Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên Hoa Lâu

Tiểu thuyết gốc · 3236 chữ

Trần Vô Hạo cứ thế khập khiễng mà đi, bước chân cũng chậm rãi vô cùng, biểu cảm sắc mặt cực kỳ nhăn nhó khó coi, một bên tay trái còn đang ôm lấy phần vết thương ở bên phía ngực phải - nơi bị thương nặng nhất sau vụ nổ tự bạo của Hoả Hoàng Điểu.

Biết là bản thân cố tính chỉ xuất ra phòng ngự vũ kỹ là Canh Linh Hộ Thân và còn lại là ngạnh kháng và chống đỡ bằng nhục thân Thể Tu để sao cho bản thân dính phải công kích mạng và nhìn thảm nhất có thể mà diễn cho tròn vai là một tên tiềm lực có hạn nay đã mất đi căn cơ, từ đó tránh được nhiều ánh mắt dòm ngó của nhiều người...

Bất quá dù gì thì vết thương của hắn hoàn toàn là thật, chỉ là nó không tồi tệ như vẻ bề ngoài người khác nhìn vào mà thôi.

Căn cơ của hắn đã được rèn giũa đến cực kỳ vững chắc qua mỗi tiểu cảnh giới, lại thêm lực lượng Thể Tu, làm sao có chuyện bị một vụ nổ kinh khủng như thế làm lung lay căn cơ cơ chứ? Cùng lắm là nghỉ ngơi tĩnh dương và khôi phục trong vòng 1 đến 2 tháng là lại như bình thường ngay.

Vết thương thì lại càng nhanh hơn, nhục thân Thể Tu của hắn cộng thêm phục dụng Liệu Thương Đan, chỉ cần vài ngày nửa tháng là lại tốt như mới thôi.

Nhưng mà có lẽ trong suốt một khoảng thời gian không ngắn tới hắn sẽ phải cố gắng tiếp tục nhập vai là một tên bị trọng thương và căn cơ bị phá hỏng đang trong quá trình hồi phục thương thế và biểu hiện ra thần sắc suy sụp chán nản khi là một tán tu không có đủ khả năng khôi phục căn cơ, ít nhất cái vai này phải diễn trong 2 thậm chí là 3 năm a!

Đấy là còn chưa kể vẫn có khả năng còn có nhưng người lòng dạ hẹp hòi hay gì đó vẫn muốn nhắm vào mình trong bóng tối nữa, chỉ sợ 2 đến 3 năm diễn cảnh hồi phục xong thì chỉ càn hắn bước chân ra khỏi đại môn của Thương Vũ Đế Quốc này thì hắn chắc chắn sẽ bị ám toán diệt khử cho mà xem.

Có lẽ tạm thời tên này sẽ không thể rời khỏi Thương Vũ Đế Quốc này được rồi a!

...

Đi thì đi thôi, bất quá đoạn đường từ Nhân Thú Đấu Trường đi tới Đế Tài Các được chen ở giữa bởi Thương Vũ Hoàng Cung khổng lồ, đi đường vòng mất rất nhiều thời gian, đi mãi cũng hơn một canh giờ mà hắn mới chỉ đi được một nửa.

Diễn cũng mệt thật chứ, nhưng tất cả là vì lợi ích của mình, không thể không "hi sinh" được, đành phải cố thêm hơn 1 canh giờ nữa để về mà nghỉ ngơi mới được.

Nếu đứng ở vùng trung tâm là Thương Vũ Hoàng Cung thì có thể nói chi nhánh Đế Tài Các là phía Đông, Nhân Thú Đấu Trường là phía Tây và nơi hắn đang đi chính là hướng Nam...

Chợt lúc này, Trần Vô Hạo chứng kiến có hai tên nam tử trung niên ăn mặc nhìn đã biết là người có thân phận, khí tức toả ra là cảnh giới Chân Nguyên Sơ Kỳ đang ngang nhiên tiến đến chặn đường hắn, nhỉ có vẻ như hai kẻ này đã đợi sẵn hắn ở chỗ này từ trước vậy.

