Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xoá sạch dấu vết - Thảm khốc

Tiểu thuyết gốc · 3261 chữ

Ăn uống nghỉ ngơi thoải mái xong, Trần Vô Hạo đã dành chút thời gian đứng lên để thu dọn lại "đống bừa bộn" mà mình đã bày ra khắp cả gian thạch thất suốt thời gian bế quan hơi dài qua...

Giờ đây, Trần Vô Hạo đã là một nam tử hán 54 gần 55 tuổi rồi, đối với phàm nhân bình thường thì đây đã là độ tuổi chững chạc vào khoảng độ tuổi như một đại thúc trung niên, nhưng đối với giới tu sĩ như hắn thì chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi...

Mà diện mạo Trần Vô Hạo hiện tại được giữ nguyên là một thanh niên khoảng 24, 25 tuổi.

Thế nên mới nói, tuổi tác đối với tu sĩ cũng chỉ là một con số mà thôi, nó gần như chẳng đại diện cho bất cứ điều gì cả về vai vế hay mối quan hệ cả.

Có chăng thì chắc là nó đại diện cho thiên phú của một người thông qua mắt nhìn của kẻ khác đi, kiểu như ngươi 1000 tuổi là một Linh Hải Cảnh Hậu Kỳ nhưng lại có người 1000 tuổi đã là Chân Nguyên Cảnh, hay thậm chí lấy luôn trường hợp của Nguyệt Minh Không là khoảng 1000 tuổi đã là cường giả Tiên Thiên Cảnh vậy.

Nhưn đó chỉ là đánh giá qua góc nhìn khách quan của người khác mà thôi chứ trong thực tế thì có thể nói là nó đúng nhưng cũng không đúng...

Có những người chỉ tập trung vào tu luyện chức nghiệp nhiều hơn là tu luyện tu vi cảnh giới mà vì thế mới thành ra là tu vi thấp hơn so với người kia, hoặc có người đang tích luỹ thời gian dài để tìm một cơ hội đột phá lớn nên tu vi mới tăng tiến chậm, hay có những người thảnh thơi như Trần Vô Hạo, tu từng bước không vội vàng mặc dù rất có tư chất về mặt ngộ tính ấy,...

Lý do tiêng cho mấy điều đó nhiều thì cũng nhiều thật nhưng hiển nhiên vẫn sẽ không thể loại trừ đi những khả năng là mấy kẻ không có thiên phú, không có cơ duyên, không có nghị lực tu hành,...

Chủ yếu thì tu hành thường sẽ dựa và mấy từ cơ duyên với nghị lực, một trong hai cái đều mang lại khả năng phá bỏ đi những xiềng xích rào cản khó khăn trong tu luyện của một tu chân giả, hay ít nhất là giảm thiểu đi vấn đề tư chất thấp mà tu hành chậm, nếu có cả hai thì lại càng tốt thôi.

"Suốt hơn 20 năm nay bế quan mà ở bên ngoài chẳng thấy có động tĩnh nào là có người vượt qua trận pháp hay cường hành phá trận gì cả, cảm thấy có chút kỳ lạ đi? Chẳng lẽ mấy chục năm nay không có lấy một tên Trận Pháp Sư nào đến đây thử sức?" Trần Vô Hạo sau khi đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi, lúc này chuẩn bị ra ngoài thì bất chợt nghĩ đến một vấn đề khá quan trọng.

"Trận pháp bảo vệ động phủ truyền thừa này phải trên Hợp Đạo Cảnh mới có khả năng phá được, nhưng khả năng cường giả như vậy đến đây cường hành phá hoại xông vào là khá thấp, với cả mấy đám lão quái vật đó chắc cũng sẽ cân nhắc đến chuyện là trận pháp nơi này có cơ chế tự huỷ nếu có tác động phá hoại đi nhỉ?"

"Trận Pháp Sư cấp thấp hợp sức lại thì sẽ mất rất lâu để phá trận này mà cấp cao có khả năng phá giải trận pháp ở đây thì cực hiếm rồi, khả năng mấy người như vậy đến đây thử sức còn thấp hơn khả năng mấy lão quái kia đến đây đập phá..."

