Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm nghiệm thực lực hiện nay

Tiểu thuyết gốc · 3516 chữ

"Ha, muốn tự bạo đồng quy vu tận với ta? Nữ nhân ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi dễ dàng đạt thành ý đồ à?" Triệu Tâm cảm nhận được Phan Sở Sở định tự bạo, chỉ đơn giản cười khinh nói.

Ngay sau đó, hắn đã lập tức lao nhanh đến chỗ nàng, linh lực ngưng tụ vào chỉ tay, chọc ra vài phát lên thân thể của Phan Sở Sở...

Chỉ trong giây lát, sự tự bạo đang còn dở dang của nàng đã lập tức ngừng lại, linh lực trong cơ thể cũng không thể điều động được nữa.

"Ngươi...! Ngươi cư nhiên lại... phong ấn kinh mạch của ta... còn phong ấn đan điền của ta?!" Phan Sở Sở hoảng hốt run giọng nói, nàng không nghĩ tới đối phương lại hành động nhanh nhẹn và dứt khoát như thế.

Nàng hận! Nàng tại sao mình không thể đẩy nhanh sự tự bạo của mình hơn, chỉ cần nhanh hơn một chút nữa thôi là nàng đã thành công rồi.

Thế nhưng không, thực tế đã vả cho nàng một cú tát đau điếng lên mặt...

Triệu Tâm thế nhưng lại nhanh chóng phát hiện và ngăn chặn lại kịp thời, để cho ý đồ của mình đổ sông đổ bể, hiện giờ nàng đã hoàn toàn bất lực rồi.

Phong ấn kinh mạch sẽ ngăn chặn sự lưu chuyển dòng chảy linh lực ở bên trong cơ thể, khiến cho linh lực không thể được nén ép lại vào một chỗ để kích nổ.

Đan điền cũng bị phong ấn khiến cho nàng tạm thời bị mất đi tu vi, năng lực bây giờ chẳng khác nào người phàm, không thể điều động bất kỳ thủ đoạn nào của tu sĩ cả.

Triệu Tâm cũng không cần phải quan tâm tới cục diện chiến đấu phía đám Siêu Phàm Cảnh kia, dù sao tình hình hiện tại đã làm sĩ khí của 4 tên đó sụt giảm lớn, để các sư đệ của hắn đánh bại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Phịch...

Không có linh lực chống đỡ, thân thể vốn tàn tạ của nàng cũng không thể cố gắng được thêm, tức khắc trở nên vô lực ngã ra đất, hứng chịu cơ đau thấu tâm can hơn cả khi trước.

"Hừ, ngu xuẩn! Ta làm sao sẽ không tính đến chuyện các ngươi có thể định tự bạo đây? Giừo thì ngoan ngoãn nhận trừng phạt của bổn công tử!" Triệu Tâm cười khinh khỉnh, diện mạo lại trở nên dâm dê đê tiện, hai tay đã bắt đầu đặt lên vải lụa đai lưng muốn cởi ra...

"Tên súc sinh!" Phan Sở Sở nhìn thấy hành động của hắn, lập tức biết kẻ này đang có ý định gì, trừng mắt quát tháo.

Nàng có thể chết trong tay kẻ thù, có thể không cách nào trả thù được, nhưng dù cho có chết nàng cũng không thể để cho kẻ thù lăng nhục mình như vậy!

Ánh mắt nàng càng thêm quyết tuyệt hơn nữa, nàng sẽ không để cho tên súc sinh này đạt thành ý định...

"Hửm, muốn cắn lưỡi tự sát? Ta đã cho phép ngươi chết chưa?" Triệu Tâm là tu chân giả, hiển nhiên có thể dễ dàng phát hiện ra hành động vô ích bé nhỏ này, cười cười nói.

Đối với hành động vô ích của Phan Sở Sở hiện tại, Triệu Tâm không chỉ cười khinh mà cờn cười hứng thú.

