Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Tâm chết

Tiểu thuyết gốc · 3382 chữ

Tốc độ của Thông Thu Phá cực kỳ nhanh, đã thế khoảng cách giữa người thi triển nó là Triệu Tâm và mục tiêu của đòn công kích là Trần Vô Hạo cũng chỉ cách nhau có vài trượng, cho dù là lấy tốc độ của Thông Linh Đỉnh Phong cũng khó lòng né dễ dành được.

Tất nhiên Trần Vô Hạo vẫn có khả năng tránh né nó nếu lợi dụng toàn lực của Nhị Trọng Thể Tu cộng với thân pháp Tam Phong Thất Ảnh Bộ tốc độ nhanh nhất có thể hiện tại, nhưng vẫn khoa thoát được chịu ảnh hưởng hoặc bị thương bởi thế công ấy.

Quả thật là hắn có thể tránh đấy, nhưng sẽ tránh không đủ nhanh để kịp thời thoát khỏi phạm vi tấn công của Thông Thu Phá.

Từ đó thì thay vì thoát được một kiếp trọng thương và thậm chí tai hại hơn là chết ngay tức khắc thì vẫn sẽ bị thương nhẹ khi bị nó bắn sượt qua thân thể mình, chậm hơn có khi còn mất một phần trên cơ thể nữa.

Như trước đó có nói, tuy có hạn chế về mặt phạm vi công kích nhưng lại có tốc độ siêu nhanh của nó bù trừ, thế nên chiêu này rất khó toàn diện né tránh.

Trừ khi ngươi có tu vi Linh Hải Cảnh thì có thể hoàn toàn nắm chắc, bằng không dù là Thông Linh Đỉnh Phong thì cũng vẫn phải dốc chút sức hay vốn liếng thì mới thành công né tránh được.

Vậy nên thay vì cố gắng dốc sức để né tránh cả cơ thể của mình một cách linh hoạt nhất có thể mà vẫn sẽ chịu thương tổn, chi bằng đánh liều một ván, cược rằng bản thân có thể lấy cứng đối cứng đánh tan Thông Thu Phá?

Đây thật sự có thể nói là một ý nghĩ khá là điên rồ, tính mạo hiểm không khác gì khi hắn cố gắng đột phá tu vi Hồn Tu của mình cả, bởi vì đây chính là một lần nữa đặt cược mạng sống a!

Nếu như Trần Vô Hạo không thể thành công phá được một chiêu này, đảm vảo hắn chắc chắn sẽ chết khỏi phải bàn thêm.

Nhưng nếu hắn thật sự phá được thức kiếm ấy, vậy thì gần như phần thắng đã được hắn nắm đến gần chín phần rồi.

Chỉ cần nhìn biểu hiện của Triệu Tâm sau khi vừa giải phóng thức thứ tư của Thông Thu Kiếm Pháp kia là biết, sắc mặt hắn giờ đây đang rất tái nhợt gần như mất đi huyết sắc, toàn thân run lẩy bẩy cho thấy cơ thể hắn đã chịu tới giới hạn, khi tức quanh thân tán loạn yếu ớt...

Đó chính là những biểu hiện cho thấy Triệu Tâm đã dốc toàn bộ lực lượng bản thân đang có trong người để thi triển ra kiếm kỹ mạnh mẽ kia và đánh cược hoặc tự đại hơn là chắc chắn kẻ địch sẽ chết trước một kiếm này, không có cơ hôi né tránh hay chống lại.

Từ trước đó lúc tên đấy vào thế tích lực đã bắt đầu xuất hiện những biểu hiện đó rồi, thế nên Trần Vô Hạo mới có thể suy đoán ra chuyện đó, chứ nếu là sau khi Thông Thu Phá bắn cề phía hắn thì tên này đâu có thời gian quan sát đâu.

Nếu như mắt và tinh thần hắn đủ nhanh và mạnh để nhìn rồi phân tích suy đoán toàn bộ quá trình trên thì tên này quá ảo diệu rồi, khả năng này ít nhất phải Tiên Thiên Cảnh mới làm được a...

Những điều nói trên chính là nói kỹ càng hơn về ý định của Trần Vô Hạo, chứ không phải là suy nghĩ của hắn là cái đống đấy, hắn còn chưa có đủ khả năng để làm được điều đó đâu.

