Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương đau đến tận cùng

Tiểu thuyết gốc · 1654 chữ

“Tại sao yêu nhau lại không đến được với nhau, người ta vẫn nói loài hoa trên thiên đường là hoa hồng màu xanh”

Sau khi nói lời chia tay cô mà chính anh cũng không muốn, câu nói đó có thể khiến Lan đau khổ nhưng anh nghĩ thà để cô đau một lần rồi còn hơn để cô biết sự thật,sự thật là anh chỉ còn sống được bảy ngày, bảy ngày thôi,đáng ra anh phải cùng người con gái mà anh yêu trải qua hết bảy ngày cuối cùng của cuộc đời chứ nhưng anh không thể để Lan biết anh sẽ mất cô mãi mãi.

Nói xong câu chia tay đầy nước mắt đó anh cũng khóc anh bước di nặng nề, anh tìm chỗ nào đó có thể nhìn cô tốt nhất nhưng, chỗ tốt nhất là đứng từ xa nhìn cô cho đến khi cô đi về,anh cũng ngắm cầu vòng, giống như cô, anh cũng có cảm giác cầu vòng nay rất khác nó vẫn đẹp nhưng không đẹp như ngày anh cùng cô ngắm,có thể nay không còn cô nữa.

Anh về nhà của mình viết lá thư cuối cùng gửi cho cô khi đang viết anh tự dưng hộc máu nhưng anh không qua tâm anh cứ viêt rồi anh ngất đi,bà anh thấy vậy đưa anh bệnh viện.Khi tỉnh lại anh đưa lá thư cho Hoan, anh bảo rằng nhờ cậu đưa cho Lan hộ tôi sau khi tôi chết.

Những ngày trong bệnh viện nỗi nhớ cô, cứ nghĩ đến những kỉ niệm bên Lan là anh không thể kìm nước mắt, anh nhớ người mình yêu, muốn được bên cô mãi mãi nhưng không thể nữa rồi, mỗi lần anh nhớ cô,trái tim anh lại đau khiến bệnh càng nặng đi.Khi cơ thể không chụi được những nỗi đau về cả thể xác lẫn tình thần, thì là lúc linh hồn của anh bay ra khỏi cơ thể, anh đã chết giờ anh chỉ còn tồn tại ở dạng linh hồn.

Sau khi trở về từ đám ma đầy đau khổ của Tùng tâm trạng của Lan có thể nói với một chữ đó là buồn, cô chỉ biết khóc mỗi khi nhớ đến anh. Cứ như thế cô có thể quên được anh không tâm chí của cô lúc này chỉ có anh thôi, trước kia mỗi lần gặp khó khăn trong công việc hay giận dỗi với bố mẹ thì anh là người cho cô chỗ dựa khuyên nhủ cô, nhưng bây giờ cô chỉ biết có một mình thôi không có ai bên cạnh . Cô phải mạnh mẽ lên anh cũng đi rồi nhưng nghĩ là thế nhưng cô không thể làm được, trong công việc cô tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi đến về nhà cô lại yếu mềm cô lại khóc khi nhớ anh,cứ nghĩ đến những kỷ niệm cùng anh từ lúc quen anh, đến buổi gặp đầu tiên rồi đến lần tỏ tình trong mưa, rồi nụ hôn đầu tiên ngọt ngào, đến chuyến đi sapa đầy hạnh phúc, hay vị đắng khi cái bẫy của con Hoa,rồi nụ hôn ở thung lũng hoa Tây hồ, còn câu chia tay đây bất ngờ của anh nữa, cứ như vậy bảo sao khi ngủ trong đêm nước mắt cô cứ rơi.Những giọt nước mắt của Lan không còn là hữu hạn nữa mà nó là vô hạn, cô không chỉ khóc trong đêm nữa mà bây giờ cô còn khóc cả trong mơ nữa, những giấc mơ của cô có lẽ cũng chỉ mơ thấy anh mà thôi, cô thường mơ thấy những kỷ niệm ngọt ngào của cô với anh trong suốt hai năm yêu nhau. Nhiều đêm không chụi được những kỷ niệm ấy nó lại hiện về cô như muốn thét lên gọi anh nhưng không ai trả lời.Cô lại khóc nước mắt cô lại rơi trái tim cô lại nhói đau,lòng cô như bị ai đó cắt từng khúc vậy.

Anh giờ chỉ tồn tại ở dạng linh hồn thôi nhưng tình cảm của anh thì vẫn còn anh cũng đã khai mở linh trí biết hết những việc âm gian cách tu luyện, nhưng tâm trạng của anh khá buồn, đau khổ nên cũng không hề để ý đến nó nữa, anh nhớ cô giờ anh chỉ muốn đi tìm cô thôi.

Anh không hiểu sao mình lúc này nhiều oán khí như thế, anh còn đang suy nghĩ thì trên mặt đất xuất hiện một hố đen hai người đầu trâu mặt ngựa đến bắt anh đi đến một hang động, anh nhận ra đây là hang Cốc Tiên mà anh vẫn nhớ lần trước đến đây,Lan bị lạc đường.Quan sát sung quanh hang động anh nhận thấy có một ông cụ là ông ấy, hôm đó chỉ đường cho anh tìm Lan, hai tên đầu trâu phá vỡ im nặng, bẩm chủ nhân đã đưa quỷ hồn đến, ông lão nhìn như vị đạo sỹ nhìn rất tiên phong đạo cốt, ông lão phẩy tay cái hai tên đâu trâu mặt ngựa biến mất.