Con mồi phải có hành động giãy giũa cầu sinh muốn phản kháng chống lại trước thợ săn thì sẽ thú vị hơn nhiều so với im im mắc tất cả cho số phận hay sao?

Khoát tay một cái, điều động linh lực cầm cố lại mọi chuyển động của nàng, khiến cho hi vọng cuối cùng của Phan Sở Sở hoàn toàn tan vỡ, nàng chính thức rơi vào đáy sâu của tuyệt vọng.

Khuôn mặt nàng trở nên đờ đẫn, ánh mắt tăm tối không còn thấy chút ánh sáng nào nữa, tựa như linh hồn đã lìa khỏi xác rồi vậy.

Phan Sở Sở giờ phút này không khác gì một món khôi lỗi vô tri vô giác, chỉ còn chút ý thức là còn đọng lại trong tâm trí, còn lại hoàn toàn đã trở nên vô hồn, mặc cho một kẻ tựa như súc sinh đói khát đến mùa động dục tham lam muốn giao phối.

"Mới có như vậy đã hết phản kháng rồi? Vẻ kiêu căng khi nãy đâu? Chẳng phải trước đó còn mẳng chửi rủa ta mạnh miệng lắm cơ mà? Thật là chẳng thú vị!" Triệu Tâm nhìn nữ nhân này bây giờ không khác gì một cái khôi lỗi tình dục, liềng biếng chán chường nói, hành động không có dấu hiệu dừng lại.

Y phục trên thân đã được nói lỏng sau khi gỡ bỏ những phụ kiện trên đó, tuỳ thời có thể lột sạch hết dễ đang, hắn liền tiến tới muốn lột đồ nữ nhân ra thưởng thức trước một chút mới làm chính sự sau.

"Mỹ nhân, ta đến đây!" Triệu Tâm nở nụ cười dâm tiện, vươn tay ra hướng tới y phục trên thân Phan Sở Sở muốn xé phăng đi...

Xoẹt...

Bất quá, ngay khi cánh tay của tên này chỉ vừa mới giơ ra, chỉ còn cách thân thể Phan Sở Sở có vài phân thì một thanh âm tựa như gió thoảng đột nhiên vang lên...

Trong rừng rậm thế này rất khó để gió có thể lọt vào, trừ khi gió phải thật mạnh thì may ra mới có thể gây nên chút tác động nhỏ tới trong rừng.

Vậy mà đương lúc trời xanh mây tĩnh, không gian vắng lặng thế này lại đột nhiên phát ra một tiếng gió quét ngang qua thì có chút kỳ quái.

Chỉ là đang lúc cao hứng thế này, tất nhiên sẽ chẳng có ai rảnh rỗi mà để ý một chi tiết nhỏ này cả...

Và cũng bởi vì sư "chủ quan" đó mà chỉ trong khoảng khắc tiếng gió cất lên giây lát ấy...

Bịch...

Một cánh tay đã rơi bịch xuống thảm cỏ, máu tươi từ cả cánh tay đó và vết tay bị lìa ra đều đồng loạt cuồng phún, bắn cả lên lớp y phục cũng như khuôn mặt của Phan Sở Sở.

"AAAAAAAA!!!!" Triệu Tâm rống lên một tiếng đầy đau đớn, vội vội vàng vàng lùi bước lại, tay lành lặn còn lại gồng lên bóp lấy bên tay bị đứt lìa của mình như muốn giảm thiểu cơn đau, mặt mày nhăn nhó dữ dằn.

Hắn cư nhiên vậy mà lại bị kẻ nào đó vô thanh vô tức bất ngờ tấn công, chém cho hắn mất luôn một cánh tay.

Đã thế người kia đến lúc nào và bằng cách nào động thủ, chiêu thức kia từ đâu ra và lao đến từ bao giờ hắn hoàn toàn đều không thể cảm nhận được bất cứ điều gì cả.

