Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn đồng hành

Tiểu thuyết gốc · 3253 chữ

"Ngao..."

Sau khi ăn uống no nê đến phồng cả cái bụng nhỏ lên xong, tiểu hồ ly liền lười biếng thả người nằm ườn ra đất, quên luôn cả việc đề phòng cảnh giác với Trần Vô Hạo.

"Phù..." Trần Vô Hạo cũng đã ăn uống xong xuôi rồi thoả mãn ngả người ra sau chống hai tay trên đất nghỉ ngơi ngay bên cạnh tiểu hồ ly.

Quay sang nhìn "cục bông" trắng muốt đang lười biếng này, Trần Vô Hạo cũng bất giác thấy buồn cười, theo bản năng mà đưa tay tới, muốn vuốt ve bộ lông mềm mượt của tiều hồ ly...

"Kiu..." Tiểu hồ ly lúc này đã có một chút thiên cảm nhất định với vị ân nhân này của mình, ngay khi bàn tay của Trần Vô Hạo đặt lên bộ lông của nó mà nhẹ nhàng xoa xoa vuốt ve thì tiểu hồ ly đã chợt tỉnh khỏi cơn lười biếng của mình, bất quá đã không còn quá mức bài xích như trước, cứ thả lỏng mặc cho hắn vuốt ve mình...

Dù sao cảm giác được vuốt ve một cách nhẹ nhàng như vậy cũng có cảm giác không tệ, thậm chí còn làm nó cảm thấy thoải mái vô cùng, bất giác mà càng thêm lười biếng hơn nữa.

Trần Vô Hạo vui vẻ vuốt ve bộ lông mềm mại như mây của tiểu hồ ly, nhìn biểu hiện của nó mà âm thầm cảm thán quả nhiên cách làm của mình là đúng, không uổng công hắn cho nó ăn ngon a!

Hắn càng cảm thấy không uổng công đã cứu tiểu hồ ly này khi mà thành quả hay đối với hắn như một phần thưởng lúc này chính là được vuốt ve thứ mà hắn coi là mềm mại thoải mái nhất thế gian này, cảm giác thư giãn hơn bao giờ hết.

Tên này chỉ hận mình không thể mang theo tiểu hồ ly này cùng đồng hành với mình, để hắn có thể tận hưởng cảm giác này bất cứ lúc nào mình muốn nha.

"Khoan..."

Vừa nghĩ đến đây, Trần Vô Hạo bất chợt nảy ra một sáng kiến cực kỳ không tệ chút nào...

Nếu như muốn tiểu hồ ly này đồng hàng cùng mình thì chỉ cần thử thương lượng với nó một chút, biết đâu tiểu gia hoả này sẽ đồng ý nhận lời đi theo mình thì sao?

Mà hắn cũng muốn có một người bạn đồng hành với mình trên cuộc hành trình dài đằng đẵng "nhàm chán" và "tẻ nhạt" này nha.

Trước đây khi lần đầu gặp mặt và kết thân bằng hữu với nữ nhân quốc sắc khuynh thiên Nguyệt Minh Không kia tại Duyên Xuyên thì Trần Vô Hạo đã định sẽ thử ngỏ lời mời rồi ấy chứ, chỉ là sau khi nghe kể và biết được thân phận của nàng, hắn đã bỏ ý định đó.

Người ta là Tiên Thiên Cảnh cường giả, là chủ của một Ngũ Cấp Thế Lực cường đại, là một kỳ nữ vừa có dung nhan lại vừa sở hữu thiên phú cực cao, phải nói là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn...

Một người tuyệt vời như vậy làm sao có chuyện sẽ chấp nhận lời mời đi cùng này của một tên tiểu tốt vô danh chưa trải đủ sự đời như hắn cơ chứ?

Nguyệt Minh Không có trách nhiệm để gánh vác, có danh vọng và tôn nghiêm để giữ của riêng mình, dù cho nàng có thiện cảm với hắn đến mức nào đi chăng nữa, có thân thiết và coi hắn như một người đặc biệt đối với nàng đi chăng nữa thì thâm tâm nàng vẫn không thể cho phép bản thân nàng từ bỏ trách nhiệm của mình để nhận lời mời của Trần Vô Hạo!

