Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song nhân lĩnh ngộ truyền thừa

Tiểu thuyết gốc · 3401 chữ

Một tháng nữa lại qua rồi...

Chính trong 1 tháng này, với ý chí đã được tăng cao nhờ hai người nam và nữ kia tạo động lực để cho hiệu suất lĩnh ngộ của hắn cũng được biến mạnh lên phần nào...

Rốt cuộc Trần Vô Hạo hắn đã có thể ngồi cùng một chỗ với bọn họ rồi, vị trí ngay dưới chân bia đá!

Phải biết càng bước được xa, càng tiếp cận tấm bia đá ấy gần hơn thì độ khó cũng sẽ theo đó mà gia tăng lên, chính vì vậy mà suốt tận nửa năm trời Trần Vô Hạo mới đến được sát chỗ đó...

Trong khi vốn bán kính của bãi đất trống này tính từ tấm bia đa đó chỉ là 2 dặm mà thôi a!

Đi 2 dặm nhưng mất tới nửa năm, thế mà lại trong vòng một tháng để đi được thêm 6 bước chân cuối cùng, ngồi xuống dựa lưng sát được vào khối đá...

Quả thực là nghị lực khó tin nha, so với người bình thường thì là như vậy.

Chứ nếu thích đem so sánh với hạng thiên tài với ví dụ sẵn có là hai người đang ngồi chung với hắn đây thì chẳng thấm vào đâu cả.

Hai vị này mỗi lần đứng lên đi tiếp là tầm chục bước, khác hẳn so với những người khác trong đó có bao gồm cả Trần Vô Hạo là chỉ đi được một đến hai bước, cùng lắm là bốn bước là kinh lắm rồi.

Thế nên nam thanh niên và nữ mỹ nhân này mới đến được đây sớm đến như thế.

Trần Vô Hạo bứt phá thần tốc nhanh chóng như vậy chính là một điều đáng để kinh ngạc, ngay cả với hai người đó sau khi cảm nhận được hắn đến được đây và ngồi xuống ngang hàng với mình cũng là hơi ngưng trọng trong lòng.

Trẻ tuổi đến thế, tu vi cũng thấp hơn họ tới hai đại cảnh giới, thế nhưng lại sớm đã trở thành Kiếm Tu, còn đạt đến Tứ Tầng Kiếm Khí, lực lĩnh ngộ về mặt kiếm đạo lại mạnh đến thế...

Việc này đã vô tình khiến cho hai người nảy sinh một chút hứng thú nhỏ đối với người thanh niên này.

Bởi vì một kẻ có tiềm năng như vậy nhưng hai người họ lại chưa từng nghe tới qua trong số các thế hệ đồng lứa hay những tu chân giả đi sau mình, không chút nhận biết nào cả.

Đây là đại diện cho việc, lại một tán tu vô danh thiên tài hiếm hoi đã ra đời rồi.

Âm thầm mở mắt liếc nhìn khuôn mặt người này, ghi nhớ để nhỡ biết đâu sau này sẽ còn có duyên gặp lại trong giang hồ thì còn có thể nhận biết kết giao, còn hiện tại thì không tiện.

Đáng tiếc cho hai người nam thanh nữ tú, diện mạo bây giờ của Trần Vô Hạo thực chất chẳng phải là thật, chỉ là một khuôn mặt giả được hắn biến ra dựa vào Huyễn Hình Thuật mà thôi.

Suốt thời gian dài liên tục sử dụng thuật pháp này mà đến nay Huyễn Hình Thuật của hắn đã Đại Thành rồi, hiệu quả càng thêm tốt hơn, nếu như người có tu vi cao hơn không chủ động thăm dò thì sẽ không thể phát hiện ra bất thường.

Mà hai người nhất nam nhất nữ ấy có vẻ là kiểu người tốt, tôn trọng và hiểu phải phép trong đối nhân xử thế các loại, thế nên đã không thăm dò hắn, vậy nên mới đáng tiếc...

Với tu vi Linh Hải Cảnh ấy của họ, nhìn xuyên thấu qua lớp nguỵ trang của một bộ Thiên Cấp Trung Phẩm là quá đơn giản.

Đại đa số Kiếm Tu chính là như vậy, tương đối chính trực và ngay thẳng, tính cách có chút lạnh nhạt, động thủ thì rất sát phạt quyết đoán, hành vi thì dứt khoát, thái độ rất tôn trọng cũng như cẩn trọng...

