Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại Gia Tử! Làm Gia Chủ

Tiểu thuyết gốc · 2083 chữ

Không một tiếng hò reo, không một tiếng hoan hô chúc mừng, toàn bộ đấu trường là không gian im lặng đáng sợ. Ai ai cũng ngớ ngẩn đến ngu người, cái kiểu chiến đấu vô tiền khoáng hậu, cái kiểu chiến đấu cổ kim chưa có, dùng tiền đập người, hoàn toàn là dùng tiền đánh người đúng như nghĩa đen.

Nhìn bên trong đấu trường, một người giáp trụ toàn thân, đang đứng hiên ngang như cột chống trời. Kế bên là một núi nhỏ kim nguyên bảo, chưa nói đến là trên tay Lâm Lạc, vẫn còn đang cầm một sấp kim phiếu to đùng. Sau vài phút im lặng, Lâm Lạc nhẹ nhàng vung tay lên, kim phiếu bay đầy trời, từng khối, từng khối kim nguyên bảo cũng được cậu tung lên trên kháng đài. Cả đấu trường bỗng oà lên, như bầy ong vỡ tổ, mọi người loạn thành một đoàn, bất chấp chen lấn xô đẩy để dành giật kim nguyên bảo cùng kim phiếu.

Trong khi cả đấu trường đang loạn cào cào cả lên, thì có hai bóng người đang bình thản, bước ra khỏi đấu trường. Với cái vẻ mặt hí hửng, Lâm lạc tung tăng trên đường, còn Lâm Anh Anh thì mặt buồn hiu, y chang như Lâm Lạc thiếu nợ cô lâu năm rồi không thèm trả. Càng nhìn nhìn cái vẻ mặt của thằng thân đệ, Anh Anh lại càng cảm thấy máu mình sôi sùng sục, không thể kiềm chế, đành cho Lâm Lạc một cái cốc thật đau vào đầu.

- Ui... Da, tỷ tỷ đau chết đệ mất, đánh đầu riết sẽ thành ngu ngốc đó. Mà tỷ tỷ nè, bộ tỷ đến ngày ấy à, sao hôm nay nóng nảy quá vậy.- Lâm Lạc dùng bộ mặt rất muốn ăn đòn nhìn Anh Anh.

- Cái tên bại gia nhà ngươi, ngươi có biết nhà ngươi mới làm cái gì không hả. Hừ... Hừ, gần một trăm vạn lượng đó, trời ơi, tên bại gia nhà ngươi, gần một trăm vạn lượng bị ngươi ném qua cửa sổ rồi. Mẫu thân phải vì ngươi dành dụm chắt chiu bao nhiêu lâu ngươi biết không, hừ hừ vậy mà người... Tức chết ta mà.

- Thì đúng rồi, đệ là bại gia tử mà khà... Khà được bại gia thích thật.- lâm Lạc làm ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nói.

- Ngươi... Cái tên bại gia nhà ngươi, ta đánh chết ngươi.

- Tỷ... Khoan khoan, dừng lại, dừng lại hai giây, tỷ tỷ nhìn thử cái này nè.

Thấy Anh Anh hùng hổ doạ ngươi, Lâm Lạc vội vàng đưa ra một thứ, mà khi Anh Anh nhìn thấy cũng nguôi giận, mà còn cười híp mắt. Anh Anh cười làm lành, gõ yêu vào đầu Lâm Lạc nói:

- Cái tên tiểu tử thúi, cái tên chết bầm đệ, làm tỷ trách oan đệ rồi, hi hi. Thôi mình về nhà đi đệ, mẫu thân mà thấy thứ này chắc vui lắm cho xem.

Vậy là hai tỷ đệ, tung tăng trở về nhà, với một tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Đang trên đường về, qua một khu hơi vắng người, bỗng Lâm Lạc dừng lại cười nói:

- Theo sau nãy giờ có mệt không, sao không bước ra đây tâm sự với bản thiếu gia đây.

Bốn bóng người từ sau lưng hai người, vội vàng lao nhanh ra, bao vây hai người vào trong. Một người cười nói:

- Ha ha... Tên bại gia tử nhà ngươi, khôn ngoan thì quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta, và trả thứ mà vốn không thuộc về ngươi. Còn như cứng đầu cứng cổ, muốn nếm chút đau khổ thì... Khà khà vậy thì đừng có trách bọn ta độc ác.

Bốn người tay cầm binh khí, triệu hồi cả tinh linh thủ hộ, từ từ áp sát hai tỷ đệ Lâm Lạc. Lâm Lạc cười khinh bỉ, không nói hai lời, tay phải giơ lên cao, miệng quát lớn:

- Phong vân khởi, mây gió nổi lên.