Hai tên này nhìn hắn, nhếch miệng cười thân thiện nhưng lại thản nhiên như không mà toả ra khí thế áp bách của Chân Nguyên Cảnh đến, rất dễ dàng biết được người đến không thiện rồi, chỉ thấy một trong hai tên mở miệng trầm giọng nói:

"Chúng ta phụng lệnh của Tứ điện hạ muốn đưa ngươi đi gặp ngài ấy một chút, tốt nhất ngươi nên nể mặt mà đi theo chúng ta!"

"Tứ điện hạ? Là Tứ Hoàng Tử - Thương Lâm lúc ở Nhân Thú Đấu Trường đó sao?" Trần Vô Hạo hơi cau mày hỏi, ánh mắt thấp thoáng trở nên lạnh lẽo. Hắn đã biết là trên đường về của mình sẽ không yên ổn rồi, bất quá lại không nghĩ trường hợp này lại đến từ "người quen".

Trong lòng âm thầm ngưng trọng, không nghĩ đến mình lại để cho một trong những Hoàng Tử của Thương Vũ Đế Quốc để mắt tới, mà nguyên nhân còn chưa xác định nhưng chắc chắn là không tốt, bắt đầu âm thầm suy tính nghĩ cách thoát khỏi tình huống này...

Hai tên nam tử trung niên thấy biểu hiện của hắn, chỉ nhếch miệng cười nhạt, người còn lại trong hai tên cũng bắt đầu lên tiếng:

"Haha, nếu như ngươi đã nhận biết Tứ điẹn hạ thì hẳn là phải biết nếu như dám không nể mặt mà từ chối "lời mời" của ngài ấy thì ta dám chắc sẽ có kết cục không tốt đâu!"

"Tại hạ cũng muốn nhận lời đi gặp Tứ điện hạ, bất quá bộ dạng lúc này của ta không có được tốt lắm, sẽ là không tôn trọng ngài ấy nếu như ta đến gặp trong tình trạng này mà đúng không? Liệu có thể xin Tứ điện hạ cho ta một chút thời gian hồi phục và chuẩn bị được không?" Trần Vô Hạo bình ổn khôn khéo nói, trong giọng nói còn thể hiện ra sự lo lắng e ngại vô cùng chân thật.

"Ngươi không cần để ý cái đó, Tứ điện hạ của chúng ta là người không câu nệ tiểu tiết. Vả lại ngài ấy nói là nếu ngươi đi gặp ngài thì sẽ được ban tài nguyên để giúp ngươi hồi phục hoàn toàn một cách nhanh chóng! Thành ý của điện hạ ngươi đã thấy, nếu còn không đi thì chúng ta sẽ đành phải động thủ!" Trong mắt hai tên nam tử trung niên lóe lên một tia dữ tợn, khí tức Chân Nguyên Sơ Kỳ đồng thời bộc phát mạnh khiến đám tu sĩ ở gần xung quanh hoảng hốt lùi ra xa.

Trần Vô Hạo trong lòng trở nên trầm xuống, thái độ vốn từ bình ổn và khó khắn lập tức chuyển sang sự lạnh lùng. Tình hình lúc này thực sự rất không ổn chút nào, mà đứng trước cường giả hơn mình đến 3 đại cảnh giới hắn lại thực sự không có nổi nửa phần phản kháng...

Trong lúc hắn đang định nhượng bộ mà tiếp tục suy nghĩ đối sách thì voi cùng đột ngột, một giọng nói trong trẻo mà đầy uy thế vang lên:

"Con chó nhà nào dám cản lối ngay trước cửa tửu lâu của ta?" Âm thanh thanh lãnh chất vấn của một nữ tử từ trong một toà tửu lâu khổng lồ ở ngay gần chỗ 3 người đang đứng nhàn nhạt truyền ra...

ẦM

Nhưng từ trong thanh âm ấy lại trực tiếp đem hai tên nam tử trung niên đó trấn áp đến nằm bẹp ra đất, một ngón chân cũng không thể cử động nổi.

"AAAAA!!!!!"

Âm thanh gào thét thảm thiết như vang tận cửu tiêu làm vô số người xung quanh đó giật thót, trước ánh mắt kinh hoàng của vô số người trên đường lúc này, đường đường là hai cường giả Chân Nguyên Cảnh tứ chi liền bị nổ tung, huyết thịt be bét một khoảng trên đất, máu tươi trong miệng cuồng phún, thê thảm lăn ra đất không có chút khả năng phản kháng.