Tựa hồ như thể cánh tay bị cắt đứt kia của hắn hoàn toàn là do tự nhiên mà thành chứ chẳng phải do ai chém đứt cả vậy.

Triệu Tâm nhanh chóng điều động linh lực dồn vào vị trí vết thương để cố gắng cầm máu và chữa trị nó, toàn thân bắt đầu toát mồ hôi hột, bản mặt rũ rượi gào thét:

"Là tên khốn kiếp nào?!? Súc sinh ngươi mau cút ra đây cho ta!!!"

Phan Sở Sở nằm bất động ở một bên sau khi cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó bắn đến chỗ mình, lại nghe thấy tiếng gào thét hoảng loạn đầy giận dữ của Triệu Tâm cũng khôi phục nột chút tâm trí, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng chứng kiến thứ đang nằm trước mặt mình là một cánh tay đã bị đứt rời của Triệu Tâm đang chảy máu lênh láng lan đến cả chỗ nàng, lại nhìn thấy ở xa xa kia là tên súc sinh đang thảm thiết quát tháo.

Đôi mắt vô hồn của nàng như lấp loé lên chút tia sáng, nàng như nhìn thấy hi vọng nơi đáy sâu này vậy.

Phan Sở Sở nghiêm túc và vui mừng, hình như có người nào đó đến cứu mình rồi...

Nàng muốn chống mắt lên xem, nàng phải chứng kiến toàn bộ tình hình này, nhìn tên súc sinh đầy mắt đắc ý trước đó bây giờ đang thê thảm ra sao, kinh hãi nhường nào.

Mà Triệu Tâm lúc này vẫn đang dùng ánh mắt đầy phẫn hận quét ngang quét dọc xung quanh, phóng thích thần thức dò xét để tìm cho ra tên khốn nạn nào lại dám làm hỏng chuyện tốt của hắn.

"Tên hèn nhát, ngươi còn không mau cút ra đây cho ta! Ta phải tra tấn ngươi, phải cho ngươi thấy hối hận khi đã được sinh ra trên cõi đời này, phải khiên ngươi chết một cách đau đớn thống khổ mà chẩm rãi nhất aaaaaa!!!!"

Triệu Tâm giờ đây tựa như lệ quỷ oán hồn, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, có vẻ như tên này có tâm tính khá yếu và tâm cảnh còn non kém thì mới biểu hiện ra bộ dạng như thế...

Chứ đáng ra một Thông Linh Cảnh tu sĩ sẽ không bị đả kích nặng đến mức như thế này, chắc có lẽ chiếm phần nhiều trong bản ngã chính là bởi vì sự tự tôn và kiêu ngạo của hắn quá cao, thế nên khi bị vả ngược mới dẫn đến tình trạng này.

Trần Vô Hạo đứng ở một bên cách đó chỉ vài trượng ngay dưới một tán cây rộng quan sát toàn bộ cảnh tượng có phần đặc sắc này, không ai phát hiện ra.

Dạ Hành Bào và Tàng Khí Thuật hoạt động vô cùng tốt, dù sao thì cũng là hàng Thiên Cấp, đối với một Thông Linh Cảnh mới đột phá Trung Kỳ như Triệu Tâm còn khó mà phát giác chứ đừng nói là những người khác.

Vừa rồi trong khoảnh khắc tên đó đang hưng phấn với tay tới chỗ Phan Sở Sở hiển nhiên chính là lúc mà hắn mất cảnh giác nhất, thế nên Trần Vô Hạo đã lập tức nắm bắt cơ hội mà trảm ra một nhát kiếm khí đứt tay tên đó.

Nếu có thắc mắc vì sao lại không nhắm vào đầu thì thật đúng là hỏi thừa, hắn còn đang muốn đọ sức với Thông Linh Cảnh đây, giết chết kẻ kia rồi thì còn đâu ra cơ hội chứ?