Tuy tốc độ tránh né một chiêu này sẽ không thể kịp, nhưng hãy nhớ rằng tốc độ di chuyển chỉ là một trong những cái phụ trong bài luyện tập chính của hắn mà thôi.

Thứ yếu tố chính mà tên này thật sự bỏ thời gian, công sức và sự chăm chỉ của mình nhất để luyện tập chính là tốc độ xuất kiếm của mình!

Tốc độ di chuyển của bản thân không nhanh, không thể thoát khỏi sự truy sát hay là không thể thoát khỏi vòng vây của địch thù thì đã làm sao chứ?

Chỉ cần kiếm trong tay của mình đủ nhanh, đủ sắc bén, đủ sát phạt và dứt khoát, vậy thì không cần phải chạy trốn, không cần phải né tránh nữa...

Chỉ cần giết chết được kẻ thù trước khi đối phương đạt thành ý đồ là được rồi!

Tốc độ cũng là một loại thực lực, hay nói tốc độ chính là loại yếu tố trọng yếu đại diện cho thực lực cũng được.

Không quan trọng là bản thân có bao nhiêu yếu đuối, đối thủ có bao nhiêu sức mạnh hơn mình, chỉ cần có tốc độ đủ nhanh, nhanh hơn cả đối thủ, vậy thì rào cản về chênh lệch về thực lực chẳng là gì cả.

Tốc độ là yếu tố có thể luyện tập và trưởng thành, có thể tìm nhiều cách để đột phá giới hạn về mặt cảnh giới, tiêu biểu chính là tu vi Thể Tu chẳng hạn.

Sau đó nếu như tốc độ của hắn mài giũa càng nhiều, trải qua thời gian càng lâu, thậm chí nếu tốc độ của hắn có thể ngang với Linh Hải Cảnh, Chân Nguyên Cảnh thì sao?

Hỏi thừa! Dĩ nhiên là hắn sẽ có tỉ lệ vượt cấp giết chết được đối thủ ở khoảng cảnh giới ấy rồi.

Tất nhiên đó chỉ là tỉ lệ, nhưng chỉ cần có thể là đủ, chứ nếu không thì đến cơ hội còn chẳng có chứ đừng nói tới khả năng và tỉ lệ.

Hắn có tốc độ đủ để vượt cấp, nhưng đối thủ sẽ không cho hắn cơ hội thực hiện khi mà họ có trực giác nhạy bén hơn, tốc độ không khác biệt và thủ đoạn cũng mạnh mẽ hơn...

Muốn dùng tốc độ để giết chết đám đó thì trước tiên cần phải vượt qua mấy thứ nói trên đã, bằng không thì dù có nắm trong tay tỉ lệ để giết người ta nhưng không có khả năng khiến điều đó được thực hiện thì cũng như không.

Thế nên đúng là tốc độ rất quan trọng đấy, nhưng mà vẫn cần phải dùng đến cái đầu nha.

Giống như trường hợp lúc này vậy, chỉ trong khoảnh khắc có mấy giây ngắn ngủi kể từ kgi Triệu Tâm phóng ra Thông Thú Phá, Trần Vô Hạo sau khi quyết định xong trong lúc tên kia vận chiêu đã lập tức phản ứng lại mà đồng dạng vào thế công của mình rồi.

Và ngay thời khắc nguy cấp nhất, khi mà Thông Thu Phá đã tiếp cận tới cái mặt của hắn rất gần rồi thì cũng là lúc mà một kiếm kia của hắn đã vung dọc từ dưới lên chém trúng...

Khoảnh khắc như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần chậm nửa giây thôi là thủ cấp của hắn đã hoá thành tro bụi rồi...

"Mãn Khuyết Thanh Phong Quyết thức thứ nhất - Bán Nguyệt Phong Nhận!"

XOẸT

ẦM

Kiếm nhận vừa mới được trảm ra còn chưa kịp lao đi đâu đã lập tức đụng độ với Thông Thu Phá, hai đòn công kích cực kỳ kinh khủng va chạm với nhau tạo thành một làn sóng xung kích hết sức mạnh mẽ.

Nếu như Triệu Tâm đã dốc toàn lực để chém ra một nhát kiếm mạnh nhất của hắn để dứt điểm với mình, vậy thì Trần Vô Hạo đương nhiên sẽ không ngần ngại mà đáp trả hắn cũng bằng một đòn mạnh nhất của hắn.