Danh vọng nàng có thể không cần, mặt mũi nàng lại càng không quan tâm, nhưng trách nhiệm là thứ không thể từ bỏ chỉ với một câu nói đâu.

Những điều này hắn rất hiểu, đặc biệt là sau một khoảng thời gian tiếp xúc và trò chuyện với nàng hắn lại càng hiểu hơn, thế nên đến cuối cùng khi từ biệt hắn vẫn không nói ra một lời nào mang tính níu kéo nàng hay gì, mà hắn của hiện tại cũng sẽ không làm thế...

Trần Vô Hạo hiểu cái đạo lý thực lực vi tôn, hắn khi đó và lúc này quá mức yếu đuối để có quyền mời một cường giả như nàng và đặc biệt là người có thân phận như nàng đi cùng mình, mà sau này dù có đủ thì hắn cũng không chắc sẽ mở lời, khi mà nàng vẫn còn trách trách nhiệm của thế lực mình ở đó.

Nếu nàng là đệ tử thế lực nào đó hay tốt hơn là tán tu thì còn dễ nói chuyện, chứ đằng này nàng lại nắm giữ quyền lực làm chủ cả một thế lực, quá bất khả thi rồi đi a!

Lúc này thì có một yêu thú như tiểu hồ ly này ở đây, cảnh giới cũng vừa tầm hắn, mà yêu thú ngoại trừ ở Thông U Đại Lục ra thì tất cả đều là vô môn vô phái giống như tán tu vậy, như vậy thì dễ hơn rồi, không có phải băn khoăn nghĩ ngợi quá nhiều.

Bất quá làm vậy thì có tỉ lệ thành công bằng với thất bại là năm - năm mà thôi, tiểu hồ ly có thể sẽ chấp nhận lời ngỏ ý của hắn, cũng có thể từ chối không đi theo hắn, mà Trần Vô Hạo hắn thì không phải dạng người sẽ bám dai dẳng cưỡng cầu điều gì quá đáng cả, nếu tiểu hồ ly đồng ý thì quá tốt mà nếu không đồng ý thì đành thất vọng chấp nhận thôi.

Nghĩ ngợi một hồi, Trần Vô Hạo mở ra đôi mắt vốn khép hờ tận hưởng sự thư thái mềm mại đến từ bộ lông trắng mượt của tiểu hồ ly, lần nữa quay sang nhìn nó...

Mà tiểu hồ ly cũng cảm nhận được động tĩnh của tên này mà mở đôi mắt như ngọc bích của mình ra, ngẩng đầu quay sang chăm chú nhìn xem nhân loại này định làm gì...

"Chúng ta vẫn chưa làm quen gì nhỉ? Ta tên là là Trần Vô Hạo, tiểu gia hoả ngươi nghe hiểu chứ?" Trần Vô Hạo trước tiên để kéo gần hảo cảm hơn nên đã bắt đầu thân thiện giới thiệu bản thân một chút với tiểu hồ ly.

"Kiu!" Tiểu hồ ly tất nhiên nghe hiểu gật đầu kêu một tiếng, dù sao nó cũng là một yêu thú Siêu Phàm Nhất Trọng đấy, sau đó lại tò mò nhìn xem Trần Vô Hạo.

"Tiểu gia hoả ngươi có nhà hay thân thích nào không?" Hắn thử hỏi tiếp, cần phải xác nhận rằng tiểu yêu thú này không có gì níu kéo thì mới ngỏ lời mời được, nếu mà ngược lại thì hắn lại đành phải từ bỏ rồi.

"Kiu..." Tiểu hồ ly nghe xong liền nhẹ lắc cái đầu nhỏ, tiếng kêu có hơi nhỏ hơn trước đó, biểu cảm có chút thất lạc trên khuôn mặt cho thấy tâm trạng của nó khi được nhắc đến hoàn cảnh của mình.

Suốt quãng thời gian qua ở Hồng Diệp Lâm nó chỉ có một thân một mình, từ khi có nhận thức nó đang luôn một mình như vậy rồi.

"Vậy ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không? Trở thành bạn đồng hành, bằng hữu cùng nhau đồng hành đi nhìn ngắm thế gian rộng lớn này?" Trần Vô Hạo cũng không muốn vòng vo dài dòng văn tự làm gì, nhanh chóng nói vào chủ đề trọng tâm mà hỏi tiểu hồ ly.

