Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2389 chữ

Một đêm không mộng, Quý Lam Xuyên ngày hôm sau tỉnh dậy thật sớm xuống lầu, lại vừa vặn đụng phải người hầu chuẩn bị lên gọi hắn cùng Tần Tử Hành.

''Sớm'' cười hướng thanh niên vẫy vẫy tay, đứng ở lầu một Tần Tử Hành cúp di động ''Hôm nay trước tiên phải đến công ty có cút chuyện, không thể cùng ngươi ăn sáng.''

Tần gia lớn nhỏ diện mạo tuấn mĩ, một đôi mắt hoa đào không cười cũng nhiều tình ý. hơn nữa khi hắn chuyên chú nhìn về nơi nào đó , làm người ta sinh ra một loại bị yêu lỗi giác (tình yêu che mờ mắt)

''Ta cũng không phải trẻ con'' lắc đầu bật cười, thanh niên mặc áo sơmi trắng bước nhanh xuống lầu ''Ăn bữa sáng không? Hay để Tiểu Vương giúp ngươi mang lên?''

Cảm nhận được đối phương không che dấu quan tâm, Tần Tử Hành khóe miệng nhiễm vài phần ý cười: ''Không cần phiền toái, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối chờ ta mang ngươi ra ngoài.''

Biết đối phương lúc này quyết tâm nghĩ muốn đối tốt với nguyên chủ, Quý Lam Xuyên cũng lười ở đây mê hoặc, chuyện nên tới sẽ tới, không bị bằng hữu Tần Tử Hành chỉ trỏ, Quý Lam lại như thế nào cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Thời Niên.

''Ta đây chờ ngươi về nhà'' học nguyên chủ bộ dáng sửa sang cà vạt đối phương, Quý Lam Xuyên nhẹ giọng thúc giục: ''Đi thôi đừng chậm trễ chuyện này.''

Nhìn mặt mày thanh niên nhu hòa xinh đẹp, Tần Tử Hành trong nháy mắt hoảng hồn, hắn yêu Bạch Thời Niên, nhưng so với không thể gặp Quý Lam Xuyên trước mắt ngược lại làm cjo hắn thêm an tâm.

Là ảo giác sao? Đối phương giống như không hề một đạo thay thế bóng dáng Bạch Thời Niên.

''Quý Lam'' một phen chế trụ tay trái thanh niên muốn thu hồi, Tần Tử Hành không đầu không đuôi gọi: ''Quý Lam''

Chẳng hiểu ra sao.

Cất bước đột nhiên kinh động diễn viên công, Quý Lam Xuyen cuối cùng cũng có thể kéo ra khoảng trống để ăn sáng, đáng tiếc khi hắn đi vào nhà ăn, liền nhận ánh mắt không thân thiện của Tần Chinh.

''Tam gia'' Lễ phép chu toán khom lưng, Quý Lam Xuyên đang muốn giả ng không nhìn đối phương, ai ngờ một cỗ hắc khí đột nhiên xâm nhập mi mắt hắn.

Cổ ngữ có nói: đạo gia xem khí, nhu lấy ngũ hành xứng chi, hắc như nước sơn mà trơn bóng, vi chính, vi cát; như thanh bùn sáp mà ám, tác vi tà, vi hung. (đạo gia xem khí, cần lấy ngũ hành phân chia, đen như nước sơn mà mượt mà, là chính trực, là may mắn; như than bùn đèn cầy mà trầm, không phải quỷ quái, cũng là nguy hiểm.)

Tần Chinh mệnh cung chỗ hắc khí ám trầm, vả lại thịt trong da ngoài, đổi câu phổ biến nói, trên mạng đang thịnh hành ''Ấn đường biến thành màu đen''

Xem ra có công đức kim quang hộ thể cũng sẽ không hay ho, theo bản năng xem kĩ hai mắt Tần Chinh, Quý Lam Xuyên cũng không cho rằng đối phương xảy ra chuyện lớn gì, người này sỗ mệnh tận trời, cho dù đặt đao trên cổ cũng có thể chuyển nguy thành an.