Trùng hợp ở đây là cả hai người đều là lần đầu tiên sử dụng nó trong chiến đấu sau khi lĩnh ngộ ra kiếm chiêu ấy gần đây, hiện giờ chỉ còn cần phải xem xem đòn đánh của ai mạnh hơn, bên nào sẽ là bên phải đổ máu.

XOẸT

Bởi vì uy lực của cả hai chiêu thức rất mạnh, không những không đôi co lâu dài để tiêu hao nhau mà nhanh chóng đã phân định được kết quả, Trần Vô Hạo đã thắng rồi.

Lưỡi kiếm nhận từ Bán Nguyệt Phong Nhận chỉ cọ xát với Thông Thu Phá trong vài giây ngắn ngủi đã lập tức thể hiện ra sức mạnh của nó, bá đạo chém xuyên qua cả sự công phá đâm xuyên của chính chiêu thức đối thủ.

Roẹt roẹt

Rốt cuộc thì nhát kiếm khí hình bán nguyệt ấy thế mà lại xẻ đôi luồng kiếm khí phi lao như tên bắn, tách cho nó hoá thành hai nửa và bắn chéo ra hai hướng.

Thật may là Bán Nguyệt Phong Nhận được chém theo chiều dọc nên đã phân tách Thông Thu Phá bắn thành hai phía ở hai bên trái phải, suýt chút nữa còn sượt qua đôi cánh tay của Trần Vô Hạo.

Chứ nếu như hắn chém đôi công kích ấy theo chiều ngang, để cho nó bị phân tách bắn về hai hướng trên dưới thì với cái khoảng cách này đảm bảo một tia sẽ vẫn xuyên đầu hắn và tia còn lại xe làm thủng ngực của hắn, nghe còn thảm hợ là khi không chém đôi nó.

BÙM BÙM

Rắc Rắc Rắc Rắc Rắc...

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM...

Hai tia kiếm khí bị cắt đôi ấy sau khi chệch hướng bay đi đã lập tức bắn thủng và bay xuyên qua tới mấy cái cây lớn, đốn đổ cả một hàng dài...

Bụi đất bốc lên mù mịt, vô số lá cây rụng rời bay tán loạn trong không khí, từng hàng cây lũ lượt đổ sập xuống mặt đất gần như cùng lúc còn tạo thành một cơn địa chấn thoáng qua.

Còn Trần Vô Hạo cũng sớm nhanh nhẹn động thân pháp Tam Phong Thất Ảnh Bộ lui về một bên để đề phòng tránh bị ảnh hưởng bởi sóng linh lực bộc phát giữa hai chiêu thức.

XOẸT

Giải quyết xong Thông Thu Phá, Bán Nguyệt Phong Nhận thế nhưng vẫn chưa hề dừng lại ở đó một cách đợ giản như vậy, vô tình mà tiếp tục bay thẳng về phía trước gới tốc độ rất nhanh...

Mà phía đối diện thì không có gì khác ngoài Triệu Tâm đang một bộ dạng chật vật đứng hình trước cảnh tượng vừa rồi.

Hắn không thể tưởng tượng nổi là làm thế nào chiêu thức của tên kia, một kẻ có tu vi Siêu Phàm Cảnh thấp kém có chút thành tựu mà ra oai lại có thể mạnh hơn thức kiếm pháp mạnh nhất tông môn như thế được.

Đáng ra hắn sẽ còn phải mất hàng chục năm nữa để ngộ ra và thi triển được một thức cuối cùng là Thông Thu Phá này, thế nhưng nhờ có cơ duyên xảo hợp trong Bí Cảnh này, giúp hắn thành công đột phá Thông Linh Trung Kỳ nên đã thuận thế để hắn may mắn rút ngắn được không ít thời gian luyện kiếm pháp.

Nào ngờ một chiêu mạnh nhất của hắn, một kiếm mà hắn phải bỏ ra rất nhiều thời gian và cần đến cả cơ duyên để luyện thành vậy mà lại bị phá như vậy.

Đương nhiên Triệu Tâm sẽ không thể nghĩ đến việc Trần Vô Hạo vừa rồi thi triển kiếm kỹ đến từ công pháp Mãn Khuyết Thanh Phong Quyết kia là đạt đẳng cấp Thiên Cấp Thượng Phẩm...

Trong khi đó thì Thông Thu Kiếm Pháp của hắn chỉ là Thiên Cấp Trung Phẩm mà thôi, cái khái niệm chênh lệch nhau giữ các phẩm cấp và tiểu phẩm cấp hay cảnh giới và tiểu cảnh giới đã sớm nhắc đến từ trước rồi.

