Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạn bế quan dài hơn

Tiểu thuyết gốc · 3462 chữ

Vốn Trần Vô Hạo định là sẽ luyện tập luyện chế Gia Tốc Hành Đan luôn rồi cùng với hai loại đan dược còn lại mà hắn đã biết và nắm vững là Tụ Linh Đan và Liệu Thương Đan mà đột phá Cửu Đẳng Luyện Đan Sư, nhưng sau đó điều này đã được suy nghĩ lại.

Nếu như đã muốn tu luyện để đột phá thì tốt hơn hết là không nên luyện một cái mới mẻ làm gì cả, như vậy thì đúng là sẽ giúp ích trong cảm ngộ và kỹ năng đấy nhưng nó sẽ là một cản trở mà kiềm chân cho đến cái ngày đột phá.

Dù là hắn cũng không có vội gì cả, bất quá vẫn nên sử dụng cái mình nắm vững để đột phá còn hơn là học thêm rồi luyện tập nó và rồi lại kết hợp với những cái khác mà tiến cảnh, làm vậy là quá cầu kỳ và không thực sự thích hợp là phương án tốt trước khi phá cảnh.

Để sau khi đột phá rồi, lực lĩnh ngộ và kỹ năng sẽ theo đó mà nâng cao lên, khi đó lại bắt đầu tập luyện luyện chế loại đan dược mới hoặc phương pháp luyện đan mới có khi còn nhanh hơn ấy chứ.

Tất nhiền điều này không có nghĩa là Trần Vô Hạo đáng ra nên chỉ tập trung luyện chế Tụ Linh Đan để tiến cảnh chứ chẳng nên cố luyện tập thủ pháp khó để luyện chế ra Liệu Thương Đan để rồi phí mất gần 2 năm thời gian chỉ để thuần thục rồi đột phá nha.

Luyện chế đi luyện chế lại duy nhất một loại đan dược cấp thấp và cố gắng nâng cao kỹ năng và lĩnh ngộ về đan đạo rồi cứ thế mà đột phá thăng cấp cảnh giới là điều không thể nào.

Thử nghĩ mà xem, nếu như có thể chỉ dựa vào duy nhất một loại công thức luyện chế duy nhất một loại đan dược và chỉ dựa vào nó để có thể nâng cao ngộ tính với kỹ thuật rồi đột phá thì Luyện Đan Sư đâu còn là một loại chức nghiệp khó khắn mà hiếm người tu luyện được chứ?

Luyện đan chi đạo không có giống như cái kiểu luyện một chiêu thức nào đó hàng trăm hàng ngàn lần mà trở nên thuần thục mạnh mẽ hơn...

Và ngay cả với cái cách thức như luyện một chiêu thức vô số lần như vậy cũng không phải là phương thức hiệu quả để tu luyện.

Thế nên tu sĩ mới xông pha giang hồ, tìm gặp đối thủ, truy cầu cơ duyên nơi hiểm địa, kết bằng hữu cùng tiến, kết đạo lữ cùng hỗ trợ phát triển nhau,...

Bởi vì chỉ biết tu luyện không thôi mà không có bất cứ kinh nghiệm thực chiến hay học hỏi nào thì dù có luyện cả đời ngươi cũng chưa chắc đánh lại một tên yếu hơn mình nhưng lại thực hiện được những điều trên, nhưng điều ngươi không làm.

Ngồi một chỗ mà tu, ở yên một nơi mà luyện, tất cả cũng chỉ là công sức bỏ đi mà thôi, trừ khi ở nơi mà ngươi "cắm rễ" lại có đầy đủ những gì một tu sĩ cần khi xông pha ra bên ngoài thì được thôi, cứ ở đó mà tiếp tục tu, thăng tiến mạnh mẽ như bình thường.

Bất quá, đấy là với điều kiện ngươi có thể tìm được một nơi như chốn thiên đường của giới tu hành như vậy.

Đan đạo cũng đồng dạng như thế, cứ chỉ khư khư luyện độc nhất một loại đan dược thì ngươi sẽ mãi mãi không thể thăng tiến nổi, ít nhất là nếu ngươi có một đại tông sư về lĩnh vực luyện đan chỉ điểm thì may ra còn có thể thăng tiến thêm một chút với cái sự ngoan cố đó của ngươi.

