Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Môn ải đầu tiên?

Tiểu thuyết gốc · 3321 chữ

Theo hiệu lệnh của tam đại Tông Chủ của tam đại Tam Cấp Thế Lực tông môn, Trần Vô Hạo cùng tất cả nhũng tu chân giả dưới Tiên Thiên Cảnh đều đồng loạt lao thẳng vào trong động phủ.

Khi đi xuyên qua lớp trận pháp tiệm cận Bá Cấp Trung Phẩm được hợp thành từ bốn mươi chín cái trận pháp Quân Cấp, Trần Vô Hạo bất giác cảm thấy có một cảm giác là lạ nào đó không biết diễn tả như thế nào, chỉ biết là nó vô cùng huyền diệu...

Nó khiến cho tâm thần của Trần Vô Hạo như có một điểm nào đó mới vừa được khai sáng và thông suốt một điều gì đó vậy, thật sự là một cảm giác rất thần kỳ...

"Không lẽ những trận pháp này không những có tác dụng như ba vị Phản Hư Cảnh ngoài kia đã nói mà còn ẩn chứa cả những cảm ngộ cả đời về trận pháp thuật của Tà Hoả Ma Quân?" Trần Vô Hạo vô thức nghĩ đến một khả năng mà khó có thể tưởng tượng nổi.

Trận Pháp Sư, Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Phù Lục Sư,... đều là những chức nghiệp đòi hỏi ngộ tính rất cao và kỹ thuật rất cao siêu tỉ mỉ và tinh xảo, ở đây có thể lấy Trận Pháp Sư làm ví dụ...

Trận Pháp Sư là chức nghiệp chuyên về lập trận pháp, vẽ trận đồ, sáng tạo ra các loại trận pháp mới...

Trận pháp có rất nhiều công dụng khác nhau, có thể phụ trợ nuôi trồng linh dược, có thể trợ giúp một người bị thương hồi phục, có thể gia tăng sức mạnh của một chiêu thức nào đó, hay cũng thể là những trận pháp có khả năng tấn công, hoặc là những trận pháp mang tầm cỡ huỷ diệt đồ sát,...

Khả năng của một Trận Pháp Sư có thể đạt tới là bất khả hạn lượng, các chức nghiệp khác cũng đồng dạng tương tự như vậy. Một người nào đó dù tu vi không cao hay sức mạnh không đủ nhưng lại có thiên phú tốt về một trong những chức nghiệp tồn tại trong thiên hạ thì vẫn có thể sánh vai được với những cường giả mạnh mẽ.

Thực chất một chức nghiệp với cấp độ càng cao thì vẫn sẽ đòi hỏi tu vi cảnh giới tu chân của người đó, bởi vì họ cần có tu vi như vậy để có thể chống chịu uy năng bá đạp đến từ đẳng cấp chức nghiệp cao...

Ví dụ như ngươi là một tu sĩ có chức nghiệp đạt tới đẳng cấp Ngũ Đẳng Mãn Giai đi, và cảnh giới tu chân của ngươi mới chỉ có Chân Nguyên Cảnh Trung Kỳ, vậy thì nếu ngươi muốn đột phá canh giới chức nghiệp của mình lên Tứ Đẳng Sơ Giai thì sẽ là hoàn toàn không thể chừng nào ngươi chưa thể đột phá cảnh giới ít nhất là đến Chân Nguyên Cảnh Đỉnh Phong!

Giữa cảnh giới tu luyện và cảnh giới chức nghiệp cũng được xác lập quy tắc là không thể chênh lệch nhau quá hai đại cấp độ được, nghĩa là ngươi là Chân Nguyên Cảnh thì tối đa cảnh giới chức nghiệp ngươi có thể đạt tới chỉ có Ngũ Đẳng Mãn Giai mà thôi, chừng nào tu vi ngươi chưa tăng đến Đỉnh Phong Chân Nguyên Cảnh hoặc tốt nhất là phải đột phá Tiên Thiên Cảnh thì ngươi mới có thể thuận lợi đột phá Tứ Đẳng.

Đó chính là quy tắc của thiên địa, là pháp tắc quy luật của Thiên Đạo đặt ra, và nguyên do không gì khác ngoài tạo ra sự cân bằng...