Chém mất một cánh tay của Triệu Tâm khiến hắn vốn đã tiêu hao sức lực và linh lực rồi còn bị mất máu gây giảm thể lực, loạn tâm trí nữa...

Thực lực của hắn bây giờ thật sự chỉ tầm cỡ Thông Linh Sơ Kỳ là cùng thôi, đúng như Trần Vô Hạo đã tính toán.

Đã thế hắn còn thân mang thương thế, tuy như vậy sẽ làm giảm thiểu hiệu quả khi lấy tên này để thử nghiệm thực lực của bản thân nhưng có còn hơn không.

Cảm thấy nghe tên kia gào đến điếc cả tai cũng nên dừng lại rồi, Trần Vô Hạo ung dung bước ra, phòng bị sẵn có, tâm đầy nghiêm nghị không có chút coi thường.

Mặc dù bộ dạng của Triệu Tâm bây giờ quả thật là thảm nhưng đối phương vẫn là Thông Linh Cảnh chân chính, nếu như vì điều đó mà coi thường hắn thì không khác gì đang tự tạo sơ hở cho bản thân, "đại sự" bất thành.

"Là ngươi! Tại sao ngươi lại ở đây? Tại sao ngươi lại xen vào chuyện của ta?!" Nhìn thấy Trần Vô Hạo hiện thân, Triệu Tâm kinh ngạc thắc mắc, cũng rất tức giận.

Kẻ này chẳng phải chính là tên Trần Chí, đệ tử đến từ Kiêu Kiếm Tông hay sao? Làm sao hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn phá hỏng chuyện tốt của hắn?

"Triệu đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt a!" Trần Vô Hạo chưng ra bộ mặt thản nhiên, nói thêm: "Chúng ta cũng thật có duyên, vậy mà lại gặp lại ở đây."

"Mau trả lời câu hỏi của ta!" Triệu Tâm không có kiên nhẫn nói chuyện với tên này, gằm giọng quát lên.

"Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, thấy các ngươi muốn ỷ đông hiếp yếu, đã ăn cướp người khác rồi còn muốn giở trò đồi bại với cô nương nhà người ta như vậy, ta chỉ là hành hiệp trượng nghĩa thôi." Trần Vô Hạo cười đáp, giọng điệu lại như đang khiêu khích.

"Ngươi...! Haha, được lắm, nếu ngươi đã thích lao đầu vào chỗ chết như thế, vậy thì ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi, cũng đoạt lấy nốt con yêu hồ kia luôn!" Triệu Tâm giận quá hoá cười, mặt đầy hung ác và lãnh khốc nói, rút kiếm ra lao lên...

"Còn chưa biết ai mới là kẻ sẽ chết đâu!" Trần Vô Hạo nhập vai rất sâu, thể hiện ra vẻ anh tuấn tiêu sái, ngông cuồng tự tin của một anh hùng xuất thiếu niên, Hạo Ninh Kiếm cầm chắc trong tay cũng phi tới...

KENG

Cú va chạm đầu tiên diễn ra, từng tia lửa bắn tung toé giữa hai thanh kiếm đang không ngừng cọ xát lẫn nhau.

Triệu Tâm do mất một bên tay trái nên chỉ có thể gồng toàn bội sức lực vào cánh tay phải còn lại để đọ kiếm với đối thủ, mà Trần Vô Hạo đã đầy đủ hai tay, lại còn một thân Thể Tu mạnh mẽ, nhanh chóng chiếm được ưu thế.

Nhận thấy bản thân vậy mà thua thiệt về mặt sức mạnh khi đánh với một tên toả ra khi tức trong chiến đấu là Siêu Phàm Cảnh này, Triệu Tâm cực kỳ kinh ngạc.