"Suy đi tính lại đủ kiểu thì rốt cuộc chỉ có khả năng cao nhất là đám tu sĩ dưới Tiên Thiên Cảnh và mấy tên Trận Pháp Sư Lục Đẳng trở xuống có thể vào được nơi này để tìm trận nhãn mà vượt qua mà thôi, mà trong hành chục năm này thì chắc hẳn tin tức về động phủ truyền thừa của Tà Hoả Ma Quân phải đươc truyền đi rất rộng rãi rồi chứ, nhất là đám Huyền Hoàng Đế Quốc kia..."

"Tại sao đến bây giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì ở đây mà ngược lại còn chẳng thấy bóng dáng hay bất kỳ sự hiện diện của kẻ nào ở đây chứ? Ta mới không tin tu sĩ toàn mấy dạng dễ dàng bỏ cuộc như vậy..." Trần Vô Hạo liên tục luân chuyển suy nghĩ nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể giải thích được điều gì mà còn càng trở nên khó hiểu hơn.

Ban đầu trước khi có ý định bế quan ở ngay trong nơi này Trần Vô Hạo đã nghĩ đế việc tạm thời trong thời gian ngắn tới sẽ chưa có kẻ nào có thể xông được qua khảo nghiệm trận pháp bức tường lửa kia xong mới quyết định, rồi sau đó nếu nhận thấy có nguy cơ thì sẽ nhanh chóng chuồn đi...

Ai ngờ được từ lúc hắn bắt đầu bế quan cho đến khi bế quan kết thúc vẫn chẳng thấy có dấu hiệu nào cả, ngược lại qua thời gian cái nguy cơ hắn nghĩ đến còn càng lúc càng giảm cơ...

Đến bây giờ thì nguy cơ đó đã biến mất hoàn toàn luôn rồi, thực sự là rất đáng nghi hoặc.

Khả năng mà đám tu sĩ cường giả ngoài kia có thể dùng thần thức toả ra mà quét được vào bên trong động phủ và phát hiện ra hắn rồi chờ con mồi đi ra là không thể nào khi mà có trận pháp cấm chế ngăn cản tất cả những kiểu tác động như dò xét hay phá huỷ của Tề Lão Ma...

Suy luận suốt một lúc lâu, Trần Vô Hạo vẫn chẳng nghĩ ra cái gì cả. Hắn bây giờ tu vi yếu kém, chút thủ đoạn mà hắn tu luyện chẳng là cái thá gì khi đối mặt với tu sĩ cấp cao hơn cả, đương nhiên phải suy nghĩ tính toán thật kỹ rời mới hành động.

Bây giờ hắn đã bế quan xong, trong động phủ này đã chẳng còn gì để hắn "thăm thú" nữa, nhưng muốn đi ra thì lại đầy rẫy nguy cơ có thể xảy ra, không thể không nghĩ nhiều được.

Mặc dù theo tấm bản đồ trước đó của Tà Hoả Ma Quân cùng với các ghi chép của lão ma đầu này có nhắc đến là có trận pháp dịch chuyển hay còn gọi là Truyền Tống Trận đi chăng nữa thì cẩn thận vẫn hơn, chẳng may dịch chuyển đến đúng gần một tu sĩ hay cường giả nào tình cờ ở gần đó thì sẽ rất không ổn.

Truyền Tống Trận này chính là được Tề Phi Dương dựng lập nên để đề phòng "truyền nhân" của lão sẽ không gặp nguy hiểm khi đi ra ngoài theo lối chính để mà bị vây cướp giết, mất công lão làm ra các loại khảo nghiệm kia để rồi chẳng để làm gì.

Chắc chắn địa điểm truyền tống đến sẽ là một nơi an toàn và bí mật đi, nhưng nếu chẳng may ở gầm nơi đó lại có cường giả đi ngang qua cảm nhận được thì chẳng biết phải nói sao nữa.

Sự truyền tống là tác động vào không gian, chỉ cần là một Nguyên Thần Cảnh đã có thể thoáng cảm nhận được không gian có động tĩnh rồi, mà lập ra trận pháp ngăm cản sự cảm nhận dao động không gian là rất khó, bởi như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành truyền tống xuyên không gian của trận pháp, còn nguy hiểm hơn là bị cường giả phát hiện đấy.

