Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất khống chế

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Đối mặt với cự phủ to như núi đánh úp lại, trong lòng Chu Khai Định vô cùng hoảng sợ, vốn định thừa dịp hắn trọng thương mà lấy mạng hắn, nhưng lại không ngờ tự đẩy tính mạng của mình vào nguy hiểm.

Lúc này dù có muốn lui về cũng đã không kịp, Chu Khai Định chỉ có thể liều chết đánh một trận, lấy toàn bộ bùa phòng ngự còn sót lại trong túi trữ vật dán lên người mình.

Pháp lực trên người điên cuồng tuôn ra, từng tầng thủy kính hộ thuẫn nhanh chóng ngưng tụ ra, kinh mạch trong cơ thể dưới pháp lực cuồng bạo trùng kích như thế sớm đã bị thương nghiêm trọng.

Nhưng Chu Khai Định lại không quan tâm, sắc mặt dữ tợn.

Cự Phủ đột nhiên nện xuống, mấy tầng kính thuẫn phảng phất như tờ giấy mỏng, lập tức bị phá hết.

Từng tấm bùa chú kích phát rồi lại vỡ vụn, hoàn toàn không thể ngăn cản được chút nào.

Chu Khai Định tuyệt vọng, không giãy dụa nữa, trong đầu có rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên, cuối cùng chỉ để lại một chút nhớ nhung với Phỉ Nguyệt Phong.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn cắt đứt hồi tưởng trước khi chết của Chu Khai Định.

Thấy Thiên Dưỡng đạo nhân không quan tâm công về phía Chu Khai Định, Mặc Huyền chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha ý định tiến công lần nữa.

Mặc Huyền thật sự không thể cứ trơ mắt mà nhìn Chu Khai Định chết ở trước mắt hắn.

Cho dù không vì cái gì khác, Chu Khai Định cũng là bằng hữu đầu tiên Mặc Huyền quen biết ở thế giới này, hơn nữa ở chung với hắn cũng không tệ lắm.

Đánh bậy đánh bạ, không ngờ kết hoạch của Thiên Dưỡng đạo nhân lại thành công.

Cự phủ nện trên vảy rắn, mang theo một mảng lớn tia lửa, Mặc Huyền đau đớn, miệng rắn gào thét, há miệng hung hăng cắn mạnh vào mép cự phủ, đồng thời đuôi rắn vung lên, ném Chu Khai Định ra ngoài mấy dặm.

Mặc Huyền trở nên tàn nhẫn, vết thương đã kích thích thú tính ẩn sâu trong huyết mạch.

Miệng không ngừng phát lực, cắn nát cự phủ, mắt rắn đỏ như máu, khí thế trên người tăng lên, nhanh chóng chạy tới Thiên Dưỡng đạo nhân.

Thiên Dưỡng đạo nhân thấy Mặc Huyền một ngụm cắn vỡ cự phủ hắn ngưng tụ, hơi ngạc nhiên.

Mắt thấy Mặc Huyền tiếp cận, hắn phi thân lui về phía sau, đồng thời bấm quyết ngưng tụ hơn mười thanh trường kiếm pháp lực màu vàng, bắn toàn bộ tới Mặc Huyền.

Thú tính sâu trong huyết mạch làm cho Mặc Huyền hơi mất lý trí, hoàn toàn không có ý tránh né trường kiếm màu vàng.

Từng thanh trường kiếm đâm vào thân thể rắn, để lại từng vết máu, Mặc Huyền gào thét, càng bị thương càng nóng nảy.

Thiên Dưỡng đạo nhân vừa lui về phía sau vừa ngưng tụ trường kiếm công kích, thấy Mặc Huyền không né không tránh, trong lòng khinh thường: Yêu thú vẫn là yêu thú, bị hung tính của mình khống chế, thật sự là tự tìm đường chết.

Hung tính tràn ra, tốc độ lại nhanh hơn mấy phần, trong vài hơi thở, đã đuổi kịp Thiên Dưỡng đạo nhân lui về phía sau, há miệng liền cắn phập một cái.

Tốc độ Mặc Huyền tăng vọt, Thiên Dưỡng đạo nhân lại một lần nữa thi triển Kim Quang Giáp, hóa thân thành cự nhân mặc khải giáp kim sắc.

Lúc này có thời gian chuẩn bị, Kim Quang Giáp vững chắc, Thiên Dưỡng đạo nhân tin tưởng mười phần, thấy Mặc Huyền há miệng cắn xuống, tựa hồ đoán được hình ảnh hàm răng của Mặc Huyền bay ra.

Thú tính của Mặc Huyền phá ra, tốc độ toàn thân, lực lượng, pháp lực đều theo đó tăng vọt, hàm răng bén nhọn hung hăng đâm vào trong kim sắc khải giáp, một phát cắn nát.

Quang Giáp nghiền nát, Thiên Dưỡng đạo nhân kinh ngạc vô cùng, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận đau đớn đánh úp đến, lập tức mất đi ý thức.

Mặc Huyền cắn thi thể Thiên Dưỡng đạo nhân, xác nhận khí tức biến mất mới lắc lắc cái đầu, tuỳ tiện ném Thiên Dưỡng đạo nhân qua một bên.

Thú tính trong huyết mạch lui đi, Mặc Huyền chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, miệng vết thương khắp nơi đều đau, có chút sợ hãi, thú tính thức tỉnh từ trong huyết mạch chính là con dao hai lưỡi, giết người lại đả thương mình.

Mất đi lý trí, liền biến thành hung thú chỉ biết hành động liều lĩnh, đây là điều Mặc Huyền không thể chấp nhận được, lần này cũng coi như tự nhắc nhở bản thân, về sau phải tập trung tu luyện tinh thần, không thể để thú tính khống chế.

"Tu sĩ Nhân loại quả nhiên âm hiểm giả dối, thủ đoạn rất nhiều, về sau vẫn phải cẩn thận mới được." Mặc Huyền thầm cảm thán.

Chu Khai Định thấy Mặc Huyền đã giết chết Thiên Dưỡng đạo nhân, lúc này mới từ xa chạy tới, vội vàng lấy ra đan dược chữa thương đưa cho Mặc Huyền.

Mặc Huyền há miệng nuốt cả đan dược và bình ngọc xuống, truyền âm cho Chu Khai Định: "Còn lại ngươi tự mình xử lý.”

Nói xong, thân rắn lắc lư thu nhỏ lại, phi thân tiến vào trong tay áo Chu Khai Định, ngủ say.

Chu Khai Định nghe vậy, há miệng muốn nói cảm ơn, lại không nói được cái gì, dù sao Mặc Huyền đã cứu hắn mấy lần, mà hắn hoàn toàn không báo đáp được gì cả.

Trong lòng chua xót, hận tu vi của mình quá thấp, rất nhiều lúc không chỉ không giúp được gì, còn liên lụy đến Mặc Huyền.

Bạn đang đọc Gia Tộc Tu Tiên: Ta Làm Trấn Tộc Linh Thú (Bản Dịch) của Triều Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.