Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc khiêu chiến

Tiểu thuyết gốc · 3363 chữ

Trần Vô Hạo đôi mắt hơi co rụt lại, thực sự là tình hình này có chút ngoài dự tính của hắn.

Tự bạo là hình thức áp sức và nén toàn bộ linh lực của bản thân đến cực hạn có thể ở bên trong đan điền, gây nên sự hỗn loạn cực kỳ bất ổn định của linh lực, và vì đã bị nén ép lại nên nó sẽ càng lúc càng bạo động hơn, sau đó sẽ có hai trường hợp nhưng một kết quả sẽ xảy ra...

Thứ nhất là lập tức buông lỏng toàn bộ ra để giải phóng số linh lực bị nén đến hỗn loạn ấy rồi khiến chúng toàn bộ bạo phát ra, lập tức gây nên một vụ nổ khủng bố với uy lực còn lớn hơn cả tu sĩ đồng cảnh giới tung ra một kích toàn lực ít nhất là gấp 5 lần!

Hoặc thứ hai là khi đã tích súc đến cực hạn của bản thân, nhưng lại không hề giải phóng ra như cách thứ nhất mà lại tiếp tục cố nén số linh lực đã đạt đến cực hạn kia tiếp tục cô đọng và hỗn loạn hơn, nén ép nó đến một mức độ mà bản thân nó không tài nào chịu nổi mà tự động bạo phát ra để giải phóng, cách làm này không phải ai cũng làm được ngay cả các cường giả đỉnh cao vì cần phải có sức mạnh và khả năng điều khiển linh lực cực kỳ cao siêu...

Kết quả thì đương nhiên cũng sẽ là một vụ nổ, nhưng uy lực của nó không phải là gấp ít nhất 5 lần như cách thứ nhất mà là ít nhất 10 lần!

Dù là cách nào đi chăng nữa thì cả hai đều có tác dụng gây trọng thương thậm chí là giêt chết kẻ cao hơn mình ít nhất hai tiểu cảnh giới, hoặc thậm chí là cả một đội quân thấp hơn hoặc đồng cấp.

Nếu như là cường giả cấp độ thiên với sức mạnh trên lẽ thường thì thậm chí có thể vượt cả một đại cảnh giới để nổ chết địch nhân, hai đại cảnh giới cũng có thể gây ra thương thế không nhỏ.

Tự bạo chỉ được phát động khi mà kẻ đó đã đi đến bước đường cùng mà vẫn không cam tâm khi không thể giết chết kẻ địch, hoặc đơn giản chỉ là không muốn chết vô nghĩa...

Trường hợp mà mọi người đang thấy của con Hoả Hoành Điểu này chính là không cam lòng chịu chết.

Những kẻ thi triển khả năng tự bạo này sẽ tan nát toàn bộ nhục thể cho đến linh hồn, dù chết đi vẫn muốn kéo theo kẻ thù chôn cùng, còn nếu kẻ địch có sống sót thì rất ít người sẽ toàn vẹn, ít nhất sẽ là ta tổn thất tất cả thì ngươi chí ít cũng phải mất 8 phần của ta.

Gia hoả chim lửa lúc này đã triệt để điên cuồng, hận ý của nó đối với Trần Vô Hạo mãnh liệt đến mức như muốn ngưng tụ thành thực chất, dù cho có chết cũng phải để nhân loại này bồi táng theo, nó sẽ không ở yên chịu chết như vậy!

Mà trên khán đài lúc này, hàng chục vạn khán giả cũng phản ứng cực kỳ sôi động, chứng kiến Hoả Hoành Điểu đã sắp nén hết linh lực xong chuẩn bị tự bạo, vô số người mặt mũi trầm trọng nghị luận, người thì cười đùa, người thì chửi bới,...

Các chiến đài luôn có trận pháp cấp cao gia trì bảo vệ, sự tự bạo của một yêu thú Siêu Phàm Nhất Trọng mạnh mẽ cũng chẳng thể ảnh hưởng được đến bọn hắn, cả đám hiển nhiên biết điều đó mà thản nhiên như không, thanh âm những cuộc đối thoại vang lên không ngừng nghỉ:

"Hoả Hoành Điểu không hổ danh là yêu thú hung tàn a!"

"Kẻ này dù có phòng ngự vũ kỹ mạnh đến mấy thì tên này cũng còn trẻ, chỉ sợ khả năng vận dụng của hắn sẽ không đủ chống đỡ đi?"

