Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Đến nơi rồi!

Tiểu thuyết gốc · 1119 chữ

Hình như mình quên cái gì…

À, Hạ Phong.

“Ừm, Hạ Phong, anh có muốn ăn một miếng không?”

Tôi đặt hộp khoai tây xuống bàn ăn trước mặt cậu ta.

Ùm…

Chắc là sẽ từ chối đi?

“Có, cảm ơn.”

Cậu ta gật đầu rồi thò tay vào cầm một miếng lên.

Ờ, lấy đúng một miếng nhé:)

Tôi liền đóng nắp hộp vào rồi lôi con máy tính từ trong túi ra đặt lên cái bàn trước mặt.

Xem nào, tài liệu của vụ án mới nhỉ…

Đâu ấy nhờ?

À chetme quên chưa chuyển sang rồiiii!

Ờm…

“Hạ Phong.”

“Hả?”

Cậu ta gỡ cái che mắt ra rồi hỏi tôi.

Ôi may thế, vẫn còn thức:)

Tôi quay người lại, ngượng ngùng nói:

“Cậu có bản hồ sơ giới thiệu sơ bộ về vụ kiện lần này không? Tôi quên mất chưa chuyển sang…”

Hạ Phong suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi:

“Bật AirDrop lên, tôi chuyển sang cho.”

Tôi hí hửng quay lại bật AirDrop của máy tính lên, chờ cậu ta chuyển sang máy mình.

Ting ting một cái, xong rồi!

Kết quả là tôi ngồi xem mất một tiếng, ngủ luôn một tiếng:)

Nhưng nó sẽ không phải vấn đề lớn nếu như mà tôi không thức dậy lúc đang hạ cánh, vì tôi ngủ đấy nhưng tôi không tựa vào cửa sổ mà tôi tựa vào người ngồi cạnh ạ!

Cậu ta còn rất thản nhiên hỏi tôi:

“Ồ, dậy rồi à? Chuẩn bị đi, sắp xuống máy bay rồi.”

Mô phật:)

Một lúc sau, chúng tôi xuống máy bay và đi lấy hành lý.

Ngay khi tôi vừa tắt chế độ máy bay, bật 4G lên thì thông báo nhảy liên tục:)

Được mấy phút sau thì thấy anh Long gọi điện cho tôi.

đã kết nối

Em gái đáng yêu: “Moshi moshii!”

Anh trai thần kinh: “Mày đang đâu đấy?”

Em gái đáng yêu: “Sân bay Tân Sơn Nhất:)”

Anh trai thần kinh: “Thế mày đang ở cổng nào?”

Chetme, biết thế nào được:)

“Cổng D1.”

Hả?

Em gái đáng yêu: “Cổng D1 ạ.”

Anh trai thần kinh: “Thế mày có biết đường ra bên ngoài không?”

Em gái đáng yêu: “Ờ…không ạ:>”

Anh trai thần kinh: “Thế có ai đi cùng mày không?”

Em gái đáng yêu: “Có ạ.”

Anh trai thần kinh: “Thế nhờ người đấy dẫn ra ngoài đi, anh với chị dâu mày đang đợi ngoài này.”

đã kết thúc

Mình còn chưa kịp nói cái mẹ gì…

Thôi đành vậy.

Tôi quay đầu lại hỏi:

“Hạ Phong, có thể dẫn tôi ra ngoài không? Do anh trai tôi không vào được mà tôi cũng không biết đường ra…”

Cậu ta suy nghĩ nhanh rồi nói:

“Được, đi nào.”

Sân bay Tân Sơn Nhất quả thật rộng lớn, còn rất đông đúc, chúng tôi như lạc vào biển người.

Từ cổng D1 đến khi ra ngoài, tôi mải nhìn xung quanh làm cậu ta phải gọi mấy lần.

Bắt đầu bật mode dò tìm anh trai…

“Mộc Nguyệt, đó là anh trai cô à? Tôi thấy anh ta vẫy vẫy rồi gọi cô từ nãy đến giờ.”

Hạ Phong chỉ tay về phía anh trai tôi đang đứng bên kia đường, đang vừa vẫy vừa gọi.

