Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ ngộ tu luyện giả

Tiểu thuyết gốc · 2724 chữ

Lưu Thanh Phong về đến phòng trọ, căn phòng này cách võ đường có 500m thôi, cùng với yên tĩnh nên Lưu Thanh Phong đã thuê để có chỗ đặt chân tạm thời.

Dãy phòng này có 3 phòng , Lưu Thanh Phong ở căn phòng trong cùng, kế phòng hắn là căn phòng của 1 thanh niên đã đi làm sáng đi tối về. Căn ngoài cùng thì mấy hôm hắn chưa thấy mặt.

“Lại một ngày dài qua đi!” Lưu Thanh Phong nhìn trời nói.

Đi vào trong nhà, Lưu Thanh Phong không buồn ăn gì nữa , trực tiếp ngồi xuống giường tu luyện. Hắn phát hiện ra là khi tu luyện thì hắn cũng không cảm thấy đói nữa.

Vì xung quanh đây rất yên tĩnh lên Lưu Thanh Phong rất nhanh nhập trạng thái tu luyện. Hắn nhận ra một điều là khi tu luyện tại căn phòng này thì mức độ linh khí thu nạp được nhanh hơn hẳn ở các nơi khác như võ đường cùng bên ngoài.

Lưu Thanh Phong cảm ứng theo các dòng linh khí đi vào cơ thể, cảnh giới Thoát phàm 1 đoạn của hắn bây giờ đã tăng lên rõ rệt. Có triệu chứng của bão hoà linh khí.

“Thật thoải mái!” Linh khí chảy xuôi trong cơ thể thật dễ chịu làm Lưu Thanh Phong cảm thán. Giờ đây tu luyện là một việc tất yếu của hắn, trong khi tu luyện Lưu Thanh Phong có thể cảm giác được thế giới này kì diệu hơn những thứ nó biểu hiện ra bên ngoài.

Đúng với câu : “Những gì ta biết được trên thế giới này chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, phần chìm xuống nước không thể nào tưởng tượng được.”

“Oành”

Cùng với tiếng nổ trầm đục trong cơ thể, Lưu Thanh Phong cảm nhận được mình đã đột phá cảnh giới Thoát phàm 1 đoạn , lên tới Thoát phàm 2 đoạn.

“Xem có gì khác biệt không?”

Lưu Thanh Phong nắm tay , ngón tay nổ tách tách vui tai. Hắn đấm mạnh về phía trước, đồ đạc trước mặt bỗng nhiên bị linh khí thoát ra bắn tung toé. So với Thoát phàm 1 đoạn thì Thoát phàm 2 đoạn đã có thể phóng xuất linh lực ra khỏi cơ thể.

“Lợi hại”.

Lưu Thanh Phong vui mừng, hắn cũng cảm thấy hiên tại hắn có thể nhìn xa hơn, tai nghe rõ hơn, mũi có cảm giác phân biệt tốt hơn. Tất cả là nhờ vào sự đột phá nhỏ này.

Vòng xoáy linh khí trong cơ thể lúc này đã to hơn trước, ước chừng bằng 2 đột ngón tay, đang không ngừng xoay tròn. Giờ đây khí lực của hắn đã mạnh gấp đôi lúc trước. Lúc còn Thoát phàm 1 đoạn thì Lưu Thanh Phong có khí lực ước chừng gấp 20 đến 30 người bình thường.

Chợt Lưu Thanh Phong cảm nhận được luồng linh khí như có như không bốc lên từ mảnh đất nhỏ trước nhà. Hắn nghi hoặc bước đến kiểm tra, mấy ngày nay hắn đã có cảm giác kh tu luyện ở nhà thì tốc độ linh khí có nhanh hơn chỗ khác, hoá ra là từ đây.

Không biết bên dưới sẽ là thứ gì, Lưu Thanh Phong tò mò tìm một cái xẻng đến để đào lớp đất này lên.

Với khí lực hiện tại thì việc đào đất chả là việc gì khó đối với hắn cả, rất nhanh Lưu Thanh Phong đã đào xuống dưới 1,5m. Chiếc xẻng lúc này mới chạm phải vật gì đó dài dài. Lưu Thanh Phong kéo nó lên, đây là một lưỡi kiếm đã rỉ sét.

Lưỡi kiếm này thuộc dạng kiếm thẳng hai lưỡi, màu cổ đồng, không chuôi. Lưu Thanh Phong có thể cảm nhận được linh khí nhàn nhạt thoát ra từ đó chứng tỏ đây là một vật bất phàm.