Trong lời nói của hắn cũng thể hiện rõ ràng thành ý của bản thân là muốn cùng kết bạn với tiểu hồ ly để cùng nhau đồng hành chứ không phải dạng quan hệ kiểu như có trên dưới giống chủ tớ hay gì cả, hắn không phải kiểu người như vậy.

"Kiu?" Nghe thấy nhân loại này vậy mà lại muốn mời mình cùng đồng hành với hắn mà ngạc nhiên, nó dù linh trí chưa hoàn toàn được coi là thông minh tự chủ nhưng vẫn có thể ngầm hiểu ý nói của Trần Vô Hạo trong vấn đề quan hệ ngang hàng chứ không phải chủ và tớ.

Dù sao thì chủng tộc yêu hồ như nó có trí thông minh không thấp đâu, còn cao hơn không ít so với các loài khác, với cảnh giới như nó lại càng phát huy được tri tuệ tốt hơn.

Bản thân tiểu hồ ly vừa muốn đồng ý lại vừa không dám chắc...

Muốn đồng ý vì nó đã cảm nhận được nhân loại này rất tốt bụng và không có ý đồ xấu gì với mình, nó cũng không muốn cứ phải cô độc nơi hoang dã này mà không có lấy một đồng tộc nào chứ đừng nói là đồng huyết mạch Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ như thế này, thế nên đi theo không phải là không được...

Mà không dám chắc vì dù cảm nhận về nhân loại gọi Trần Vô Hạo này là thế, thế nhưng như vậy không có nghĩa là nó đã hoàn toàn buông bỏ tất cả phòng bị cảnh giác của mình với hắn, mới chỉ tiếp xúc không lâu thì sẽ không có chuyện tin tưởng dễ dàng như vậy, đặc biệt đối phương còn là nhân loại.

"Đồng hành cùng ta, ta mỗi ngày đều cho tiểu gia hoả ngươi ăn ngon như vừa nãy vậy, thấy thế nào?" Trần Vô Hạo hơi dụ dỗ một chút, mỉm cười nói.

"Kiu kiu... Ngao!" Mất một thời gian ngắn suy nghĩ, lại có thêm lời dụ hoặc về đồ ăn khiến thời gian suy nghĩ lại càng được rút ngắn đi, rất nhanh tiểu hồ ly đã kêu lên một tiếng rồi gật đầu thể hiện rằng nó chấp thuận.

Xem ra đây sẽ là một gia hoả tham ăn đây...

"Thật sao? Ngươi nguyện ý đồng hành cùng ta?" Trần Vô Hạo vui mừng hỏi lại thêm một lần nữa để chắc chắn.

"Kiu!" Tiểu hồ ly một lần nữa gật cái đầu nhỏ mà kêu một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt kiều tiểu ấy cũng hiện lên nét vui vẻ thích thú...

Nó cuối cùng cũng đã không còn phải cô độc lủi thủi một mình trong đại lâm rộng lớn này nữa rồi.

"Hahaha! Hảo! Sảng khoái a!" Trần Vô Hạo không tự chủ được mà bế tiểu hồ ly lên ôm vào lòng mình cười phá lên ha hả, việc được tiểu hồ ly này đồng ý đồng hành với mình còn khiến hắn vui mừng và kích động hơn so với khi hắn đạt được thành tựu tu luyện nào đó cao siêu hay có được cơ duyên đỉnh cấp nghịch thiên các loại.

Một kẻ nhàn rỗi vốn ưa thích đơn độc bộ hành như hắn, nay lại chủ động mời chào ai đó và được đối phương chấp nhận, đây thực sự là một niềm vui khó tả đối với Trần Vô Hạo.

Đôi khi những thứ đối với người khác thì là một điều nhỏ nhoi chẳng đáng là gì, nhưng đối với mình thì lại là một điều hết sức đặc biệt đến hạnh phúc, thế gian muôn màu muôn vẻ như vậy đấy.

"Kiu kiu kiu!" Tiểu hồ ly liên tục kêu lên, bị Trần Vô Hạo đột ngột ôm chặt vào trong lòng khiến cho nó có chút chật chội và hơi khó thở, bất quá nó kêu lên là thế, nhưng tiếng kêu khó chịu ấy lại mang theo cả âm thanh cùng góp vui với nhân loại này, mà được hắn ôm cũng khiến cho nó khá là thoải mái kỳ lạ đấy.