Nếu không khi tư chất tu luyện của ngươi yếu kém mà lại có thiên phú cao về chức nghiệp, vậy ngươi chỉ cần vứt bỏ tu hành và chỉ tập chung vào cảm ngộ luyện tập với chức nghiệp là cứ vậy tăng vọt lên, như vậy sẽ gây phá vỡ tính cân bằng của tu hành rồi.

Ngươi lấy thân xác phàm nhân nhưng mang trong mình chức nghiệp với uy năng và sức mạnh lại đạt tới đẳng câp ngang hàng với Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh là Nhất Đẳng, nghe như vậy có hợp lý không? Liệu điều này là bình thường và có thể chấp nhận?

Ngươi nghĩ ngươi có thể lấy tu vi chức nghiệp Nhất Đẳng vấn đỉnh thế gian trong khi thân xác ngươi chỉ là phàm trần để phi thăng lên chốn Tiên Giới để "một bước thành Tiên"?

Liệu như vậy là khả thi sao?

Đương nhiên là không rồi!

Thân xác phàm nhân của ngươi sẽ không thể chống chịu lại được sức mạnh bộc phát ra từ chức nghiệp của mình, mà những thứ như Trận Pháp Sư muôn lập trận pháp, Phù Lục Sư muốn vẽ phù lục, Luyện Đan Sư muốn luyện đan dược, Luyện Khí Sư muốn luyện pháp bảo khí pháp khí đều đòi hỏi năng lực của một người đó đến đâu, đòi hỏi trong người kẻ đó ẩn chứa lực lượng bao nhiêu để có đủ khả năng làm...

Mà dù ngươi có thể làm thì thân thể ngươi liệu có thể chống chịu được sức mạnh đến từ những thứ ngươi tạo ra?

Coi như ngươi là phàm nhân nhưng có biện pháp cung cấp thiên địa linh khí từ ngoại lực để lập trận pháp đi, nhưng uy năng từ nó thì ngươi lại có thể chịu được sao?

Đáp án duy nhất là thất khiếu chảy máu, bạo thể mà chết a!

Đến uy lực từ thứ do chính bản thân tạo ra còn không chịu đựng nổi thì ngươi nghĩ ngươi có thể từ phàm nhân một bước thành Tiên chắc?

Tất nhiên là không rồi, chưa kịp lên Tiên Giới ngươi đã chết ở dưới khảo nghiệm từ Thiên Kiếp khi phi thăng rồi, một tia sét cũng đủ để ngưoi hồn phi phách tán!

Mặc cho ngươi có biện pháp chống lại Thiên Kiếp thì khi phi thăng sẽ có tẩy lễ từ Thiên Kiếp để lột xác cơ thể của Phàm để biến thành Tiên, Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh vẫn còn bị coi là Phàm và vẫn có nguy cơ vẫn lạc khi độ Thiên Kiếp phi thăng chứ đừng nói một tên tu vi yếu kém thậm chí không có tu vi có thể lột xác a!

Mà dù cho tất cả nhưng thứ trên ngươi lại có thể nghịch thiên mà vượt qua thì cái đơn giản nhất ngươi không thể vượt qua chính là vấn đề thọ nguyên...

Tu luyện chức nghiệp vẫn đòi hỏi tích luỹ và cảm ngộ cực lớn qua thời gian dài, không phải ngày một ngày hai là ngươi liền có thể đột phá.

Chức nghiệp dù có gia tăng đẳng cấp đến đâu thì tuổi thọ vẫn sẽ như cũ không có chút gia tăng nào...

Dù thiên phú của ngươi có cao đến mấy cũng không thể đột phá nhanh đến như vậy, cái quan trọng nhất vẫn là tuổi thọ, tuổi thọ không đủ thì ngươi vẫn sẽ chết, cảm ngộ cũng chẳng được tích luỹ đủ, cứ thế mà vẫn lạc một thiên tài ảo tưởng thôi.

Tu hành cành cao cảm ngộ càng nhiều, như vậy chức nghiệp tu luyện mới có những bước đột phá, nếu không dù không giậm chân tại chỗ thì là gia tăng rất chậm.

Thế nên tu vi chức nghiệp sẽ luôn đi cùng tu vi tu hành, bởi hai thứ đó là bổ trợ cho nhau, một cái phụ trợ mọi loại trong tu hành cho mình và một cái phụ trợ tuổi thọ, cảm ngộ và khả năng của bản thân để tu luyện thứ kia...