Tu vi dù vẫn còn nhưng thương thế kinh khủng này thì chính thức phế rồi, trừ khi được thiên tài địa bảo quý hiếm hồi phục, nếu không cách khôi phục thông thường là không thể nào!

"Là chó thì nên có giác ngộ của chó, lăn về gặp chủ của tên cẩu nhà ngươi đi! Đừng có làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của bổn tửu lâu!"

Âm thanh nữ nhân ấy vẫn từ tốn như vừa đơn giản giẫm nát một con kiến làm tất cả người ở hiện trường rùng mình, lại ẩn ẩn sự lãnh khốc bá đạo của một đại cường giả khiến họ vốn có nghe qua danh tiếng nơi này nay lại càng không dám làm bừa hơn.

"Khí tức này... Cường giả Phản Hư Cảnh?" Trần Vô Hạo âm thầm suy đoán dựa vào kinh nghiệm của mình.

Mặc kệ nam tử trung niên mất hết tứ chi nằm bẹp trên mặt đất và ánh mắt hoảng sợ của đám người xung quanh, Trần Vô Hạo "khó khăn" và "kinh hoàng" ngước đầu lên nhìn về phía toà tửu lâu to đùng ngã ngửa sừng sững ở đây...

Nhìn đến một toà tửu lâu với kiến trúc cổ kính lại khang trang rực rỡ không thua kém gì toà lầu các của Đế Tài Các này, nhìn đến tấm bảng với dòng chữ như loan tường phụng trợ, rốt cuộc hắn cũng nhận ra đây là thế lực nào và cũng giải đáp được tại sao người kia lại không xem thuộc hạ của một vị Hoàng Tử của Nhị Cấp Thế Lực ra gì...

Yên Hoa Lâu!

Yên Hoa Lâu, đây là một toà tửu lâu cực kỳ nổi tiếng trên khắp tinh cầu này với số lượng chi nhánh trên khắp thế giới chỉ đứng sau Đế Tài Hội.

Đây là một thế lực chuyên gia kinh doanh về nhiều lĩnh vực giải trí như cá cược, ăn chơi, cờ bạc, giao thương,... đặc biệt là chuyên đào tạo nên các kỳ nữ chủ bán nghệ chứ không bán thân, mỗi một nữ tử được đào tạo ra từ thế lực này đều có những sở trường kỹ nghệ cực kỳ cao siêu và giỏi giang, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, phục vụ cho giải trí rất tốt.

Chỉ với cách thức kinh doanh giải trí như vậy, xuyên suốt qua bao nhiêu chục vạn năm có lẻ, Yên Hoa Lâu thế nhưng đã phát triển trở thành một trong những thế lực trung gian lớn nhất Hằng Nguyên Giới và chỉ đứng sau Đế Tài Hội...

Bởi lẽ Đế Tài Hội là chú trọng vào kinh doanh buôn bán, trong khi đó Yên Hoa Lâu lại chú trọng kinh doanh về giải tri

Thứ hạng nổi bật thì là thế, nhưng Yên Hoa Lâu thực tế lại chỉ là một Tam Cấp Thế Lực có 1 vị Lão Tổ Hợp Đạo Cảnh Đỉnh Phong quanh năm bế quan toạ trấn, từ trước đến giờ chưa từng ra mặt động thủ, vậy nên có thể coi Yên Hoa Lâu là một Nhất Cấp Thế Lực không chính thức.

Có người nói vị Lão Tổ đó đã toạ hoá vì cạn kiệt tuổi thọ, co người thì nói đã độ kiếp tấn thăng Phạt Kiếp Cảnh thất bại, thân tử đạo tiêu, có người thì nói người này không tham gia tranh đấu trừ khi thế lực của mình gặp hoạ diệt môn, nói chung là đủ thứ lời truyền miệng, chẳng có gì xác thực cả.