Triệu Tâm còn thua thiệt về khí lực, thể lực, kiếm khí so với Trần Vô Hạo nữa, thế nên mới bị chiếm thế thượng phong và nhanh chóng bị đả kích thêm một lần nữa như thế.

Hắn không phải Thể Tu chứ đừng nói là Nhị Trọng Đỉnh Phong như Trần Vô Hạo, không có được sức mạnh nhục thân lớn để gia cường vào thức Thông Thu Phá kia, không có được nhiều thể lực để chiến lâu dài mà vẫn còn nhiều sức như đối thủ.

Hắn không phải là Kiếm Tu có tu vi Kiếm Khí Tứ Tầng mà chỉ mới là Kiếm Khí Nhất Tầng, uy năng công kích mà hắn chém ra tiy có thể sánh ngang Kiếm Khí Tam Tầng nhưng chung quy là vẫn thua thiệt.

Dĩ nhiên là không thể không nhắc lại việc kiếm kỹ mà Triệu Tâm sử dụng có đẳng cấp thấp hơn của Trần Vô Hạo và vũ khí của hắn cũng thua thiệt tương tự với kẻ địch của mình nữa.

Gộp lại những chi tiết kể trên này là đủ để thấy chênh lệch giữa hai người trong màn giao thủ kia, tu vi cảnh giới đã chẳng còn là chuyện quan trọng nữa.

Triệu Tâm sau một kích toàn lực của mình đã tiêu hao hầu hết chính mình, giờ còn có thể đứng và duy trì sự tỉnh táo đã là giỏi lắm rồi chứ nói chi là nhanh chóng né tránh nhát chém hình trăng khuyết đang lao đến như bay kia.

Hắn cứ thế đứng im như trời trồng ở vị trí ấy, chật vật và đầy bất lực, phẫn uất và đầy cừu hận, nhưng mà không thể làm được gì cả.

Triệu Tâm hắn cực độ không cam tâm, hắn không chấp nhận việc mình sẽ bại trận, không chấp nhận chuyện hắn sẽ phải chết, đây chính là những tôn nghiêm cuối cùng của hắn.

Để rồi sau tất cả, hắn vẫn chỉ có thể đứng tại đó, con mắt trừng lớn chất chứa bao rung động của sự sợ hãi, đón nhận trực tiếp nhát kiếm khí như tử thần muốn đến đoạt mạng hắn đi.

XOẸT

Bán Nguyệt Phong Nhận chính thức chém xuyên qua người Triệu Tâm, ban cho hắn một cái chết đầy đáng sợ với bộ dạng đứt đôi người theo chiều dọc hết sức kinh dị và kích động thị giác.

Bụp bụp

Thân xác hắn đổ về hai bên, máu me chảy lênh láng ra thảm cỏ xanh tươi như đang tạo ra nột tác phẩm nghệ thuật mang tính phá cách.

Nhìn ở bất kỳ góc độ nào cũng vẫn đều sẽ thấy lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể hắn tổn hại cự nặng nề, xương cốt vỡ gãy và cả vết cắt ngọt của một kiếm vừa nãy, não bộ hay bất cứ thứ gì bên trong đều nhìn không ra hình hài hoàn chỉnh nữa, quá là ghê rợn.

Triệu Tâm, một đời tu sĩ Thông Linh Trung Kỳ, cứ vậy mà chết đi...

Trần Vô Hạo chỉ lẳng lặng đứng ở một bên chứng kiến tất cả, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô tình như thế, đối đầu với kẻ địch, còn là người có ý đồ xấu và muốn giết mình như thế, cảm xúc là không cần thiết.

Hắn giơ lên Hạo Ninh Kiếm ra trước mặt, từ trong áo lấy ra một cái khăn vải, chậm rãi lau đi vết máu bám lên, cũng để bảo dưỡng nó sau một trận chiến xem như khá khó khăn hiếm hoi trong số các trận từ trước đến giờ của hắn.

Đánh với đám yêu thú cấp cao thì không tính làm gì, đang nói đến chiến với tu sĩ nhân loại nha.

Trước giờ hắn toàn gặp và giao chiến với đối thủ đồng cấp, cũng có thấp hơn, cao hơn thì hầu hết hắn sẽ né để tránh phiền phức.