Không gian là một thứ rất khó lường, dù cho đạt đến Phản Hư Cảnh có thể tác động vào không gian rồi di chuyển hay chiến đấu thì đó cũng chỉ là một dạng năng lực mà thôi, đó không gọi là nắm giữ hay hiểu được về không gian mà chỉ như kiểu trẻ con tập đi thôi...

Ít nhất phải đạt đến Phạt Kiếp Cảnh mới may ra tinh thông hơn một chút tẹo, mà Vũ Hoá Đăng Tiên mới kiểu như một là một đứa trẻ vừa biết chạy nhảy, nhưng suy cho cùng thì vẫn chẳng phải là hiểu về không gian...

Bốp

"Cứ quanh quẩn suy nghĩ mà vẫn không dẫn tới đâu thế này không khéo mình bạc cả đầu vô ích quá, tốt nhất là không nghĩ nhiều như vậy nữa, trực tiếp sử dụng Truyền Tống Trận cho an tâm." Trần Vô Hạo vốn đã định đi nay lại do nghĩ quá nhiều mà ngồi đó mất 2 canh giờ chỉ để tính một bài toán có nhiều đáp án mà không có kết luận, lúc này mới tự vả mặt cho tỉnh táo lại rồi quyết định.

Mà Truyền Tống Trận khá tiện là ở ngay trong thạch động thứ 6 này, hẳn là lão ma họ Tề ấy làm vậy là vì Trảm Không Phong như một khảo nghiệm cuối cùng của lão mà ngươi buộc sẽ phải trải qua thì mới được dùng biện pháp truyền tống mà rời đi an toàn.

Nếu có "chẳng may" chết thì thôi mà nếu có thành công vượt qua thì coi như ngươi may mắn đủ tư cách nắm giữ truyền thừa của lão...

Chắc vậy đi.

Cái trận pháp kết giới ban đầu chặn hắn lại đã sớm biến mất ngay sau khi hắn thành công sống sót và luyện hoá cái Phong hệ Thiên Địa Dị Vật rồi, lúc này hắn tiến đến chỗ bức tường ở phía cuối thạch động...

Đây vốn không hoàn toàn chỉ là 1 bức tường đá, giống như các lối đi bí mật của 6 gian động, bức tường này cũng có một chỗ là do trận pháp huyễn hoá ra để che đi lối đi bí mật dẫm đến chỗ Truyền Tống Trận.

Vẫn những thao tác cũ đã quen thuộc từ lâu, Trần Vô Hạo bước xuyên qua phía bên kia bức tường, đi đến thông đạo hướng tới một gian động nhỏ với một hình vẽ vòng tròn trận pháp cực kỳ phức tạp mà với tu vi hiện tại thì hắn hoàn toàn chưa thể hiểu lĩnh ngộ được gì nằm ở trên mặt sàn đá bằng phẳng.

Kích cỡ gian động này chỉ vừa đúng với cái trận pháp mà thôi, có thêm bốn viên Dạ Minh Châu gắp ở bốn góc cho sáng, còn lại thì chẳng còn gì cả.

Lần này hắn phải bỏ ra 5000 Cực Phẩm Linh Thạch để khởi động trận pháp truyền tống này, mặc dù hiện tại có thừa nhưng tên này vẫn cảm thấy tiếc tiếc...

Truyền Tống Trận dưới chân loé sáng lên, ánh sáng màu thanh lam bao bọc lấy thân thể Trần Vô Hạo, chỉ vài giây sau, thân ảnh của người thanh niên đã biến mất, ánh sáng của trận pháp cũng dần dần khép lại rồi tiêu tan.

Mọi dấu vết đã sớm bị tên này dùng hết những gì bản thân có thể xoá sạch sẽ từ lâu, mọi việc ở đây cứ như chưa từng xảy ra, như chưa từng có ai đặt chân vào đây cả...

...

Thật ra Trần Vô Hạo cẩn thận như vậy là đúng, bất quá lần này thì hắn lo xa mất rồi...

