Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tao ngộ linh khí trong võ quán

Tiểu thuyết gốc · 2265 chữ

Lưu Thanh Phong ra khỏi phạm vi bến xe, hiện tại trời cũng xẩm tối. Ngắm nhìn thành phố tráng lệ trước mắt, Lưu Thanh Phong không khỏi cảm thán đây là một thành phố tuyệt đẹp và đáng sống. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt hắn là tìm được nơi trú chân.

Trở lại mấy ngày trước, sau khi chính tay đắp những tảng đất lên mộ người mình yêu, Hoàng Thanh Thanh tâm tình ngày càng tồi tệ.

Nàng ngẩn người nhìn tấm bia gỗ khắc “Lưu Thanh Phong chi mộ” nước mắt tưởng như đã cạn sạch lại lăn tăn trên khoé mắt. Cho đến khi trời tối, mọi người bắt đầu về hết thì nàng mới đứng dậy, lững thững ra về.

Từng hình ảnh khi xưa của hai người lại ùa về trong tâm trí nàng, Hoàng Thanh Thanh cũng chìm đắm trong đó, với khát khao mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là giấc mộng hư ảo.

Trong vô thức thế nào, khi nàng tỉnh lại thì phát hiện ra trước mắt đã là con ngõ vào nhà Lưu Thanh Phong.

Lưu Thanh Thiên và Thanh Huyền đều được người hảo tâm đưa đi nơi khác, ngôi nhà trước mặt Hoàng Thanh Thanh giờ đây trông thật hiu quạnh. Nó như tậm trạng của nàng lúc này vậy.

Tự trách, hối hận, muốn buông lời xin lỗi nhưng mà giờ thì nói được với ai???

Chợt nàng nhìn thấy một cặp đôi đang khoác tay nhau đi qua . Hoàng Thanh Thanh nhìn thoáng qua , lông mày tự nhiên nhíu lại. Nàng thấy người phụ nữ đang khoác tay chàng trai kia quen quen.

“Là cô ta!” Hoàng Thanh Thanh bừng tỉnh, nàng nhớ lại ngày hôm ấy, nàng thấy Lưu Thanh Phong có tặng hoa cho một người con gái. Chính vì vậy nên nàng mới quyết định dừng lại mối tình mấy năm của mình trong im lặng.

Nhưng bây giờ nàng phát hiện người con gái này vậy mà đang đi cùng người khác, anh anh em em như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hoàng Thanh Thanh bước nhanh đến chỗ hai người…

Ngọc Hương hôm nay rất vui, nàng cùng người yêu vừa đi ăn cùng nhau về. Người yêu nàng là người mà đã đồng hành cùng nàng qua bao nhiêu thăng trầm. Giờ đây hai người sắp bước tời hôn nhân và nàng rất mong chờ ngày này.

Nhưng khi hai người đang trên đường về thì từ đâu ra một người phụ nữ tuyệt đẹp nhảy ra chắn đường họ. Người phụ nữ này có nét đẹp thật thanh thuần, tóc xoã ra . Điểm làm hai người bất ngờ là trên mắt nàng vẫn còn đọng lại nước mắt, hai mắt thì đỏ chứng tỏ nàng đã khóc rất nhiều.

“Cô là ai?” Người yêu Ngọc Hương lên tiếng khi bị Hoàng Thanh Thanh chặn đường.

Hoàng Thanh Thanh không để ý đến anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Ngọc Hương:

“Sao cô lại làm thế với anh ấy??? Anh ấy vừa mất chưa đến một ngày mà cô đã đi cùng người khác rồi?”

Ngọc Hương nhíu mày, người phụ nữ trước mặt này tâm trạng có vẻ cực kì không ổn. Nhưng mặc dù vậy thì nàng cũng không nên nói những lời như vậy, họ vốn không quen biết gì nhau.

“Này, cô có nhầm lẫn gì không vậy? Ý cô là tôi làm gì sai à”

Ngọc Hương lên tiếng phản bác, nàng không yểu cô gái này nói gì.

“Nhầm lẫn?” Hoàng Thanh Thanh to tiếng, nàng rút chiếc điện thoại ra, mở hình của Lưu Thanh Phong đưa cho Ngọc Hương :

“Vậy cô xem đây là ai, lại kêu không biết đi”

Ngọc Hương nhìn hình ảnh người con trai trong ảnh người yêu nàng cũng thấy, cau mày, nhưng anh ta có niềm tin tuyệt đối vào người mình yêu nên chỉ im lặng.

“Là anh ấy” Ngọc Hương lên tiếng xác nhận, nàng nhớ lại cảnh hai ngày trước, cũng là buổi sáng ngày tình nhân.

Ngày hôm đó Ngọc Hương vừa nhận được hoa của người yêu, trên đường về nhà thì va phải chàng trai trong ảnh kia. Chàng trai kia lúc đó hình như rất bận nhưng cũng dùng lại nhặt lại bó hoa rồi đưa cho nàng. Hai người cũng hỏi thăm nhau, biết đối phương không bị làm sao mới tạm biệt.