Sau một hồi vui mừng, tiểu hồ ly chợt ngậm gốc Kết Thai Thảo đã để cẩn thận một bên từ trước để ăn thịt mà hướng Trần Vô Hạo đưa tới...

Thành ý thể hiện rất rõ ràng, hiện tại đôi bên cũng đã trở thành người bạn đồng hàng cùng nhau, Trần Vô Hạo lại là ân nhân cứu mạng của nó, thế nên dù rất tiếc nhưng yêu thú như nó khi có ân liền sẽ trả, mà tu vi cùng thương thế chưa hoàn toàn khôi phục hiện tại thì chẳng có ích gì với hắn, thứ duy nhất lúc này chỉ có Kết Thai Thảo của mình mà thôi.

"Kết Thai Thảo ta chưa thể dùng đến, cũng không cần ngươi phải báo đáp, ta dù sao cũng chưa có đột phá Siêu Phàm Cảnh, tốt nhất tiểu gia hoả ngươi hãy giữ lấy cho riêng mình đi." Trần Vô Hạo thấy tràng cảnh này liền hiểu ý định của tiểu hồ ly, trong lòng âm thầm cảm động.

Bất quá như đã nói từ trước rồi, hắn sẽ không nhận công lao cửu tử nhất sinh của tiểu hồ ly không như vậy đâu, mà thứ này quá quý giá đối với nó hiện tại, hắn không có gì để bù đắp cả.

"Kiu kiu!" Thấy Trần Vô Hạo từ chối, tiểu hồ ly vẫn muốn thử lần nữa cố đưa cho hắn Kết Thai Thảo của mình, nó hiện tại chưa có cách để báo đáp ngoài gốc linh thảo này nha.

"Nếu ngươi cứ nhất quyết trả ơn ta như vậy, vậy thì ngươi hãy luyện hoá gốc Kết Thai Thảo này rồi tăng trưởng tu vi trở nên mạng mẽ lên, ngày sau sẽ phải nhờ đến ngưoi bảo vệ ta đấy nhé!" Trần Vô Hạo mở miệng khuyên bảo tiểu hồ ly, cũng như dặn dò nó hãy bảo vệ mình nếu có thể, dù sao thì hành trình này không thiếu hiểm nguy đâu, hắn chưa chắc chống lại được nhưng có thể tiểu hồ ly thì có.

"Kiu... kiu!" Tiểu hồ ly hơi nghĩ một chút liền cảm thấy hợp lý, ngay lập tức gật đầu kêu lên một tiếng như muốn nói câu đồng ý vậy.

"Vậy thì ta cứ tạm thời giữ nó, đợi bao giờ thương thế của ngươi hồi phục lại hoàn toàn rồi thì hẵng phục dụng Kết Thai Thảo, hiện tại ngươi không có khả năng luyện hoá đâu, rất nguy hiểm nha." Trần Vô Hạo tiếp tục dặn dò với tiểu hồ ly.

"A đúng rồi, dù sao ta cũng sắp phải bế quan luyện Trúc Cơ Đan rồi đột phá Siêu Phàm Cảnh, mà ngươi sử dụng Kết Thai Đan chắc chắn vẫn cần có thời gian luyện hoá và đột phá nữa..."

"Vậy thì đợi bao giờ ta bắt đầu bế quan đột phá Siêu Phàm Cảnh thì ngươi cũng bế quan luyện hó Kết Thai Thảo cùng ta luôn, chẳng phải như vậy sẽ rất thuận tiện hay sao? Tiểu gia hỏ ngươi thấy thế nào?" Trần Vô Hạo bất chợt nảy ra một ý kiến rất hay và hợp lý, hướng tiểu hồ ly hỏi han thử.

"Ngao!" Tiểu hồ ly nhanh chóng kêu lên đồng ý, quả thực nghe hắn nói rất có lý, dù sao thì đợi đến lúc hắn luyện chế xong Trúc Cơ Đan để chuẩn bị đột phá thì thương thế của nó cũng đã sớm tốt như mới rồi...