Vậy, tại sao một chi nhánh nhỏ của Yên Hoa Lâu lại có thể hành xử hùng mạnh và bá đạo như chi nhánh Đế Tài Các của Đế Tài Hội, không chút kiêng dè nể mặt nào mặc cho bản thân đang ở trong một Nhị Cấp Thế Lực chân chính - Thương Vũ Đế Quốc?

Đế Tài Hội là Nhất Cấp Thế Lực đứng đầu thiên hạ thì còn có thể hiểu được, nhưng một thế lực Tam Cấp mà còn chỉ là một chi nhánh với người Quản Sự có tu vi chỉ đáng tầm cấp cao đế quốc lại có thể ngang nhiên ra tay ở địa bàn người ta như vậy? Nghĩ rằng có một Lão Tổ Hợp Đạo Đỉnh Phong ở sau lưng thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Tất nhiên là không rồi, Yên Hoa Lâu có lý do chính đáng không thể chối cãi để làm vậy...

Ngoài lĩnh vực kinh doanh giải trí ra, Tam Cấp Thế Lực - Yên Hoa Lâu còn tiến hành thông gia các nữ đệ tử của mình với các thế lực cường đại trên khắp Hằng Nguyên Tinh Cầu, có không ít Nhị Cấp và Nhất Cấp Thế Lực đều có nữ tế, tức phụ xuất thân từ Yên Hoa Lâu, vậy nên ngay cả Nhất Cấp Thế Lực có âm oán cũng không dám tùy tiện đắc tội Yên Hoa Lâu!

Đừng nói đây là một phương thức hôn nhân chính trị, bởi lẽ Yên Hoa Lâu không hề ép hôn, những nữ đệ tử được gả đi đều là cam tâm tình nguyện, các nàng ấy hầu hết đều là trẻ mồ côi được thế lực tửu lâu này thu nhận và thật tâm nuôi dưỡng, sau đó gả cho các đệ tử, thiên tài hoặc thiếu gia của các danh môn vọng tộc, cũng xem như là sống không uổng kiếp người.

Nếu không được Yên Hoa Lâu cưu mang thì những nữ đệ tử này sẽ chẳng có được danh tiếng hay địa vị như ngày nay đâu, bọn họ cũng rất biết ơn mà sẵn sàng gả cho nam nhân mình không yêu để phục vụ cho thế lực của mình mặc cho không được khuyến khích.

Qua đó, cứ thử tưởng tượng việc phân phối các nữ đệ tử của mình đến các thế lực lớn nhỏ trải rộng trên khắp thiên hạ như vậy, với mạng lưới tình báo đa dạng như thế thì lượng thông tin điều tra hay nghe ngóng được của Yên Hoa Lâu sẽ là một khối lượng khủng bố không thua kém gì đơn vị tình báo của Đế Tài Hội!

Trần Vô Hạo nhìn nhìn một chút Yên Hoa Lâu, sau đó chắp tay khom người, thành kính nói:

"Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ, ân này ta xin ghim vào trong tâm khảm, ngày sau nếu có duyên gặp lại sẽ tìm cách báo đáp!"

"Không cần đa tạ, ta chỉ dọn dẹp rắc rối cản trở kinh doanh của Yên Hoa Lâu mà thôi." Thanh âm trong trẻo mê người kia một lần nữa vang lên, sau đó liên lẳng lặng im bặt.

Trần Vô Hạo biết là không nên nhiều lời, cuối cùng chủ hưởng Yên Hoa Lâu chắp tay cúi nhẹ đầu cung kính một cái nữa, sau đó lại tiếp tục "màn trình diễn" của mình mà rời đi, thẳng tiến Đế Tài Các, tiểu hồ ky kia vẫn còn đang đợi hắn a...

...

Ở phía bên trong Yên Hoa Lâu, tại tầng lầu nhỏ nằm ở nơi cao nhất của toà lầu này này là một căn phòng được trang trí giản dị nhưng lại toát lên bầu không khí cao quý kỳ lạ, thiên địa linh khí nồng đậm còn hơn cả trong cái tiểu mật động chỗ thác nước bên hồ trong Hồng Diệp Lâm kia.

