Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Va chạm trên hành lang

Tiểu thuyết gốc · 1452 chữ

Cửa phòng bao vừa đóng lại, hai cô gái kích động ôm chầm lấy nhau.

" Tiểu Na, mình rất nhớ cậu nha. ~" - Trong giọng nói của Hân Vân đã có chút nghẹn ngào.

" Mình cũng rất nhớ cậu" Bối Na nhẹ vỗ lưng cô bạn thân. Đã năm năm rồi hai người mới gặp lại, giờ đây có chút gì đó không thể diễn tả được bằng lời...

Sau khi cả hai trao nhau cái ôm ấm áp thì cùng trở về chỗ ngồi. Trên bàn đã bày sẵn những món ăn được trang trí tinh tế, đẹp mắt. Hân vân nhìn một bàn đồ ăn này rồi hướng Bối Na nói:

" Mình gọi món theo khẩu vị của cậu, không biết mấy năm rồi có thay đổi gì không." - Hân Vân lè lưỡi tinh nghịch.

Bối Na nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô bạn mà tâm cảm thấy thật ấm áp, đôi mắt cô khẽ híp lại thành một đường nhỏ, ý cười tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp.

" Không có, ngoài hai vị đại nhân đang ở nhà kia thì cậu là người hiểu mình nhất đấy." -Bối Na bật ngón cái đầy tán thưởng lên với đối phương.

Vừa chậm rãi thưởng thức mỹ vị trên bàn, Bối Na vừa lên tiếng:

" Lần này cậu về có dự định gì không?"

" Mình chưa biết, tạm thời cứ thích nghi với mọi thứ đã rồi sau đó tìm việc làm sau."

Bối Na gật nhẹ đầu. Như vậy cũng tốt, Hân Vân là người thành phố C nên mọi thứ cũng dễ dàng hơn nhiều.

Cô Và Hân Vân quen nhau từ 6 năm trước. Lúc đó cô mới chỉ là một cô bé mười tám tuổi đến từ thành phố A, mọi thứ với cô vô cùng lạ lẫm. Hân Vân đã giúp đỡ cô rất nhiều trong quãng thời gian đó. Bọn cô học cùng một trường đại học, ở cùng một phòng kí túc xá, chính vì vậy hai cô đã trở thành bạn tốt của nhau.Đến năm 3 đại học, Hân Vân đi du học, hai người vẫn giữ liên lạc cho tới giờ.

Khóe môi Bối Na xuất hiện một đường cong nhẹ nhàng. Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy là đã tám năm rồi. Mọi thứ đều khác xưa, bao gồm cả cảnh vật và con người. Từ những cô bé sinh viên ngây ngô còn ngồi trên ghế giảng đường, giờ đây đã trưởng thành và bắt đầu bươn trải trong cuộc sống.

Cửa phòng bao mở ra lần nữa, người phục vụ cầm theo chai rượu bước vào. Sau khi đặt trai rượu lên bàn, anh ta cúi đầu một cách lịch sự và tiêu chuẩn rồi nhanh chóng rời đi.

" Một ngày đặc biệt như hôm nay cần phải uống một ly chúc mừng chứ nhỉ?" Hân Vân lên tiếng. Tiếng nói của cô ấy như tiếng chuông bạc ròn rã khẽ ngân vang.

Tay cô ấy nhanh nhẹn rót rượu vào hai cái ly trên bàn. Hương thơm của rượu chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp căn phòng. Nâng nhẹ ly rượu lên cao, Bối Na híp mắt nói:

" Cùng cụng ly chào mừng cậu trở về nào!"

Hai ly rượu chạm vào nhau vang lên một tiếng "tinh" khe khẽ hòa cùng với những tiếng cười trong trẻo, đầy sức sống...

Hai cô gái vừa uống rượu vừa ngồi tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Tửu lượng của Bối Na rất kém, bụng cô dần cuộn lên từng đợt khó chịu, ngồi thêm một lúc rồi lảo đảo đến nhà vệ sinh. Đến khúc rẽ, đột nhiên trước mắt cô tối sầm. Bối Na va vào một lồng ngực rắn chắc, cả người mất trọng tâm ngã xuống sàn. Lắc chiếc đầu còn đang váng vất, cô ngước đôi mắt mù mờ do men say lên.

"..." - Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Bối Na không khỏi ngẩn ngơ.

Trời ạ!!!... Tên kia cũng đẹp trai quá đi. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén, chiếc mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng đang mím chặt làm toát lên vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ của anh ta. Bối Na cứ như vậy dùng ánh mắt si mê nhìn đối phương mà không biết khuôn mặt đẹp trai ấy đang dần biến hóa.

Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, Lục Thần cảm thấy khó chịu với cái nhìn của đối phương. Giọng nói trầm khàn khẽ phát ra từ cổ họng:

" Cô nhìn đủ chưa..."

Bốn chữ đã thành công kéo Bối Na thoát khỏi trạng thái hoa si. Khuôn mặt cô ngượng ngùng quay đi. Bàn tay mảnh khảnh vịn vào tường để đứng lên.

" Xin... tôi xin lỗi" - Giọng nói cô lí nhí như tiếng mèo kêu. Bối Na đã tỉnh táo hơn phân nửa, cơn buồn nôn khó chịu ban đầu cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cảm giác ngại ngùng, e thẹn khó tả.

Lục Thần không nói gì, ánh mắt hờ hững. Thái độ này của anh làm cho Bối Na cảm thấy lúng túng, đôi tay vô thức xoắn vặn như một đứa trẻ phạm lỗi đang chịu kỉ luật, thoạt nhìn rất đáng thương.

Bộ dạng này của cô khiến cho Lục Thần dở khóc dở cười. Nghĩ lại thấy bản thân chưa làm gì quá đáng mà sao cô gái này đã ủy khuất như bị ức hiếp vậy?

Cả hai đều không lên tiếng khiến cho bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. Bối Na đang không biết phải làm sao thì ở đầu hành lang vang lên tiếng bước chân kèm theo đó là tiếng gọi quen thuộc:

" Tiểu Na, cậu đang làm gì thế?"

Thấy Bối Na ra ngoài đã lâu mà chưa quay lại, Hân Vân lo lắng chạy đến nhà vệ sinh tìm. Chẳng ngờ đi được nửa đường lại thấy bạn của cô đang đứng ở hành lang, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ... Tinh tế phát hiện hai người có gì đó khác thường, Hân Vân nhíu mày bước lại gần.

Bối Na thấy là Hân Vân thì áp lực trên cơ thể giảm đi hẳn: " Không có gì, mình không cẩn thận va vào vị này, chỉ là chuyện nhỏ thôi... Cậu ra đây làm gì thế?"

" Thấy cậu chưa quay lại nên mình đi tìm."

" Mình xin lỗi, chúng ta đi thôi." Bối Na hướng Hân Vân nói, trước khi đi cô còn không quên quay lại chào người kia một tiếng: " Thật xin lỗi chuyện vừa nãy, chúng tôi xin phép đi trước. "

Hai người rời đi, trên hành lang còn một mình Lục Thần. Lúc anh xoay người cất bước thì cảm thấy dưới chân có thứ gì đó cộm cộm. Khó hiểu cúi xuống thì thấy mình đang dẫm lên một chiếc vòng tay nữ. Vội vàng nhìn theo hướng hai cô gái vừa đi, nhưng họ đã sớm biến mất sau khúc quanh, trên hành lang không còn ai khác ngoài anh. Ngẫm nghĩ một lúc anh cúi người xuống, nhặt chiếc vòng lên bỏ vào túi áo vest của mình...

                                                            ****

Về đến phòng bao, khi cánh cửa khép lại, Hân Vân kích động lay lay bả vai Bối Na

" Nói, cậu với người đàn ông đẹp trai kia vừa xảy ra chuyện gì??? Trời ạ, anh ta đẹp trai quá đi."

Nhìn đôi mắt phát sáng, kích động, đầy bát quái của cô bạn thân mà Bối Na cảm thấy dở khóc dở cười. Nhìn xem, nhìn xem, cái bộ dạng hổ đói này của cô ấy khác xa so với dáng vẻ ung dung, tao nhã khi ở hành lang.

" Được rồi, được rồi. Mình sắp bị cậu lắc đến chết rồi. "

" Vậy thì cậu mau nói đi, anh ta là ai?" Hân Vân tiếp tục truy hỏi.

"..."

Dưới sự áp bách không ngừng nghỉ của cô bạn, Bối Na bất đắc dĩ kể lại chuyện xảy ra ở hành lang.

"... vậy đó, mình hoàn toàn không biết anh ta là ai."

" Thật đáng tiếc." Khuôn mặt Hân Vân ỉu xìu...

Để ý thấy thời gian đã muộn, hai người nhanh chóng thanh toán rồi ra về.

Vì không cùng đường nên cô và Hân Vân chia tay ở trước cửa Lâm Viên. Bắt một chiếc taxi, sau khi nói địa chỉ cho tài xế, Bối Na mệt mỏi nhắm đôi mắt lại.

Bạn đang đọc Hương Vị Tình Yêu sáng tác bởi nguyethasohoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyethasohoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.