Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam niên độc tình

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

Tiểu ngẩn ngơ ngủ một giấc không mộng mị, mở mắt dậy thì thấy mặt trời còn chưa sáng rõ lắm. Chắc là do hôm qua làm nhiều khiến nàng thập phần mệt mỏi, tối đi ngủ sớm nên đặc biệt sáng nay tinh thần thật đáng khoái. Quyết định không ngủ nữa, lâu lâu dậy sớm một lần cũng không tệ. Tiểu ngẩn ngơ ngáp dài một cái rồi rời giường. Đêm qua nàng không có ngủ cùng Tiểu Cối, xếp cho thằng bé ở một phòng riêng. Ban đầu Tiểu Cối không chịu, nhưng vì nàng hay hành sự (đi trộm đồ) vào ban đêm nên ngủ với hắn sẽ không ổn cho lắm. Thế là cương quyết, Tiểu Cối nước mắt ngắn dài hậm hực đem chăn về phòng của mình.

Nàng ở phòng được cho rằng là phòng trước đây của Dương Thiên Lệ, căn phòng rộng nhất nhưng đồ đạc trong phòng vốn không có nhiều lắm, hoặc là đã bị đám hạ nhân lấy đồ đi, trang sức vàng bạc không còn một cái thì khỏi phải bàn, nhưng mà đến cả chăn đệm lẫn y phục cũng không buông tha. Tiểu ngẩn ngơ thở dài, Dương Thiên Lệ a Dương Thiên Lệ, rốt cuộc là ngươi đã tạo nghiệp gì cơ chứ.

Thực ra Tiểu ngẩn ngơ cũng không biết, danh tiếng của Dương Thiên Lệ bị hỏng đầu còn quái dị hơn danh tiếng của Dương Thiên Lệ trước đó. Không còn hung ác, mà là thập phần phi thường , hạ nhân truyền tai nhau "chọc ma chọc quỉ đừng chọc Hoàng hậu nương nương". Chuyện Tiểu Ngư đã tạm khép lại, mới đây thôi đã vang đến tin một phi tần chưa được sủng hạnh tuỳ tiện xông vào Cúc Uyển, Hoàng Thượng giận dữ biếm phi tần kia xuống làm thường dân, đuổi về quê. Phi tần kia trước Hoàng Thượng khóc rống, liên tục xin tha thứ, đồng thời nỉ non cáo trạng do Hoàng Hậu xúi dại nàng. Hoàng Đế lạnh lùng đáp "Hoàng Hậu hỏng đầu, nói năng bậy bạ mà ngươi tin, chỉ trách ngươi ngu dốt" rồi không một chút lưu tình Phi Tần đó là con gái của Hạnh gia nổi tiếng thương buôn giàu có nhất kinh đô, lập tức tống ra khỏi cung.

"Cúc Uyển có gì mà không ai được vào?" Nô tì có tóc tết thành hai bím, vừa cầm con gậy đập vào quần áo ướt, vừa hỏi.

Tì nữ đối diện chỉ lắc đầu đáp "ta cũng không biết a, Cúc Uyển Hoàng Thượng đã ban lệnh không ai được ra vào từ rất lâu rồi, trừ bỏ Hoàng Thượng, ngay cả Thái Hậu hay Hoàng Quí phi nương nương đang được sủng ái cũng không ai được vào hết a"

Hai người không dám bàn luận việc của Vua chúa, chỉ nói đến đây rồi cũng thôi rồi nói sang chuyện khác, nếu ai đó nghe được, bị tội chém đầu cũng không phải chuyện nói chơi.

Càn Khôn điện, mặt trời đã sáng rõ, Đông Phương Kỳ một đêm không ngủ, phía trên mặt bàn chỉ ngổn ngang tấu chương. Ngồi cách hắn 5 thước, có mọi nam nhân đã qua tuổi tứ tuần, râu quai nón nuôi dài, đầu để trọc, trên má còn 2 vết sẹo cắt vào nhau. Khuôn mặt cương nghị, đĩnh đạc của một vị tướng lĩnh nơi chiến trường, hai người ngồi im lặng một lúc đâu, nam nhân kia mới lên tiếng "Hoàng thượng, chuyện của Hạnh Tử Diễm, có thể vì thần mà suy nghĩ lại không?"

