Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết đàm

Tiểu thuyết gốc · 3100 chữ

Trần Vô Hạo không quá muốn phải dính líu và quá nhiều mối quan hệ khi mà nó bản thân cảm thấy nó không thực sự cần thiết.

Toàn bộ quá trình gặp gỡ và đến giờ giúp đỡ Phan Sở Sở chỉ là tình cờ có chút duyên với nhau, nhưng về cơ bản là đối với hắn đôi bên cũng chỉ là dạng người dưng nước lạ, khó để phù hợp được.

Hắn tuy là người tuỳ tiện tự nhiên nhưng vẫn chú trọng về duyên phận và mối quan hệ, giống như khi hắn lần đầu tiên gặp phải một vị hồng nhan mà tạo cho hắn ấn tượng như nhớ mãi không quên cho đến giờ vậy.

Hai bên ban đầu còn có chút kiệm lời vì hoàn cảnh gặp gỡ khá đột ngột, thế nhưng mà càng tiếp xúc nhiều lại càng cảm thấy cả hai rất hợp nhau trong trò chuyện, điều này làm hắn rất vui vẻ.

Thực chất thì rất hiếm người có thể trò chuyện với hắn một cách phù hợp mà khiến hắn bình thản như thế, cách suy nghĩ của hắn vừa tự nhiên nhưng cũng vừa có chút phức tạp không mấy đơn giản nên khá khó để kết giao.

Thế nên dù hắn đã nhiều lần thử mói chuyện và kết giao với người khác khi đi qua các toà thành thì vẫn không thể khiến hắn tự nhiên được, vẫn phải lựa lời mà nói.

Bóng hình của mỹ nhân ấy tạo nên ấn tượng mạnh trong ký ức, tính cách của nàng lại thật tương thích để hắn thoải mái bộc lộ, đây chính là ký do chính khiến hắn rất có hảo cảm vởi nàng.

Trần Vô Hạo cần không phải là kết giao với người khác để có được các loại mối quan hệ cho đông vui, hắn cần là kiểu người mà hắn và đối phương có thể cùng hắn hoà hợp cách suy nghĩ, cùng hiểu nhau để đôi bên được tự nhiên thoải mái nhất.

Nghe qua thì có vẻ tên này khá là ích kỷ nhưng điều đó là sự thật nha, đã nói rồi, tên này đâu phải kiểu người sẽ vì người khác, sẽ có nghĩa khí đến mức một người vì mọi người đâu.

Chỉ khi đối với người thân của mình, không nói tới thân nhân đồng huyết mạch vì hắn đã không còn ai như vậy trên thế gian này nữa thì có bằng hữu hiếm hoi mà bản thân kết giao được.

Một trong số đó chính là vị hồng nhan tri kỷ kia của hắn - Nguyệt Minh Không.

Có môt điều kỳ lạ là, Trần Vô Hạo không rõ ràng được tại sao mình lại lưu luyến một người như thế chỉ sau một thời gian ngắn gặp gỡ và làm quen, cũng không hiểu tại sao bản thân hắn đối với nàng có gì đó quen thuộc trong khi cả hai vốn không biết nhau.

Hắn chỉ biết là từ cái lần đầu tiên hắn gặp nàng đã cảm thấy thật thân quen, tựa như không đơn giản chỉ là nhân duyên kết nối hai người với nhau trong đời này, mà có khi là đã quen nhau từ trước đó...

Mà trước đó ở đây đang nói đến chính là... kiếp trước... chăng?

Bởi vì Nguyệt Minh Không cũng đã từng nói là cảm thấy hắn có chút quen, lòng lại an tâm đến lạ, không phải bởi vì cảm giác hắn mang đến cho nàng khiến nàng thấy vậy, mà như thể là một cảm giác mà đã lâu lắm rồi nàng mới được cảm nhận lại.

Bất quá chẳng có gì để lý giải cả nên cả hai đã cùng như chẳng bàn mà cùng nhất trí không để tâm tới điều đó làm gì.

Đấy chính là trường hợp hiếm vô cùng để hắn có thể xác lập một mối quan hệ, kết giao với một người.

Còn có trường hợp khác thì có nữ Chấp Sự của Đế Tài Hội - Hữu Cầm Thanh Nhã...

Từ nàng mang đến cho hắn cảm nhận và đánh giá lần đầu tiên, rằng nàng là một người giống hắn, có thể cùng hắn thấu hiểu tâm tư của nhau.

Cả hai như cùng một kiểu người, hay đúng hơn là cùng một kiểu cách suy nghĩ, là sự khôn ngoan, là sự tỉ mỉ, là sự cẩn thận kỹ càng, thế nên có thể dễ dàng khiến hai người tâm đầu ý hợp nếu có nhiều thời gian tiếp xúc hơn.