Sau khi lau sạch lưỡi kiếm , Lưu Thanh Phong mới để nó lên mặt bàn. Lưỡi kiếm này được chạm trổ tinh tế, từng hoa văn dù bị rỉ sét nhưng vẫn hiện lên vẻ đẹp sang trọng.

Trong khi vuốt ve lưỡi kiếm, hình xăm chiếc vòng trên tay Lưu Thanh Phong lại bỗng dưng sáng lên. Ánh sáng chiếu đến lưỡi kiếm làm Lưu Thanh Phong giật mình.

Hắn thấy lưỡi kiếm trên bàn như bị rút đi thứ gì đó, nhanh chóng nhỏ lại. Kích thước ban đầu dài hơn 1,5m rộng 10cm giờ đây rút nhỏ lại chỉ còn dài 30cm rộng 2cm.

“Cái quái gì vậy, what the hell??” Lưu Thanh Phong giật mình nói.

Lưỡi kiếm vốn rỉ sét sau khi bị rút nhỏ lại thì trỏ lên sáng bóng như vừa mới được chế tạo ra, các hoa văn dù bị co rút lại tý hon nhưng lại toả ra ánh sáng xinh đẹp cuốn hút.

Lưu Thanh Phong cầm lưỡi kiếm lên, cứa nhẹ vào mặt bàn gỗ. Tay cầm không cảm nhận được gì nhưng bàn gỗ đã bị gọt mất một nửa, tốt sắc bén.

Lưu Thanh Phong ngạc nhiên nhìn vào hình xăm chiếc vòng trên cổ tay, kì diệu thay lúc trước chỉ có hạt vòng màu trắng loé sáng đường vân, nay hạt vòng màu vàng cũng sáng lên đường vân nhạt nho nhỏ.

“Thật là một chiếc vòng kì diệu”. Hạt màu trắng lúc trước đã giúp Lưu Thanh Phong đến với thế giới tu luyện, hạt màu vàng này lại có công dụng thần kì là thanh lọc vật thành một vật mới tinh khiết hơn.

Lưu Thanh Phong tìm trong đoạn trí nhớ được hạt vòng trắng thả ra kia thì lưỡi kiếm này được làm từ một lại kim loại hiếm chuyên dùng trong chế tạo vũ khí trong giới tu luyện.

Vũ khí trong giới tu luyện thường là vũ khí lạnh, chia làm các cấp bậc: vũ khí, bảo khí, linh khí. Mỗi cấp bậc đều chia làm 3 cấp thượng, trung , hạ cấp.

Lưu Thanh Phong nhìn lưỡi kiếm, lúc trước rỉ sét thì hắn đoán nó thuộc bảo khí hạ cấp. Nhưng được hạt vòng vàng thanh lọc thì nó lại lên đến bảo khí trung cấp.wow

Phải nói trước là vũ khí bình thường trong giới tu luyện cũng đã khác xa vũ khí bình thường. Vũ khí hạ cấp bình thường được làm từ kim loại hiếm đã có thể chém đứt xích sắt, không nói đến bảo khí trung cấp bây giờ.

Có thể nói với bảo khí hạ trong cấp này, kim cương cũng có thể chặt đứt thoải mái không mất sức.

Lưu Thanh Phong thích thú chơi đùa với lưỡi kiếm nhỏ bé kia, với nó hắn chém sắt như chém bùn. Lưỡi kiếm này chở thành vũ khí đầu tiên khi Lưu Thanh Phong đặt chân vào con đường tu luyện.

…..

Đêm đến, Lưu Thanh Phong đi ra ngoài hóng gió, hắn đi dạo quanh hồ trong công viên, đối diện võ đường Minh Hạ. Thành phố X về đêm tĩnh mịch lạ thường Lưu Thanh Phong rất thích cái cảm giác yên tĩnh này. Hắn cứ như vậy mà đi quanh hồ, ngắm nhìn cảnh vật trôi qua một cách chậm dãi.

Lang thang được 2 vòng hồ, Lưu Thanh Phong ngồi xuống một gốc cây , định đả toạ tu luyện ngoai trời. Hắn đặc biệt thích tu luyện trong hoàn cảnh yên tĩnh, thanh bình như này.

Chợt tai Lưu Thanh Phong động động, hắn cảm thấy có người đang đi đến.

“Đêm rồi mà cũng có người ra hồ à?” Lưu Thanh Phong nghi hoặc.

Không lâu sau có một người bịt mặt, mặc đồ đen bước nhanh qua Lưu Thanh Phong, người này dáng đi vội vã. Trên tay mang một túi đồ, đặc biệt Lưu Thanh Phong cảm thấy hoi thở quen thuộc của những người mang trên mình linh khí.