Cơ mà nếu là ở trong Bí Cảnh này thì có thể thoải mái hơn rồi, sẽ giảm thiểu khả năng bị đám thế lực sau lưng của mấy người như thế truy tìm xử hắn...

Dĩ nhiên là chỉ trong tầm Lục Cấp hay Ngũ Cấp trở xuống thôi là quá rồi, trên nữa là không cứu vãn nổi vì những đám đó sẽ mạnh hơn nhiều so với đồng cấp, giống như hắn, và có thể sẽ không sợ mặt mũi khi có thừa biện pháp lách luật sinh tử trong Bí Cảnh của các thế lực.

Thực lực của hắn bây giờ là mạnh hơn đồng bối đồng cấp rồi, nhưng đối với đám đệ tử hay con cháu, người của các thế lực cấp cao thì đó mới là thước đo trung bình đấy.

Tất nhiên thành tựu của hắn thì vẫn hơn rồi, nhưng hắn sẽ phải vượt lên cái tiêu chuẩn của đám cấp cao đó mới mong yên ổn.

Bảo dưỡng Hạo Ninh Kiếm xong, tra nó lại vào vỏ, tiến tới xác của Triệu Tâm thu lấy chiến lợi phẩm - Nhẫn Trữ Vật.

Phóng linh thức xem xét chỗ đám Siêu Phàm Cảnh kia, nhận thấy 4 tên Siêu Phàm Cửu Trọng của phe Hoà Diên Tông nay chỉ còn 3, trọng thương 1 tên rồi, nhưng đã quét sạch hầu hết bên Thông Thu Mộ chỉ còn vài kẻ tu vi cao nhất trong đó, sẽ sớm xong chuyện thôi.

Sau khi thấy Trần Vô Hạo đến ứng cứu Phan Sở Sở đã cho họ thêm hi vọng chiếm đấu, vừa rồi càng là thấy Triệu Tâm bị giết thảm khiến họ dù tổn thất vẫn hăng máu hơn mà dốc hết sức đánh.

Còn Phan Sở Sở, nàng đã không màng thương thế của mình mà gắng sức làm chính mình tỉnh táo, nàng muốn nhìn thấy toàn vộ quá trình Triệu Tâm cùng Trần Vô Hạo chiến đấu, mang theo hi vọng rằng tên súc sinh kia sẽ bại.

Và nàng đã không mất đi hi vọng duy nhất, tên Triệu Tâm không những đã bại mà còn chết rất thê thảm, nàng rất vui mừng, rất cảm tạ vị ân nhân cứu mạng mà qua đối thoại cho thấy hắn là họ Trần ấy.

Lúc này nhìn thấy Trần Vô Hạo đi về phía mình, đáy lòng nàng như muốn nhảy lên, nam nhân này là một thiên tài rất mạnh mẽ, cũng là ân nhân cứu mạng và trả thù cho nàng, nàng vô cùng cảm kích.

Trần Vô Hạo không nói gì, chỉ tụ linh lực nơi chỉ tay, đánh ra vào chỉ lên thân Phan Sở Sở, giải trừ huyệt phong ấn kinh mạch và đan điền, giúp nàng nhanh chóng khôi phục lại tu vi mới dễ chịu hơn chút.

"Ân công... Đa tạ ngươi... rất nhiều..." Lấy lại chút khí lực, mặc dù chưa thể cử động nhưng Phan Sở Sở vẫn có thể yếu ớt đứt quãng chân thành nói lời cảm tạ.

Trần Vô Hạo một lần nữa không có ý định nói chuyện, chỉ từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một lọ đan dược, bên trong là chục viên Liệu Thương Đan, sau đấy lấy 1 viên ra bỏ vào miệng cho Pham Sở Sở nuốt xuống, số còn lại để nàng tự phân phối cho những thành viên khác.

Nàng hiểu ý liền gắng vận chuyển công pháp luyện hó dươc lực của đan dược, hơi bất ngờ khi đan dược này là hàng Địa Cấp Cực Phẩm.

Đợi tới khi nàng đã ổn hơn, mở ra đôi mắt đã không còn thấy Trần Vô Hạo đâu nữa...

Rời đi vô thanh vô tức, không hề có ý lưu lại. Duyên phận đến đây thôi, nàng đối tốt với hắn, hắn giúp nàng một kiếp, coi như không còn gì để nghĩ tới nữa...

Nếu có duyên, sẽ gặp lại...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.