Người hiểu mình, mình cũng hiểu họ, nói chuyện với nhau thì còn gì bằng nữa a?

Bạch Thanh Khâu vị tiểu bằng hữu yêu hồ của hắn cũng đồng dạng là một dạng có tính cách tự do tự tại, thản nhiên và có ý chí lớn, vậy nên cả hai mới hợp nhau như thế.

Có thể nói đây là một kiểu tiêu chuẩn chọn lựa người để kết giao chẳng có sai.

Có câu nói thà chọn người bằng hữu hiểu mình còn hơn là chọn bằng bằng hữu có tác dụng hữu ích với mình mà.

Giúp ích thôi chưa đủ, phải có thể cùng hiểu nhau thì mới làm nên sự a...

...

Thuỷ chữ ngoài lề thế thôi, cũng chỉ là một chút vô lý trong mối quan hệ của Trần Vô Hạo và cảm nhận của hắn với từng người, cầm thiết cũng có mà không càn thiết cũng thế.

Sau một trận đấu khá là suýt soát vào phút chót với Triệu Tâm thì Trần Vô Hạo đã đúc kết được một số thông tin hữu dụng cũng như kinh nghiệm phong phú hơn tẹo.

Cụ thể thì chính là hắn đã phán đoán được tầm 7 tới 8 phần về thực lực hiện nay của mình và khả năng của bản thân bây giờ cùng với nhờ vào cái đầu lắm dòng suy nghĩ với ngộ tính tốt thì kinh nghiệm thực chiến của hắn lại tăng thêm chút rồi.

Dù chỉ là nột chút mà thôi nhưng đối với tu chân giới này thì cái một chút ấy là vô cùng có tác dụng đối với tu sĩ, giống như khi chiến đấu mà tốc độ đôi bên chỉ chênh lệch nhau 1 giây để phân thắng bại vậy.

Thực lực thì chỉ bản thân hắn hiểu rõ chính mình chứ để mà tự nêu ra đánh giá bằng lời thì tên này lại có hơi băn khoăn không biết nói như thế nào cho nó dễ hiểu.

Đôi khi, hoặc đa số khi một người suy nghĩ và hiểu, thì mặc cho người đó thực sự hiểu đấy nhưng bảo họ nói rằng hắn hiểu như thế nào hay là bảo hắn giải thích thì hắn lại chịu, cạn lời không biết nói sao luôn.

Nhưng về cơ bản thì có thể nói nôm na là, dưới Thông Linh Cảnh thì hắn gần như sẽ không thua, trừ khi gặp cái đám đồng cấp nhưng xuất thân từ các đại thế lực bồi dưỡng hay là đám thiên tài tu luyện thì còn chưa biết ra sao.

Trần Vô Hạo chưa từng gặp tên thiên tài nào đồng cảnh giới với hắn cả, có duy nhất 4 lần người có thiên tư thiên tài mà hắn từng gặp thôi, và cả 4 người đó đều có tu vi cao hơn hắn nhiều.

Đầu tiên, Nguyệt Minh Không tất nhiên không thể không nhắc đến, mới qua ngàn tuổi đã là Tiên Thiên Trung Kỳ, vừa có tài vừa có sắc, vẹn toàn đôi đường.

Người thứ hai chính là Hữu Cầm Thanh Nhã, cũng chỉ tầm tuổi của Nguyệt Minh Không nhưng cũng đã sở hữu tu vi Chân Nguyên Sơ Kỳ rồi, trí tuệ rất cao.

Người thứ ba và thứ tư sẽ gộp chung bởi vì hắn gặp cả hai cùng lúc, tư chất không kém cạnh Hữu Cầm Thanh Nhã, chính là hai người nhất nam nhất nữ hắn gặp khi tham ngộ kiếm đạo...

Hai người ấy mới có gần ngàn tuổi đã một người Linh Hải Trung Kỳ và một người là Linh Hải Sơ Kỳ rồi, nếu như thuộc đồng lứa với vị nữ Chấp Sự của Đế Tài Các kia thì đảm bảo là ngang bằng nhau.

Cuối cùng thì Nguyệt Minh Không vẫn là tuyệt thế nhất, tu hành siêu việt cả 3 người kia hơn một đại cảnh giới trở lên, quá mức kinh khủng.

Còn thành tựu của Trần Vô Hạo thì có thể xem như là tên này có ý chí cố gắng vươn lên khá cao và chẳng khác nào thiên tài, cơ mà đấy là do hắn gặp "may" và chăm chỉ thôi, đừng đánh đồng hắn với thiên tài hay nghĩ rằng hắn được gia thân mấy thứ ấy.

