Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh ba

Tiểu thuyết gốc · 2222 chữ

*Lưu ý: Trẻ em thỉnh đi đường vòng.

Tiểu ngẩn ngơ dựa người vào tường thở hồng hộc, lâu vậy rồi không có thấy dấu hiệu của hắc nhân, xem ra tên đó đã trúng kế nàng. Đặt tay lên ngực điều chỉnh lại hơi thở, có một chút tự luyến với trí tuệ bản thân nàng, nàng quả nhiên thông minh a. Đoán chừng Thái Y viện còn cách không xa, nàng không trần chừ tiếp tục men theo hoa viên mà tiến, khéo léo tránh tai mắt thị vệ, lại thi thoảng tránh mấy thái giám xách đèn lồng ngó nghiêng xung quanh, nàng thâm nhập Thái Y viện vô cùng thuận lợi, đạo chích là nghề của nàng mà. Dần dần một mảng ánh sáng nổi bật giữa màn đêm đen trước mắt, còn có thể nhận thấy một vài cung nữ đang đi đi lại lại trong đó, tiểu ngẩn ngơ nhíu mày.

Thái Y viện vẫn còn thắp đuốc? Không phải đã sang canh ba sao? Nhanh chóng vượt tường, nhảy vào bụi hoa tầm xuân trong sân viên, kiên nhẫn nghe ngóng tình hình. Mắt tiểu ngẩn ngơ kiếp trước vốn vô cùng tinh tường, với cơ thể này càng lợi hại hơn, cho dù đứng rất xa vẫn có thể nhìn rõ nét nhăn mặt của những cung nữ đằng đó. Cứ với tình hình như vậy cho dù có vào được bên trong cũng không thể tìm được giải dược. Tiểu ngẩn ngơ khẽ động, nhảy ra khỏi bụi rậm lần nữa lẻn ra ngoài. Canh ba, trái ngược với từng nhóm nhỏ lính tuần tra bên ngoài thì trong Nội Thủy các một mảnh yên tĩnh vắng lặng. Vốn là một gian biệt lập nho nhỏ cho cung nữ tắm rửa, nhưng giờ này thực sự không có ai dám ra đây. Một tiểu gian chỉ có bốn tấm chắn bằng trúc quây lại, ở giữa là một cái giếng nho nhỏ phủ đầy rêu. Dạ nguyệt bất lãng (trăng đêm không sáng), nơi này càng thêm lạnh lẽo âm u, một chút tiếng lá xào xạc hiu hắt cũng đủ khiến người ta cốt thực hồn tiêu*.

*Cốt thực hồn tiêu: Xương cốt còn nhưng hồn đã bay mất

Ào!

Một tiếng đổ nước vang lên, một bóng nhân nhỏ nhắn lom khom ngồi cạnh giếng nước run run đổ từng gáo trên tấm thân trắng ngần. Da nàng vốn tựa trân châu, tắm ban ngày chỉ sợ các cung nhân khác đàm tiếu. Nương dặn lòng dạ nữ nhân rất hẹp hòi, chỉ sợ các nàng ghen tị rồi rước họa vào thân. Vốn thân phận chỉ là tỳ nữ thấp hèn, lá gan lại không bằng cái móng tay nên nàng chịu sống khép mình. Ban ngày không dám tắm rửa, phải đợi đến đêm muộn mới dám ra đây. Bình thường cũng chỉ đợi đến canh hai, hôm nay không biết bên Thái Y viện xảy ra cớ sự gì khiến nàng đến bây giờ mới dám lén lút đi tắm. Tiểu Tần khẽ thở dài một hơi, thâm cung như hổ rình mồi, sinh tử nàng đều không thể tự định đoạt. Nếu không phải vì nương bệnh tật quấn thân ở nhà, không có tiền chạy chữa thì nàng có chết cũng không tiến cung để lại tiểu đệ với bệnh nương ở quê. Với tay sờ sờ tấm trúc bên cạnh, Tiểu Tần đột nhiên mặt mũi tím ngắt. Y phục nàng, rõ ràng khi nãy nàng có vắt ở đây mà! Cư nhiên không thấy đâu rồi. Hai tay vội ôm lấy bờ ngực đẫy đà, Tiểu Tần mím môi kìm nén nỗi sợ hãi.

Nàng thảm rồi.....

....

Thái Y viện đêm canh ba vẫn một mảnh sáng rực, cung nữ bên ngoài đi đi lại lại ngoài cửa không ngừng cắn móng tay lo lắng. Thực sự sắp đến phiên mấy nàng trực rồi nhưng không hề tự nguyện vào đó một chút nào, chỉ sợ vào trong đến thân cũng không giữ nổi.

"Có phải sắp đến phiên Hồng Đào rồi hay không?"

"Ả còn chưa cáo bệnh hôm qua, xem ra lần này tỉ muội chúng ta chết rồi!!"