''Ngươi. . . . . ''

Phát hiện đối phương nhìn mình chằm chằm không ngừng, Tần Chinh vốn định mở miệng trách cứ, rồi lại nhìn ánh ánh thanh niên chớp mắt liền tắt tiếng.

Kia không phải ánh mắt một con chim sẻ nên có.

Giống như run sợ khi mùa đông bắt đầu tới, hai tròng mắt thanh niên thoáng chốc kết một tầng băng mỏng, như là vượt qua thế tục hững hờ, lại giống như nhìn thấu hết thảy tất cả thương xót, ngay cả chỉ trong chớp mắt, Tần Chinh tin tưởng chính mình không có nhìn lầm.

Hồn nhiên không biết đối phương đăm chiêu suy nghĩ, Quý Lam Xuyên nghiêng đầu: ''Tam gia?''

Lợi kiếm trở vào bao, thanh niên cười nói an nhàn, lại hóa thành một vũng nước xuân mền mại, vẻ mặt của hắn là như vậy chân thành tha thiết, mặc cho ai đô hộ đều cảm thấy hắn vô hại.

Thoáng lên một cái bản lĩnh, Tần Chinh lời nói đến bên miệng ngoặt một cái: ''Không có, ngươi từ từ ăn.''

. . . . . ?

Đột nhiên nghe được đối phương dặn dò ôn hòa, Quý Lam Xuyên thiếu chút nữa không cầm nổi thìa trên tay, tổ sư gia ở trên, chẳng lẽ Tần Chinh tối hôm qua bị hồn người khác nhập?

Cúi đầu ăn cháo, Quý Lam Xuyên mặc niệm đem mắt trái giải trừ phong ấn, dư quang phản hồi tin tức cho thấy, đối phương vẫn là đại Kim Sơn không giả được.

''Quản tốt ánh mắt của ngươi'' Vẫn nhìn lén ta còn bộ dáng gì nữa.

Đứng dậy khỏi ghế, trong lòng bị đối phương liên tiếp nhiễu loạn nam nhân ra tiếng lạnh lùng cảnh báo, xác định chính mình không có bại lộ, Quý Lam Xuyên khó hiểu ý này, còn cho là mình đánh giá chọc đối phương không vui------

Cái gì ôn hòa dễ thân đều là giả hết, nam nhân này quả nhiên vẫn là hỉ nộ vô thường xà tinh bệnh.

*

Ở nhà hai ngày, Quý Lam Xuyên rốt cục cũng thành công ra khỏi cửa lớn Tần gia, chẳng sợ bị Tần Tử Hành dắt tay trái, cũng không thể bỏ hắn lấy lại tự do vui sướng.

''Hôm nay tới đều là người quen'' trong thanh máy, Tần Tử Hanh ôn nhu an ủi tiểu tình nhân hơi khẩn trương: ''Ta cùng bọn họ đánh so chiêu hoo, không có ai làm cho ngươi khó xử.''

Nói cho cùng nghe, trộm xem thường, Quý Lam Xuyên nhơ tới nguyên tác.

Diến viên công chịu ngựa tre, bằng hữu Tần Tử Hành tự nhiên cũng cùng Bạch Thời Niên quen biết, kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, nhiều năm như vậy, Tần gia lớn nhỏ đối với con út Bạch gia có tình ý?

Nguyên chủ là một người ngèo, Lại cùng Bạch Thời Niên gương mặt giống tới bảy phần, sau khi Bạch Thời Niên đính hôn Tần Tử Hành đem người xuất hiện, mặc cho ai cũng nghĩ, Quý Lam chỉ là thế thân dùng để chữa thương.

Thế thân chính là đồ dỏm, đồ dỏm chính là hàng giả, Bạch thiếu gia có gia thế chỗng đỡ, cho dù nguyên chủ lớn lên cùng tuổi với Bạch Thời Niên, cũng chỉ trở thành trò cười thoải mái.

Quý Lam một lòng nghĩ muốn bước lên nhà giàu có, lại không biết cính mình sớm bị tầng lớp trên chê cười, công tử này nhìn như anh trai gần gũi bình dị, sau lưng bất quá đem hắn thành con khỉ ngốc nhảy nhót pha trò.

