Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 4: Những cuộc Ám Sát, Sự Cố và Lời Than Khóc

Phiên bản Dịch · 3530 chữ

{Cảnh báo: chương này chứa nhiều yếu tố nặng nề gây cảm giác buồn nôn và ức chết, đề nghị không nên xem trước khi ăn hoặc xem ở những nơi có nhiều vật dễ vỡ.}

.

.

.

.

.

.

.

.

Con bé đã trưởng thành lên rất nhiều và cuối cùng cũng có thể đi được. +

Hiện tại, những sợ xích đã được giảm xuống còn một sợi trên chân phải. Nhưng đổi lại, nó dày gấp đôi so với trước đây; vì vậy dù bằng cách gì cũng không thể trốn thoát khỏi ra đây.

Nhưng làm thế nào mà lại đặt một thứ kim loại thô thiển như thế này lên cơ thể của một cô bé. Nó làm cho tôi thấy giống như là mối ràng buộc của người đàn ông đó với con bé. Vì điều đó tôi càng ghê tởm hắn ta hơn nữa.

Nếu không muốn con bé chạy trốn thì sẽ còn rất nhiều cách. Nhưng tại sao hắn lại làm một thứ như thế này? –Tôi thật sự không hiểu!!!

Trong khoảng thời gian này, vì dường như cô bé đã có thể hiểu được vài thứ nên tôi thường thấy con bé nói gì đó với ông ta.

Còn về phần tôi thì chẳng hiểu được cái mô tê gì cả. Có thể nói được khi bị nhốt trong một phòng giam như vậy khiến tôi thực sự khâm phục khả năng học tập tuyệt vời của trẻ nhỏ.

Ngoài ra, từ trước đến nay chưa có mối nguy hiểm gì làm tổn hại trực tiếp đến con bé. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.

Ngay sau khi con bé đã ngủ, tôi nhận thấy ai đó đang bước vào phòng và lập tức dao bay, cầu lửa cùng hàng loạt thứ khác phóng đến như muốn lấy mạng con bé vậy. Cũng vì mấy thứ đó mà tôi chẳng thể nào học ngôn ngữ cho đến nơi đến chốn.

[Dò tìm] luôn luôn được kích hoạt còn [Kết giới] dường như đang làm tốt nhiệm vụ của mình. Vì thế nên con bé vẫn an toàn.

Tôi hơi đoán rằng chuyện này xảy ra là do hắn ta đã phát hiện con bé(tôi) đang sử dụng ma thuật. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự sử dụng ma thuật trực tiếp trước mắt hắn ta ngay cả khi bị tấn công, nên chuyện này hẳn phải là do một thứ khác.

Mặc dù tôi đã nói tình hình bây giờ vẫn an toàn nhưng đã có lúc các cuộc tấn công mạnh mẽ diễn ra liên tục khiến [Kết giới] cũng chẳng tài nào trụ nổi. Khiến tôi vắt kiệt ma lực của mình để liên tục tạo ra những lớp kết giới mới thay thế cho lớp đã bị phá vỡ.

Nên kể từ đó, tôi đã luôn nổ lực để tìm cách giảm lượng ma lực tiêu thụ xuống một cách tối đa.

Quan trọng hơn, tôi thường thấy gã đàn ông đó luôn đến sau mỗi một cuộc tấn công và như muốn nhảy lên trong xung sướng khi thấy con bé chẳng có tí thương tích nào cả.

Tôi không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng giọng nói rít lên có phần kì quái, đôi mắt mở to và miệng thì cong lên với một nụ cười điên cuồng –nhìn thực sự gây chấn thương tâm lí. Vì vậy tôi ước gì ông ta làm cái gì đó bình thường hơn một chút.

Có một câu hỏi thì ai là người muốn giết con bé, nhưng tôi đã mường tượng ra được đó chính là gã này.

Rốt cuộc, mặc dù đã bị tấn công nhưng hắn ta lại cố gắng chuyển đứa bé đi nơi khác, nên ít nhiều gì sẽ có liên quan. Tuy nhiên, hình như hắn không muốn con bé chết. Mà ngược lại, trông còn rất sung sướng khi thấy con bé còn sống.

Với ý nghĩ đó, dường như ông ta đang thử kiểm tra con bé. +

Có lẽ hắn cho rằng đứa bé là một tồn tại đặc biệt có nguồn sức mạnh lớn lao. Nhưng nếu không có tôi, con bé chắc chắc sẽ chết.

