Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng hậu?!? Ta!?!

Tiểu thuyết gốc · 978 chữ

Đại điện.

Chính điện điên khắc rồng phượng tuyệt nghệ, trang hoàng y nghiêm. Sàn bằng nhọc thạch bóng lộn đến mức tựa gương soi. Từng cột từng cột cẩm thạch sắp xếp cấu trúc hài hoà, được mài nhẵn mịn, toả ra khí mát nhè nhẹ.Sở hoàng Đông Phương Kỳ ngồi trên long ỷ, long bào tôn quý phẳng phiu không một nếp nhăn. Dung mạo xuất thần tuấn tú, mi phượng căm tức trừng nhìn đám người phía dưới. Giữa đại điện rộng lớn chỉ có một nhóm người, đứng xung quanh một nữ nhân đang nằm trên tấm trúc, gương mặt xinh đẹp không còn một điểm hồng hào, trên trán chảy xuống một dòng máu đỏ. Thái y bên cạnh tập chung bắt mạch nàng, khuôn mặt già nua có nét rối bời, nửa ngày mới chầm chậm thở dài, hướng hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ chắp tay nói "Hoàng thương nén bi thương"

Lão nói xong tự cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình, nữ nhân như thế chết đi mừng còn không kịp, nén bi thương?

Đông Phương Kỳ giận dữ trừng mắt, thái y giật mình một cái rồi lập tức cúi đầu sâu xuống. Chỉ nghe tiếng gầm nhẹ vang lên trong Đại điện "Triệu ái khanh, trẫm nghe nói trước khi Hoàng Hậu tử, khanh đến gặp nàng?"

Triệu Thái Anh không hề có cảm giác lo sợ, mắt xếch híp lại thành một đường cong hồ ly, cung kính "Tâu hoàng thượng, quả thực đúng là như thế"

" Khanh có lí do không?" Hai tay siết chắt nổi cả gân xanh, Đông Phương Kỳ toàn thân toả ra âm khí băng lãnh, những vẫn phải tỏ ra âm trầm. Con ngươi đen thẳm nhìn sâu vào nam tử đứng trên đại điện, Triệu Thái Anh này hắn nhìn không thể thấu.

"Tâu Hoàng Thượng, thần đúng là có gặp Hoàng Hậu nương nương vào lúc đó. Thần chỉ mong nương nương thành khẩn khai nhận, chứng cớ đều đã đầy đủ...không ngờ Hoàng Hậu nương nương lại chọn con đường ấy. Mong Hoàng Thượng minh giám, có các huynh đệ lính canh có mặt lúc đó làm chứng" Kể cả có li do, ngươi đừng hòng nắm được chuôi. Triệu Thái Anh trong lòng thầm cười khinh. Đông Phương Kỳ thở dài, đã đi được tới nước này rồi. Bây giờ người đã chết, hắn còn có thể làm gì được nữa.

"Nương......nương.."

Bất chợt giọng nói run rẩy lão thái ý bên cạch xác chết, ngay lập tức thu hút sự tập chung của người xung quanh, Đông Phương Kỳ híp mắt quan sát, là kẻ tập võ lâu năm, hắn tức khắc nhận ra, rõ ràng Dương Thiên Lệ đã ngừng thở, bây giờ ngực nàng đang chuyển động. Triệu Thái Anh đương nhiên cũng nhận thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, không ổn rồi.. Đại điện dường như cũng nín thở, rõ ràng....người đã chết rồi kia mà. Mí mắt khẽ động, nhanh dần nhanh dần rồi người trên tấm trúc từ từ mở mắt ra. Ánh nắng trên đại điện nóng rực, không khỏi làm nàng nheo mắt lại. Đột nhiên nghe tiếng già nua bên cạnh kinh hô "Nương ....nương.!?!"

Theo phản xạ nàng quay đầu sang hướng tiếng nói phát ra, nhận ra một gương mặt lạ hoắc. Thật lạ...từ lúc nào nhà nàng có thêm quản gia vậy. Nàng vẫn mơ hồ, dường như cơn buồn ngủ vẫn bám víu lấy nàng. Đột nhiên

"Hoàng Hậu nương nương!!" Một âm đồng thanh như bùng nổ, nàng giật bắn mình ngồi dậy. Cái mẹ gì đang xảy ra vậy? Định thần lại, nàng mới thấy được, đây lại một nơi rộng lớn, vô cùng cổ xưa, trang nghiêm và......lạ hoắc. Nhìn một đám người đang hướng mình quỳ rạp xuống. Nàng ngơ ngác khó hiểu, rõ ràng nàng đang ngủ ngon lành trên chiếc giường tri kỉ của nàng, sao đột nhiên bị bắn tới đây rồi? Mơ cũng kì lạ a. Đông Phương Kỳ từ đầu tới cuối quan sát Hoàng Hậu của hắn, có chút ngoài ý muốn. Đột nhiên trầm giọng lên tiếng "Hoàng hậu! Nàng cảm thấy thế nào rồi?"

Mi phượng lập tức phóng theo hướng tiếng nói.

Ân, mày rậm nam tính.

Ân, mắt hạnh nhân tiêu chuẩn

Ân, mũi cao dọc dừa

Ân, môi mỏng quyến rũ

Mỹ nam, đương nhiên là mỹ nam a~

" Hoàng Hậu! Nàng thấy chỗ nào không khoẻ ? - Đông Phương Kỳ mất kiên nhẫn, gằn giọng hỏi lại lần nữa"

Ngẩn ngơ.

"Hoàng Hậu! Có phải hay không còn đau đầu?"

Ngẩn ngơ

"Hoàng Hậu! Ngươi đây là thất lễ với trẫm?" Đến lần thứ ba, Sở hoàng hoàn toàn mất kiên nhẫn. Trực tiếp gầm lên. Tiểu ngơ ngác lần này có chút phản ứng. Ngay sang trái, ngó sang phải, lại có chút ngây người nhìn hắn. Lại quay phải ngó trái, nhìn đám người quỳ rạp xuống đất, lại ngẩng lên nhìn hắn. Đông Phương Kỳ cảm thấy huyết mạch không còn thông được nữa, nghiến răng ken két. Là hoàng đế, đối mặt với bao nhiêu âm mưu thâm độc, một cái nhíu mày cũng không có. Vậy mà.....lần đầu tiên hắn muốn đánh người đến vậy.

Nàng tìm xung quanh, thực sự mỹ nam kia là đang nói ai a? Xung quanh không có ai phản ứng, chỉ có hướng nàng quỳ rạp. Buồn cười a~ thời đại nào còn có Hoàng Hậu nga. Chỉ thấy mỹ nam nghiến răng ken két nhìn nàng, tiểu ngẩn ngơ mới giật mình, chả nhẽ.... Hoàng Hậu!?!

Nàng run run hướng mỹ nam ngồi trên đài cao kia, đưa tay chỉ mặt mình đầy nghi hoặc " Ta!?!"

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.