Đường đường một Thông Linh Trung Kỳ tu sĩ như hắn, tuy đã bị suy yếu nhưng suy cho cùng vẫn là Thông Linh Cảnh, thật khó tin khi hắn lại thua thiệt về sức mạnh nhục thân khi đánh với Siêu Phàm Cảnh.

Lưỡi kiếm cọ xát một hồi, càng lúc càng bị tên Trần Chí này dồn ép, biết tình hình sẽ càng bất lợi nếu tiếp tục thế này nên Triệu Tâm đã dứt khoát vận linh lực nhiều hơn, gồng sức hất văng đối thủ đi...

Hắn thế mà vẫn có thể vận sức được như thế, nhưng Trần Vô Hạo không quá bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng tiếp đất sau khi bị chém văng.

Sau đó tận dụng lúc Triệu Tâm đang có ý định lùi lại để sử dụng đòn công kích tầm xa, hắn động thân pháp lao nhanh đến, không cho kẻ địch cơ hội phản công mà chém ngay một nhát ra trước mặt đối thủ...

Xoẹt 

KENG

Triệu Tâm phản ứng không tồi, lập tức phát giác ra và vung kiếm lên đỡ lấy nhát kiếm khí ấy, lại bất ngờ nhận ra trước mắt đã không thấy kẻ họ Trần kia đâu nữa.

Trực giác đột nhiên cảnh báo, hắn nhanh nhẹn giậm chân nhảy lên né tránh sang bên trái, thành công thoát được nột kiếm trảm ngang từ bên phải của Trần Vô Hạo.

Soạt...

"Ngươi vậy mà tu được Tứ Tầng Kiếm Khí! Ngươi là đệ tử của Trưởng Lão nào trong Kiêu Kiếm Tông? Không lẽ là chân truyền đệ tử tông môn?! Sao ta chưa từng nhận biết qua bao giờ?" Khoảnh khắc đỡ lấy nhát kiếm khí khi nãy Triệu Tâm đã nhận ra cấp độ của nó, kinh hoảng thốt lên.

Một tên đệ tử của Lục Cấp Thế Lực như Kiêu Kiếm Tông, vậy mà có thể tu ra Tứ Tầng Kiếm Khí khi mới Siêu Phàm Cảnh, đây chẳng khác nào một thiên tài cả.

Người như thế đáng ra phải khá có danh tiếng trong giới Kiếm Tu và Lục Cấp Thế Lực, thế nhưng một đệ tử nội môn của cấp Trưởng Lão như Triệu Tâm hắn lại chưa từng nghe qua, quá khó tin.

Mà Trần Vô Hạo thì lười nói nhảm với tên này, một khi đã ở trong chiến đấu thì việc nói chuyện là nghiêm cấm nếu như không phải người ngu, nhất là đối với Kiếm Tu.

Phải biết nói nhiều sẽ dễ làm bản thân mất cảnh giác, trong chiến trận chỉ cần lơ là trong một khoảnh khắc thôi đã có thể quyết định thắng bại rồi, rất khó lật ngược tình thế.

Hắn vẫn nắm chắc Hạo Ninh Kiếm trong tay, linh lực nơi đan điền bắt đầu vận chuyển, thế công đã vào sẵn, tụ lực xuất kiếm...

Triệu Tâm ở phía đối diện nhìn thấy đối thủ chuẩn bị ra đòn, khí tức của hắn toát lên thấp thoáng nguy hiểm nào đó, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, cũng vào thế vận lực, muốn cứng đối cứng...

Khác biệt về sức mạnh nhục thân hắn công nhận rồi, thế nhưng về vấn đề chiêu thức công kích thì chưa chắc, dù sao linh lực của Thông Linh Cảnh như hắn vẫn mạnh hơn của Siêu Phàm Cảnh như Trần Vô Hạo.

Trước nhất chưa vội, Trần Vô Hạo quyết định ra một đòn phủ đầu bằng kiếm kỹ Toái Vân Trảm của mình xem hiện tại bản thân có thể xuất ra lực lượng tầm cỡ nào...