Dù sao thì thân là tán tu, có nhiều thời gian truy cầu cơ duyên hơn là thời gian tu luyện, thế nên một khi tìm ra cơ duyên là đảm bảo tu vi không tăng vọt một đoạn thì vẫn là có lợi ích khác xảo hợp nha.

Vậy nên có thể nói là so với những kẻ dựa vào thế lực, không tính mấy tên thuộc thế lực cấp cao có cả đống tài nguyên bồi dưỡng thì đôi khi tán tu còn tu hành nhanh hơn so với bọn họ nha, tất nhiên vẫn phải tuỳ vào khí vận và loại cơ duyên của từng người.

Và Bí Cảnh chính là một trong số các cơ duyên "công cộng" hiếm hoi của giới tu chân, không có ai tiến vào trong Bí Cảnh mà không đạt được ít nhất là một lợi ích cả, trừ khi là họ tử nạn bên trong đây.

Vậy nên Trần Vô Hạo mới ở đây được có 1 năm đã đột phá một tiểu cảnh Thể Tu cùng hai tầng cảnh Kiếm Tu, tốc độ thăng tiến ngang bằng với công sức tu luyện hàng trăm năm của tu chân giả bình thường!

Thể Tu thì chục năm là cùng nên không nói chứ Kiếm Tu liên quan trực tiếp tới đại đạo, lĩnh ngộ và đột phá là rất khó, đổi lại thì sức mạnh bản thân nhận được sẽ rất lớn.

Lần này lên đường, chính là tới cái nơi gọi là hồ đàm có công dụng luyện thể gì gì đó kia, mới là thông tin thôi nên không biết ra sao nhưng cứ tới chứng thực là sẽ biết thôi.

Mà một lần đi này, chính là 1 tháng thời gian, không quá xa, không lâu lắm, xem như rất thuận tiện đi đường.

Đứng từ khoảng cách dự tính là tầm 6 dặm nữa là đến nơi này thì hắn đã thấy bầu không khí quanh đây có hơi bị lạnh lẽo và quỷ dị, thấp thoáng một mùi thuần máu tanh nồng đậm.

Dù phía trước vẫn còn chẳng thấy có điểm gì bấy thường nhưng chắc chắn ở vị trí ấy sẽ không tầm thường chút nào khi có thể làm cho khu vực quanh đây kỳ dị như thế.

Bước chân càng tiến tiếp, càng tiếp cận lại gần vị trí ấy, mùi huyết khí lại càng nồng nặc hơn, mang tới cảm giác hết sức khó ngửi.

Liệu phía trước có phải là một bãi chiến trường của một cuộc đại chiến đến mức mái chảy thành sông thành hồ hay không mà có thể có lệ khí xung thiên doạ người đến vậy.

Trần Vô Hạo vừa đi, trong lòng vừa âm thầm suy đoán các loại khả năng, cảm thấy có chút rợn người, ý vị khó tả.

Đến giờ hắn mới hiểu tại sao suốt cả 1 tháng trời vừa qua di chuyển trong rừng để đến với nơi này lại chẳng hề thấy một con yêu thú nào cả.

Đặc biệt đám yêu thú cấp cao sẽ rất có hứng thú với những nơi chứa đậm đặc huyết hương lệ khí như thế này cũng không có lấy một mống nào.

Hoá ra là bởi vì mùi máu và khí tức quỷ dị ấy lại quá mức đậm đặc, đến mức mà ngay cả đám yêu thú cấp cao cũng không muốn tồn tại ở đây luôn.

May mắn lắm thì sẽ gặp được kiểu loài yêu thú tương thích sinh sống và tu luyện trong môi trường này, đáng tiếc là không có con nào như vậy cả.

Một đường đi thẳng rất thuận lợi, mãi cho tới khi tiếp cận biên giới của làn huyết khí này thì tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu do có khứu giác trời sinh rất nhạy bén liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, dù có rất thích đồng hành cùng Trần Vô Hạo nhưng lần này nó xin được chào thua.

Vậy là hắn đã thu nó vào trong Càn Khôn Kính, một lần nữa đơn đả độc bộ di chuyển đến tận đây để rồi chính hắn cũng phải nhăn mặt, bèn vận dụng linh lực thanh lọc không khí mà hắn hít vào để tránh bị đống này xộc thẳng vào mũi mình.

Lúc này đây, khi đã đến nơi rồi, khác với những gì hắn tưởng tượng theo như đặc điểm mà hắn cảm nhận qua làn huyết khí và những thông tin trước đó cập nhật...

Trần Vô Hạo vốn cứ nghĩ rằng đây sẽ là một cái hố rộng rãi lôi thiên màu đỏ như máu với các hàng cây chết chọc mọc ở xung quanh ven bờ của hồ cơ, nào ngờ sự thật lại không phải như thế.