Một cơn lốc chớp mắt hình thành, với tâm bão là tỷ đệ Lâm Lạc, nơi đó binh yên tĩnh lặng, còn cách hai tỷ đệ mười bước chân thì cuồng phong bạo khởi. Từng trận gió lốc kinh hoàng, cuốn sạch mọi thứ trong vòng mười trượng, tất cả cả mọi thứ bị hất tung lên không trung.

- Á...- từng tiếng la thất thanh, vang lên vội vã rồi lặng lẽ xa dần xa dần, đến khi im bặt. Lâm Anh Anh trừng to đôi mắt, ngớ ngẩn ngơ ngác nhìn Lâm Lạc, tựa như Lâm Lạc là một loài động vật nào đó rất quý hiếm sắp bị tuyệt chủng.

- Tỷ... Tỷ, bộ mặt đệ dính gì sao, làm gì tỷ nhìn đệ dữ vậy.

- Đệ... Đệ, đệ có phong thuộc tính sao, không phải lúc ở đấu trường đệ là kim thuộc tính sao.- Lâm Anh Anh ngu ngơ hỏi.

- Khà... Khà, mới có thôi, lúc thi đấu với Phong Ngạo Sơn ấy mà, đệ sẵn tay hấp thụ luôn. Khà... Khà cái tên đó không biết giờ tỉnh chưa ta, nếu hắn biết... Khà khà, có khi nào lại ngất tiếp không ta?

- Biết vụ gì, đệ đã làm gì hắn vậy.- Anh Anh chớp chớp mắt hỏi.

- Không... Không có làm gì hết nha, đệ chỉ lấy chút đồ của hắn thôi. Hi. Hi, thôi về nhà nhanh đi tỷ tỷ.- Lâm Lạc vội đánh trống lảng, lôi Anh Anh chạy một mạch về hướng phủ đệ Lâm gia.

Phủ đệ Lâm gia, trạch viện gần ngàn mẫu, với đầy đủ đình viện, hoa viện, diễn võ trường... Hậu viện còn có cả một ngọn núi trồng đầy kì hoa dị thảo. Tại đại viện Lâm gia, nghị sự đường, giờ này gần hơn trăm người tộc nhân, già có, trẻ có, đang vây quánh một lão nhân. Lão nhân khí vũ hiên ngang, nét mặt hồng nhuận, ngoài sáu mươi, nhưng nhìn ông như những trung niên ba, bốn mươi tuổi, ông chính là Lâm Anh Kiệt, cố gia chủ Lâm gia.

- Thưa phụ thân, vụ việc lần này không thể bỏ qua được, gia tộc phải nghiêm trị tên bại gia đó, không thì lòng người sẽ không phục.- một trung niên cao gầy, mặt mũi dài ngoằng, nhìn âm hiểm nói.

Người vừa mới nói chính là Lâm Anh Dũng, gia. Chủ đương nhiệm Lâm gia. Ông là con cả của Lâm Anh Kiệt, thân ca ca của Lâm Anh Hào, phụ thân Lâm Lạc. Vừa nghe Anh Dũng nói, mọi người cũng đồng thời tán thành nhất trí, tất cả vội nhau nhau kiến nghị

- Phải thưa phụ thân, phải xử trí Lâm Lạc.

- Đúng thưa gia gia, phải xử lý Lâm Lạc, tên bại gia tử

- Đúng rồi bắt hắn, xử theo gia pháp...

Cả phòng bỗng nhốn nháo lên, mọi người ai ai cũng thần tình câm phẩn, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Lạc.- Đùng-, Lâm Anh kiệt tức giận, vỗ mạnh xuống bàn trà, quát:

- Tất cả im ngay, mọi chuyện còn chưa biết đầu đuôi gì cả, vậy mà tất cả đã vội phán xét, tất cả chờ Lâm Lạc về, ba mặt một lời rồi tính, không bàn tán dị nghị gì nữa.

- Tất cả ngân lượng đó là của ta, ta cho Lạc nhi, hắn muốn làm gì thì làm, có liên quan gì đến gia tộc.

Một âm thanh thanh thúy vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, Vương Phụng Hoàng mẫu thân của Lâm Lạc. Tất cả mọi người điều đưa mắt nhìn sang, Lâm Anh Dũng cười khẩy:

- Các người ăn của Lâm gia, ở của Lâm gia, lại còn không ngượng miệng, nói cả trăm vạn lượng là của các ngươi, nực cười quá đi mất.

- Từ khi nào tiền của Vương gia ta, lại bị xem là tài sản của Lâm gia vậy?

Cả hai trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngột ngạt, đầy ắp mùi thuốc súng. Bỗng một giọng nói vang lên:

- Chào cả nhà, sao hôm nay họp gia tộc sớm à, mà nhìn mọi người mặt ai cũng căng thẳng, ai oán như bị ai giật tiền vậy?