Ngực một trận bị đè nén, Nguyên tác mơ hồ dần dần rõ ràng hiện lên trong đầu, tại một khắc, hắn cộng tình cùng nguyên chủ hoàn toàn phẫn nộ cùng không cam lòng.

''Đinh''

Cửa thang máy mở ra, Tần Tử Hành cũng không phát hiện người bên cạnh trong nháy mắt đã không ổn, hắn dắt thanh niên hướng tới ghế lô, dường như muốn chững minh cái gì nhanh móc ngón tay đối phương.

''Tần thiếu đến đây!''

Hai người tiến tới ghế lô, lập tức có tiểu mập mạp tiếp đón, Tần gia trước mắt như là mặt trời ban trưa cho dù dưới chân đến vua hay dưới chân B thị, phần lớn mọi người có thể xưng tôn hắnmootj tiếng ''Tần thiếu''

Đây là người yêu mới?'' đẩy ra tiểu mập mạp cản trở, một thanh niên nhỏ tuổi nhìn lại đây, trên tay hắn cầm chén rượu, ánh mắt nhìn về phía Quý Lam Xuyên không chút ý tốt ''thật là, khuôn mặt này, bộ dạng này cũng thật . . . . ''

"Lê Phong!'' đánh gãy lời đối phương định nói, Tần Tử Hành nhíu mi, cố ý nhấn mạnh giường như muốn giới thiệu Quý Lam Xuyên ''Đây là Quý Lam, bạn trai ta''

'' . . . . Cũng thật xinh đẹp''

Từ bạn trai này ý vị sâu xa, đám người liền đến gần Lê Phong vị trí cao nhất, gặp đối phương dẫn đầu gây chuyện, không khí ghế lô liền lập tức ầm ĩ.

Đáng tiếc, nguyên chủ cũng không phải người quê mùa, làm theo xu thế nếu muốn vào giới thượng lưu thì làm tiểu bạch kiểm, Quý Lam đối với ruợu có một bộ, trò đùa dai thất bại, liềm đem nguyên chủ ghi trong lòng.

Một ngum uống hết chén rượu màu hổ phách, Quý Lam Xuyên cười lạnh băng: ''Xin chào, ta là Quý Lam''

Hắn diện mạo sạch sẽ, khi cười làm người ta có một loại cảm giác không nói nên lời, đuôi mắt lạnh đạm hơi khều lên, vừa đúng giải thích như thề nào là phong nguyệt kiều diễm.

Thảo, Tần Tử Hành tìm được bạn trai mới cũng thật mẹ nó đẹp.

Chẳng sợ cho dù cùng Bạch Thời Niên có quan hệ, Lê Phong cũng không khỏi thừa nhận Quý Lam làm chói mắt, hắn nhìn chằm chằmddaauf ngón tay tráng nõn thanh niên, cảm thấy được đêm nay thật là tốt có thể có trò cười.

Đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, Tần Tử Hành cũng ngoài ý không nghĩ tới đối phương lại có mặt kia, ngũ quan tương tự nhưng khí chất khác hẳn, tại một giây, Quý Lam Xuyên thành công đưa mình cùng Bạch thời niên khác nhau mở ra.

Nhận thấy được không khí tế nhị, mọi người hai mặt nhìn nhau, theo bản năng đem vị trí ở giữa nhường ra, Quý lam Xuyên không chút nào luống cuống cùng Tần Tử Hành ngồi xuống, thuận tiện cùng đám công tử Giáp Ất Bính Đinh từng cái đối ứng.

Sự mê thích con trai của Lê Phong, nguyên tác cuối cùng Bạch Thời Niên cuối cùng ủng độn, từ lúc Tần Tử Hành mang theo niềm vui mới xuất hiện, hắn cũng không ít lần ngầm làm chuyện xấu với nguyên chủ.

Cóm có tiểu mập mạp Hách Chí, người này gia thế bình thường lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hắn ở vòng luẩn quẩn này từ trước tới nay đều trung lập ba phải, nhưng cùng nguyên chủ không xuất hiện nhiều lắm.