Bởi lẽ lão Tà Hoả Ma Quân này đã thiết lập trận pháp sao cho khi mà đã chọn ra được người làm truyền nhân của lão, tiếp nhận hết truyền thừa của nơi này và rời đi dù bằng bất kỳ phương thức nào thì cả động phủ truyền thừa này sẽ tự động tự huỷ, xoá bỏ đi tất cả dấu vết của động phủ.

Ở trên mặt đất của Cao Nguyên Thiên Hoa lúc này...

Có lẽ Trần Vô Hạo sẽ không nghĩ tới rằng lân cận khu vực động phủ truyền thừa của Tà Hoả Ma Quân vẫn còn rất đông người, thậm chí còn đông hơn cả lúc mà hắn mới đến đây!

Cách đây hơn 20 năm, chính là cái thời điểm mà Trần Vô Hạo "lỡ" kích hoạt phá giải phong ấn của Trảm Không Phong thì không chỉ là trận pháp trong gian động thứ 6 hắn ở mà cả đại trận bao bọc quanh cả động phủ đã kích hoạt một kết giới trận pháp, ngăn cản tất cả xâm nhập từ bên ngoài hay thoát ra từ bên trong...

Những kẻ ở bên ngoài còn để ý chứ những người ở bên trong thì sẽ không rồi, họ từ lúc đặt chân đã chỉ có cơ duyên ở trong đầu, hiển nhiên sẽ chỉ muốn tìm cách vượt qua khảo nghiệm để chiếm truyền thứa chứ không có ý định rời đi, cứ xem khảo nghiệm ải này không vượt qua được là quay lại đi sang ải khác thử, cứ thế thì thể nào cũng lao vào tử lộ mà chết.

Đó chính là lí do mà cho đến giờ Trần Vô Hạo đã không còn thấy động tĩnh hay bóng dáng người nào ở đây nữa, bởi tất cả ở trong đã dính bẫy chết cả rồi, mà bên ngoài thì bị chặn vô pháp tiến nhập được.

Thế nhưng thông tin về động phủ truyền thừa thì dĩ nhiên sẽ khơi gợi nên tính tò mò tham lam của tu sĩ mà đến đây, việc không thể tiến vào sẽ không thể ngăn cản họ muốn đến đây "xem xét".

Theo thời gian trôi mà càng lúc càng nhiều người kéo đến đây, số người đến gấp cả chục lần số người chán nản rời đi, thậm chí còn có các tu sĩ từ các đại lục khác tiến đến nơi này, người là tán tu, người là thuộc các thế lực lớn nhỏ khác nhau, vô cùng đa dạng.

Còn có các cường giả thấp hoặc thậm chí có số ít cao hơn một đến hai bậc so với ba tên Tông Chủ tam đại tông kia luôn đứng im bất động, uy nghiêm chắp tay sau hông lơ lửng ở trên bầu trời mà quan sát cục diện, nhìn như họ đã ở đó cũng khá lâu rồi, công nhận cường giả cấp cao thì thời gian chục năm liền chẳng quá ảnh hưởng gì thật.

Hàng mấy vạn người ở đây là những kẻ chưa từ bỏ và chưa mất hi vọng đối với truyền thừa, lúc này ở xung quanh động phủ còn có rất nhiều Trận Pháp Sư dao động từ Thập Đẳng đến Ngũ Đẳng, còn có 1, 2 người là Tứ Đẳng Sơ Giai đang cố gắng tìm cách phá trận, cũng có những người chỉ muốn tham ngộ trận pháp của một Tứ Đẳng Cao Giai.

Trận pháp ở đây chỉ tự huỷ khi công kích mang tính có thể đánh tan nó thôi, chứ các Trận Pháp Sư ở đây suốt bao lâu nay vẫn chẳng gây ra chút ảnh hưởng gì mấy nên chẳng làm sao cả.

Lão ma đầu này cũng thật quyết đoán, thà rằng đoạn tuyệt truyền thừa của mình cũng không cho phép kẻ khác cường hành phá quy tắc mà lấy truyền thừa.