Lâm Lạc cùng Anh Anh vừa bước vào đại viện, thấy tình hình căng thẳng, cậu bèn lên tiếng, nhầm đánh lạc hướng sự chú ý. Nhưng giờ thì dường như như Lâm Lạc đã cảm giác gì đó sai sai, dường như cậu vừa đổ thêm cả thùng xăng vào mồi lửa.

- Cái tên bại gia tử nhà ngươi, còn dám vác mặt về Lâm gia sao.- Lâm Anh Dũng chỉ thẳng mặt Lâm lạc quát.

Lâm Lạc định lên tiếng, thì Vương Phụng Hoàng vội lên tiếng:

- Ta nói rồi, đó vốn là tiền của ta, ta cho Lạc nhi. Còn việc muốn dùng như thế nào, là việc riêng của Lạc nhi, không liên quan gì đến gia tộc, nên gia tộc không có quyền gì trách tội Lạc nhi.

- Tất cả im hết cho ta,- Lâm Anh Kiệt quát,- Lạc nhi, lại đây với gia gia nào. - ông trìu mến nhìn Lâm Lạc nói.

- Dạ,- Lâm Lạc vội vàng chạy đến bên cạnh gia gia, vừa đi ngan Lâm Anh Dũng, thì Lâm Lạc vội làm cái mặt quỷ với ông. Nhìn Lâm Lạc, Lâm Anh Kiệt từ tốn hỏi:

- Lạc nhi, con nói gia gia nghe coi, vụ việc con và Phong Ngạo Sơn là như thế nào ? Rồi còn việc con phung phí cả trăm vạn lượng nữa thực hư ra sao?

Lâm Lạc cũng không vội nói gì, chỉ tủm tỉm cười, rồi nhìn quanh một vòng cả phòng, rồi từ tốn nói:

- Gia gia cho con hỏi, tuý tiên lâu của Long Thành nếu đổi ra thành hoàng kim, thì sẽ được khoảng bao nhiêu vậy?

- Khó mà tính lắm, vì lợi nhuận hằng năm của tuý tiên lâu đã gần ức lượng hoàng kim, chưa tính đến các cơ sở, phòng ốc và cả những thứ bên trong, thêm vào khoảng năm trăm vạn lượng. Mà Lạc nhi, con hỏi gia gia những thứ đó làm gì?

Lâm Lạc lại cười gian, nhìn mọi người nói:

- Nếu con có thể dùng trăm vạn lượng, để đổi về hơn hai ức hoàng kim, vậy con có bị coi là bại gia tử không gia gia?

- Ha... Ha, nếu con có thể làm được như vậy, ta cho con làm gia chủ luôn, chứ làm gì mà trách phạt, rồi còn bại gia với không bại gia. - Lâm Anh Kiệt cười nói.- Con đừng nói với gia gia là con...

Lâm Anh Dũng vội chen vào cười khinh bỉ:

- Ngươi đừng bảo với ta, ngươi chỉ dùng một trăm vạn lượng, mà có thể mua lại tuý tiên lâu nha. Ha... Ha ngươi định gạt ai đó hả, ta khinh, nếu như ngươi có thể làm được, ta cho ngươi làm gia chủ Lâm gia, còn nếu như không, khà... Khà... Ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Lâm gia, ngươi dám không?

- Lạc nhi, con đừng nháo trò nữa, trở về phòng ngay cho mẫu thân. - Vương Phụng Hoàng vội giải vây cho Lâm Lạc.

Lâm Lạc vẫn bộ mặt khinh khỉnh, rất muốn bị ăn đòn nhìn Lâm Anh Dũng, cậu cười nói:

- được ta cược với ông, có tất cả mọi người trong gia tộc làm chứng.- Lâm Lạc lại cho Vương Phụng Hoàng một cái nhìn an tâm,

- Ha... Ha được... Được lắm tiểu tử, để ta xem tên phế vật, bất tài chỉ biết bại gia nhà ngươi bài trò quỷ gì! - Lâm Anh Dũng cười khoái trá nói.

Trước bao cặp mắt ngỡ ngàng đến ngơ ngác của tất cả mọi người, Lâm Lạc cầm một tờ khế đất đưa ra, rồi cười nói:

- Xin lỗi nha đại bá, ha ha thứ này là ta đã dùng trăm vạn lượng hoàng kim, đánh ra mà có được đó. Ha... Ha từ nay về sau ta sẽ làm gia chủ Lâm gia, ta sẽ làm Lâm gia bại gia chi tử, kha... Kha thú vi, thú vị.

-Bốp-, Lâm Anh Anh không thể nào kìm nén nổi nữa, cầm một chiếc hài, đập thẳng vào đầu Lâm Lạc, một cái đập trời giáng, không hề báo trước.

Bạn đang đọc Gọi Ta Là! Bại Gia Tử sáng tác bởi Longtinhtv
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Longtinhtv
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.