Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phối hợp - Mật động tự nhiên

Tiểu thuyết gốc · 3425 chữ

Một tháng sau...

Trần Vô Hạo suốt khoảng thời gian này vẫn luôn cùng tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu cắm trại tại bên hồ này mà an nhàn hưởng thụ.

Đương nhiên hắn sẽ không ở im một chỗ như vậy mà chỉ ăn với uống tận hưởng không thôi mà còn cùng với tiểu hồ ly đi săn giết yêu thú đấy.

Cả hai đã trở thành bạn đồng hành cùng nhau, vậy thì cũng phải học cách hiểu nhau hơn để phối hợp hành động với nhau một cách thật ăn ý chứ nếu không thì khi gặp phải kẻ địch mạnh hơn tấn công mà không thể phối hợp hỗ trợ nhau thì chết chắc.

Vốn ban đầu Trần Vô Hạo đã có thể lấy tu vi Thập Phẩm Võ Đạo đánh được ngang tay với Siêu Phàm Nhất Trọng rồi, giờ đây lại có một đồng đội Siêu Phàm Nhất Trọng có tốc độ không tồi tác hợp thì thậm chí có thể chiến một trận với Siêu Phàm Tam Trọng nha!

Bất quá chiến được thì chiến chứ đánh thắng thì không thể nha, mà nếu trong trường hợp kẻ địch có nhiều hơn một cùng vây công mà cả hai một người một thú không thể phối hợp với nhau để chiến đấu thì rất khó có thể thoát thân, hoặc ít nhất là có thể chạy được nhưng không thể bảo toàn cho người còn lại.

Thật tốt là Trần Vô Hạo đã nhặt được một bảo bối làm đồng đội với mình khi mà người bạn đồng hành này rất khôn ngoan và lanh lợi, nó còn thông minh hơn cả mấy con yêu thú Siêu Phàm Nhị Trọng cơ...

Vậy nên chỉ trong thời gian 1 tháng ngắn ngủi này, cả hai đã trở nên vô cùng ăn ý, trong chiến đấu không nhất thiết phải bàn trước kế hoạch hay cần ra hiệu gì mà đối phương cứ quan sát rồi tự khắc hiểu bước hành động tiếp theo của người còn lại.

Thương thế đang hồi phục của Bạch Thanh Khâu cũng nhờ vào hoạt động nhiều cùng với Trần Vô Hạo mà càng đẩy nhanh tiến trình hơn, cho đến hiện tại đã gần như chưa từng bị trọng thương nặng nề luôn rồi, chỉ còn một chút cảm giác ê ẩm nơi các vết thương cũ mà thôi.

Tất nhiên ở đây không thể thiếu cả công sức của Trần Vô Hạo khi mà cứ 1 tuần hắn lại không tiếc gì đối với người bạn đồng hành quý giá này mà đem cho Tiểu Bạch ăn một viên Địa Cấp Cực Phẩm đan dược - Liệu Thương Đan, đồng thời nấu ăn bằng những món thịt yêu thú toàn là Siêu Phàm Cảnh mang đến không ít hiệu quả...

Ước chừng nếu chiến đấu thêm một hay hai trận nữa với một đối thủ cùng cấp hoặc cao hơn một cấp so với nó và ăn một bữa ăn ngon là có thể hoàn toàn bình phục tốt như mới rồi!

Và ngay tại thời điểm hiện tại, Trần Vô Hạo cùng hồ ly Tiểu Bạch đang cùng nấp trong một bụi rậm lá đỏ, ánh mắt của cả hai đều đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn đến con mồi xấu số sắp sửa bị hai tên này làm thịt...

Ở phía đằng trước đối diện bụi rậm là một con yêu thú toàn thân được phủ bởi một lớp lông màu vàng trông khá mềm mại và dày có hoạ tiết hình các ngôi sao màu trắng trông rất đẹp mắt với tứ chi khá mảnh có móng guốc cứng cáp, phần thân thì có vẻ khá là da dày thịt chắc, cái cổ thon dẫn lên phần đầu nhỏ mà có võ khi mà trên hai bên đỉnh đầu của nó có một cặp sừng to dài màu trắng phân ra nhiều nhánh không có quy tắc trông cực kỳ cứng và sắc nhọn, chỉ sợ để nó lao đến húc cho một phát là nát xác...