Khi luyện kiếm, Kiếm Tu cũng đồng thời mài luyện cả tâm tính của chính mình, đúc kết nhiều kinh nghiệm và tri thức của bản thân vào tâm cảnh, từ đó mà hình thành nên những yếu tố đó.

Tuy sẽ có những lúc chúng trở thành nhược điểm không tốt, thậm chí là mang tính chí mạng nhưng không có nghĩa là tự bản thân họ không thể nhận thức được điều ấy.

Thế nên mới có phong cách hành động và tính cách như ở trên đã nói, giải quyết mọi phiền phức rắc rối và khắc phụ điểm yếu của bản thân một cách nhanh chóng.

Nhược điểm có thể khó giải quyết nhưng nếu như kiếm trong tay đủ nhanh, vậy thì không gì là không thể cả, đó chính là Kiếm Tu.

Bản thân Trần Vô Hạo cũng "đại loại" là kiểu người như thế, chỉ khác là hắn có sự nhẫn nại rất lớn, tâm cảnh tốt và phong thái thì luôn ung dung thư thả, tiêu dao tự tại chứ không công bằng mà cương trực nhiều như cách định nghĩa chung về Kiếm Tu kia.

Hắn buông thả hơn họ, không ưa phiền phức, còn họ lại nghiêm túc và tự do không ngại phiền phức, đây chính là điểm khác biệt rõ nhất giữa hắn và Kiếm Tu thông thường.

Mà, dù sao thì đó chỉ là lý thuyết định nghĩa chung của thế nhân về Kiếm Tu vì đại đa số được thấy là như vậy, chứ không phải tất cả...

Ngoài kia vẫn còn có rất nhiều Kiếm Tu có phong cách riêng, tính cách riêng biệt của mình, mỗi người là mỗi vẻ, không ai giống ai cả.

Nếu như có người giống người mới là trường hợp lạ đấy a...

...

Mọi chuyện diễn ra tiếp theo thì cũng một lần nữa không có điều gì bất thường khác lạ đáng để nhắc tới cho dài dòng cả...

Chính vì như vậy nên tuế nguyệt mới trôi đi thật nhanh chóng, chỉ như một cái chớp mắt đơn giản mà thôi nhưng đã tương đương với 4 tháng thời gian rồi!

Trong thời gian 4 tháng này, lại cộng thêm nửa năm thời giam trước đó nữa, trên bãi đất trống này hiện nay đang có hơn chục người đang không ngừng lĩnh ngộ và tiến lên...

Đồng thời trong khu vực rừng rậm thuộc phạm vi kiếm ý bao phủ còn gia tăng lên tới vài trăm người.

Nói xa hơn một chút, cho đến nay đã là hơn 1 năm kể từ khi cánh cổng Bí Cảnh đó được mở ra rồi, thế nên nếu mới chỉ ngay đợt đầu đã có hơn vạn người tiến vào, vậy thì bây giờ con số ấy đã lên đến chục vạn người!

Biết bao nhiêu cơ duyên, biết bao nhiêu truyền thừa đã được tranh đoạt và có chủ, biết bao nhiêu tài nguyên, biết bao nhiêu vật phẩm đặc biệt đã đã không còn là vật vô chủ.

Không những thế mà số lượng yêu thú bị săn giết hay tiêu diệt đã chất thành một ngọn núi lớn, lên tới hàng vạn con.

Chỉ trong vỏn vẹn khoảng hơn 1 năm thôi, từ một vùng đất mới hoang vắng nhưng đã bị vơ vét một cách khủng hoảng đến như thế, bị tàn phá mạnh mẽ là vậy đấy.

Vậy thì liệu trong vòng 4 năm còn sót lại để duy trì liên kết cánh cổng không gian giữa hai nơi thì cái Bí Cảnh này sẽ trở thành cái cảnh tưởng như thế nào đây?

Đáng tiếc là sẽ chẳng ai dám chắc, cũng chẳng một ai thèm quan tâm điều đó cả, đứng trước lợi ích to lớn ở trước mắt như vậy thì mọi hành động đáng đánh giá hay phê bình đều chỉ như gió thoảng ngoài tai.

Lấy một ví dụ cơ bản...