Luyện đan cần học nhiều loại thủ pháp, tu nhiều loại kỹ năng, luyện nhiều loại đan dược, từ những điều đó mà một Luyện Đan Sư mới thăng tiên thêm và có được sự lĩnh ngộ theo sự nâng cao đó mà đạt đến được ngưỡng cửa đột phá.

Mà ở ngay trong thời điểm mà Trần Vô Hạo chỉ là một tu chân giả mới đột phá Thập Đẳng Sơ Giai không lâu và từ đó không động chạm đến luyện đan suốt mây chục năm thì một phương thức khá khó như thiêu bỏ lớp vỏ và giữ được linh dược khí của loại nguyên liệu luyện đan dạng phấn tán để luyện chế nên Liệu Thương Đan chính là một lựa chọn không những không tồi mà còn rất sáng suốt đấy.

Trước đó có nói là hắn lĩnh ngộ và thành công nhanh hơn người khác vài tháng nhờ cảm ngộ cao hơn người khác, nhưng thực tế thì đó là đối với kẻ đồng hoàn cảnh cũng muốn tập luyện Liệu Thương Đan bằng cách thức đó mà thôi...

Còn đối với những Luyện Đan Sư lựa chọn các loại đan dược bình thường khác như Gia Tốc Hành Đan các loại hay dù là một lúc tu luyện bốn loại đan dược khác nhau thì thời gian thậm chí còn lâu hơn hắn ít nhất là cả năm lận.

Thế giới này tu luyện dù ở bất cứ phương diện nào cũng đều vô cùng khắc nghiệt, không phải cứ vài tuần vài tháng là có thể đột phá cảnh giới hay nâng cao hoặc lĩnh ngộ bất cứ cái gì đâu...

Tất cả đại đa số đều tính theo đơn vị năm đấy.

Vì vậy mà để giữ được sự cân bằng của thế giới nên Thiên Đạo mới khiến cho tuổi thọ mỗi khi đột phá tăng đến cả trăm, cả ngàn năm, thậm chí có thể lên tới hàng vạn năm!

Ưu điểm, nhược điểm coi như là bão hoà nhau, từ đó mà chẳng có mấy ai ngoài mấy kẻ tâm lý và ý chí yếu kém sẽ kêu ca phàn nàn các kiểu trong khi tu hành nha.

"Không biết lần này phá đại cảnh giới thì sẽ phải mất bao lâu đây...?" Trần Vô Hạo lẩm bẩm tự hỏi, rồi lại hơi lắc nhẹ đầu mấy cái, mỉm cười tự nói tiếp:

"Thôi thì nghĩ ngợi vô ích cũng chẳng thế biết trước được điều gì, hành đông vẫn là cách tốt nhất a."

Nói xong, hắn lại từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một đống lớn các loại tài nguyên như Tụ Linh Thảo, Huyền Căn Diệp, Bách Khí Linh Chi là để luyện chế Tụ Linh Đan, rồi còn Phục Khí Tán, Hồi Thương Thảo, Bồi Sinh Thảo để luyện chế Liệu Thương Đan, tất cả bày hết ra mặt sàn gỗ để ở một bên...

Lúc này Trần Vô Hạo lại hướng tay phải về phía Linh Liên Đỉnh, làm ra động tác như đang búng một vật gì đó đi mà hướng miệng lò búng ra...

Theo ngón tay được búng, một tia linh lực cô đọng xuất phát từ trong đan điền hắn như được bắn ra, bay thẳng vào trong lò luyện, mà Trần Vô Hạo cùng thầm niệm:

"Khởi!"

Phừng...

Tia linh lực ấy vừa lao vào đan đỉnh, lửa luyện đã lạp tức bùng cháy, sau đó hắn mới bắt đầu hướng tay truyền linh lực đến để khống chế điều chỉnh ngọn lửa, chuẩn bị cho việc luyện đan.

Trải qua một khoảng thời gian liên tục tập luyện đam, Trần Vô Hạo đã tiến bộ không chỉ về kỹ năng luyện đan phức tạp hơn mà còn thành công tập được một thủ thuật nổi lửa lò luyện khá khó không kém của các bậc Luyện Đan Sư cấp cao hơn hắn không chủ một đẳng.

Thực sự là hắn có lực lĩnh ngộ đã cao mà càng lúc lại càng cao hơn rồi a!

Tiếp theo đó, chuỗi thời gian tu luyện để đột phá cảnh giới của tên này cũng bắt đầu...

...

Dòng chảy bất tận của thời gian lại tiếp tục chảy đi, từ ngày rồi thành tuần, từ tuần rồi sang tháng, từ tháng lại hoá năm...