Bên cửa sổ đang hướng chính diện ra ngoài được phủ bởi một lớp màng vải mỏng có thể lấp ló mà nhìn xuyên thấu qua, một thân ảnh tuyệt đại phong hoa, khuynh quốc khuynh thành đang ngồi tại bệ cửa sổ, hơi ngả người tựa lưng vào cạnh cửa sổ...

Thân thể nàng mạn diệu dụ nhân, lại mang trên mình một bộ xiêm y có chút thiếu vải để lộ ra từng tấc da thịt hồng hào trắng nõn, có thể khiến bất kỳ nam nhân nào trông thấy nàng cũng phải choáng ngợp mà vô thức in đậm bóng hình ấy vào ký ức, khó mà quên được.

Nàng một chân phải co lên chống trên bệ cửa sổ, khiến cho lớp vảo y phục bị trượt xuống mà để lộ ra cái chân dài miên man trắng muốt mê người, thậm chí có những kẻ biến thái sẽ còn ao ước và tưởng tượng ra viễn cảnh bị chân nàng giẫm lên mình, hoặc những tên tà dâm sẽ bớt biến thai đi những có lẽ sẽ muốn ôm lấy mà liếm láp...

Nghe thấy thôi đã đủ thấy kinh tởm rồi nhưng lại là sự thật.

Một chân trái còn lại của nàng thả xuống đung đưa tuỳ ý, lớp vải vốn phủ bên chân phải theo tư thế ngồi của nàng mà trượt xuống che phủ lên, lại loáng thoáng bất giác tạo nên một sự thần bí gợi người ta tò mò, hận không thể vén được lớp vải ấy lên để được thoả mãn ý muốn "khám phá" của mình.

Là một tuyệt thế mỹ phụ, vòng eo của nàng dĩ nhiên sẽ không mảnh khảnh thon thả được như các mỹ thiếu nữ, bất quá nó không làm nàng mất đi sự diễm lệ của mình mà càng làm cho vẻ đẹp của nàng càng thêm cân đối hoàn mỹ hơn.

Bờ mông cong tròn lẳn khi đặt trên bệ cửa sổ lại càng làm nổi bật sự mềm mại hơi núc ních mỡ, càng khiến cho cánh mày râu không thể hung hăng vỗ đét mạnh vào nó.

Bộ ngực rất có quy mô chẳng thua kém gì cặp mông của nàng sau lớp áo trông như một thứ vũ khí nhiếp hồn nam nhân đang bị phong ân lại vậy, dù không thể cảm nhận nhưng có thể nghĩ rằng đôi gò bông đào ấy sẽ rất mềm mại và đàn hồi, chắc chắn sẽ làm mọi nam tử muốn được nhào nặn chúng thành muôn hình vạn trạng.

Phía trên cái cổ trắng như thiên nga là một dung mạo khiến cho nàng phải được xem là một trong những tiên tử xếp hàng đầu trong số các mỹ nhân trên thế gian. Một nốt ruồi duyên dáng ở bên phải mép môi, hai cánh hoa thì được tô son đỏ căng mọng bóng loáng, mũi quỳnh cao thẳng, đôi mắt nâu vàng sáng ngời hơi híp nhẹ biểu lộ lạnh lùng bất cần, một bên mắt thì được che lấp ló sau một lớp tóc mái hơi mỏng, mái tóc đỏ đậm rực rỡ được búi cao lên bởi ba cái trâm ngọc quý giá...

Gần bờ môi dụ hoặc là miệng của tẩu thuốc đang thoang thoảng bốc lên một làn sương khói như ẩn như hiện uốn lượn khắp căn phòng được đưa lên cầm bởi một bàn tay ngọc ngà bên phải được đánh móng màu đỏ tươi, bên trái thì đồng dạng như chân trái, cũng buông thả lười biếng như vậy...

Hình tượng của một kinh điển mỹ phụ thành thục quý phái!

Sự chú ý từ đôi mắt mê hồn ấy đang hướng về phía cửa sổ, xuyên thấu qua lớp vải mỏng ra phía bên ngoài, nhìn vào một thân ảnh nhếch nhác đang rời đi kia, trong đầu lại như đang nhớ về điều gì đó trong quá khứ, khoé môi đỏ khẽ câu lên mỹ lệ lẩm bẩm:

"Quả thật thú vị..."

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.