Xoẹt...

Kiếm khí mạnh mẽ được giải phóng ra sau nhát chém dọc xuống, lấy tốc độ nhanh như gió bão, lực công phá huỷ hoại vân tiêu lao thẳng về phía Triệu Tâm.

"Hừ, tạp kỹ cỏn con! Thông Thu Kiếm Pháp thức thứ nhất - Xung Triều Nhận!"

Vù...

Triệu Tâm hừ lạnh khinh thường, khí tức của kiếm kỹ kia rõ ràng chỉ là hàng Huyền Cấp thấp kém, trong khi đó kiếm pháp mà hắn thi triển là hàng Thiên Cấp Thượng Phẩm của tông môn, khác biệt đẳng cấp thấy rõ.

KENG

Hai luồng kiếm khí xé gió chỉ trong giây lát sau khi được phóng thích đã mạnh mẽ lao vào nhau, kiếm âm ngân vang đầy sắc bén...

Két két két...

Thanh âm cọ xát nghe vô cùng nghịch nhĩ liên hồi vang vọng khắp không gian, nếu ai có tâm tình yếu có khi sẽ phải nổi da gà mà co rúm lại.

"Không thể nào!" Triệu Tâm ngỡ ngàng, không dám nghĩ rằng một môn kiếm kỹ Huyền Cấp tầm thường lại có đủ sức để đôi co với kiếm pháp hàng Thiên Cấp của hắn như vậy.

Hắn còn hoài nghi liệu đây có phải ảo giác không, rằng đây phải chăng thực ra cũng là một môn kiếm kỹ Thiên Câp?

Tất nhiên đây là Huyền Cấp hàng thật giá thật, chỉ là nó được thi triển bởi một tên Thể Tu đạt đến Nhị Trọng Đỉnh Phong và cũng là một Kiếm Tu đã tu tới Kiếm Khí Tứ Tầng "mà thôi".

Trong khi ấy thì Triêu Tâm chỉ được cái tu vi Thông Linh Trung Kỳ đã bị suy yếu và là một tu sĩ mới trở thành Kiếm Tu, cảnh giới Kiếm Khí Nhất Tầng.

Thế nên tình cảnh có phần hoang đường này mới đang diễn ra, đã thế nếu để ý kỹ hơn thì dường như kiếm khí của chiêu Toái Vân Trảm kia đang từng bước lấn át mất Xung Triều Nhận...

KENG

Rốt cuộc hai luồng kiếm khí đã không thể tồn tại lâu hơn mà bị phá toái, tiêu tan vào không khí, nhưng sóng xung kích khi phong ra lại đẩy về phía Triệu Tâm nhiều hơn, khiến cho hắn phải gồng chút sức để không bị đẩy mất đà.

Còn Trần Vô Hạo thì chỉ cần lấy tay che chắn một chút luồng sóng ập vào mặt mà thôi.

"Chuyện này sao có thể?!" Triệu Tâm cảm giác như mình đang mơ, mộng bức không nhẹ, dù là trước đó hắn bị Pham Sở Sở phối hợp Hiếu Phương bài mòn cũng không tức giận đến thế này.

Lần đầu bị cái khái niệm nhân ngoại hữu nhân đả kích khiến một kẻ luôn kiêu ngạo như hắn lần đầu thấy sợ hãi đối với kẻ thấp kém hơn mình.

Trước đâu chỉ có hắn thể hiện cho kẻ khác thấy cái khái niệm này, nào có chuyện hắn lại bị phản ngược lại như thế?

Mà ở đối diện, qua lần giao thủ vừa rồi Trần Vô Hạo đã thu hoạch được một chút thông tin khá hữu ích, nhếch miệng thoáng cười, hướng Triệu Tâm lẩm bẩm:

"Khởi động đến đây thôi, cũng nên lên món chính rồi!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.