Hoàng Thanh Thanh nghe cô gái này kể lại mọi chuyện mà mắt mờ đi. Nàng không nghĩ tất cả chỉ đơn giản là như vậy. Vậy là nàng đã trách nhầm người con trai đã yêu nàng bằng tất cả bấy lâu nay.

Ngọc Hương nhìn người con gái đang thẫn thờ trước mắt, cười lác đầu khoác tay người yêu bước đi. Để lại trên con đường một bóng hình dẫn ngã quỵ vì đau khổ.

“Không, Thanh Phong, anh hãy trở lại với em đi…”

Không biết làm cách nào mà Hoàng Thanh Thanh về được tới nhà. Thẫn thờ nhìn trần nhà, mắt nàng tối dần đi và chìm vào giấc ngủ. Trong mơ , nàng thấy một người con gái xinh đẹp tuyệt trần bước tới trước mặt nàng. Cô ta có một khí chất cao quý mà chỉ những người đã quen đứng ở đỉnh cao mới có được. Người này đưa tay về phía nàng mà nói:

“Theo ta, ta sẽ giúp ngươi thực hiện được mọi ước nguyện”.

……….

Sau hai ngày đặt chân đến thành phố X, Lưu Thanh Phong trong khi đi dạo đã thấy một võ quán mới mở bên cạnh một công viên. Đặc biệt là võ quán này đang tuyển võ sư để dạy cho võ sinh mới đăng kí.

Lưu Thanh Phong nhớ lại những bài quyền mà trước đây ngày nào cũng phải tập đến thuần thục trong quân đội, thấy đây là cơ hội trời cho nên đã ứng tuyển ngay. Võ quán mới mở này tên là:

“ Võ đường Minh Hạ”.

Mấy ngày tiếp theo Lưu Thanh Phong cơ bản làm quen môi trường ở nơi đây. Tiền lương hắn kiếm cũng đủ chi tiêu các thứ, hắn nhận lương theo các võ sinh ở đây.

Mỗi võ sinh tập trong vòng 1 tuần, hắn nhận được 200 ngàn đồng. Trung bình tính ra lương hắn nhận được sấp xỉ 15 triệu một tháng. Số tiền này cũng quá đủ để hắn sinh hoạt tại thành phố X này.

Qua mấy ngày , ngày làm quen với võ đường , tối về tu luyện Hoán Thiên thần quyết. Lưu Thanh Phong dần quen thuộc với nơi đây.

Trước mặt hắn hiện tại là 16 võ sinh, chúng tầm 13-14 tuổi đang nghe hắn giảng về cách thức đấu đối kháng.

“Đấu đối kháng là một kĩ năng bắt buộc phải có khi luyện võ, trong cuộc sống thường ngày có những trường hợp mà bên cạnh chúng ta không có ai, lại gặp phải cướp hoặc thứ gì đó đối với chúng ta có nguy hiểm, chúng ta phải tự mình đối chọi lại mà giành lại tự do, an toàn cho mình”. Lưu Thanh Phong nhớ lại lý thuyết đã được dạy.

“Đấu đối kháng có thể là tay không hoặc vũ khí. Đối với hai kiểu này tôi sẽ dạy riêng cho các em, để các em nẵm được cách thức sử dụng vũ khí cùng các bài quyền tay không”

“Thưa thầy, nếu đối phương có súng thì sao ạ?” đang say xưa giảng thì có võ sinh lên tiếng làm mọi người cười ầm lên.

“Đương nhiên là bó tay chịu chết rồi” có võ sinh đáp , cười to.

Lưu Thanh Phong ra hiệu mọi người im lặng.

“Em hỏi hay, rất có thể có trường hợp như vậy sảy ra. Khi tôi ở trong quân đội đã nghe mội câu chuyện về một đặc công tay không mà chế trụ được cả một tiểu đội trang bị súng. Vậy các em có biết anh ta làm thế nào không?” Lưu Thanh Phong hỏi , tất cả ngạc nhiên nhưng đều im lặng, hiển nhiên chúng không có câu trả lời.

“Là sự quen thuộc, nhuần nhuyễn.” Lưu Thanh Phong lên tiếng.

“Khi anh ấy đã quá quen với súng ống, biết đước cách hoạt động, tầm ngắm, độ giật, cùng với độ nhanh nhẹn được trao dồi khi luyện tập. Kĩ năng né tránh, biết được các góc chết, anh ấy đã làm chủ được cuộc chiến. Đấy là điều tôi muốn nhắc đến cho các em, siêng năng luyện tập rồi các em sẽ vượt qua được giới hạn bản thân”.

Khi hắn nói xong, cả lớp vỗ tay khen hay. Đến mấy võ sư còn lại cùng gật đầu, họ không có kinh nghiệm chiến trường nên hiểu biết cũng chỉ trong lý thuyết cùng sân tập.

“Thầy Phong nói đúng, tất cả mọi người phải luyện tập chăm chỉ, không được bỏ lỡ. Vì vậy, tất cả đứng lên!”