Nó đang cúi cái cổ hơi dài xuống mặt đất, đưa cái miệng hơi nhô ra của mình lại gần một thảm cỏ dại mà gặp mà nhai, xung quanh nó tản mác ra khi tức của Siêu Phàm Nhị Trọng yêu thú.

Nếu như theo Trần Vô Hạo nhớ không nhầm thì con yêu thú trước mắt này chính là Huyền Tinh Lộc, một loài yêu thú ăn cỏ khá thân thiện nhưng khi giận dữ thì lại như thể lấy mạng mình ra mà chiến, muốn ngươi không chết thì là ta chết, coi như là một loài có tính khí thất thường.

"Tiểu Bạch, ngươi thử dùng mị thuật lên con Huyền Tinh Lộc đó thử xem sao, bây giờ ngươi đã gần hồi phục rồi, thử xem hiểu quả thế nào xem?" Trần Vô Hạo quay sang tiểu hồ ly hỏi ý kiến.

Đúng vậy, chủng loài yêu thú thuộc hồ tộc có một khả năng đặc biệt mà ai cũng biết, đó chính là trời sinh có thể sử dụng được mị thuật!

Mà đã thế Bạch Thanh Khâu cái tiểu hồ ly này còn là chủng huyết mạch đặc biệt Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ, nghĩa là mị thuật của nó còn mạnh hơn hồ tộc đồng bạn, bất quá lại không mạnh bằng với chủng huyết mạch giống mình khi mà nó lại bị khiếm khuyết, nhưng hiện tại như thế đã là quá đủ.

Sau khi xác nhận Huyền Tinh Lộc kia là giống đực, Trần Vô Hạo mới thử hỏi thăm Bạch Thanh Khâu, dù sao thì cũng cần phải xem thử xem tiểu hồ ly này đã hồi phục hoàn toàn hay chưa, mà cách tốt nhất không phải là xem nó chiến đấu mà để nó thử sử dụng khả năng trời sinh của mình lên đối thủ...

Tiếp đó thì tiểu hồ ky kiểm tra tình trạng của kẻ dính chiêu mị thuật ấy, nếu như kẻ đó bị trúng chiêu đến mức độ giới hạn mà tiểu hồ ly có thể làm được thì đồng nghĩa với nó đã bình phục hẳn rồi, còn nếu tiểu hồ ly xác nhận là chưa thì có nghĩa là nó chưa hòn toàn hồi phục.

Trước đó hắn và tiểu hồ ly đã làm cách này một vài lần, tất cả đều chỉ trong thoáng chốc rồi đối phương liền tỉnh lại lao lên chiến đấu, buộc cả hai thở dài phối hợp nhau mà đánh, càng về sau thì hiệu lực càng tốt hơn và lâu dài hơn, nhưng chưa hề hoàn toàn giữ được mãi, cho thấy Tiểu Bạch vẫn chưa hoàn toàn phục hồi.

Không phải cứ thấy bản thân khoẻ mạnh rồi thì có nghĩa là đã hồi phục hòn toàn đâu nha, đôi khi vẫn phải thể hiện trong thực tế thì mới có thể hoàn toàn xác minh chứng thực được.

"Kiu!" Bạch Thanh Khâu hướng Trần Vô Hạo gật đầu một cái, nó cũng đồng dạng có nghĩ tới sẽ làm như vậy, thế nên rất hiểu và rất tán đồng hắn...

Thật sự là cứ như tri kỷ thật ấy...

Đã nhất trí như vậy, vậy thì thực hiện luôn thôi.

Chỉ thấy đôi mắt màu lam ngọc với một bên mắt phải chứa một vầng khuyết nguyệt huyền diệu tinh mỹ của Bạch Thanh Khâu bất chợt loé sáng lên, một thanh lam sắc quang mang như ẩn như hiện lượn lờ tại song nhãn của nó, sau đó hướng về Huyền Tinh Lộc phía đối diện mà hơi trừng lớn nhãn cầu thêm chút nữa...

Từ đôi mắt như ngọc thạch phỉ thuý quý giá ấy, một luồng tia sáng mờ mờ ảo ảo màu lam lại có phần nào lập loè hồng sắc thẳng tiến bắn tới mục tiêu đã xác định...

Tia sáng ấy vừa chiếu đến, Huyền Tinh Lộc lập tức dừng lại động tác đang ăn cỏ của mình, hoàn toàn bất động thanh sắc, trông chẳng khác nào một bức tượng được tạc ra cực kỳ chân thực.