"Còn phải nói sao? Trừ khi tên này là một thiên tài của thế lực lớn, nếu không chắc chắn sẽ ăn quả đắng!"

"Không sai không sai! Mà dù cho tên này có là thiên tài đi nữa thì với cảnh giới hiện tại và kinh nghiệm tu luyện, chắc chắn không thoát khỏi bị trọng thương!"

"Không, ta dám cá lf kẻ này thập phần chết chắc rồi! Nếu không ta sẽ sạt nghiệp mất!"

"Haizzz...đáng tiếc cho một tiểu tử tiềm năng a!"

"Đáng chết! Toàn bộ tài sản của ta sẽ được quyết định vào giờ khắc này..."

"Hahaha! Tốt nhất là bị trọng thương sắp chết đi! Người đâu, chuẩn bị lên đài lôi hắn về đây cho ta!" Tứ Hoàng Tử Thương Vũ Đế Quốc - Thương Lâm hưng phấn cười gằn phất tay ra hiệu với hạ nhân mà nói...

Hắn đã có thể tưởng tượng ra viễn cảnh bắt Trần Vô Hạo phải khuất phục dưới háng hắn, uất ức mà ngoan ngoãn làm một tiểu nam sủng của hắn!

"Tuân mệnh!" Vài tên tên nam tử có khuôn mặt đẹp trai mặc đồ đen khom người chắp tay lĩnh mệnh, nhìn chằm chằm vị "huynh đệ" sắp tới này của mình đầy mong chờ...

Nếu bọn hắn đã không thể đường đường chính chính làm một tên nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất thì những tên nam nhân khác cũng không được!

Trần Vô Hạo lúc này muốn chạy cũng không còn kịp nữa, vội vàng bật giậm chân lùi lại một khoảng xa mà vẫn thuộc đấu đài, trong miệng nhanh chóng niệm khẩu quyết, hai chân trùng xuống làm tư thế đứng tấn, hai tay nhanh chóng kết một loại thủ ấn quen thuộc, sau cùng là chắp mạnh đôi bàn tay lại, trong đầu thầm quát:

"Canh Linh Hộ Thân!"

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Cùng thời điểm đó, thân thể của con Hoả Hoành Điểu rốt cuộc nổ tan tành, vô số âm thanh chấn động màng nhĩ vang vọng khắp toàn bộ Nhân Thú Đấu Trường, thậm chí là vang ra khắp một góc Thương Vũ Đế Quốc khiến vô số khán giả dù biết trước nhưng vẫn vô thức giật thót...

Ngọn lửa và làn khói bụi khổng lồ đi kèm với dư ba kinh khủng nhanh chóng lan tràn toàn bộ chiến đài, hỏa diễm cháy bỏng hừng hực thiêu đốt như muốn thôn thiên phần địa, nhưng dưới sự bảo vệ của trận pháp nên phía ngoài sàn đấu chỉ bị rung chấn chứ không ảnh hưởng gì.

Ở phía bên ngoài Nhân Thú Đấu Trường, vô số người dân đế quốc có thể thấy khói lửa bụi đất mịt mù bốc lên một khoảng nhỏ vừa đúng với sàn đấu số 6 mà lan ra giữa thiên không.

Trần Vô Hạo hắn dù có thể lãnh thương thế không quá lớn bằng một số thủ đoạn sẵn có, bất quá đang phải diễn kích thì buộc phải diễn cho chắc, đối mặt với việc lấy sinh mệnh làm cái giá để kéo hắn bồi táng cùng của Hoả Hoành Điểu, linh lực nó dồn nén là cực kỳ lớn, uy lực vụ nổ này không thua gì một kích toàn lực từ Siêu Phàm Ngũ Trọng yêu thú hoặc tu sĩ cả.

Trần Vô Hạo không dám chủ quan chút nào, một lớp vỏ bọc trong suốt lại cực kỳ vững chắc được ngưng tụ bằng linh lực đã sớm bao quanh khắp mọi ngóc ngách trên thân hắn trước khi vụ nổ kịp lan tới chỗ hắn...

Lúc này đây thân ảnh của hắn đang bị che khuất ở trong làn khói bụi mù mịt, dù là tu sĩ thì nếu như bị cản trở tầm nhìn như vậy cũng chẳng thể nhìn rõ bằng mắt thường, dùng linh thức hay thần thức thì họ chẳng rảnh làm chỉ để dõi theo một trận đấu cấp thấp này, chỉ chăm chú chờ đợi khói bụi tản đi.