Cứ như vậy mà 4 năm lẻ ra tròn 4 tháng đã trôi qua rồi.

Tại xung quanh người Trần Vô Hạo lúc này, thiên địa linh khí đang từng chút từng chút một mà tụ tập vây lấy thân hắn, mỗi lúc một dày đặc hơn...

Mà phía Linh Liên Đỉnh ở trước mặt lúc này cũng chẳng ngoại lệ, ngọn lửa cháy bỏng bên trong ấy kết hợp với linh lực đan được Trần Vô Hạo truyền vào để khống chế và luyện chế 2 viên bi một xanh lam sáng ngời láp lánh và một xanh lục tươi tắn của thiên nhiên huyền diệu đang dần đân được hình thành.

Bản thân chũng không những được linh lực của Trần Vô Hạo bao bọc để chỉnh nắn hình thành đan mà chúng còn không ngừng chậm rãi hấp thu lấy linh lực của hẵn cũng như là cả thiên địa linh khí ở xung quanh đang tràn vào bên trong lò đỉnh, điều này càng tạo thêm độ khó trong khi luyện chế chúng bị nâng cao thêm một bậc.

Bất quá điều đó không phải là vấn đề gì thực sự quá lớn đối với Trần Vô Hạo, quãng thời gian qua hắn liên tục luyện tập không phải là chỉ để chơi không đâu nha, thế nên tình trạng hiện tại không thể làm khó được hắn đâu.

Mà hai khoả đan dược ở bên trong Linh Liên Đỉnh với hai màu sắc đẹp đẽ kia không xa lạ gì mà chính là Tụ Linh Đan và Liệu Thương Đan!

Đúng như vậy, Trần Vô Hạo tên này lại một lần nữa muốn chơi liều mà học tập thêm cả phương pháp luyện chế cùng một lúc hai loại đan dược khác nhau trong một lò luyện đan!

Một tên Thập Phẩm Mãn Giai lại đang năm trong mình đến mấy kỹ thuật luyện đan của một Luyện Đan Sư ít nhất là Thất Phẩm trong khi bản thân còn đang đồng tu song chức nghiệp, chuyện này thật sự là quá đả kích các Luyện Đan Sư đồng cảnh giới rồi đi.

Chính vì tên này tự dưng nổi hứng muốn luyện tập thử cái thủ đoạn luyện đan này nên mới bị chậm mất cũng phải khoảng 1 năm thời gian đột phá đấy, thật hết nói nổi rồi.

Thà rằng cứ để đợi đột phá xong lực lĩnh ngộ và kỹ năng tăng lên rồi luyện cho nhanh hơn, nhưng Trần Vô Hạo lại lựa chọn luyện trước khi đột phá để sau khi đột phá rồi thì sẽ càng thăng tiến được cao hơn.

Dù rằng cách nghĩ này rất hợp tình hợp lý, cực kỳ có ích cho hắn, nhưng đấy là với mấy tên Luyện Đan Sư thông thường nha, con ngươi đây là Đan - Trận Đồng Tu đấy, là Linh - Thể Đồng Tu đấy, là một Kiếm Tu đấy a!

Cách làm và cách nghĩ bình thường đối với ngươi thì đối với người khác chỉ có chửi tên điên với quá làm đả kích người ta mà thôi.

Thành tựu đan đạo của tên này thật sự rất không tồi rồi, giờ lại còn truyền thừa trận đạo của Tứ Đẳng Cao Giai như Tà Hoả Ma Quân nữa thì đến cả thành tựu trận đạo của hẵn cũng chẳng kém đâu.

Mà tên này đã nói là sẽ tu luyện không chỉ mỗi có hai chức nghiệp như hiện tại đâu, hắn là muốn "thử" tu tất cả các loại chức nghiệp luôn đây, chẳng biết thành tựu chức nghiệp của tên này sẽ đạt đến tầng thứ nào nữa.

Nhưng chỉ biết là lúc này, thành tựu Luyện Đan Sư của Trần Vô Hạo sắp sửa được thăng tiến lên rồi...

Trải qua tiếp đó 1 canh giờ, Trần Vô Hạo hiện tại biểu cảm rất nghiêm túc, bởi vì hắn biết, thời khắc quyết định chính là lúc này, không thể lơ là một tích tắc nào.

"Xuất!"

Ùng...

Vút vút...