Vô thanh vô tức, cũng tựa như vô hình vô ảnh, con Huyền Tinh Lộc đạt đến Siêu Phàm Nhị Trong kia ấy vậy mà không phát hiện ra đòn đánh lén của một yêu thú Siêu Phàm Nhất Trọng, đã thế lại còn dễ dàng bị trúng chiêu, lại còn không hề nhìn thấy dấu hiệu phản kháng nào!

Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu liếc nhìn nhau một mắt, không cần nói gì cũng tự gật đồng hiểu ý nhau, sau đó cả hai cùng rời khỏi bụi rậm, vẻ mặt nghiêm nghị hiện rõ, từng bước di chuyển đều chậm rại mà cẩn thận...

Vẫn chưa thể chắc chắn rằng tên Huyền Tinh Lộc này đã trúng chiêu hoàn toàn, cần phải tiến lại gần mà kiểm tra kỹ hơn thì mới có thể xác định được một cách chính xác, và để đề phong đối phương lại bất chợt thoát khỏi mị thuật mà lao đến thì hiển nhiên cả hai phải thật cẩn thận tiếp cận rồi...

Chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có thể sẽ bất ngờ bị trúng chiêu ngay, dù sao đối thủ cũng là yêu thú đạt tới Siêu Phàm Nhị Trọng.

Cứ vậy cho đến khi cả hai đã đững ở ngay trước mặt của Huyền Tinh Lộc rồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, nhìn vào đôi mắt của nó thì chỉ thấy trông khá mê mang mơ hồ như bị thiểu năng trí tuệ ấy, cái miệng còn nhỏ cả dãi ra cơ...

Mà lúc Trần Vô Hạo thoáng chạm vào cơ thể của nó cũng chẳng thấy con tuần lộc này tỉnh lại khỏi mị thuật, vẫn cứ thế mơ mơ màng màng.

Điều này cho thấy mị thuật của Bạch Thanh Khâu đã thành công, và như thế cững có nghĩa là thương thế của nó đã thực sự khỏi hẳn rồi!

"Thành công rồi! Ngươi đã hoàn toàn bình phục rồi!"

"Kiu kiu!"

Một người nhìn xuống, một thú nhìn lên, cả hai đều đang mỉm cười vui vẻ, hắn vui cho người bạn đồng hành của mình đã phục hồi, mà nó cũng vui vẻ vì mình vậy mà nhanh chóng hồi thương như vậy với cái thương thế nặng nề kia.

Với thương thế khi đó của Bạch Thanh Khâu mà không có sự giúp đỡ tận tình của Trần Vô Hạo thì đảm bảo cũng phải nửa năm mới có thể phục hồi!

"Haha, hôm nay chúng ta sẽ ăn món mới, thịt của tên Siêu Phàm Nhị Trọng - Huyền Tinh Lộc này để mừng ngươi bình phục nhé?" Trần Vô Hạo cười cười nhìn tiểu hồ ly nói.

"Kiu!" Bạch Thanh Khâu dĩ nhiên là đồng ý rồi, được ăn món ngon mới lạ thì ai mà chẳng muốn cơ chứ?

"Được rồi, vậy thì chém tên này về ăn thôi!" Trần Vô Hạo sảng khoái nói, vung thanh trường kiếm chỉ mới đạt Phàm Cấp Cực Phẩm sau vô số lần tắm máu hàng ngàn yêu thú, mà nếu muốn thăng cấp lên Huyền Cấp hay Địa Cấp gì đó thì không đơn giản là giết yêu thú nữa mà buộc phải cần đến Luyện Khí Sư.

Trần Vô Hạo cũng âm thầm quyết định chức nghiệp lần tới sẽ học chính là Luyện Khí Sư, chỉ là không biết cơ hội đó sẽ là lúc nào thôi.

Lưỡi kiếm được bao bọc bởi một lớp kiếm khí sắc bén vô hình hướng cái cổ của Huyền Tinh Lộc chém ngang...

Xoẹt...

Phịch...

Cái đầu rơi xuống, nó không lăn lông lốc vì đã có cặp sừng trên đầu chặn lại rồi, mà phần thân cũng theo đó mà đổ ngã ra đất...

Cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, Huyền Tinh Lộc vẫn chẳng thể hiểu tại sao mà mình lại chết...

...

"Sở hữu linh thức tốt thật đấy, ta cũng phải mau mau đột phá Siêu Phàm Cảnh mới được a!" Vừa về đến chỗ cắm trại, Trần Vô Hạo đã liếc nhìn Bạch Thanh Khâu mà cảm thán nói.