"Bá bá, ý trẫm đã quyết" không ngửng đầu lên, Đông Phương Kỳ lạnh lùng trả lời. Bùi Vĩ nuốt nước bọt, cùng cháu trai này ra chiến trường cũng không phải là ít, nhưng lần đầu tiên, lời hắn không thể lay chuyển Đông Phương Kỳ, hắn có chút chán nản. Đông Phương Kỳ nói "Bá bá đừng nghĩ tới chuyện đến thỉnh cầu mẫu hậu"

"Ai da, Hạnh gia bao nhiêu năm qua cống không biết bao nhiêu kim lượng cùng cống vật cho hoàng gia, nhờ đó mà tình hình quân đội tiến triển rất tốt, chưa kể biên giới nhờ vậy mà ổn định, nếu vì chuyện này mà Hạnh gia không còn đưa đồ nữa, thì Bùi gia phải bỏ kim tiền khố ra nuôi quân đó"

Bùi Vĩ khổ sở trình bày, hắn không hi vọng Hoàng thượng phải bỏ quốc khố ra nuôi quân, như vậy quốc khố sẽ bị bào mòn, buộc phải thu thêm thuế dân, chưa kể nếu chuyện đó xảy ra, nên Bùi gia cũng phải tiền túi ra để củng cố quân đội. Nếu một ngày, Dương gia đông sơn tái khởi, Bùi gia tài vật không phải là vô lượng, khả năng Giang sơn sẽ rơi vào tay Dương gia, Bùi gia cùng Hoàng Thượng kết cục ắt hẳn sẽ không tốt. Có chút ai oán nói "Rốt cục Cúc Uyển đó có gì chứ!"

Ánh mắt Đông Phương Kỳ chững lại, từ từ ngước lên nhìn vị bá bá phía trước. Từ từ dựa vào thành ghế, không nhanh không chậm nói "Bá Bá có nhớ, trẫm từng đem một bông cúc, từ Thượng Tuyên Uyển đến Tây vực không?"

Bùi Vĩ hơi kinh ngạc, kí ức hơi mơ hồ nhớ lại. Đông Phương Kỳ trở nên mềm đi, cơ thể hắn như trở về ngày tháng ấy, cười trừ nói tiếp "Hoa được trồng ở đó là hoàn hảo nhất, nhưng Tây vực lộ thực xa, trẫm phải ép hoa lại, phơi khô, bông cúc đó không còn là bông cúc của Thượng Tuyên Uyển nữa"

Đông Phương Kỳ nhắn mắt lại, nhớ lại nụ cười của nàng. Tây Vực quanh năm chỉ có cát, thực vật cằn cỗi toàn lá và gai, lần đầu tiên, nàng chạm vào cánh hoa đó, giọng nói nàng tựa mật ngọt, thủ thỉ rằng trong bông cúc héo khô đó, nàng ngửi thấy mùi nắng, mùi đồng cỏ thảo nguyên xanh, nàng thực thích.

"Trẫm đã hứa với nàng ấy, sẽ cho nàng một vườn cúc hoàn mỹ nhất, chỉ của riêng nàng mà thôi" Đông Phương Kỳ nói với Bùi Vỹ, thần thái thoát khỏi mộng tưởng, trở về nét lạnh lùng ngày thường vốn có của hắn. Bùi Vỹ biết cháu trai mình đang khổ sở, cũng gạt chuyện Hạnh gia đi, nói "Hoàng thượng bớt đau lòng, dù sao cũng đã 3 năm Tư Hạp mất tích, thần nghĩ Hoàng Thượng nên buông thôi"

Đông Phương Kỳ lắc đầu

"Không buông được"

Đêm nào hắn cũng mơ thấy nàng, thấy nàng chịu ủy khất, mắt có lệ trách cứ hắn thất hứa, trách cứ hắn bỏ rơi nàng. Tâm can hắn đau, chưa từng dừng tìm nàng, nhưng 3 năm vẫn biệt vô âm tín. Điều đáng cười là làm Hoàng Đế, hắn có tất cả, nhưng lại duy nhất không thể có được nàng.

"Bẩm Hoàng Thượng, Quách thái giám từ Thải An Đông cung chuyển lời Thái Hậu muốn gặp ngài"

Thái giám báo lại cho Đông Phương Kỳ, đợi Đông Phương Kỳ gật đầu một cái, hắn mới lui ra. Bùi Vỹ biết cũng đã đến lúc, xem ra chuyện Hạnh gia không có cứu vớt được, bèn cáo lui. Lúc hắn đi ra đến cửa, giọng nói của Đông Phương Kỳ vang lên lần nữa "Bá bá yên tâm, không có Hạnh gia này sẽ có Hạnh gia khác"

Bùi Thái Hậu ngồi trên nhuyễn tháp nạm ngọc, khuôn mặt sắc xảo nhiều hơn một tia giận dữ, nhìn long bào thân sảnh đang tiến tới, không kiềm chế được cầm tách trà ném về phía hắn.

"Mẫu hậu, người bớt giận" Đông Phương Kỳ nhẹ nhàng né ly trà, ra lệnh cho cung nữ lui đi.

"Ngươi...ngươi còn có cái mẫu hậu nay hay sao?" Bùi Trâm giận run, đưa tay chỉ mặt nhi tử mình, tức giận quát.

"Chớp mắt một cái, ai gia mới chớp mắt có một cái... ngươi! Nhà ngươi lại dám đem một con tiện tì đưa lên làm phi tử! Nói đi, có phải đầu ta ngươi cũng muốn ngồi rồi hay không!!"