Hai tên thiên tài Băng gia đang cười thầm đắc ý, vốn bọn hắn đã có tâm trạng không tốt từ đầu, xong lại còn bị thua lỗ tiền cược chỉ vì tên kia có tiềm lực ẩn, hậm hực muốn do tra thông tin để trả đũa...

Bây giờ lại nhận thấy hoá ra tiềm lực của tên này cũng chỉ đến thế, lại còn sắp chết nữa, mà dù cho có không chết cũng sẽ bị trọng thương, ảnh hưởng rất lớn đến căn cơ, trong khi tổn thương căn cơ chính là vết thương chí mạng đối với tu sĩ, trừ khi có kỳ trân chí bảo mới có thể chữa...

Trong khi kẻ này qua mạng lưới điều tra cực kỳ rộng rãi đã cho thấy hắn khả năng cao chỉ là tán tu, coi như là hết cứu chữa rồi.

Nghĩ đến đây, hai thiên tài họ Băng cảm thấy tâm trạng sảng khoái hơn không ít, được chứng kiến một tán tu vô lý bị bọn hắn thù dịch mà có tiềm lực tốt nhưng lại bị mất đi chính điều tốt đó của mình, thật sự là hả dạ bọn hắn!

Uy lực khủng bố của vụ tự bạo bắt đầu dần dần tiêu tán đi, kết quả mà bọn hắn muốn thấy cũng dần hiện ra...

Chỉ thấy vô số khán giả ở trên khán đài hai mắt kinh ngạc vô cùng nhìn chăm chăm thân ảnh như ẩn như hiện khuất sau làm khói mịt mù kia...

Toàn bộ sàn đấu số 6 lúc này đã chẳng thấy còn lại bao nhiêu vết tích chứng minh rằng trước đây nó từng là một cái sàn đấu cả, có một số chỗ vẫn còn lưu lại tàn lửa nhỏ cháy lách tách còn chưa dập tắt, tính phá huỷ đến từ pha tự bạo của một Siêu Phàm Nhất Trọng yêu thú trong lúc hận thù mang lại thực sự là quá mức kinh người.

Mà ở gần sát phía mép của cái nơi đã từng là chiến đài mày, đứng tại đấy chính là thân ảnh của một tên thanh niên lúc này đã không còn một mảnh vải che thân, gương mặt nhếch nhác cùng với toàn thân mình đều phủ đầy máu tươi trông cứ như một huyết nhân vậy...

Thân ảnh thanh niên ấy không phải ai khác mà dĩ nhiên chính là Trần Vô Hạo rồi, mà tình trạng của hắn lúc này phải nói là thảm, quá mức thảm rồi!

Lớp vỏ bọc linh lực đã vỡ tan tành từ trong vụ nổ, khiến cho Trần Vô Hạo phải chính diện đón đớ uy năng của vụ nổ ấy mà dẫn đến thảm trạng như bây giờ...

Toàn thân bị bỏng nặng nề đến toác cả ra, máu me đầm đìa phủ khắp người, y phục còn lại trước đó đã sớm bị thiêu đốt thành tro bụi rồi, một số chỗ trên da hắn trông như bị cháy khét đen vậy.

Mà vì bị thiêu đốt y phục mà để lộ ra thân thể dù trông khá tàn tạ nhưng các múi cơ vẫn hiện rõ ràng ra, chắc khỏe cứng rắn cực kỳ cân đối, bên dưới bụng là Tiểu Vô Hạo đang say ngủ nhưng toàn thân nó vẫn còn thấp thoáng gân guốc tràn đầy khí thế sinh long hoạt hổ khiến vô số nam khán giả thấy mà hổ thẹn, ghen ghét, đố kỵ,... Mà hàng loạt các nữ nhân hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm không chớp mắt nổi, có người còn chảy cả nước miếng...

Biết rằng trần truồng giữa thiên hạ thế này không tốt lắm nên dù đang rất tàn tạ nhưng hắn vẫn "cố gắng" lấy ra một tấm vải đen mà trùm lên người, che đi thân thể đầu rẫy vết thương, che đi hàng nóng khiến biết bao nữ tử tiếc nuối.

"Ực..."