Suốt quá trình cùng nhau luyện tập để chiến đấu một cách ăn ý này bao gồm cả khoảng thời gian ngắn ngủi trở về nơi cắm trại này thỉnh thoảng lại có mấy con yêu thú Siêu Phàm Cảnh cấp cao ở gần có khả năng che giấu khí tức và sự hiện diện tự học được để rình con mồi...

Mà với tu vi hiện tại của Trần Vô Hạo thì dù giác gian và trực giác có tốt đi nữa cũng khó có thể phát giác ra được mà tránh đi, trước đây ở mấy khu rừng khác hắn cũng vài lần phải hốt hoảng bỏ chạy khỏi truy sát của yêu thú chứ không phải hắn an toàn tránh được hết đâu.

Nhưng bây giờ đã có tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu làm đồng đội, với cảnh giới Siêu Phàm Cảnh và có mở ra được linh thức để cảm nhận rõ ràng hơn với âm thanh và cảnh vật nên nhiệm vụ phát hiện yêu thú ẩn tàng đã được giao cho nó.

Thế nên cả hai mới có thể một đường thuận lời mà đi, chứ nếu không sẽ bị kéo dài thêm thời gian để mà tẩu thoát khỏi yêu thú hoặc là chiến đầu với yêu thú rồi.

Bạch Thanh Khâu có thể sử dụng linh thức thì đương nhiên các yêu thú có cảnh giới Siêu Phàm Cảnh trở lên cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của tiểu hồ ly và Trần Vô Hạo, thế nên cũng có vài lần dù cố tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi một cuộc chiến hay một cuộc đào tẩu.

Chỉ là trường hợp ấy xảy ra khá ít, bởi không phải lúc nào các yêu thú đó cũng mở ra linh thức của mình nha, ngay cả Bạch Thanh Khâu cũng vậy.

Bởi lẽ sử dụng linh thức phải tiêu hao lực lượng tinh thần nên càng dùng nhiều càng suy nhược tinh thần cần phải hồi phục, may mắn tộc hồ ly như Bạch Thanh Khâu vì trời sinh có mị thuật nên đương nhiên cũng có cả lực tinh thần mạnh mẽ hơn thông thường để sử dụng mị thuật rồi.

Thật ra có thể dùng đến cả hồn lực để bổ sung cho lực tinh thần, nhưng không phải ai cũng là Hồn Tu nha, mà Trần Vô Hạo là Hồn Tu rồi nhưng lại chưa đột phá Siêu Phàm Cảnh nên chẳng có linh thức để mà vận dụng đến.

Trần Vô Hạo cũng đã cảm nhận được cường độ linh hồn của Bạch Thanh Khâu khá cao bởi vì linh hồn và tinh thần tăng trưởng khá song song nhau, thế nên nếu trời sinh hồ tộc có tinh thần mạnh thì linh hồn cũng cao không kém nha.

Nếu hắn suy tính không sai thì có thể sau khi phục dụng Kết Thai Thảo thì tiểu hồ ly thậm chí có thể đột phá thẳng đến Nhị Trọng Hồn Tu là ít đấy.

"Tiểu Bạch, ngươi thử dùng linh thức dò xét xem quanh đây có gia hoả nào không đi. Nếu đang nấu ăn mà có tên nào bất ngờ lao ra chiếm mất thì ngươi mất cái ăn đấy!" Trần Vô Hạo cười cười doạ Bạch Thanh Khâu, mà thật ra hắn không có nói sai nha, không chỉ tiểu hồ ly mà cả hắn cũng mất cái ăn luôn.

Dù thịt vẫn còn rất nhiều, ăn chục năm không hết nhưng mà bị cướp mất thì cũng tức nha.

Trước đây mỗi lần chuẩn bị nấu nướng là hắn đã phải lượn vài vòng dò xét khoảng cách xung quanh bán kính trăm mét trước khi ăn đấy, mà giờ tiện cái lại có bạn đồng hành đầy hữu ích thế này thì ngại gì nhờ vả chứ?

"Ngao!" Bạch Thanh Khâu gật đầu, sau đó hơi nhắm lại đôi mắt, bắt đầu toả ra linh thức của mình ra xung quanh để cảm nhận...

"Kiu?"