Nếu vậy, khi làm việc này ông ta có biết đến sự có mặt của tôi hay không? Tuy nhiên, con bé được bảo vệ là do tôi may mắn có thể sử dụng được ma thuật, vì vậy tôi đoán ông ta chẳng thể biết. Thế có nghĩ con bé sẽ vô giá trị nếu nó không vượt qua được chuyện này?

Hay là còn có một lí do nào khác? Tôi không biết, nhưng, mình chắc chắc sẽ không thể nào tha thứ cho cái thằng khốn nạn đó dù thế nào đi chăng nữa!

Sau khi hát xong một bài hát như là một thói quen hàng ngày cho con bé thưởng thức. Tôi bỗng nhiên cảm nhận được một sự diện kì là và rồi tập trung ý thức của mình vào nó.

Nó xuất phát từ bên trong góc của căn phòng phía đối, có một phản ứng của ma lực ở đó.

Phản ứng có vẻ hơi yếu, hình như là cái gì đó được viết trên mặt đất?

Đây có phải cái gọi là ma pháp trận? Và trong một khắc suy nghĩ, tôi cảm nhận được vô số sự hiện diện xuất hiện từ chỗ vừa nãy. Một tăng hai, rồi hai thành bốn và rất nhiều... chúng tự dưng đâu ra xuất hiện và bò lúc nhúc khắp nơi. Kích thước chúng hơi nhỏ nhưng lại rất đông và tập hợp lại với nhau, chúng có thể là một mối nguy hại.

Dĩ nhiên, chúng đang nhắm tới căn phòng hay chính xác là đứa bé. Nó có thể là một phần của cuộc tấn công nhưng lần này nó ở mức độ hoàn toàn khác. Những thứ đó đang lao về phía chúng tôi với những tiếng hét như muốn đinh tai nhức óc.

Tôi hơi nghi ngờ về tiếng ồn của nó, nhưng sau khi xác nhận rõ thì ở đó là một đàn chuột. Giống như những làn sòng, chúng tràn vào và bắt đầu cắn nát bừa bãi mọi thứ bên trong.

Cái giường đá, bức tường, song sắt, chiếc cùm, dây xích và cả... con bé nữa.

Tôi không biết những con chuột ở thế giới này nguy hiểm như thế nào. Nhưng có vẻ chúng không đủ mạnh để cắn xuyên qua đá và sắt thép. Tuy nhiên, chúng dường như vẫn bào mòn được cả đá và sắt thép, vì vậy một người bình thường có thể bị thương nếu bị cắn trúng, và nếu bị cắn quá nhiều chắc chắn sẽ chết.

Ngay bây giờ con bé cũng đang bị cắn, nhưng dưới sự bảo vệ của [Kết giới] thì vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra. Còn thứ duy nhất liên tục giảm chính là lượng ma lực của tôi.

Dần dần, lũ chuột bắt đầu cắn lẫn nhau.

Vì đang nhập hồn vào con bé khi nó đang ngủ nên tôi cũng không thể nhìn thấy gì. Nhưng tôi vẫn biết những gì đang xảy ra với ma thuật [Dò tìm].

Tệ hơn, mùi máu và thịt đã lan ra khắp phòng. +

Cùng với đó là tiếng kêu của những con chuột sắp chết, làm cho nơi đây trông như một quan cảnh nổi lên từ địa ngục vậy. Nó thực sự không tốt cho đầu óc mình một chút nào.

Một lúc sau, lũ chuột đột nhiên biến mất, việc này hẳn là do ma thuật. Ngay bây giờ, tôi cũng chỉ có thể đoán như vậy thôi.

Nó căng thẳng hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhưng thật mừng là không làm con bé thức giấc.

Trong khi nghĩ như vậy, tôi dần dần chìm vào trong giấc ngủ.

◇◇◇

Vào một ngày khác, một thứ giống như ấu trùng của lũ bọ cánh cứng loại khổng lồ được đưa tới.

Chúng không cắn như chuột. Nhìn 1 con thì không sao chứ cảnh tưởng của một đống con như này đang lăn lóc, quằn quại xung quanh thực sự có thể khiến cho một số người yếu tim ngất đi.