Âm thanh nuốt nước bọt liên tiếp truyền ra, vô số người hai tay đưa lên dụi mắt kịch liệt, thậm chỉ có kẻ tự vả mình một cái xem có đang bị ảo giác hay không, dù có nghĩ đến nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó tin khi mà Trần Vô Hạo vẫn còn sống sót sau vụ nổ tự bạo ấy, hàng loạt âm thanh nghị luận lại vang lên:

"Trời đất, tên này vậy mà thực sự còn sống?!"

"Đúng là một tên mạng lớn a!"

"Dù sống sót nhưng trông hắn cứ như có thể chết bất cứ lúc nào vậy."

"Tàn tạ thảm hại thế kia, vậy hẳn là căn cơ của của hăn coi như xong rồi đi?"

"Chứ còn sao nữa? Chỉ vì nhất thời nông nổi đến Nhân Thú Đấu Trường này mà dẫn tới hậu quả vạn kiếp bất phục như vậy, thật là đáng tiếc..."

"Uổng cho một tên thiên phú không tồi, giờ thì chỉ có thể làm một tên tu sĩ tầm thường thôi a!"

"Haha, hắn còn sống vậy chẳng phải là ta phát tài rồi?!"

"Ta cũng thế, đổi đời rồi a!"

"Khốn kiếp, vậy mà thua cược 2 lần liên tiếp, khốn kiếp!"

"..."

"..."

"..."

"Kẻ này quả nhiên xong rồi! Đối với tu chân giả, mất đi căn cơ so với cái chết càng kinh khủng hơn!" Băng Phong nở nụ cười gằn mà nói.

"Chứ sao? Giờ chúng ta tha cho hắn chẳng khác nào giày vò tên này cả, quá tuyệt vời a!" Băng Công gật đầu đáp, ánh mắt vô cùng hiểm độc.

"Tốt lắm, vậy mà còn sống, đỡ mất công ta sai người lôi ngươi đi." Thương Lâm hai mắt câu lên đầy ý cười, nếu kẻ này còn sống sót và tỉnh táo thì lát nữa chỉ việc gặp mặt và ban chút ơn như cho hắn các loại đan dược hay thiên tài địa bảo có khả năng chữa thương với hồi phục căn cơ là dụ được tên này rồi, sau đó thì chỉ cần cường thế "chiếm đoạt" là xong, kế hoạch quá tuyệt vời.

Vừa rồi nhìn thấy thân thể loã lồ của Trần Vô Hạo, tên Tứ Hoàng Tử này đã xém chút không nhịn được mà lao lên đích thân tóm lấy hắn mà giở trò đồi bại rồi, may mà nhịn lại được...

"Tại hạ...muốn dừng lại tại đây...không tiếp tục...khiêu chiến nữa...!" Trần Vô Hạo ra vẻ như người chết sắp đứt hơi mà hướng người chủ trì nói.

Mà ngay khi hắn vừa dứt lời, nữ dẫm chương trình còn chưa kịp mở miệng đã thấy một âm thanh bao phủ linh lực vang lên trước:

"Vị đạo hữu này có ý chí chiến đấu thật mạnh mẽ, bổn Hoàng Tử rất khâm phục, muốn được xem ngươi đấu tiếp, ở đây ta có các loại tài nguyên để giúp ngươi hồi phục nhanh chóng mà không để lại tác dụng phụ..."

Trần Vô Hạo hơi nhíu mày nhìn sang, thấy một thiếu niên tóc vàng óng mặc hoàng bào đang mang theo vẻ mong đợi nhìn hắn, tay chìa ra vài hộp hay bình ngọc như để chứng minh lời mình nói.

"Là Thương Vũ Đế Quốc Tứ Hoàng Tử? Tên này lại có ý đồ gì?"

"Ta cảm thấy trong lời hắn có ấn chứa âm mưu đen tối gì đó?"

"Nhỡ đâu người ta thực lòng có ý tốt thì sao?"

"Kệ đi, cứ xem tiếp xem..."

"..."

"..."

Trên khán đài, đa số đều là người dân của Thương Vũ Đế Quốc, đương nhiên nhận ra thân phận của kẻ vừa lên tiếng.

Trần Vô Hạo lắng nghe một lúc cũng biết được tên này là ai, hắn thoáng lắc nhẹ đầu "khó khăn" chắp tay lễ phép kính cần mở miệng nói:

"Đa tạ ý tốt của Tứ Hoàng Tử, bất quá không liên quan đến tình trạng của ta mà tại hạ thực sự không muốn khiêu chiến tiếp nữa, thứ cho ta xin được từ chối ngài."