Mà tu luyện đến một mức độ cao siêu nhất định nào đó thì tích luỹ cảm ngộ của bản thân về thứ đó sẽ có khả năng hoà chung vào với "tác phẩm" mà người đó tạo ra.

Giống như Kiếm Tu ở cảnh giới Kiếm Khí Cảnh có thể khiến uy lực của kiếm bạo phát ra kiếm khí để chiến đấu, uy lực và phạm vi sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tương tự như vậy, việc Tà Hoả Ma Quân ở trình độ có thể kết hợp tứ thập cửu trận pháp Quân Cấp lại để hình thành một trận pháp đỉnh cao tiệm cận Bá Cấp Trung Phẩm đồng nghĩa với việc sự lĩnh ngộ của Tề Phi Dương về mặt trận pháp thuật phải nói là cực cao mới có thể làm được như vậy.

Thông thường những Trận Pháp Sư cấp thấp hơn muốn kết hợp những trận pháp cấp thấp lại với nhau đã là một việc rất khó khăn và nguy hiểm rồi...

Bởi vì hành động này còn phải dựa vào độ phù hợp tương thích giữa các trận pháp cùng với tỉ lệ thất bại sẽ dẫn đến một vụ nổ mang uy lực của những trận pháp trong cuộc hợp thể đó...

Vậy mà ở đây Tà Hoả Ma Quân lại kết hợp đến bốn mươi chín trận pháp với đẳng phải nói là cực kỳ giá trị trên thế giới là Quân Cấp lại với nhau, lại thêm hòn cảnh đó là hắn bị trọng thương nữa chứ...

Một cường giả Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong bị trọng thương dù có ngoại lực hỗ trợ chữa trị thì cũng phải mất cả trăm năm mới hồi phục được nên việc hắn hồi phục rồi mới lập trận là điều bất khả thi dựa theo thời gian ước tính khi trân pháp này được lập nên.

Thử hỏi sự cảm ngộ về trận đạo của Tề Phi Dương phải lớn đến mức nào mới có thể pàm được điều phi thường này chứ?

Và từ những điều này đồng nghĩ với việc chắc chắn khả năng rất cao là lớp trận pháp này ẩn chứa cả tích luỹ cảm ngộ cả đời của Tà Hoả Ma Quân!

"Chưa đi tìm chút cơ duyên nào mà đã thấy cơ duyện hiện hữu ngay trong tầm tay a! Chỉ tiếc là với cảnh giới thấp kém hiện tại của ta thì không thể dỡ đống này để mang về cảm ngộ a!" Trần Vô Hạo vừa vui mừng vừa chán nản thầm than.

"Nếu bây giờ ta ngồi ngay cửa ra vào này để lĩnh ngộ trận đạo từ một Tứ Đẳng Cao Giai luyện đan sư đỉnh cấp như Tà Hoả Ma Quân thì hẳn sẽ rất nhanh trở thành một Trận Pháp Sư với cảnh giới không thấp, bất quá nếu làm như vậy thì sẽ bị bỏ lỡ mất những cơ duyên ở bên trong động phủ truyền thừa này nha. Haizzz..." Trần Vô Hạo vuốt vuốt cằm âm thầm suy nghĩ, tiếc nuối thở dài.

"Thôi thì cứ tiếp tục tiến lên xem sao, biết đâu lại tìm thấy ghi chép về trận pháp của Tề Lão Ma này thì sao? Dù có thể không bằng cảm ngộ trực tiếp từ chỗ trận pháp này nhưng ghi chép cũng bao hàm cảm ngộ và tâm huyết ghi lại nha, không hề kém cạnh đâu."

"Với cả bên trong cũng sẽ không chỉ có một cơ duyên về trận pháp như vậy, không đươc cơ duyên này cũng sẽ có cơ duyên khác." Trần Vô Hạo suy nghĩ thêm một hồi, lúc này liền làm ra quyết định.