Ngoài ra, có vẻ như chúng đang tìm những cái lỗ hay những nơi chật hẹp bể chui vào. Nếu một người bị ném vào cái đống này, chúng có thể không chỉ bò vào miệng; còn nếu đó là một cô gái, không cần nói cũng đủ biết chuyện sẽ xảy ra. Không biết nên nói tên khốn đó xảo quyệt hay chỉ đơn giản là xấu xa, nhưng tôi thực sự rất mừng vì có [Kết giới]. [Kết giới] à ~ iu mày nhiều lắm luôn~.

Vào một ngày khác nữa, nó lại tiếp tục.

Nhưng lần này nó thực sự rất nhiều, nhìn căn phòng giống như bị ngập trong một cơn lũ sinh vật sống vậy đó.

Tôi tự hỏi không biết mình có khả năng mắc luôn bệnh trypophobia không nữa. Và bây giờ tôi chỉ có một mong ước –lũ côn trùng tuyệt chủng hết m* nó đi.

Gì chứ, có vẻ như mấy con này chỉ là mấy con nhện “bình thường” đang nhảy khắp nơi xung quanh, khác được mỗi tám cái chân thì cái nào cái này to bằng một lòng bàn tay mà thôi.

Giống như lũ chuột, chúng chạy và cắn khắp phòng. Nhưng nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Tuy nhiên, nhìn chúng đang phun ra cái gì đó làm tan chảy mọi thứ thì đó hẳn là một loại chất độc.

Vì bây giờ tôi đang ở trong cơ thể con bé nên không thấy được một số thứ; sẽ ổn thôi nếu có thể chịu được sự ghê rợn đó. Trong khi nghĩ vậy, đột nhiên một tia sáng lọt vào mắt tôi.

Tôi mở mắt ra --ở đó là một đôi chân đầy lông, đôi mắt đỏ tươi và cái cơ thể ghê tởm của nó.

Sau đó tôi nghe thấy một vài âm thanh khó chịu.

Một vài đôi mắt trong số đó đang hướng ánh mắt của chúng về phía tôi và bắt đầu bò đến. Sẽ ổn thôi vì có [Kết giới] nên chúng không thể chạm vào tôi, nhưng biết được những gì đang diễn ra thực sự khiến mình cảm thấy kinh tởm khủng khiếp.

Những thứ này ở ngay trước lắm, lên đến hàng trăm hàng hàng ngàn con đang bò khắp nơi trên cơ thể con bé. +

Mình muốn phát bệnh luôn quá đi!

Mình muốn phát bệnh luôn quá đi!

Mình muốn phát bệnh luôn quá đi!

Không biết là may hay không may mà con bé cảm thấy không thỏa mái nên đã nhắm mắt lại, nhưng giờ vẫn còn run lên trong sợ hãi.

Vì thế, để đánh lạc hướng dù chỉ một chút, tôi cố gắng hát một bài hát để ru con bé ngủ. Nhưng hát một bài hát ru trong khi bị vây quanh bởi một đống nhện thế này không biết đầu óc mình có còn tỉnh táo không nữa.

◇◇◇

Con bé bây giờ đã lớn tầm năm tuổi.

Mỗi ngày, tôi luôn dành một chút thời gian để hát và cố gắng nói chuyện với con bé. Và gần đây, con bé đã nhảy theo mỗi lần tôi hát.

Con bé thật là tài năng khi có thể tự bắt nhịp và thay đổi cách nhảy theo những giai điệu mà tôi đưa ra.

Nói thì cứ như một thằng lolicon, thế nhưng nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương nhảy trước mắt mỗi khi mình hát, làm tôi thực sự, thực sự rất hạnh phúc. Aaaa, đáng yêu quá đi mất!

Còn phần ma thuật, tôi cũng đang làm rất tốt.

Lần này tôi tập trung hết sức vào việc giảm thiểu lượng ma lực sử dụng và bây giờ, ngay cả khi luôn liên tục sử dụng [Dò tìm] tôi cũng sẽ chẳng thể hết ma lực. Và miễn là [Kết giới] không bị phá hủy hoàn toàn tôi cũng tự tin có thể sửa chữa nó lại bất cứ lúc nào.

Nhờ đó, số lần tôi ngất đi khi sử dụng quá nhiều ma lực đã giảm đáng kể.

Mặc dù tôi cho rằng mình rất có tài nhưng có một thứ tôi có lẽ dù bằng cách nào cũng chẳng làm được –đó là ma thuật [Hồi Phục].

Không biết có phải là do mình đã dồn hết tài năng vào [Dò tìm] và [Kết giới] rồi hay không nữa. Nghĩ là thế, tôi cũng không coi nó là vấn đề gì to tát lắm.