Đây là một cái miệng hang hiển hiện cực kỳ rõ ràng với bất cứ ai đi ngang qua theo phương thức đi bộ phi thân hay là phi hành trên không, một cái miệng hố tuy không to lớn quá mức nhưng vẫn đủ để bị phát hiện.

Chính từ bệ trong miệng hang này đã lan toả ra mùi máu tanh tưởi đến đáng sợ như vậy, và có vẻ như cái hồ đàm được nhắc đế chính là nằm ở bên dưới cái hang ấy chứ không phải toạ lạc trên mặt đất.

Không suy nghĩ nhiều, Trần Vô Hạo liền tiến tới miệng hố thử ngó xuống một chút xem xét thử, lại lần nữa bất ngờ khi mà bản thân lại chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nó không phải là bởi vì cái miệng nhố hang này quá sâu đến mức hắn không thể nhìn thấy đáy mà là do ở phía dưới cái hang này là một làn huyết vụ dày đặc bao phủ khắp toàn bộ mọi ngõ ngách.

Huyết vụ đỏ tươi như máu, đậm đặc cản trở hết tầm nhìn nhưng cũng mỏng manh như sương sớm của bình mình lạnh giá...

Nếu thử cố nhìn kỹ hơn thì bên dưới ấy có những bức tường đã cao từ đáy lên tới tận trần, tức là đến phần mặt đất mà Trần Vô Hạo đang đứng trên này.

Ngó đầu thẳng xuống liếc ngó xung quanh, phát hiện ra khắp bốn hướng tám phía đều có những bức tường đá cao nghêu và vững chắc rời rạc như thế, tựa như là một cái mê cung vậy.

Vểnh tai lệ mà lắng nghe, tuy mặt nước rất phẳng lặng, thế nhưng Trần Vô Hạo vẫn còn có thể loáng thoáng nghe ra âm thanh của nó, hẳn là do dao động của những người dưới đó đi.

Thời gian từ khi Bí Cảnh mở ra đã hơn một năm, sẽ không lạ gì nếu như ở bên dưới đó có rất nhiều người đang ngâm mình trong đó và đắm chìm vào tu luyện. Thể Tu thì gia tăng tu vi, tu sĩ bình thường thì cường hoá thể phách, đều rất có lợi.

Dịch thuỷ trong huyết đàm thì có tác dụng rèn thể, mà huyết hương lệ khí thì hình như sẽ kích thích tâm trí, mài giũa tâm chí, một cơ duyên tu luyện rất hay.

Nếu như có thể, thả ra Bạch Thanh Khâu để tu luyện ở trong này và tấn thăng tu vi linh hồn của mình cũng được đấy, bất quá vẫn là không nên, không thích hợp cho lắm.

Quan sát đến đó, Trần Vô Hạo không muốn câu kéo thêm thời gian làm gì, dứt khoát thả mình nhảy xuống miệng hố, xâm nhập vào trong hang động có thể nói là khổng hồ và đồ sộ này.

Tõm...

Dường như do huyết đàm này quá rộng lớn, lại có không gian to lớn cùng vật cản như tường đá mê cung, rồi dựa vào tính chất của loại dịch thuỷ này nên âm thanh khi hắn rơi xuống đây rất nhỏ nhẹ như thể tên này vừa thả một món đồ chơi xuống bồn tắm thay vì là cả người nhảy vào ấy.

Thử phóng thích ra linh thức của mình, biết rằng cảm tri của bản thân đã bị huyết khí xung thiên này ngăn chặn phạm vi của nó làm cho Trần Vô Hạo không khỏi thở dài một tiếng.

Hắn thế nhưng nào có tưởng tượng được rằng huyết đàm này lại lớn tới như vậy, ban đầu còn tưởng cùng lắm có bán kính vài chục dặm, nào nhờ có vẻ là gấp mười cái mà hắn nghĩ đến ấy a!

Hiện giờ tạm thời khó mà xác định được phương hướng, vậy cứ chuyên tâm tu luyện một lúc để thích nghi với môi trường ở đây đi đã, sau đó mới quyết định di chuyển đi khám phá sau được.

Thế là Trần Vô Hạo liền thả lỏng toàn thân, để chính mình chìm vào dòng nước đỏ chót, ngồi đả toạ yên ổn dưới đáy hồ sâu cả trăm trượng trở lên, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Vừa rồi khi mới rơi xuống đây hắn đã lập tức cảm nhận được lực lượng phá hoại mạnh mẽ của huyết đàm này bao trùm lấy toàn thân, nó không gây thưởng tổn cho cơ thể nhưng sẽ tạo nên xúc cảm cực kỳ đau đớn...

Đáng sợ hơn là nếu hắn không phải Thể Tu thì với tu vi này sẽ là đau muốn thốn luôn đấy.

Hiệu quả của huyết đàm này thực sự rất mạnh mẽ nha...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.