Đông Phương Kỳ nhìn nương mình bốc hỏa, không nói câu gì, từ từ đi đến tự tay rót cho Bùi Thái Hậu một ly trà mới. Bùi Trâm trừng mắt hắn, không thèm tiếp ly trà. Đông Phương Kỳ thở dài "Mẫu hậu, người bớt giận. Nhi thần chưa có ban tước phi cho Tiểu Tần, nàng chỉ đơn giản thành phi tử nội cung"

Bùi Trâm đập tay, "Mặt mũi Bùi gia, ngươi cư nhiên đem đổi lấy một con tiện tì nho nhỏ!! Quách Hưng!!"

Nghe tiếng gọi, Quách thái giám vội vã từ bên ngoài vào, không dám nhìn thẳng vào Đông Phương Kỳ, lúm dúm đưa một cuộn giấy da được buộc cẩn thận cho Thái hậu. Tiếp nhận cuộn giấy da, Bùi Trâm không chút mặt mũi ném cho Đông Phương Kỳ rồi hừ mũi đứng dậy "Nhà ngươi tự đi mà giải quyết, Quách Hưng, đi!"

"Mẫu hậu, người đi đâu?" Cầm cuộn giấy da trong tay, hắn đương nhiên biết đó là cái gì, chỉ là thường ngày Bùi Thái Hậu không phải là người hay giận dữ như vậy.

"Đi thăm cái tiểu lão bà nhà ngươi!"

Thái hậu không quay lưng lại, chỉ thẳng thừng đáp rồi dẫn Quách Thái giám rời khỏi. Đông Phương Kỳ cũng không muốn quản, chuyện của Dương Thiên Lệ hắn vốn cho người theo dõi sát sao đương nhiên hắn biết Thái hậu bực điều gì. Cũng không muốn ở lại, hắn trở lại tẩm cung của mình.

Đến chiều, Tiểu ngẩn ngơ đang dậy Tiểu Cối đánh cờ, vừa có một trận mưa nhẹ nên khí trời đặc biệt mát, hai người như vậy hưởng thụ khoảnh sân này.

"A, con lại thua rồi" Tiểu Cối rầu rĩ nói, Tiểu ngẩn ngơ đáp lại bằng một tràng cười lớn "Ha ha, muốn thắng ta con phải luyện ít nhất trăm năm nữa" vừa nói nàng vừa sắp lại bàn cờ.

Tiểu Cối tư chất rất thông minh, nàng tin tưởng, dưới sự dạy dỗ của nàng không lâu, Tiếu Cối chính là trí tuệ ngời sáng, khí chất ngút trời. Đảm bảo đến lúc đó, tên phụ thân cẩu chó kia của sẽ phải quỳ xuống xin phục. Tiểu ngẩn ngơ xấu xa liếc nhìn Đông Phương Tiểu Cối đang ôm đầu tính nước đi tiếp theo, nàng quyết định những gì ở hiện đại nàng biết sẽ dạy dỗ hắn thật hảo.

"Thái hậu giá đáo!!!" Tiểu ngẩn ngơ đang vui vẻ đánh cờ thì một giọng nói cao vút truyền từ phía cổng ngoài đến, nghe kĩ còn thấy có chút quen thuộc. Tiểu ngẩn ngơ mất hứng, bỗng nhiên nhớ ra bản thân Dương Thiên Lệ có không biết bao nhiêu là kẻ thù.

Tiểu Cối nghe đến hai từ Thái Hậu, liền hoảng sợ. Tiểu ngẩn ngơ thấy vậy ấn tượng với vị Thái Hậu này càng xấu. Vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn đi vào trong, có gì cũng không cần phải đi ra, Tiểu Cối ngước nhìn nàng với đôi mắt to đầy nước, Tiểu ngẩn ngơ biết hắn lo lắm, bèn ném cho hắn một nụ cười an tâm rồi giục hắn rời đi.

Bùi Trâm từ từ tiến vào, mang theo một đám người cũ như hôm qua, âm thầm quan sát đánh giá tẩm cung của Dương Thiên Lệ. Không khí xung quanh lạnh đi mấy tầng, rõ ràng đã sang hạ chí, nhưng không ai dám ưỡn thẳng lưng mà đi. Quách thái giám đi sau Thái Hậu khoảng 2 bước. Trên môi không giấu nổi nụ cười nham hiểm. Dương Thiên Lệ xem ra thảm rồi.

Dương Thiên Lệ đứng bên cửa, nhìn toán người đến lại gần, đi đầu là một nữ nhân như hoạ, hoa phục thêu chỉ vàng lộng lẫy, ngũ quan sắc xảo, pha vẻ thăng trầm năm tháng nhàn nhạt làm nàng trong càng trở nên uy nga. Đoán được nữ nhân hoa lệ kia là mẹ chồng nàng, Dương Thiên Lệ cũng không quá nhiều cảm xúc, hành lễ "Con dâu Dương Thiên Lệ Bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế!"

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307

Truyện Giản Dao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.