Ngươi có tư chất tầm thường, tương lai không có bao nhiêu hi vọng gì cao, nhưng tình cờ lại gặp được may mắn, cơ duyên xảo hợp, nhưng nếu ngươi đoạt lấy nó thì sẽ phạm phải một tội ác hay một việc xấu nào đó mà ngươi không nên làm...

Vậy thì câu hỏi đặt ra ở đây là, ngươi sẽ nghe theo luân thường đạo lý và bỏ lỡ cơ duyên cả đời ấy của ngươi, hay là mặc kệ để đạt được nó?

Đáp án thật sự là quá đơn giản!

Cái gì mà đạo lý, cái gì mà thường nghĩa, chẳng là cái thá gì cả! Ngu si thì cứ việc tuân theo cái lý đúng đắn đó đi, bằng không thì đừng có quan tâm gì cả mà nắm bắt cơ hội trời ban đó.

Trong thực tế, ở cái thế giới tu chân này, nơi mà cá lớn nuốt cá bé ấy, chỉ có những kẻ ngu ngốc thì mới nghe theo cái lý đúng để mà bỏ mặc những lợi ích đang ở lù lù ngay trước mắt mình mà thôi a...

Trừ khi gặp phải mấy cái trường hợp cá biệt, có hẳn mẫu để dễ nhẫn biết thì chính là Trần Vô Hạo vậy.

Một kẻ thảnh thơi, thong thả, tuỳ tâm tuỳ ý, tiêu dao tự tại như hắn, kiểu người mà cho có một đại năng đứng đầu trên Tiên Giới nhường vị cho hắn thì tên này cũng không thèm.

Thế thì đối với mấy chuyện hoàn toàn trái với luân thường đạo lý, những sự việc nghiêm trọng đến mức cả bản thân một người như hắn cũng không thể nào chấp nhận được thì hiển nhiên tên này chẳng cần nghĩ cũng tự khắc từ bỏ cái cơ duyên kinh thiên động địa trong nó.

Còn nếu như là điều mà bản thân hắn không có quan tâm hay để ý mà cứ thuận theo bản tâm mà làm thì hắn sẽ cứ làm dù cho có là kiểu trái với luân thường đạo lý...

Bởi lẽ luân thường đạo lý cũng chỉ là những khái niệm được sinh ra để định nghĩa cho những điều hiển nhiên và đúng đắn phổ thông ai cũng biết rõ và hiểu nó là đúng thôi.

Chứ về cơ bản thì không phải lúc nào luân thường đạo lý cũng là đúng và bắt buộc phải làm theo nếu không sẽ bị coi là bất nhân bất nghĩa các loại.

Tài nguyên sinh ra là để được khai thác và phục dụng, truyền thừa được lập ra là để tu sĩ đoạt lấy và kế thừa, đây chính là quy luật, là một vòng lặp vô tận.

Nếu như không khai thác tài nguyên hoặc không tiếp nhận truyền thừa, vậy thì bọn chúng sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa chính vốn có của mình...

Cuối cùng còn lại chỉ là giá trị trang trí cho đẹp, cho có mà thôi a...

...

Nhiều người tiến nhập Bí Cảnh hơn, nhiều người tham gia thử thách khảo nghiệm hơn, thời gian thì vẫn luôn không ngừng trôi và xuất hiện nhiều người tiến được xa...

Như vậy thì đương nhiên sẽ khôbg thể có chuyện suốt từ khi đó cho đến giờ không có thêm ai có thể tiếp cận đến gần khối bia đá cả.

Và đúng là như vậy, đã có thêm một người mang tu vi Chân Nguyên Cảnh và cảnh giới kiếm đạo là Kiếm Khí Bát Tầng gia nhập vào hàng ngũ ngồi dưới chân tấm bia đá rồi.

Lần này là một tên nam tử có vẻ ngoài gần trung niên, trông có vẻ là một người nghiêm túc và kiêu ngạo, thực lực rất không tồi, chỉ là không đạt tới mức thiên tài như hai vị nam và nữ kia thôi.

Mà để đem so với Trần Vô Hạo thì cũng có hể xem như tiềm lực kiếm đạo thấp hơn hắn, so sánh tu vi và tốc độ để đi tới vị trí này giữa hai người là biết.