Người này không phải người bình thường. Tự nhủ trong lòng, Lưu Thanh Phong quyết định bám theo, người này sở hữu linh khí nhưng mực độ cũng chỉ như Trần Thế Kiệt mà thôi, không đủ để gây nguy hiểm tới hắn. Vả lại trong tay hắn giờ đây có thêm bảo khí trung cấp nên cũng không sợ.

Lưu Thanh Phong nhanh chóng bám theo nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn không để bị phát hiện. Lúc này hắn cũng thấy có 2 người cũng đang theo dõi người áo đen bịt mặt kia, không biết có phải cùng phe hay không.

Đi đến một hẻm tối, Lưu Thanh Phong nhảy lên nóc nhà từ từ theo sau tên kia, còn hai người bám theo thì trực tiếp đi vào.

“Hàng đã mang đến chưa?” đi đến cuối hẻm, Lưu Thanh Phong mới nghe thấy tiếng nói chuyện, trong hẻm tối này vậy mà có sẵn môt người đứng đợi. Lưu Thanh Phong đứng trên nóc nhà, núp vào nghe ngóng.

Người bịp mặt đưa chiếc túi trên tay cho người kia, nói:

“Kiểm tra đi rồi đưa tiền đây”

Người kia nhận lấy chiếc túi mở ra, ở phia trên Lưu Thanh Phong ánh mắt co lại. Trong chiếc túi là mấy miếng ngọc bội, đặc biệt hơn là trong đó có một miếng có linh khí ba động. Hắn nhận ra nó, nó là một vậy khá đặc thù trong giới tu luyện có tên là ngọc giản.

Ngọc giản là một vật dùng để lưu trữ thông tin , người tu luyện sẽ dùng thần thức mà chỉ tu luyện đến trúc cơ mới có thể phát ra ngoài cơ thể để khắc thông tin vào trong ngọc giản, muốn đọc nó chỉ cần đưa tâm thần của mình vào là có thể xem.

Biết được thứ này, Lưu Thanh Phong cảm thấy người kia không phải người bình thường, hắn liền cảm ứng . Chợt Lưu Thanh Phong phát hiện người này linh lực vậy mà cao hơn mình một chút, đạt đến Thoát phàm 2 đoạn đỉnh, sắp bước vào Thoát phàm 3 đoạn.

Đúng lúc này người kia chợt quát lên:

“Lén lén lút lút theo dõi, đồ con chuột mau ra”

Lưu Thanh Phong tưởng mình bị phát hiện, định nhảy xuống thì hai người lúc trước theo dõi người áo đen kia bước ra. Dưới ánh trăng Lưu Thanh Phong nhận ra hai người này là 1 nam 1 nữ. Hai người này đặc biệt cũng đạt tới Thoát phàm 1 đoạn.

“Chẳng lẽ xã hội này người tu luyện nhiều đến thế?”

Lưu Thanh Phong tự hỏi, hắn gặp qua người tu luyện đến nay đã có 5 người , trước mắt 4 người cộng thêm Trần Thế Kiệt. Đặc biệt hôm nay, vậy mà gặp cùng lúc 4 người.

“Dám trộm văn vật quốc gia, các người chờ đi tù mọt gông” người phụ nữ kia lên tiếng trước,

“Nói chuyện với chúng làm gì, bắt lại đã”

Người con trai rút súng bên hông ra, chuẩn bị bắn.

Người trong bóng tối kia cùng người bịt mặt thì không sợ hãi, vẫn đứng im.

“Tưởng ai, hoá ra là Vệ đội, các người không đi bảo vệ mấy ông tai to mặt lớn, đuổi theo mấy tên trộm làm gì?” Người trong hẻm tối lên tiếng cười, hắn nhận ra cảnh giới hai người này không cao nên không chút sợ hãi, kể cả họ có súng.

Với cảnh giới Thoát phàm 3 đoạn thì hắn vẫn chưa có thể đối kháng với súng nhưng hắn có thể di chuyển tránh thoát trước khi bị bắn trúng.

Đó là lý do giới tu luyện không dùng vũ khí nóng mà dùng vũ khí lạnh. Bởi so với dùng súng bắn thì ngươi dùng kiếm chém bằng tay lại có hiệu quả hơn.

“Hừ”

Người con trai kia không nói nhiều nổ súng luôn, súng có giảm thanh nhưng trong đêm tối tĩnh mịch cũng đủ vang lên trầm đục.

“Tịch, Tịch” hai tiếng súng vang lên. Tất nhiên không trúng đích, người con gái kia thì lấy ra dao găm quân dụng xông lên cận chiến.