Mà dù sao đây cũng là 49 Quân Cấp trận pháp hợp lại thành Bá Cấp gần Trung Phẩm, nếu lac Tam Đẳng Trận Pháp Sư thì may ra phá giải được mà không gây ra tự huỷ, nhưng những người như vậy thật sự vô cùng hiếm có, mà có thì họ cũng chưa chắc sẽ hứng thú đến đây mất công phá trận để nhận truyền thừa của một tên tu vi kém hơn mình...

Nếu có người muốn thuê Tam Đẳng Trận Pháp Sư thì cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn, thậm chú có thể lớn hơn cả truyền thừa có ở bên trong động phủ này.

Trong lúc mà nơi đây đang cực kỳ náo nhiệt như suốt hơn 20 năm kể từ khi động phù truyền thừa này được phát hiện vẫn vậy...

Bất chợt...

Dị biến xảy ra...

ĐÙNGGGGGGGGGGGG

Một vụ nổ lớn kinh thiên động địa khủng bố xảy ra, thổi bay toàn bộ đất đá của cả một vùng phạm vi mấy dặm của Cao Nguyên Thiên Hoa...

Vì như đã nói, tính chất đất đá nơi đây cực cứng chắc nên vụ nổ vốn có thể thổi bay mấy chục dặm lại chie nổ được vài dặm.

Nhưng sức nổ từng đó đã đủ để thổi bay toàn bộ dấu vết của động phủ truyền thừa này, không chừa lại một dấu vết nào kể cả năng lượng của các trận pháp.

Những tên tu sĩ cấp cao từ Linh Hải Hậu Kỳ trở lên có khả năng phi hành còn may mắn trọng thương mà thoát được một kiếp, chứ mấy tên dưới Linh Hải Cảnh thì không kịp chạy, tất cả đều bị vụ nổ thổi bay cho bay màu, không giữ lại nổi một hạt bụi bám trên người nào.

Cả chục vạn người liền chết đến quá nửa, cực kỳ thảm khốc, Tà Hoả Ma Quân không hổ danh là một tên đại ma đầu a!

"Chuyện...chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?!"

Trong lúc tất cả còn đang ngơ ngác không kịp phản ứng, đến ngay cả mấy vị cường giả cũng đang cực kỳ kinh ngạc không hiểu gì, một tên tu sĩ đã run giọng mà hét lên nghi vấn.

Ngay sau đó, theo phản ứng dây chuyền mà tất cả tu sĩ ở đây đều như ong vỡ tổ, điên cuồng nhao nhao lên:

"Sao đột nhiên lại phát nổ rồi?!"

"Đây là tình huống gì?! Có đại năng công kích đánh nổ chỗ này à?"

"Là tên tà ma khốn kiếp nào làm? Ta phải liều mạng với hắn! Mất toi truyền thừa rồi a!"

"Khôngggggg!!! Ta còn chưa có thấy được một nổi một hạt bụi ở bên trong đó đâu!"

"Ngoạ tào! Khốn kiếp! Không lẽ là tên nào ngu xuẩn đòi cưỡng chế phá trận đấy chứ?"

"Đó là truyền thừa của một Phản Hư Đỉnh Phong cường giả đấy, là truyền thừa của Tứ Đẳng Cao Giai Trận Pháp Sư đấy a!"

"Khoan! Sư muội của chúng ta đâu rồi? Muội ấy còn chưa có đến Linh Hải Cảnh!"

"Mẫu thân...huynh trưởng...nhị muội... Mọi người đâu rồi...?!"

"Nhi tử của ta!!!!!"

"..."

"..."

"..."

Vô số lời nói tục chửi bậy liên tục vang vọng khắp mấy dặm trên Cao Nguyên Thiên Hoa, còn có những lời than oán của những người mất đi thân nhân của mình trong vụ nổ kinh khủng vừa rồi.

Mất thân nhân, tiếc truyền thừa, rất rất nhiều cảm xúc khác nhau cùng lúc bộc phát...

Trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp một vùng Cao Nguyên Thiên Hoa tươi đẹp rộng lớn trở nên cực độ nặng nề trầm trọng...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.