Tuy nhiên, thật khó chịu để nói nhưng dù [Kết giới] có mạnh đến bao nhiêu, tôi cũng không thể hoàn toàn bảo vệ con bé khỏi những vết thương mà người đàn ông đó gây ra.

Vì cô bé dựa vào thứ chất lỏng kì lạ đó như một nguồn dường chất nên chẳng còn lựa chọn nào khác. Và hắn ta luôn chữa lành cho con bé mà không để lại một vết sẹo. Nhưng nhìn cảnh đó dù bao nhiêu lần cũng cực kỳ, cực kỳ khó chịu.

Thật không hay nếu để chuyện thế này cứ thế tiếp tục.

Trừ nó ra thì mọi thứ vẫn ổn, hoặc là do cái lòng tự tôn của tôi bảo nó phải như thế.

Tuy nhiên sau đó --một sự cố xảy ra mà khiến cả đời này tôi không thể nào quên được.

Một ngày nọ, cùng với lọ chất lỏng thông thường, người đó còn đem theo thêm một loại chất lỏng mới khác.

Như bao lần ăn khác, vẫn kinh tởm như thường. Vì ngũ quan được liên kết nên tôi cũng thấy đau.

Nhưng vào hôm đó, trước khi cho ăn, ông ta đã nói một cái gì đó hơi lâu với con bé.

Trong vô thức, tôi hi vọng những lần cho ăn kinh khủng như thế này sẽ sớm kết thúc, ngày hôm nay càng tốt. +

Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra, ông ta lấy quần áo cô bé ra rồi vung con dao xuống một đường trên cái bụng trắng mịn màng của con bé.

Mấy người sẽ cho rằng tôi đã quen với việc bị cắt đủ sâu tới mức có thể nhìn thấy các bộ phận bên trong cơ thể gần như mỗi ngày. Nhưng không, tôi không thể không cau có trong đau đớn khi chịu đựng điều này.

Sau khi đổ chất lỏng và chữa lành viết thương như thường lệ, ông ta hào hứng đặt tay lên chân cô bé.

Bình thường thì ông ta sẽ mặc quần áo lại cho cô bé rồi rời đi, vì vậy tôi nghi ngờ có lẽ hắn sẽ dùng một số loại thuốc kì lạ một lần nữa. Ngay lập tức, hắn ta chộp lấy cái lọ khác hắn mang theo rồi đổ chất lỏng nhầy nhụa trong đó lên phần thân dưới của con bé và ngón tay của chính mình.

Tôi có một cảm giác xấu và muốn bảo vệ cô bé. Nhưng ông ta đang chạm vào con bé nên tôi đã hơi do dự kích hoạt ma thuật vì sợ ông ta phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Một khắc do dự rất ngắn, nhưng nó cũng đủ lâu để một người đang phấn khích hành động.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy thứ gì đó đi vào từ bên dưới. Đồng thời, một cơn đau ập đến tấn công tôi.

Đó là một cơn đau rất khác với những vết cắt mà những con dao gây ra cho đến nay. Một nỗi đau giống như là các cơ quan nội tạng đang bị cắt lìa ra khiến tôi gần như sắp hét lên trong đau đớn. Ngay cả khi tôi cố gắng sử dụng ma thuật, nhưng đầu óc tôi dần trở nên trống rỗng và không thể kích hoạt được.

Thứ xâm nhập chính là bàn tay của gã đàn ông đã thọc sâu vào mà không bị kháng cự chút nào. Và với vẻ thích thú, hắn bắt đầu thu nhập thứ chất lỏng màu đỏ gây đau đớn vào trong một cái lọ hình ống nghiệm gã lấy ra từ túi của mình. Bàng hoàng, tôi cứ ngỡ đây là địa ngục do chính tay gã tạo ra, bởi tôi cảm nhận được sự điên cuồng từ gã đàn ông đang âu yếm ngắm nhìn dòng máu tươi kia.

{Lua: Grừ...grừ... Dao, con dao đâu rồi... Tao cần phải giết thằng khốn súc vật này gấp!!!}

Ngay sau đó, gã đàn ông mặt lại quần áo cho con bé rồi vội vã rời khỏi phòng giam. Bị bỏ lại phía sau, con bé nhìn gã rời đi với một đôi mắt trông vô hồn. Tuy nhiên, tôi cũng không đủ tỉnh táo để lo lắng cho cô bé bây giờ.