Còn lại hai nhóm lớn có bối cảnh nhỏ, mỗi khi cần tiết lộ thì lôi ra, không phải cười nhạo nguyên chủ không biết tự lượng sức mình, là phụ diễn viên chính tôn lên tình yêu tuyệt vời.

Cho nên nói, trong tiểu thuyết công tử ca chính là nhàn nhă.

Bình tĩnh đè lại bụng, Quý Lam Xuyên cảm thấy dạ dày đau như bị lửa đốt, có quỷ mói biết nguyên chủ là cái gì, thân thể đã bệnh còn cùng người ta trò chuyện vui vẻ.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, cố gắng cũng không có người phát hiện hắn khác thường, Tần Tử Hành cũng vui vẻ đắc chí khi người khác hỏi thăm Quý Lam, như vậy có thể chứng minh hắn đã sớm buông bỏ đoạn dài thầm mến trong vô vọng.

''Đúng, ta với hắn hiện tại ở cùng một chỗ. . . . ''

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị người đẩy ra một tiếng ''cùm cụp'', người tới một thân áo trắng, khí chất quả nhiên như cảnh tương mặt trăng sau mưa: ''Ta nói, đi ra ngoài cũng không bảo ta đi cùng ngươi?''

''Thời Niên? Sao ngươi lại tới đây?''miệng khô khốc nói, Tần Tử Hành thiếu chút nữa không tìm được âm thanh của mình, hắn không cần suy nghĩ nghiêng thân mình, dùng bả vai chắn trước mặt Quý Lam Xuyên.

Dủ thứa ánh mắt như đao nhọn đâm ở lưng, mọi người vui sướng khi có người gặp họa chờ thanh niên phản ứng, người cũ người mói tề tụ một phòng, hai người lại tương đối giống nhau, mọi người có thể nhìn ra Bạch Thời Niên mói là chính quy.

Quý Lam Xuyên cũng rất bình tĩnh, hắn tinh thần lão luyện nơi nơi uống rượi, đông thời trong lòng xác định.

Bạch Thời Niên thay đổi.

Bất kể sông lại cũng được, hồn nhập cũng thế, nguyên tác là diến viên thụ thiên về mơ màng, tuyệt đối không nên xuất hiện tại đây vào thời điểm này.

''Ta gọi hắn tới'' đắc ý quẳng điện thoại đi, Lê Phong cười sợ như thiên hạ loạn chưa đủ: ''Thời Niên thật vất vả về nước, sao lại không gọi hắn đế tề tụ một hôm''

''Về nước?'' Tần Tử Hành kinh ngạt ''Ngươi không phải . . . ''

''Phải ở lại Y quốc cùng nữ nhân Lục gia đunhs hôn?'' Như đoán được đối phương sẽ nói cái gì, Bạch Thời Niên thản nhiên cười ''Ta mới 23, còn rất nhiều thời gian độc thân.''

Bạch thiếu gia có vợ con lên tiếng, mọi người lập tức phối hợp cười vang đứng lên, trong phòng không khí trở nên thân thiện cùng vui vẻ, một giây, Quý Lam Xuyên đột nhiên lý giải được nguyên nhân tuyệt vọng của nguyên chủ.

Tác giả nói đúng như vậy, diến viên chính nhận được là một thế giới con người.

Đom đóm không giám cùng ánh trang thi nhau phát sáng, chỉ cần nơi nào có Bạch Thời Niên, sẽ không có ai chú ý đến một góc sáng sủa Quý Lam.

------Cho dù hắn bây giời là bạn trai của Tần Tử Hành.

Thú vị, mắt phượng híp lại, trong mát Quý Lam Xuyên chợt hiện lên hai con cá bơi lội, sự tình sống chết, cho dù hắn không yêu Tần Tử Hành, cũng không thể để Bạch Thời Niên tùy tiện đánh tới của như vậy.

Bạn đang đọc Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ của Thuyết thuyết phế thoại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jan0179
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.