Tên trung niên nam nhân này tuổi ít nhất phải gấp hơn 10 lần so với hắn, thế nhưng thời gian tới đây lại mất nhiều tháng hơn so với Trần Vô Hạo, tuy tu vi Kiếm Tu không tồi mà đạt đến Kiếm Khí Bát Tầng nhưng cũng "chỉ có thế".

Nhưng mà đến được đây xem như gã này có cơ hội đột phá Kiếm Khí Cửu Tầng rồi, còn có ngộ ra được sự huyền diệu thưc sự ở đây không thì không dám chắc.

Cơ mà hai người còn lại kia, Trần Vô Hạo có linh cảm rằng cả hai người này sẽ sớm thành công mà thôi, và hắn cũng không muốn thua kém bọn họ...

Hắn muốn tham ngộ thành công đạo kiếm ý mạnh mẽ này.

ẦMMM

ĐÙNGGG

Vừa mới nhắc đến xong, thế mà đã ngay lập tức có hai thanh âm đột phá vang lên ngay bên cạnh tai của Trần Vô Hạo rồi.

Mà đã có hàng vạn ánh mắt từ khắp nơi trong Bí Cảnh này đã đổ dồn về phương này, nơi đang xảy ra một sự việc chấn động thiên địa vô cùng.

Có kẻ đã bắt đầu nổi lên lòng tham, trong đầu hiện lên các loại ý nghĩ không tốt, có kẻ âm thầm cảm khái kiêng dè, có kẻ thì phớt lờ không thèm để ý,...

Đây không phải là động tĩnh đột phá về mặt cảnh giới, mà là sự đột phá về mặt lĩnh ngộ về một thứ gì đó.

Và ở đây có vẻ như cả hai người này đã cùng lúc thành công ngộ ra huyền cơ được ẩn chứa ở bên trọng đạo kiêm ý này rồi.

Mà theo sự khai ngộ của nhất nam nhất nữ đó, tấm bia đá vốn đã im hơi lặng tiếng không biết bao nhiêu năm trời, vết chém chứa đầy kiếm đạo chi ý trên đó cũng đột ngột phát ra ánh sáng màu xanh lam chói loá.

Hiện tượng này giống như thể luồng kiếm ý này có ý thức độc lập vậy, và khi nó cảm nhận được có hai người đã thành công ngộ ra được huyền diệu của nó thì liền trở nên hân hoan vui mừng thay cho chủ nhân cũ của nó.

Lĩnh ngộ được cơ duyên trong kiếm ý từ nhát chém mà vị Kiếm Tu xa xưa kia để lại đồng nghãi với việc người đó rốt cuộc đã tìm ra truyền nhân rồi.

Lúc này, bao quanh thân thể của hai người đó chính là những luồng kiếm khí sắc bén đầy mạnh mẽ, tựa hồ như có thể chém tan thạch sơn, phân chia đại hải, xé toạc không gian vậy.

Chúng không ngừng gia tăng sức mạnh của mình lên một cách chóng mặt, hoàn toàn không thấy sẽ dừng lại trong thời gian ngắn.

Cả hai người đều đang ở trạng thái nhập định mấu chốt nhất, nghiêm nghị đều hiện tõ trên khuôn mặt của đôi bên. Đến cả mỹ nhân đeo mạng che mặt cũng có thể đoán được qua phần đôi mắt lộ ra của nàng.

ẦM ẦM ẦM

ÙNG ÙNG ÙNG

Mọi thứ vẫn còn chưa hề dừng lại ở đó, những kiếm khí mạnh mẽ vốn chỉ bao quanh hai người lúc này đã phóng thẳng lên trời, tạo thành một cái cột sáng như muốn xuyên thủng cửu tiêu...

Đây là hiện tượng cực kỳ hiếm gặp đại diện cho việc thứ đang được lĩnh ngộ là một dạng thủ đoạn truyềnt thừa cực kỳ cao cấp, ít nhất đẳng cấp của nó phải đạt từ Bá Cấp cho tới Bán Tiên Cấp trở lên!

Cơ duyên lần này thật sự quá mức khủng bố, Trần Vô Hạo vốn đã thoáng suy đoán được ở đây sẽ ẩn giấu huyền cơ không hề thấp nhưng lại không nghĩ đến lại lớn mạnh đến thế này cả.