Một võ sư đứng ra hô, đây là người mở võ quán này, tên là Trần Thế Kiệt. Võ sư này tầm 40 tuổi nhưng cách ứng sử của anh ta làm Lưu Thanh Phong ấn tượng.

Bình thường võ sư thường hay là một người có tính cách mạnh mẽ và bốc đồng. Nhưng với Trần Thế Kiệt thì khác, ông là người trầm tính , hoà đồng với mọi người. Ông mở võ quán này giúp thanh thiếu niên có sức khoẻ, biết cách tự vệ cho bản thân mình.

“Hôm nay tôi và thầy Phong sẽ dạy các em đấu đối kháng, đầu tiên tôi và thầy Phong sẽ đấu mẫu cho các em xem, nhớ kĩ các kĩ năng để tránh làm tổn thương bản thân”. Trần Thế Kiệt nói với mọi người, Lưu Thanh Phong cũng đồng ý, hắn cũng muốn biết Trần Thế Kiệt trình độ như thế nào.

Cả lớp hào hứng hoan hô, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy đấu đối kháng thật sự. Ở trên trường thì chúng chỉ được tập thể dục cho “khoẻ”, làm sao nhìn thấy những màn như này.

Lưu Thanh Phong đứng đối diện với Trần Thế Kiệt, hắn thấy trong mắt ông ấy là sự bình tĩnh quen thuộc. Trần Thế Kiệt thật sự rất có kinh nghiệm đấu đối kháng nên biết khi đấu thì phải thật bình tĩnh mới phát huy được bản thân. Ông cũng muốn thử thân thủ của chàng trai mình mới thuê để dạy này.

“Bắt đầu” Hai người chào nhau rồi thủ thế. Lưu Thanh Phong lao lên trước lấy đà xoay hông đấm ra . Trần Thế Kiệt nghiêng sang một bên né tránh, huých vai vào lưng hắn là Lưu Thanh Phong chệch hướng lao ra rìa.

Mọi người ồ lên khen hay, chỉ là động tác đơn giản mà hiệu quả. Lưu Thanh Phong lấy lại tinh thần, lại xông lên nhưng lần này lại cẩn trọng hơn nhiều. Hai người cứ thế tới lui một lúc, Lưu Thanh Phong thấy đã đủ lâu, định phóng xuất ra linh khí thì thấy trên bàn thay của Trần Thế Kiệt có chút hư ảo nhàn nhạt.

Hắn nhận ra đó chính là linh khí, nhưng thật sự là ít ỏi hơn hắn gấp nhiều lần. Hắn cẩn thận chú ý thì thấy trong cơ thể Trần Thế Kiệt cũng luân chuyển linh khí một cách mỏng manh.

Tuy mật độ rất ít nhưng so ra vẫn tồn tại. Đoàn linh khí kia không đủ để Trần Thế Kiệt thành thoát phàm cảnh nhưng vẫn giúp ông ấy khoẻ mạnh hơn người bình thường gấp 5 lần.

“Ồ” Lưu Thanh Phong ngạc nhiên, nhìn thấy một người khác nắm giữ linh khí làm hắn khó bình tĩnh, linh khí định ngưng tụ ra cũng thu lại. Hắn không muốn cho người khác biết mình cũng sở hữu linh khí.

Trong lúc suy nghĩ thì cú đấm của Trần Thế Kiệt đã đến trước mặt Lưu Thanh Phong , hắn chỉ kịp đưa tay lên đỡ.

“Phanh” Lưu Thanh Phong lùi lại ra khỏi rìa sân đấu, chứng tỏ đã thua. Trần Thế Kiệt cũng rất ngạc nhiên khi Lưu Thanh Phong có thể đỡ được. Hắn biết vừa rồi hắn đã sử dụng linh khí đất trời vào cú đấm này.

Linh khí đã giúp ông ấy chiến thắng qua nhiều trận chiến trên sân đấu. Đấy là bí mật thành công trong sự nghiệp của ông. Ngày bé ông được ông nội chỉ dạy cách hô hấp để thu nạp linh khí này.

Qua hơn 30 năm đã thu nạp được linh khí đủ đánh bại 7-10 người khoẻ mạnh bình thường. Cộng thêm ông ta cũng tập võ nên thể chất khác hẳn.

“Thầy Kiệt thật mạnh, là tôi không đủ kinh nghiệm nên đã thua” Lưu Thanh Phong chào Trần Thế Kiệt một cái rồi nói. Trần Thế Kiệt cũng cười rồi quay lại với mọi người:

“Tất cả mọi người đã thấy rõ rồi chứ, vừa này Thầy Phong đã nhường nên tôi mới dễ dàng thắng. Nhưng trong thực tế thì mọi chuyện sẽ khác, không có đối thủ nào nhường các em cả nên các em không thể khinh thường bất kể ai, dù là kẻ yếu hơn mình. Rõ chưa?”

“Rõ” tất cả đồng thanh.

Bạn đang đọc Giáng Thần sáng tác bởi thanhliem129
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhliem129
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.