Có vẻ như những tu sĩ cùng đi vào kia do quá chăm chú nôn nóng với cơ duyen bên trong động phue truyền thừa của một cường giả Phản Hư Đỉnh Phong Cảnh nổi danh như Tà Hoả Ma Quân nên đã không hề để ý gì đến cảm giác khác lạ khi đi qua lớp trận pháp này, cứ thế tiến thẳng vào trong thôi, hiện tại chỉ còn mình Trần Vô Hạo đứng ở vị trí này.

"Dù thuộc hàng yếu nhất ở đây, nhưng ta cũng không chịu thua kém đâu!" Trần Vô Hạo nhếch miệng cười một tiếng, nhanh chóng động cước tiến vào bên trong...

...

Soạt...

Đi thẳng một đường, Trần Vô Hạo đột nhiên phải dựng lại thế tiến...

Bởi vì trước mặt của hắn lúc này có đến 6 lối đi khác nhau về 6 hướng, Trần Vô Hạo nhất thời không biết là nên đi vào con đường nào.

"Đường đi có nhiều nhưng không có nghĩa là đều sẽ dẫn tới một cơ duyên nào đó, cả 6 cửa đều có cơ duyên chắc? Ta không tin điều đó..." Trần Vô Hạo bắt đầu suy nghĩ...

"Có thể tất cả đều là tử môn, nhưng khả năng ấy cực thấp..."

"Cũng có thể là nhất sinh môn, ngũ tử môn, rất có khả năng đi nhưng đồng thời có tỉ lệ không cao... Ngược lại là ngũ môn sinh, nhất môn tử thì rất bất hợp lý."

"Hoặc là tam sinh tam tử, nhưng kiểu này có hơi bị chung chung không đúng lắm..."

"Aizz... Thật là khó nghĩ quá đi! Khảo nghiệm của một lão ma đầu điên cuồng Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong không phải một tiểu tốt như ta có thể suy đoán được. Đây hẳn là cửa ải khảo nghiệm thứ nhất của lão tiền bối này đi?" Trần Vô Hạo gãi đầu cau mày than thở. Dù với tính cách thong thả thản nhiên như hắn thì trong trường hợp này cũng buộc phải thật nghiêm túc, nếu không chưa nhận lại điều gì đã về với địa mẫu rồi.

Nhìn xuống mặt đất thì có vô số dấu chân của hàng ngàn tu sĩ đi vào đây đã đi qua, mà cả 6 cửa đều có số lượng dấu chân rất đồng đều nên đồng nghĩa với họ đã chia đều ra mà đi, thành ra Trần Vô Hạo vẫn chẳng có chút manh mối nào cả.

"Giờ chắc chỉ còn nước đoán mò chọn đại một lối mà đi thôi, cứ dừng chân ở mãi một nơi như thế này nghĩ ngợi trong ngõ cụt thì cơ duyên lại chạy đi mất sạch lúc nào chẳng hay đâu!" Trần Vô Hạo hạ quyết tâm nói.

Cuối cùng, Trần Vô Hạo đành thử dựa vào việc cửa động phủ vốn không chính diện mà hơi chếch sang trái một chút, thành ra trận pháp tại cửa hang cũng chếch theo nên hắn chọn lối đi thứ 3 từ trái sang mà tiến vào, trong miệng lẩm bẩm nói:

"Mong là sẽ không có gặp bất trắc gì ngay lần đầu cầu kiếm cơ duyên..."

...

Được cái động phủ này được lắp đặt các viên Dạ Minh Châu - một loại khoáng thạch có khả năng phát sáng và khá có giá trị, thế nên có thể dễ dàng đi lại trong động phủ này mà không lo phải chậm rãi cảm nhận và lần mò đường.

Trần Vô Hạo một đường đi vào có chút gọi là thuận lợi, chỉ có mỗi đường đi trong thạch động khá gồ ghề thô sơ nên hơi khó đi một chút, còn lại chẳng thấy có gì xảy ra.

Mà càng bình thường thì Trần Vô Hạo lại càng lúc càng cảnh giác hơn mỗi lần tiến thêm. Tiến vào một nơi đầy rẫy nguy cơ được xây dựng bởi một lão ma đầu cường giả mà không có gì bất thường mới là chuyện nha, thế là hắn đã điều động Canh Linh Hộ Thân bao bọc quanh thân thể để đề phòng nhất vạn.