Khả năng hồi phục của yêu thú Siêu Phàm Cảnh kết hợp với Liệu Thương Đan hàng Địa Cấp xịn xò của Trần Vô Hạo thì lành lặn nhanh chóng là phải.

"Được, cứ nhất trí như vậy nhé! Còn bây giờ thì cứ thoải mái hưởng thụ khoảng thời gian bên hồ này cái đã." Trần Vô Hạo tươi cười nói, ngả người ra thảm cỏ bờ hồ mà thư giãn.

"Ngao..." Tiểu hồ ly cũng bò lên người hắn mà cuộn tròn thân mình mềm mại hơn bông của mình lại mà nằm tại trên đó, Trần Vô Hạo lại nổi hứng đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve...

Khung cảnh trông thật là yên bình làm sao.

"Mà quên mất, nếu cứ gọi ngươi mãi là tiểu gia hoả thì cũng không có được hay lắm, hay là để ta đặt cho ngươi một cái tên để thuận tiện gọi nhé?" Trần Vô Hạo đang híp mắt tận hưởng thì chợt nhớ ra một vấn đề khá đang lưu tâm, hướng tiểu hồ ly chưng cầu ý kiến hỏi.

"Kiu? Kiu!" Tiểu hồ ly nghe vậy cũng vui vẻ nhận lời, bất giác cảm thấy mong đợi với cái tên sẽ được đặt cho mình...

"Hừm... Hồi nhỏ ta từng được mẫu thân kể vài câu chuyện cổ tích về hồ ly nha... Để xem nào..." Trước sự chờ mong của tiểu hồ ly, Trần Vô Hạo bắt đầu trầm tư suy nghĩ cẩn thận một cái tên thật hay và thích hợp cho nó.

"Yêu hồ chín đuôi... Hồ ly giống cái... Bộ lông màu trắng muốt... Đôi mắt thanh ngọc... thiên hồ tuyệt mỹ... Hừm, khó nghĩ phết, không ngờ ngày xưa mấu thân kể nhiều chuyện đến như vậy nha..."

"Tên này...không được... Cái tên kia...không được... Còn cái tên này...cũng không hay lắm..."

Tên này suy nghĩ cũng thật tỉ mỉ có tâm nha...

"A!"

Qua gần 3 khắc đồng hồ, rốt cuộc đã có kết quả...

"Vậy tên của ngươi từ nay sẽ là Bạch Thanh Khâu nhé? Có được không?" Trần Vô Hạo nói ra cái tên mình đã dày công suy nghĩ với tiểu hồ ly, đến lượt hắn chờ mong biểu hiện kết quả của nó.

"Kiu...? Ngao ngao!" Tiểu hồ ly vừa nghe đã thấy thích cái tên này, vui vẻ gật gật cái đầu nhỏ của mình, dụi dụi vào ngực hắn...

"Haha, ngươi thích nó là tốt rồi, vậy từ nay về sau ngươi sẽ tên là Bạch Thanh Khâu! Mà ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé, chịu không?" Trần Vô Hạo hào sảng cười nói, lại lần nữa thử hỏi ý kiến của tiểu hồ ly, hắn muốn dùng cách gọi này cho thân thiết hơn với hồ ly Bạch Thanh Khâu.

"Ngao!" Bạch Thanh Khâu không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức thành toàn cho người bạn đồng hành này.

"Tuyệt vời! Hôm nay quả thật là một ngày đại hỉ đi, ta tuyên bố hôm nay sẽ nấu thật nhiều món ngon để chúc mừng cho ngày đáng để kỷ niệm này của chúng ta!" Trần Vô Hạo đôi mắt sáng lên như đứa trẻ nhìn thấy thứ đồ chơi mà chúng yêu thích vậy, hét to nói.

"Kiu kiu!" Bạch Thanh Khâu vừa nghe thấy hôm nay sẽ được ăn thật nhiều món ngon cũng nhảy cẫng lên vui vẻ, xem ra quyết định đi theo người này là không sai lầm chút nào!

Cả hai nhất nhân nhất thú mới chỉ làm quen không bao lâu lại hợp nhau như là gặp được tri kỷ của mình vậy, đều là dạng thích ăn uống a!

Chuyến hành trình dài đằng đẵng của Trần Vô Hạo từ nay sẽ trở nên nhộn nhịp hơn rồi...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.