Tôi và cậu ta nhanh chóng di chuyển sang đó, và…

“Sao anh gọi mày như thế mày không nhận ra để người ta phải nhắc thế, hả? Mà, cậu ta là ai?”

Anh Long đứng bên cạnh xe mắng cho tôi một trận, tôi nhanh chóng trả lời:

“Luật sư cùng được mời bào chữa trong vụ lần này, Trần Hạ Phong. Em với cậu ta cùng chuyến bay và còn ngồi cạnh nhau trên máy bay nữa, nên được tính là đi cùng.”

Cậu ta gật đầu một cái rồi đáp:

“Nếu đã xong thì tôi xin phép.”

Vừa dứt lời, cậu ta liền rời đi ngay.

Tôi quay sang nhìn “chị dâu” đang ngồi trên ghế phụ xe, chẹp một cái rồi hỏi anh:

“Chị dâu đây ấy hả?”

Anh tôi cười cười nói với tôi:

“Ừ, lên xe đi.”

Tôi lên xe sau đó về nhà của anh “chị”.

Tôi ngồi xuống ghế sofa rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Chị ấy đặt một đĩa yukimi daifuku xuống bàn trà trước mặt tôi, tươi cười ngồi xuống bên cạnh rồi nói:

“Nghe Long bảo em thích ăn loại yukimi daifuku này nhất nên chị đã chuẩn bị một ít.”

Tôi đứng dậy, đi vào phòng mà mình được chuẩn bị sẵn rồi để hé cửa.

Tôi nghe thấy chị ấy than phiền với anh tôi:

“Anh ơi, con bé này tính tình cứ thế nào ấy, sao anh lại cho nó ở đây?”

“Con bé chính là cửa ải cuối cùng em phải qua để có thế kết hôn với anh đấy, anh cả nghe theo nó, bố mẹ cũng chiều ý nó, chỉ cần em ấy đồng ý là chúng ta có thể lập tức kết hôn!”

“Em thấy khó lắm, vì tính cách con bé này khó như ma ấy, vừa nãy ở trên xe cũng thế, em nói gì nó liền làm ngược lại!”

“Ngoan mà, em ấy chỉ là hơi khó chiều một chút thôi, chúng ta cùng cố nha!”

Tôi chỉ đẩy cửa vào đi dọn lại túi xách, kéo vali ra ngoài.

Chị ta có vẻ khá giật mình, nhưng vẫn nhìn tôi cười cười nói:

“Mộc Nguyệt, em định đi đâu à?”

“Từ bao giờ việc tôi đi đâu lại là việc của chị?”

Anh tôi ném chìa khoá ôtô sang cho tôi rồi nói:

“Cẩn thận đấy.”

Tôi để lại lên mặt bàn, đáp:

“Không cần, có người đi với em.”

Tôi mở cửa, kéo vali rồi đi xuống dưới.

“Mộc Nguyệt.”

Ồ, cậu ta cũng nhanh…

Cậu ta cầm lấy cái vali của tôi rồi hỏi:

“Chỉ là đi đăng kí bào chữa thôi mà, cô lôi vali đi làm gì?”

Tôi cười cười, đáp:

“Tôi chuyển chỗ ở á, đến khách sạn Nikko.”

Anh ta chỉ để vali của tôi lên xe rồi nói:

“Cùng khách sạn với tôi, đi nào.”

Chúng tôi đến đó, tôi vốn không định ở nhà anh nên đã đặt trước từ lúc ở nhà, chỉ việc nhận phòng thôi;3

“Cô ở phòng bao nhiêu?”

“Tôi ở 2105, còn anh?”

“Tôi ở 2103, đi thôi.”

Sắp xếp xong đồ đạc thì tôi và cậu ta đi đăng kí bào chữa, lòng vòng một chút đã 7h hơn.

“Lòng vòng một chút đã hơn 7h rồi, Hạ Phong, đi ăn tối đi.”

“Ừm, xuống nhà hàng ở mấy tầng dưới.”

Bạn đang đọc Giấc Mộng Pháp Luật sáng tác bởi ayase_2537
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayase_2537
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.