Bất chợt, dường như cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ, Bạch Thanh Khâu không kêu thêm tiếng nào lập tức chạy đến nơi bất thường ấy để xem xét...

"Hửm, có chuyện gì vậy? Ngươi đi đâu thế?" Trần Vô Hạo nhận ra động thái của tiểu hồ ly, kỳ quái hỏi mà chạy theo...

Đuổi theo một lúc mới thấy Bạch Thanh Khâu dừng lại ở ngay bên cạnh chân thác nước khổng lồ đang chảy xuống cái hồ này, Trần Vô Hạo tò mò tiến đến hỏi:

"Ngươi cảm nhận được cái gì ở thác nước này sao, Tiểu Bạch?"

Trước đó mỗi lần chuẩn bị nấu ăn Trần Vô Hạo đều bảo Bạch Thanh Khâu sử dụng linh thức của mình để dò xét qua, nhưng lúc đó là khi tiểu hồ ly này còn chưa có hồi phục, và có lẽ vì thế nên chưa từng cảm nhận rộng được đến khu vực thác nước này...

Mà bây giờ nó đã hồi phục hoàn toàn rồi nên có vẻ như linh thức cũng theo đó được mở rộng đến mức tối đa mà có thể chạm đến khu vực thác nước cách mấy trăm mét này.

Bộp bộp bộp...

"Kiu kiu!" Bạch Thanh Khâu đưa một chân trước lên đập đập vào chân hắn rồi chỉ vào bên trong thác nước như muốn bảo Trần Vô Hạo hãy tiến vào đó.

"Hả? Ý ngươi là bảo ta đi qua thác nước này sao? Bên kia có gì à?" Trần Vô Hạo nhanh chóng hiểu ý muốn nói của tiểu hồ ly, nhìn dòng nước chảy xiết như hàng ngàn tấn đá đang liên tục dội thẳng xuống kia, hắn cảm thấy có chút lo ngại.

Với tu vi của hiện tài và lực lượng của Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu của hắn cũng không dám chắc có thể lành lặn mà đi xuyên qua dòng thác nước để đi sang phía bên kia đâu.

"Kiu!" Bạch Thanh Khâu hiểu hắn đang nghĩ gì, ngay lập tức dẫn hắn chạy tiếp đến vị trí bên cạnh của dòng nước khủng bố đang chảy kia, sau đó lại đưa cái chân nhỏ lên chỉ chỉ...

"Ra là vậy..." Trần Vô Hạo nhìn theo hướng tiểu hồ ly chỉ cũng rất nhanh phát hiện ra có một khoảng trống giữa tường đá và thác nước đang đổ xuống, hắn có thể đi men qua lối này mà tiến được vào bên trong, tức phía bên mặt sau của thác nước...

Hắn bế Bạch Thanh Khâu lên đặt nó vào trong ngực áo, để lộ ra cái đầu nhỏ nhắn khả ái của tiểu hồ ly, sau đó đi theo chiều ngang mà từng bước men vào bên trong.

Chưa biết gì thì thôi, vừa nhìn thấy cả hai đã kinh ngạc vô cùng...

Bên kia của thác nước khổng lồ vậy mà là một mật động bị ẩn giấu tự nhiên!

Mật động này chẳng lớn như thác nước mà cũng chỉ lớn hơn các tiểu động một chút mà thôi, nhưng khung cảnh thì lại khác biệt vô cùng.

Mặt đất đá mọc lên một thảm cỏ đỏ tươi rực rỡ với các đoá hoa xinh đẹp đủ loại màu sắc, còn có một vài loại linh thảo mọc lên tại đây nữa, không chỉ vậy mà còn có hẳn một đại thụ cũng chính là Hồng Diệp Thụ mọc ở ngay trung tâm với ánh sáng tuyệt đẹp len lỏi qua thác nước mà chiếu đến...

Cảnh vật nơi đây vừa đơn sơ giản dị lại thật là đẹp tự nhiên một cách lạ kỳ, nếu mà có ai đó hay là lão quái vật nào đó muốn ẩn cư thì đây sẽ là một trong những địa điểm đáng để suy nghĩ đấy.

"Ngao ngao!" Bạch Thanh Khâu nhảy khỏi ngực áo của Trần Vô Hạo vui vẻ nhảy nhót tung tăng khắp nơi, nó rất thích nơi này nha.

Còn hắn tâm trạng lúc này thì đang có chút kích động, vui mừng nói:

"Tìm ra nơi để bế quan đột phá rồi!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.