữ trong đó, suy xét thật kỹ càng, cảm ngộ thật tỉ mỉ, từ đó mới có một hắn, một Trần Vô Hạo tuy còn quá trẻ nhưng tâm tri không thua gì các bậc tiền bối.

Chứ lại nghĩ tên này thông minh, tâm tư một cách vô lý và thái quá so với độ tuổi cũng như những gì hắn trải qua thì rất sai nha.

Không phải cứ sống lâu hơn, trải nhiều hơn thì mới xem là trưởng thành hơn và mài giũa được yếu tố của mình nhiều hơn đâu.

Cũng bởi sự khôn ngoan này mà ngay khoảnh khắc hai người kia có dấu hiệu đột phá đạo tâm thì Trần Vô Hạo đã lập tức dừng lại quá trình tham ngộ của mình rồi.

Đó cũng chính là lúc hắn nhận ra mình đã thất bại, chỉ có thể chăm chú dõi theo toàn bộ quá trình ấy, cố gắng nhìn thật kỹ như muốn xuyên thấu sự huyền diệu trong đó ma thôi.

Còn lại thì hắn lực bất tòng tâm, mọi chuyện đã rồi, đối với kiểu người được thì tốt mà ngược lại thì cũng đành như hắn thì hiển nhiên sẽ không biểu hiện thái quá như những người khác.

"Hửm? Đã rời đi rồi sao?" Lúc này mới chợt để ý, người trung niên ngồi đồng hành với ba người bọn hắn ở dưới chân tâm bia đá đã rời đi từ bao giờ rồi, hoàn toàn không cảm nhận được luôn.

Xem như cũng là một kẻ có tâm tính không tồi, không bị sự việc vừa rồi gây đả kích, thế mà đã đi tìm cơ duyên khác rồi.

Kiếm ý đã tiêu tan, phạm vi vốn được nó bao phủ đã trở về trang thái cũ, nghĩa là đã không còn áp lực nào đè lên trên người tham giả khảo nghiệm ở đây nữa.

Dòng người đã bắt đầu có động tĩnh, có đám lũ lượt rời đi, cũng có đám thì do tổn thất nặng mà ở lại vận công hồi phục, có cả đám còn đang tức tối cay cú không muốn đi,...

Trần Vô Hạo hiện nay đã ở đỉnh của Kiếm Khí Tứ Tầng, nếu như tu luyện thêm một thời gian hay có thêm một cơ duyên ngoại lực tác động thúc đẩy nữa thì liền sẽ tiến vào Kiếm Khí Ngũ Tầng rồi.

Nếu như cho hắn thêm 3 tháng ở dưới kiếm ý khủng bố này có lẽ sẽ đột phá được, giờ thì không còn cơ hội ấy nữa, tốt nhất nên sớm lên đường tìm kiếm cơ duyên khác thôi.

Thời gian chỉ còn 4 năm...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.