Thời khắc vàng đã điểm, theo ý niệm thầm hô trong đầu của hắn, hai viên đan dược trong Linh Liên Đỉnh chợt toả ra một chấn động nhẹ, sau đó liền bay ra khỏi lò đan, thình lình lơ lửng ở ngay trước mắt của Trần Vô Hạo.

Chúng toả ra ánh sáng mỗi viên mỗi một màu sắc khác nhau, tác dụng khác nhau, mùi hương khác nhau, quang mang lấp lánh khác nhau, thế như lại đều có những điểm tương đồng là vô cùng huyền diệu và thơm phức hương dược liệu...

Thế nhưng, điểm tương đồng đặc biệt đáng chú ý nhất của chúng lại chính là đẳng cấp của chúng lúc này...

Đều là Địa Cấp Hạ Phẩm đan dược, lại còn rất hoàn chỉnh!

Trần Vô Hạo hắn đã thành công đột phá rồi, trở thành một Cửu Đẳng Sơ Giai Luyện Đan Sư!

Đột phá đại cảnh giới và đột phá tiểu cảnh giới có chút khác nhau, tiểu cảnh giới để đột phá không phải cứ luyện ra đan dược đẳng cấp đó là đột phá mà phải luyện được thêm vài lần mới nắm chắc mà coi là đột phá...

Mà đại cảnh giới thì khác, đại cảnh giới chỉ có thể đột phá được khi mà có được ngộ tính và tích luỹ nhất định thì mới có thể luyện thành đan dược đẳng cấp tương đương cảnh giới đó, chừng nào vẫn còn chưa đạt đến một sự tích luỹ nhất định, cảm ngộ về luyện đan vẫn chưa tới và chưa có tăng tiến thì sẽ không thể đột phá được.

Thế nên việc Luyện Đan Sư luyện chế thành công đan dược vượt cảnh giới như vậy liền đồng nghĩa với chính thức đột phá ngay rồi.

Mà tên Trần Vô Hạo này thì lại tích luỹ nhiều hơn Luyện Đạ Sư đồng cấp không ít về cả kỹ thuật, thủ pháp, lĩnh ngộ nữa chứ, thế nên khi đột phá thành công này hắn được lợi về đan đạo không hề ít chút nào.

Và cũng ngay lúc mà hai viên Tụ Linh Đan và Liệu Thương Đan đẳng cấp Địa Cấp Hạ Phẩm hiện hữu ở ngay trước mắt Trần Vô Hạo, thiên địa linh khí xung quanh hắn cũng bất chợt như bị một nguồn lực lượng vô hình nào đó nhẹ chấn tản ra xung quanh...

Tâm trí hắn, suy nghĩ của hắn, tinh thần hắn đột ngột như được khai thông lên một tầng thứ cao hơn, cường đại hơn...

Đây chính là dấu hiệu của sự đột phá về linh hồn, và như thế có nghĩa là Trần Vô Hạo đã trở thành một Hồn Tu, Nhất Trọng Sơ Kỳ Hồn Tu!

"Haha! Lần đột phá này mang lại không ít lợi ích nha, sảng khoái!" Trần Vô Hạo vừa nhìn hai viên đan dược vừ ra lò đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, vừa hơi cảm nhận tới nơi tâm hồn mình, cười thốt lên một trận thích thú, sảng khoái vô cùng.

Hắn đã chính thức là một tu sĩ Linh - Hồn - Thể Tam Tu rồi, hai chức nghiệp đồng tu cũng là Cửu Đẳng, một tráng thái khá là cân bằng, tu sĩ trong cùng cấp lúc này cực hiếm người có thể làm đối thủ của tên tán tu "bình thường" này rồi.

Tất nhiên, cẩn thận vẫn là trên hết, Trần Vô Hạo không có quá nhiều thời gian để vui mừng, hắn cần phải bắt tay vào luyện đan để chắc chắn xác nhận cũng như củng cố cành giới Luyện Đan Sư của mình.

Nghĩ đến đây, hắn thu hai viên đan dược mới luyện vào hai bình ngọc mà cất đi, biểu cảm hắn lại lần nữa trở nên nghiêm túc, tay hướng về phía Linh Liên Đỉnh mà búng tay tới, đầu lại niệm một từ mà không biết mình đã niệm mấy ngàn lần rồi:

"Khởi!"

Phừng...

...