"Tên này là ngại bản thân sống dai quá hay sao mà dám từ chối Hoàng Tử?!"

"Lại còn trúng phải cái tên biến thái bệnh hoạn này nữa, chỉ sợ kết cục của hắn sẽ không tốt a!"

"Đã thảm như vậy rồi, chẳng lẽ muốn thảm hơn?"

"Ngu xuẩn! Lợi ở trước mặt mà không biết hưởng!"

"..."

"..."

Lại là các lời bàn tán khác nhau của đám quần chúng khán giả, dù sao thì đó là Hoàng Tử đấy, một trong những người có quyền lực lớn nhất ở đế quốc này, chẳng may đắc tội thì kết cục sẽ không tốt đâu.

"Vậy ra ngươi là thụ sao? Bổn Hoàng Tử thích!" Mà Thương Lâm nghe lời nói của Trần Vô Hạo cũng không cảm thấy tức giận gì cả, trong đầu lại âm thầm cười cười thích thú, các dòng suy nghĩ màu hồng đầy cay mắt đang dần hiển hiện trong tâm trí hắn...

"Được rồi, nếu ngươi đã quyết định dừng khiêu chiến thì bổn Hoàng Tử cũng không cưỡng cầu nữa." Trong lòng là thế, ngoài mặt thì Thương Lâm lại ra vẻ đạo mạo thân thiện nói.

"Vậy mời công tử trở và sảnh để nhận số linh thạch đã thắng được, các vị khán giả thắng cược cũng có thể đến khu vực đặt cược để nhận linh thạch!" Nữ chủ trì rốt cuộc có cơ hội nói, nhìn tình trạng của hắn thì cũng chẳng tuyên bố làm gì, tránh để người ta kiệt sức mất mạng như chơi mất.

Trần Vô Hạo nhẹ gật đầu rồi xoay người lết tâm thân "trọng thương nặng nề" của mình tiến vào thông đạo trước đó mà đi đến sảnh.

Nhìn bóng lưng hắn gian nan rời đi, không ít những kẻ thua cược nặng nề đang nghiến răng nghiến lợi cùng đám người thắng cược bắt đầu hào hứng đi nhận linh thạch...

...

"Chúc mừng chiến thắng của công tử!" Cửu tỷ lắc lư cặp mông tròn đi tới đỡ lấy thân thể "run rẩy yếu ớt" của hắn, cái lưỡi liếm liếm đôi môi khiêu gợi nói, đôi mắt tò mò thỉnh thoảng lén liếc nhìn xuống hạ thân hắn...

Mặc dù người này tiềm lực giảm mạnh, nhưng phương diện kia thì chưa biết như thế nào nha.

"Do mạng ta lớn mà thôi." Trần Vô Hạo ra vẻ cười khổ nói.

"Dựa theo ước định, công tử sẽ nhận được bảy phần linh thạch tiền đặt cược của toàn bộ người cược và tính thêm cả tiền thắng được tổng cộng là 123 triệu lẻ 200 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Cửu tỷ cười tươi rói đưa ra một cái Nhẫn Trữ Vật, lần này Nhân Thú Đấu Trường cũng kiếm được không ít.

Tỉ lệ cược của hắn là gấp đôi, lại thêm có đến hàng chục vạn người cược thua nên hắn kiếm được cực nhiều chỉ với 20 vạn Cực Phẩm Linh Thạch, bất giác cảm thấy kiếm tiền quá dễ a!

Trần Vô Hạo đưa cái tay run thu lấy nhẫn rồi liền cất đi

"Hy vọng công tử lần sau tiếp tục ghé thăm nha!" Cửu tỷ tiếp tục liếm môi gợi tình, chợt kề sát tai hắn thủ thỉ: "Đương nhiên ta cũng chờ công tử đến chinh phục nha..."

Trần Vô Hạo cười cười không nói xoay người rời đi. Cửu tỷ diện mạo nóng bỏng, lại có phong vận đặc biệt, quả thật rất dụ hoặc, bất quá hắn không phải người tuỳ tiện như vậy.

Để diễn tròn vai, suốt chặng đường về Đế Tài Các, hắn đành phải nhọc công giả vờ khập khiễng mà đi, tốn không ít công sức và thời gian...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.