“Nhãi ranh không ở nhà tập luyện thêm cũng giám ra ngoài giương oai, hôm nay cho chúng m biết không phải ai cũng sợ Vệ đội các ngươi”.

Người trong bóng tối lên tiếng, hắn không cần dùng vũ khí mà xông lên. Lòng bàn tay ngưng tụ linh lực chưởng ra. Chưởng lực màu xám bay đến người con trai làm hắn bắn về sau.

Tay còn lại chuyển thành nắm đấm đấm mạnh về phía người con gái đang cầm dao găm. Tay và dao chạm nhau, ngạc nhiên là tay không bị làm sao mà dao cùng người con gái kia mỗi thứ bay một hướng. Hiển nhiêu tên này mạnh hơn họ quá nhiều.

Dưới ánh trăng , Lưu Thanh Phong mới nhìn thấy người này mặc một chiếc áo dài xám, trước ngực có đồ án hình cánh dơi đỏ trông rất quỷ dị.

Không để hai người kia hồi thần lại hắn ta đã đã lao đến

“Hự , Hự” Hai người ngất đi, lúc này người bịt mặt mới đi đến dò xét.

“Sao không giết chúng đi?” Hắn hỏi.

Người mặc áo xám lúc này mới quay lại:

“Vệ đội mặc dù đáng ghét nhưng giết chúng sẽ làm chúng nổi điên, chúng mà nổi điên thì các ngươi cùng ta cũng khó hoạt động ở đây đuọc nữa. Nhưng không giết không phải là không được phế. Hừ” Hắn hừ lạnh, lòng bàn tay lại ngưng tụ linh lực định phế bỏ phần đan điền của đôi nam nữ.

Lưu Thanh Phong thấy không thể không ra tay nữa, hắn thấy tên này chắc là không phải thứ tốt, mà hai người kia thuộc Vệ đội gì đó chắc là lực lượng của quốc gia.

Lưỡi kiếm xuất hiện trong tay , quấn quanh linh lực màu trắng ngà, Lưu Thanh Phong phi mạnh lưỡi kiếm vào người áo xám.

“Phịch”

Do bị đánh nén không phòng bị nên hắn không tránh được, lưỡi kiếm găm thẳng vào hông.

“Khốn khiếp, vẫn còn”

Tên áo xám quay người lại, lúc này thì Lưu Thanh Phong cũng từ trên nóc nhà phi xuống đạp thẳng vào hắn, bàn chân ngưng tụ linh lực cực hạn.

“Phanh” tên áo xám định tránh nhưng phát hiện ra linh lực hắn bị lưỡi kiếm găm trên hông kia làm hỗn loạn không thể ngưng tụ ra được. Hắn bị đá bay đập vào tường.

Tên bịt mặt thấy không ổn định chuồn thì Lưu Thanh Phong bồi thêm phát đạp ngất luôn tại chỗ.

Tên mặc áo xám lúc này mới hồi thần vin tường đứng lên.

“Ngươi là ai? Nhìn quần áo thì không phải Vệ đội, cớ sao lại xía vào chuyện của chúng ta?”

“Thì sao, thấy khó chịu thì nhảy vào cần gì lý do” Lưu Thanh Phong đáp.

“Hừ, ngươi có biết bọn ta là ai không? Biên Bức môn chúng ta sẽ không tha cho kẻ nào dám đối nghịch chúng ta”

Lưu Thanh Phong nhíu mày, không nghĩ tên này vậy mà thuộc về một thế lực, nghe qua còn có vẻ không bình thường. Hắn cũng không muốn tự nhiên mà dây vào những chuyện hơi đâu, hắn ra tay vì không muốn hai người kia bị hại.

“Đã vậy thì…”

Lưu Thanh Phong xông lên, không để tên này kịp phản ứng chưởng thẳng vào ngực hắn , tên áo xám này chỉ né được một chút nhưng bả vai cũng bị chưởng trúng.

“Ngươi..”

Chưa nói được gì thì Lưu Thanh Phong đã bồi thêm một cú vào cổ làm hắn ngất đi.

Xong việc Lưu Thanh Phong đập một chưởng vào đan điền tên này, biến hắn thành người tàn phế, vĩnh viễn không thể nào tu luyện được nữa. Rồi hắn lấy chiếc còng từ đôi nam nữ kia còng hai tên này lại với nhau.

Làm xong tất cả, Lưu Thanh Phong cầm khối ngọc giản kia biến mất trong màn đêm.

Bạn đang đọc Giáng Thần sáng tác bởi thanhliem129
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhliem129
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.