Sau khi đã củng cố chắc chắn cảnh giới luyện đan của mình, tên này mới chịu leo lên trên giường, lại thư thái ăn uống ở trên giường rồi lăn quay ra ngủ, một giấc ngủ dài 5 ngày liền.

Qua 5 ngày ngủ, không phải là do hắn đã ngủ nghỉ đủ mà dậy, mà là do trong lúc ngủ tâm trí hắn vẫn hoạt động suy nghĩ, và rồi hắn chợt nhận ra một điều khiến bản thân hắn buộc chính mình phải dậy để thực hiện ngay.

Chỉ thấy khi hắn vừa bật dậy đã nhảy ngay khỏi giường, ngồi vào vị trí mà hơn chục năm nay không thay đổi, sau đó bất chợt điều động linh lự dẫn từ đan điền ra các đầu ngón tay, sau đó vẽ lia lịa lên mặt sàn gỗ, xung quanh hắn và đỉnh luyện đan...

Mà từ những nét vẽ trận văn mà tên này đang quen thuộc vẽ lên, đây chẳng phải chính là trận văn của Tụ Linh Trận hay sao?

Không sai! Đây chính là những gì hắn đang muốn làm!

Thật ra đây không phải là do hắn nghĩ ra hay gì mà là nhận ra...

Thường thì các Luyện Đan Sư, nhất là các Luyện Đan Sư cấp cao sẽ lựa chọn những khu vực nó lượng linh khí của thiên địa nồng đậm hay tinh khiết, nói chung là một dạng môi trường có lượng linh khí thích hợp để luyện đan thuận lợi.

Đan dược thành công hay thất bại, phẩm cấp thăng tiến hay không đổi cũng tuỳ thuộc vào cả linh khí xung quanh khu vực luyện đan đó nữa.

Vậy nên nếu bây giờ hắn lập Tụ Linh Trận lên xung quanh khu vực luyện đan này thì chẳng phải sẽ gia tăng được hiệu quả không kém hay sao?

Dù là phòng thuê của Đế Tài Các vốn lắp đặt và khởi động sẵn một Tụ Linh Trận rồi, nhưng đó là cho cả gian phòng, tác dụng chủ yếu là để tạo không khí thoải mái cho khách nhân mà thôi, giờ hắn lập Tụ Linh Trận ở một phạm vi nhỏ hẹp sát hơn ở bên trong Tụ Linh Trận của gian phòng này sẽ khiến linh khí trở nên đậm đặc và nhiều hơn nha.

Thực tế về cơ bản thì cái khái niệm trận lồng trận là rất khó và bất khả thi, hay đúng hơn là có thể thực hiện nhưng tác dụng sẽ không như là đã nghĩ, nhưng ý định của Trần Vô Hạo không phải theo kiểu đó...

Hắn không lập thêm Tụ Linh Trận để gia tăng linh khí mà là để tụ tập cô nén lại linh khí của Tụ Linh Trận của gian phòng này.

Để dễ hiểu hơn thì Tụ Linh Trận này của hắn không phải là kiểu tác dụng tụ tập linh khí thiên địa lại mà là tụ taoaj rồi cô đặc nén chúng lại vào một khu vực duy nhất, khiến cho khu vực đó có mật độ thiên địa linh khí đặc hơn, càng đặc càng tốt, để khi luyện đan thì số linh khí được hập thu sẽ nhanh chóng và nhiều hơn, hiệu quả sẽ cao hơn.

Nói như vậy thì nghe có vẻ vẫn không khác mấy nhau nhưng thực chất vận dụng của chúng vẫn khác đấy nha...

Rồi để hiệu quả càng tốt hơn, cũng như là tiện thể thì hắn cũng phải tập luyện thêm cả trận pháp, vừa tu luyện đột phá cảnh giới Luyện Đan Sư, vừa đột phá cả cảnh giới Trận Pháp Sư...

"Thời gian bế quan có vẻ sẽ lại dài hơn trước không ít rồi đây..." Trần Vô Hạo vừa dừng tay hoàn thành Tụ Linh Trận đạt Địa Cấp Trung Phẩm, thoáng nhếch mép lại than thở mà nhẹ nói.

Tự dưng khi không lại lôi thêm việc và tăng độ khó cho bản thân, đến chính hắn cũng tự thở dài chính mình a!

Nhưng lỡ rồi thì biết làm sao được đây, dù sao vẫn là lợi ích lớn nha.

Và thế là, Trần Vô Hạo lại tiếp tục công cuộc bế quan bất dự niên của mình...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.