Cái đầu đang choáng váng, trống rỗng của tôi bắt đầu hoạt động lại và tôi ngay lập tức hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra.

Đồng thời, việc mình không thể bảo vệ được con bé đã bắt đầu nhanh chóng đè nặng lên lương tâm của tôi.

Nghĩ lại, lí do ông ta nói chuyện với cô bé một lúc trước khi cho ăn hẳn là để nói với con bé việc này.

Nói cách khác, nếu tôi hiểu được ngôn ngữ của thế giới dù chỉ một chút, tôi sẽ có thể làm gì đó để tránh chuyện này.

Từ đầu, nếu tôi kiên quyết hơn một chút thì chuyện này sẽ không xảy ra.

Tuy nhiên, tôi đã không thể bảo vệ được cô bé. Cái sự thật tàn khốc đó chỉ đè nặng hơn lên tâm trí của tôi.

Ngay bây giờ, trông cô bé có vẻ ổn, nhưng đó là do con bé chỉ còn là một đứa trẻ. Đối với một người chịu đựng đau đớn mỗi ngày từ khi sinh ra như con bé, thì nó sẽ không hiểu ý nghĩa của cơn đau này là như thế nào.

Một khi con bé lớn lên và hiểu ý nghĩa của việc này, liệu con bé có tuyệt vọng không? Càng nghĩ về việc này càng khiến tôi thêm lo lắng.

Đồng thời, một phần đâu đó trong tâm trí đang cố gắng đổ lỗi lên tôi.

--Mày lo lắng? Mày không muốn con bé đổ lỗi cho mày!

--Mày chỉ bỏ qua sự thật là chỉ vì sai lầm của mày mà chuyện này đã xảy ra!

--Tại sao mày lại không bao giờ cố gắng học? Tại sao mày lại do dự?

--Có phải mày đã quá tự phụ khi nghĩ mình có thể dùng được một chút ma thuật!

--Nếu con bé tuyệt vọng trong tương lai, thì tất cả là do lỗi của Mày!

Tôi biết. Tôi biết chứ, nhưng tôi không thể ngăn nó lại. Tôi không thể làm bất cứ điều gì. Tôi đã không thể làm bất cứ điều gì, tôi không muốn nhìn vào sự thực đó một chút nào. +

Ngay cả khi tôi xin lỗi, trinh tiết của con bé cũng sẽ không bao giờ quay trở lại. Và nếu con bé bắt đầu sợ đàn ông vì chuyện này, thì cũng có nghĩa là con bé sẽ sợ một nửa thế giới.

Là một người đàn ông, tôi không biết nó quan trọng như thế nào.*

{Lua: *câu này hơi mơ hồ, tôi không biết main đang ám chỉ tới vụ sợ đàn ông hay vụ trước hay vụ nào nữa. Nhưng ai biết thì chỉ để mình chỉnh lại với. Nguyên văn câu đó bên eng và raw như sau. “If there will ever be any peace for her, someone like me who was once a man would never know” và “そこに、どれだけの平穏があるのか、男だった僕には分からない”}

Và chính bởi vì tôi không hiểu, tôi mới muốn bảo vệ con bé ngay từ đầu.

Suy nghĩ tôi cứ lặp đi lặp lại, chửi rủa tôi liên tục.

[Ta...Xin Lỗi]

Tôi xin lỗi con bé với một giọng mà chỉ con bé mới có thể nghe thấy. Mặc dù tôi biết nó rất vô nghĩa, mặc dù tôi biết nó rất ích kỷ nhưng nếu không nói ra tôi nghĩ mình sẽ không thể chịu đựng được mất.

Bởi vì tôi, người không có cơ thể, thậm chí không thể khóc.

Chỉ có thể xin lỗi.

[Ta xin lỗi con. Xin con hãy tha thứ cho ta. Lần sau, ta chắc chắc sẽ bảo vệ được cho con.]

Tôi chắc chắc con bé sẽ không thể hiểu được khi tôi nói tiếng Nhật.

Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục xin lỗi. Đến mức tôi không biết mình đang xin lỗi với ai.

Lời than khóc của tôi tiếp tục cho đến khi tôi ngất đi.

Bạn đang đọc Nàng công chúa có hai linh hồn trong một cơ thể gặp bất hạnh muốn có một cuộc sống tự do ~ của Himezaki Shiu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuaReil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.