Quả nhiên, dù không không nghiêm trọng như tên này nghĩ nhưng cũng không ngoài suy nghĩ của hắn, sau khi đi sâu được thêm tầm 2 khắc nữa, hắn đã bắt gặp vài tu sĩ đi trước đang rời đi với nhiều biểu cảm như thất vọng, hậm hực, cau có,...

Lại đi quá thêm một lúc, Trần Vô Hạo rốt cuộc hiểu lí do mấy người kia có bộ dang như vậy. Trước mắt hắn là một đám tu sĩ tụ tập tại một gian động lớn đang nhốn nháo nói nói gì đó, không hề có ý định đi tiếp...

Bởi vì ở phía trước mặt đám người lúc này đây chính là một bức tường lửa nóng bỏng hừng hực, chỉ đứng từ xa thôi Trần Vô Hạo đã cảm thấy nóng muốn toát mồ hôi luôn rồi.

Bức tường lửa lớn này còn nóng hơn so với lửa thông thường rất rất nhiều, nhìn trong hàng trăm người ở đây có cả Chân Nguyên Cảnh cũng đang có biểu cảm e ngại mà không dám tiến vào cũng đủ hiểu hoả này bất cứ ai vào cũng chết chắc không cần nói nhiều!

Có thể thấy ở dưới chân tường lửa này có một vài đống tro đen trông khá mới, có lẽ là của mấy kẻ dũng cảm dám thử một vài biện pháp nào đó của họ rồi xông vào được đưa đi đầu thai.

Đã có mấy kẻ mất kiên nhẫn khi không tìm ra phương pháp vượt qua, hoặc một số nghĩ của bọn hắn đi đây là tử môn đâm đầu vào chỗ chết chứ không hề có cơ duyên nào mà bắt đầu quay lại muốn đi thử cửa ải khác rồi.

"Có lẽ đây mới là cửa ải khảo nghiệm thực sự đi." Trần Vô Hạo thoáng đánh giá thầm nghĩ.

Bước lại gần bức tường lửa, Trần Vô Hạo cảm giác như mình sắp bị nó luộc chín luôn rồi, hắn đoán rằng đã là thử thách thì nhất định có cách vượt qua, đã là câu đố thì sẽ phải có cách phá giải, nhất định phải có một cách nào đó để vượt qua bức tường lửa này...

"Vị tiểu huynh đệ này, tu vi thấp kém như ngươi thì tốt nhất đứng bị lợi ích làm mù con mắt mà lao lên nộp mạng, ta là khuyên thật đấy!"

"Đúng vậy, đừng có hành động dại dột a, đừng trách chúng ta không cảnh báo trước!"

"Tương lai tiểu huynh đệ ngươi còn ở phiaa trước, đừng lấy mạng ra làm trò đùa nha!"

"..."

"..."

Liên tục có những tiếng khuyên can của những tu sĩ khác cảnh giới cao hơn Trần Vô Hạo, cũng có một số thì cười cợt khinh bỉ một tên thấp yêu như hắn.

"Đa tạ khuyên bảo của các vị đạo hữu, ý tốt của các vị tiểu đệ xin nhận, nhưng các vị cứ để ta tự quyết, sẽ không làm gì ảnh hưởng đến các vị!" Trần Vô Hạo nhẹ cười chắp tay ôn hoà nói.

"Ây da, tiểu huynh đệ việc gì phải bất chấp như vậy chứ?"

"Nếu ngươi đã có quyết định thì ta cũng không nhiều thêm nữa."

"Hừ, ngu xuẩn mất khôn, mặc kệ hắn!"

"..."

"..."

Tiếp tục là những thanh âm của những tu sĩ có hảo ý và ác ý vang lên, Trần Vô Hạo cũng không để ý nữa, tiếp tục quan sát bức tường lửa trước mặt...

Sau khoảng hơn 1 canh giờ tập trung đi lại đánh giá và suy luận, hàng trăm tu sĩ đã rời đi chẳng còn mấy người ở lại, Trần Vô Hạo chợt như nhận ra một điều gì đó, khoé miệng tựa tiếu phi tiếu mà cười thầm...

Trước ánh mắt trợn tròn và tiếng thở dài của những tu sĩ còn lại ở đây, tên này bất chợt lùi lại một khoảng, hành động như tính toán khoảng cách gì đó...

Rồi lập tức lao thẳng vào đống lửa chết chóc...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.