Tất nhiên là lấy tư chất ngộ tính về kiếm đạo cũng như tu vi hiện tại của hai người đó hoàn toàn sẽ không có chuyện có thể lĩnh ngộ thành công một môn thủ đoạn cao siêu đến thế trong khi độ khó vốn đã khủng khiếp từ đầu rồi lại vì thời gian mài mòn làm nó càng thêm vô vọng.

Đây chỉ là thành công lý giải được một sự huyền diệu nào đó trong luồng kiếm ý kia, ngộ ra được những thứ đại loại như chân ý bên trong pháp quyết thủ đoạn đó, từ đó đạt được sự công nhận của nó...

Chỉ cần cảm ngộ đến một mức độ nhất định để được công nhận thôi thì tất cả mọi thứ của nó sẽ được truyền tải vào tâm trí của người đã thành công thông qua dạng thông tin bằng pháp quyết, mãi mãi lưu giữ trong đó.

Người nhận được truyền thừa sẽ có thể tuỳ thời dựa vào mọi huyền cơ pháp quyết đó để lĩnh ngộ dần dần cho đến khi tu thành nó và luyện tới Đại Viên Mãn thì thôi.

Truyền thừa dạng quyển trục, giản hay sách các kiểu lưu trữ ngoài như vậy thì còn có thể lưu truyền lại cho nhiều người cùng tu như người thân hay tông môn gì đó...

Nhưng truyền thừa dạng pháp quyết thông tin truyền vào não hải thì khác, đây là kiểu truyền thừa độc nhất chỉ dành cho kẻ vượt qua khảo nghiệm mà nhận được thôi, không thể truyền cho người khác được.

Trong truyền thừa pháp quyết thông tin sẽ luôn lưu lại một đạo cấm chế hay một cách thức gì đó tương tự để ngăn nó bị truyền thụ ra ngoài.

Giống như trường hợp truyền nhân bị kẻ khác giết chết muốn sưu hồn để đạt được thông tin truyền thừa, hay là những y bát tâm đắc nhất cả đời bị truyền bá lung tung,...

Truyền thừa bảo mật đến vậy, mạnh mẽ đến thế, vậy thì vị tiền bối để lại một đạo kiếm ý cả đời này chắc chắn trước đây từng là một đại cường giả, một Đại Kiếm Tu cường đại, thậm chí là một đại năng "trở lên" không chừng.

Hiện giờ cứ chỉ cần biết rằng, đây chắc chắn là một trong những thứ giá trị nhất của Bí Cảnh này rồi khi mà một cái Trung Cấp Bí Cảnh lại xuất hiện truyền thừa của bậc Thượng Cấp a!

Sau 1 tuần, động tĩnh của hai người kia rốt cuộc đã ngừng lại, cả hai cùng mở mắt ra, đôi mắt vốn bình thản và thanh tịnh nay lại khó lòng giấu nối sự hưng phấn và mừng rỡ.

Cũng đúng thôi, ai lại sẽ có thể giữ được sự bình tĩnh của mình khi mà đạt được lợi ích lớn đến thế này được đây?

Bản thân Trần Vô Hạo dù có là kiểu người ít biểu cảm rõ ràng trên khuôn mặt thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy như hai người họ nha.

Nhận thấy ánh mắt của vô số người đang đổ dồn về phía mình, còn có các loại linh thức thần thữ quét ngang quét dọc, nam nhân và nữ nhân lập tức tạm gạt bỏ tâm trạng của mình lúc này.

Sự việc có "hơi" nghiêm trọng, hai người họ đã bị nhắm đến rồi, nếu không mau rời đi Bí Cảnh, trở về thế lực thì sẽ khó lòng toàn mạng.

Truyền thừa dạng thông tin dù có cấm chế nhưng không phải không có cách phá, chỉ là không phải mấy cường giả hay thế lực cao cấp bình thường sẽ làm được thôi.

Nghĩ đến đây, hai người đều cùng lúc lấy ra một khối lệnh bài trông rất cao quý, lập tức bóp vỡ chúng...

Rắc... Rắc...

Ngay tức thì, toàn thân họ được vây lấy bởi hào quang nào đó, chỉ trong nháy mắt mà hai người đều đã biến mất trước vô số con mắt luôn nhìn chằm chằm...

Tẩu thoát tức thì...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.