Ông lão lúc mới phá vỡ im nặng chúng ta lại gặp nhau rồi, ta với ngươi rất có duyên nhỉ ngươi không cần nói gì, ta có duyên với người ta sẽ giúp ngươi trừ đi hết oán khí trong hồn thể, lão nói xong đưa anh quyển vong hồn tâm quyết lão nói quyển sách này sẽ giúp ngươi rất nhiều đó, rồi lão phất tay một cái anh biến mất vào hư không trở về bên cạnh Lan.

Anh rất bất ngờ khi mình ở chỗ Lan theo như cuối sách này nói, vong hồn không thể vào được nhà dân, nếu cố tình vào thì sẽ bị thổ công nhà đó đuổi ra, anh không hiểu tại sao lại vào được trong sách có nói hình chiếu của linh hồn luôn bên cạnh những người thờ cúng vong thân, Lan thờ cúng anh sao.

Thôi kệ đi anh ngắm nhìn cô đang ngủ một lúc thế mà nước mắt anh cứ rơi anh đã chết thật rồi anh không thể chạm vào cô nữa,tự dưng anh nhỏ lệ anh, ma mà cũng khóc cơ đấy là nước mắt của ma đó.

Sau đó anh theo hình chiếu của mình về ngôi nhà nơi bà ngoại anh thờ cúng anh, anh cũng khóc giờ anh đi rồi bà chỉ có một mình thôi anh thật là đứa cháu bất hiếu,đã không chăm sóc bà tốt lại để bà phải đau thương kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Anh rất nghi ngờ về cái chết của mình anh quyết định điều tra nhưng giờ anh còn yếu ớt ngay cả đi còn ko đi nổi nữa là nói gì đến tìm sự thật, anh quyết định theo hình chiếu dẫn động về nơi mộ phần nơi đó là nơi nhiều âm khí nhất có thể tu luyện chuyển oán khí thể tăng tu vi chỉ cần anh lên quỷ hồn bậc 3 thì sẽ có thể đi vào nhà dân tự do hơn.

Lại nhắc đến Lan sau khi tỉnh dậy cô đến bên bàn thờ nhỏ, có để di ảnh của anh và một ít di cốt của anh cô cũng muốn thờ anh với cô anh luôn bên cạnh cô, Cô thắp cho anh nén hương.Nay cô nghỉ làm, đã hai tháng rồi ngày chủ nhật nào cô cũng đến nhà bà ngoại anh cô sẽ chăm sóc cho bà, cô đến nhà anh mỗi lần cô đến cô đều khóc, cô không kìm được nước mắt khi mỗi lần nhìn thấy bà anh cũng như nhìn lên bàn thờ của anh có di ảnh anh,cô chay lại ôm bà,hai bà cháu khóc như mưa, cô lên tiếng phá vỡ im nặng giọng cô khàng khàng bà đừng buồn nữa cháu sẽ thay thế anh Tùng chăm sóc bà, bà cứ coi chau như là cháu dâu của bà. Bà ôm cô rồi khóc, hai bà cháu làm cơm rồi mang ra mộ anh hai người vẫn cứ khóc khi nhìn thấy mộ anh đã 2 tháng rồi tuần nào cô cùng bà cũng đến thăm mộ anh.

Cô cùng bà đi về cô chu cấp toàn bộ cho bà trong suốt hai tháng qua, nhưng đâu chỉ có mình cô mà nhưng người bạn của anh cũng thường xuyên đến thăm bà.Sau khi ở nhà bà anh về cô đến chỗ lần đầu tiên gặp mặt cũng là nơi anh tỏ tình với cô,cô lại rơi lệ, hay khi cô đến quán cafe anh cùng cô thường đến,đến công viên chiếc ghế đá chứng kiến nụ hôn ngọt ngào,rồi cô đến thung lũng hoa tây hồ, những nơi đó đều tồn tại kỷ niệm về anh, nhưng không hề có anh ở bên cạnh mà chỉ có một mình. Như thế cô lại nhớ anh thêm, cô thấy mình cô đơn giữa rừng hoa, cô bật khóc khi thấy những đôi tình nhân bên nhau.Cô ngồi ở đó một lúc rồi lái xe về nhà, khi vào đến nhà cô chạy lên phòng rồi nằm đó khóc nước mắt cô cứ rơi cô khóc rất nhiều khóc, cô cứ khóc, cô tự nói mình có khóc đâu mà là tim nó nhỏ lệ. Khi mơ cô cũng khóc nhiều lúc bất giác cô gọi tên anh trong đêm nhưng không có ai trả lời, lúc đó cô lại ôm di ảnh của anh thì cô còn khóc nhiều hơn.

“ Cứ như vậy cô chịu đựng trong vòng hai năm, sống như một người khác bên ngoài thì mạnh mẽ bên trong thì yếu ớt.Ban ngày thì mạnh mẽ,tập trung vào công việc, nhưng khi đêm về cô như biến thành một người khác đau đớn đến tận cùng.”

Bạn đang đọc Duyên Nợ sáng tác bởi ngọctùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngọctùng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.