Hai cung nữ bên ngoài nhỏ giọng trao đổi với nhau, mắt láo liên không ngừng nhìn vào phía bên trong gian phòng, những gì xảy ra bên trong các nàng đều không dám tưởng tượng, chỉ có thể nín thở chờ đợi đêm nay mau qua. Cửa phòng chợt mở, có tiếng khóc vọng ra:

"Tỷ! Tỷ cứu muội với!!"

Hai cung nữ bên ngoài mặt mũi trắng bệch, vội vàng đem cửa đóng lại, một người không ngừng khuyên nhủ "A Tình! Cố lên! Còn một khắc nữa thôi liền đổi phiên cho A Tứ!"

Choang! Xoảng!

"Không!! Làm ơn!! Ai đó làm ơn!!"

Tiếng đổ vỡ cùng cùng thét van nài đầy bi ai của A Tình trong phòng không ngừng vang lên, hai cung nhân ở bên ngoài không khỏi run rẩy sợ hãi. A Tứ bên cạnh không chịu được nữa òa khóc "Ô ..ô! Muội muốn về nhà! Muội không muốn ở cái địa ngục này nữa!!" Tiểu Hoan nghe vậy liền hoảng sợ, vội vàng bịt miệng A Tứ lại "Muội muốn chết sao? Để ai đó nghe thấy được tỷ muội ta muốn sống cũng không được!!"

A Tứ ngậm miệng, nước mắt vẫn chảy dài trên má, cả người tựa như mất hết sức lực ngồi khụy xuống. Tiểu Hoan bên cạnh cũng như kiến bò chảo nóng, day dứt nhìn về phía cách cửa.

" A Tình a...Tỷ xin lỗi"

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói khàn khàn bỗng dưng cất lên, Tiểu Hoan vội vã chuyển tầm mắt sang nhìn về phía thân ảnh vừa nói. Dưới ánh lửa nóng rực vẫn có thể nhìn ra hồng phấn thân ảnh, nhìn có chút quen mắt, là y phục của Tiểu Tần hay mặc ngoài phiên. Tiểu Tần đứng cách hai người không xa, bóng đêm bao trùm hết khuôn mặt nàng. Tiểu Hoan nhận định Tiểu Tần, hoảng hốt hỏi "Tiểu Tần! Muội sao lại ở đây lúc này? Mà giọng muội sao vậy?"

"Họng muội có chút đau. Vừa từ nhà xí ra ngoài nghe tiếng huyên náo bèn chạy qua nhìn thử. A Tình không sao chứ?"

Hai người cắn môi không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu..

"Tỷ với A Tứ làm sao vậy? Có cần muội giúp gì không?" Tiểu Tần hơi tiến lại gần, giọng khàn khàn trầm xuống, ngó nghiêng xung quanh. Canh ba Thái Y viện còn sáng, không những thế lính gác bên ngoài cũng không hề có ý tứ để ý náo nhiệt, không phải là quá kì lạ hay sao? A Tứ nghe Tiểu Tần hỏi vậy ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Hoan, Tiểu Hoan lúng túng liếc A Tứ lại quay sang nhìn Tiểu Tần.

"Tiểu...Tiểu Tần à..A Tứ không khỏe, muội có thể thay A Tứ đêm nay không? Để tỷ đưa A Tứ quay về Nội các nghỉ ngơi.... Chỉ...chỉ một hôm thôi..." Tiểu Hoan run run nói với Tiểu Tần, hai chưởng trong ống tay áo nắm chặt để kiềm chế nỗi sợ hãi.

"Muội hiểu rồi, tỷ mau đưa A Tứ hồi các nghỉ ngơi.." Tiểu Tần không mảy may suy nghĩ liền nhận lời. Ngay lập tức Tiểu Hoan Cùng A Tứ nét mặt sung sướng, vội vàng dìu nhau rời đi. Cũng không quên quay đầu lại cảm tạ Tiểu Tần không ngớt. Nàng theo ánh đuốc nhìn bóng hai người vội vã rời đi, sau đó lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh quan sát cẩn thận rồi mới mở cửa tiến vào trong. Ngay lúc mới tiến vào trong, mùi rượu nồng nặc bỗng sộc vào mũi khiến nàng không tự chủ được nhíu mày.

"Ngô...ngô....không..đừng...Diệu thái y...làm ơn dừng lại.." Rên rỉ âm thanh đầy dâm dục ngắt quãng vang lên. Tiếng ba ba liên hồi làm người khác nghe được đều phải đỏ mặt. Phía sau màn trướng là hai thân ảnh quấn lấy nhau, nữ nhân nhỏ nhắn dưới thân nam nhân, hai tay nàng bị trói chặt, bị thân thể thô kệch bên trên đè xuống. Nàng đã không còn sức lực chống trả, chỉ biết van nài. Chính bản thân nàng cũng không biết trong tiếng cầu xin của nàng mang bảy phần hưng tình, vô cùng khiêu gợi ngọt ngào.

