Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạ thuỷ đông dẫn

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Thiên Dưỡng đạo nhân cắn răng cười lạnh, xem nàng còn có thể trốn bao lâu.

Thấy hai người vạch trần nhau, Chu Khai Định nghe được, trong lòng cười lạnh: Thì ra hai người đều không phải là người tốt.

Chỉ là tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, một chút cũng không có ý nghĩ trừ ma vệ đạo.

Tâm tư Liễu Nhược Mai biến hoá rất nhanh, lấy ra một cái hộp ngọc, thần sắc rối rắm, vẻ không nỡ tràn ngập trên mặt, do dự một lúc lâu, lúc này mới dùng pháp lực, ném hộp ngọc về phía Chu Khai Định.

Nàng mở miệng nói: "Đạo hữu, đây chính là vật Thiên Dưỡng đạo nhân tìm kiếm, ngươi mau cất đi, tuyệt đối không thể để hắn lấy được, nếu không sinh linh đồ thán, thương sinh gào thét.”

"Thiếp thân sẽ dẫn Thiên Dưỡng đạo nhân đi, đạo hữu mau bỏ chạy, bảo trọng.”

Giọng điệu Liễu Nhược Mai đầy chính nghĩa kiên định, bộ dáng ta mặc kệ hắn là ai.

Nói xong, nàng thật sự không đuổi theo Chu Khai Định nữa, mà là đổi phương hướng khác, nhanh chóng rời đi.

Chu Khai Định nghe vậy, cũng không thèm nhìn hộp ngọc Liễu Nhược Mai ném tới, đối với lời Liễu Nhược Mai vừa nói, một chữ hắn cũng không tin, chỉ buồn bực bỏ chạy.

Liễu Nhược Mai vẫn luôn để ý đến động tác của Chu Khai Định, thấy hắn một chút động tác cũng không có, cứ để hộp ngọc kia rơi xuống đất, thần sắc càng thêm tức giận.

Thấy Thiên Dưỡng đạo nhân cũng không bị cái hộp ngọc kia hấp dẫn, vẫn đuổi theo nàng, Liễu Nhược Mai chỉ có thể lần nữa chuyển đổi phương hướng, lại đuổi theo hướng Chu Khai Định rời đi.

Cảm nhận được Liễu Nhược Mai đang đuổi theo ở phía sau, nội tâm Chu Khai Định tức giận, nàng ta rõ ràng muốn kéo hắn xuống nước mới cam tâm.

"Mặc huynh, hai người phía sau tu vi như thế nào?"

Chu Khai Định cảm thụ khí tức, trong lòng có suy đoán, hỏi Mặc Huyền chỉ để xác định lại.

Mặc Huyền bình chân như vại, hoàn toàn không sốt ruột, mặc cho Chu Khai Định hành động, nghe Chu Khai Định hỏi, lúc này mới truyền âm nói:

"Nữ tử kia tu vi Luyện khí tầng sáu, Độn pháp rất cao, làn khói quanh người chắc là pháp khí, có chút cổ quái, nam tử kia hẳn có tu vi Luyện khí tầng bảy, không thấy hắn sử dụng pháp khí."

"Nhưng thực lực hai người đều đã bị tiêu hao, không đáng lo."

Nghe vậy, Chu Khai Định suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Mặc huynh, nói không chừng hôm nay chúng ta phải làm tu sĩ trừ ma vệ đạo rồi.”

Mặc Huyền cũng không có ý kiến gì, theo hắn mà đi.

Trong lòng đã có kế hoạch, Chu Khai Định không chạy trốn nữa, thay đổi phương hướng, đi về phía sau.

Chu Khai Định thầm nổi giận: Nữ tu này không chịu buông tha, muốn kéo hắn xuống nước, vậy chỉ có thể đấu một trận mà thôi.

Bùa trong tay hiện lên, súc thế chờ phát động.

Liễu Nhược Mai thấy Chu Khai Định quay người lại, âm thầm đắc ý: Còn tưởng rằng tên đó là đầu gỗ, bây giờ không phải vẫn ngoan ngoãn vào trong hũ của ta sao.

Lúc thấy mấy tấm bùa chú được kích hoạt bay đến, hóa thành hỏa cầu, bao phủ mọi thứ xung quanh mình, bỗng dưới chân lại có dây leo quấn quanh.

Sắc mặt Liễu Nhược Mai đại biến, vẻ đắc ý hóa thành hoảng loạn, nhưng phản ứng hoàn toàn không hề chậm, pháp lực tuôn ra không ngừng, khói hồng vây quanh bảo vệ thân thể.

Hỏa cầu, gai băng, dây leo đồng loạt đánh về phía làn khói, làn khói co rút vài phần, hỏa cầu dập tắt, gai băng vỡ vụn, dây leo biến mất.

Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ của Liễu Nhược Mai, chỉ là sắc mặt nàng trắng bệch thêm vài phần.

Nếu là thời kỳ toàn thịnh, những thủ đoạn nhỏ này tất nhiên sẽ không làm gì được nàng, nhưng bây giờ nàng vốn đã bị thương nặng.

Liễu Nhược Mai trừng mắt như muốn nuốt chửng hắn, lửa giận bừng bừng, mối hận trong lòng nàng đối với Chu Khai Định còn lớn hơn cả Thiên Dưỡng đạo nhân.

Nếu Chu Khai Định biết được suy nghĩ trong lòng của Liễu Nhược Mai, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, sao lại có người không nói lý lẽ như vậy.

Thấy thủ đoạn của mình bị Liễu Nhược Mai phá vỡ, Chu Khai Định cũng không ngoài ý muốn.

Tay trái bấm quyết, ngón tay điểm vào hư không vài cái, mấy giọt nước theo pháp lực đầu ngón tay hiện lên, trong suốt óng ánh.

"Điểm Lãng Thuật."

Giọt nước bắn thẳng về phía Liễu Nhược Mai, đột nhiên tan ra, nối thành một mảnh sóng lớn, sóng lớn cuồn cuộn, che khuất toàn bộ tầm mắt Liễu Nhược Mai.

Nương theo sóng lớn che lấp, Chu Khai Định lặng yên gia tốc, tâm niệm vừa động, tay phải lấy ra một thanh pháp khí trường kiếm, pháp kiếm mờ nhạt, tên là Phục Thương.

Đây là pháp khí nhất giai trung phẩm lúc trước hắn tịch thu được.

Pháp lực trong tay rót vào chuôi kiếm, ý thức tương liên, tay hóa kiếm chỉ, kiếm theo chỉ động, yên lặng lơ lửng sau lưng Chu Khai Định, không lộ ra mũi nhọn.

Luyện khí kỳ có thể sử dụng pháp khí công kích, chỉ là thần hồn yếu, khoảng cách càng xa, uy lực càng thấp.

Đồng thời, tay trái lật một cái, hiện lên hai tấm bùa chú, kích hoạt mà đi, hóa thành gai băng, ẩn vào trong sóng lớn.

Bạn đang đọc Gia Tộc Tu Tiên: Ta Làm Trấn Tộc Linh Thú (Bản Dịch) của Triều Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.