"Tiện nữ lẳng lơ!! Sướng đến phát khóc còn muốn kêu gia dừng lại?" Diệu thái y vừa nói vừa gia tăng lực đạo đằng hông, một tay giữ lấy hai tay bị trói của A Tình dí chặt lên thành giường, một hay hung hăng bóp chặt lấy bên ngực đồ sộ của nàng, miệng mới buông lời thô tục xong đã hướng nhũ hoa nở rộ cắn mút. A Tình càng rên la to hơn, cả thân thể uốn éo cố gắng thoát khỏi miệng lưỡi ô uế của Diệu thái y, nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng. Y như biết nàng chống đối hắn càng cắn mạnh hơn, hông thêm năm phần lực đạo. Tiếng ba ba trở nên dồn dập mạnh mẽ, Diệu thái y miệng buông nhũ hoa ra cười dâm đãng.

"Hà...hà...miệng nhỏ ngươi chật như vậy, mới vậy thôi đã muốn ta rồi"

"Không...không....làm ơn!!" A Tình ra sức lắc đầu, nước mắt đã sớm khóc đến cạn khô, nàng cố hết sức gồng lên như muốn thoát khỏi vật đang không ngừng thức đẩy trong nàng. Bây giờ nàng chỉ tồn tại duy nhất một chắp niệm, nàng muốn chết....nàng thực sự muốn chết..Nàng sẽ chết...

Đã quá muộn rồi...

"Diệu thái y.....thật lâu nga, định để nô tỳ đợi mãi sao?" Giọng nói ngọt lịm chợt thổi bên tai Diệu thái y khiến hắn càng thêm hứng tình, lập tức quay đầu tìm chủ nhân giọng nói. Vốn men rượu đã làm y thần hồn nát thần tính, nhưng vẫn có thể nhận ra nhan sắc kiều mị quyến rũ đó. Nhìn mỹ nữ lả lơi trước mắt, y liền cảm thấy nữ nhân dưới hạ bộ hắn chỉ là giẻ rách. "Hức! Mỹ nữ..đợi gia một tý, không để nàng đợi lâu đâu."

"Tỳ nữ không kiên nhẫn, nếu ngài còn không để ý tỳ nữ, tỳ nữ liền rời đi!" Nói rồi mỹ nhân yêu kiều tỏ vẻ hậm hực, quay lưng như chuẩn bị rời đi.

"Ấy đừng..ra liền ra liền..." Diệu thái y nói rồi ngay lập tức buông A Tình, đang giữa cơn đắm tình mãnh liệt lại vội vàng rút ra khiến y cảm giác dục vọng sắp làm y nổ tung rồi.

"Hức! Nhưng gia cũng không có kiên nhẫn nga..." Mạnh mẽ chụp lấy tay mỹ nữ, định kéo nàng vào lòng thì đột nhiên một cú trời giáng vào gáy hắn. Ngay lập tứ Diệu thái y mất ý thức đổ rầm xuống. Tiểu ngẩn ngơ đưa tay phủi phủi y phục, loại nam nhân này, gặp nàng tốt nhất là nên tự cầu phúc đi, thật kinh tởm. Đá cơ thể lõa lồ xấu xí của gã nam nhân tứ tuần sang một bên, chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối tiểu ngẩn ngơ mặt không hề biến sắc bước qua. Đến gần A Tình đang nằm trên giường, úp mặt xuống gào khóc, tiểu ngẩn ngơ cởi một lớp y phục phủ lên người nàng, có thể dễ dàng nhìn ra y phục A Tình toàn bộ đều bị đem đi xé nát, miếng vải rách vương vãi xung quanh đây.

"Muốn chết sao?" Tiểu ngẩn ngơ nhàn nhạt hỏi A Tình, nàng có nhận ra nữ nhân này, ấn tượng cũng không sâu đậm lắm, chỉ là không có gan chọc nàng như những người khác thôi. Hiền lành tử tế không ngờ lại phải nhận bi kịch này. A Tình nghe tiếng nói vội vàng ngẩn đầu nhìn nữ nhân đứng bên cạnh, ngạc nhiên đến mức lập tức nín khóc, hai mắt mở to hết cỡ nhìn nàng.

"Hoàng hậu nương nương...?!?"

"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi muốn chết sao?" Tiểu ngẩn ngơ không nhiều lời giải thích với A Tình, chỉ lặp lại câu hỏi.

A Tình co rúm, kéo y phục quấn thân lại thật chặt. Nàng rất muốn đứng dậy hành lễ, nhưng thân thân thể nàng..... Cúi xuống không dám nhìn hoàng hậu nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Vậy thì đừng chết vội, ít nhất phải nhìn kẻ hại ngươi thành ra dạng gì đã" Chậm rãi nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất lên, tiểu ngẩn ngơ vừa nói vừa lơ đãng ngắm mảnh sứ trong tay mình. Góc vỡ tạo thành một đường sắc nhọn, ân..rất sắc.

A Tình rùng mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn mảnh sứ ấy, có chút hưng phấn xấu xa khẽ run rẩy. Tiểu ngẩn ngơ quay đầu nhìn lõa thể của Diệu thái y, hạ bộ hắn xem ra vẫn còn hưng phấn nhiều lắm. Miệng nhấc lên một đường cong khinh miệt. Không phải lệnh tôn đã nói ngươi nên tự cầu phúc sao...

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.