Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham quan sơn viện

Tiểu thuyết gốc · 1315 chữ

Chương 2: Tham quan sơn viện

Tối đến, Hạ Thất liền theo đoàn người đại ca mũi tẹt, bưng các vật phẩm đã chuẩn bị hướng tới tiểu viện trong khe núi.

Kì thật là hắn cũng đã ghé qua cái sơn viện vài lần rồi. Cổng vào được canh gác nghiêm ngặt, khắp nơi đều có người tuần tra, nhưng ngoài đó ra thì không có gì đặt biệt cả.

Chính là một cái viện trong núi theo đúng mặt chữ.

Lúc đó cũng không phải không nghi ngờ. Một tiểu viện được xây để tu dưỡng lẽ nào cần nhiều lính tuần tra đến thế, chắc hẳn phải có bí mật gì đó. Dù nghĩ vậy nhưng hắn chính là năng lực có giới hạn, nhìn không ra, đành nhắm mắt bỏ qua.

Nhưng lần này thì khác.

Thanh Hoa môn chủ về rồi. Hơn nữa nhìn qua những vật phẩm đồ đạc mang đến lần này, có vẻ là sẽ định qua đêm tại đây vài ngày. Không tìm được Tử kiếm thì chắc chắn cũng tìm được một vài đầu mối.

Suy nghĩ một hồi thì cũng tới nơi. Nhưng quả nhiên các đệ tử chạy việc như hắn tới trước cửa sơn thì bị chặn không cho tiến vào, đưa đồ xong liền phải quay về.

“ Ngươi còn đấy ngây ra đấy làm gì? Mau đi thôi!!” Đại ca mũi tẹt thấy hắn bị tụt lại về phía sau, liền lên tiếng.

Hắn liền ôm bụng nói:” Đại ca, bụng ta đột nhiên đau quá! Ta phải… đi giải quyết cái đã. Ngươi cứ về trước đi! “

Nghe vậy đại ca mũi tẹt cũng không hỏi nữa, nhăn mặt phẩy phẩy tay nói: “ đi đi!”

Sau khi đám đệ tử chạy việc đã rời đi, liếc mắt thấy đám lính gác cổng cũng không chú ủa đến mình, Hạ Thất liền chui vào trong một lùm cây. Hắn thay ra một bộ dạ y, nhanh chóng thuận lợi vòng qua bên kia vách đá.

Nơi này ngoài cái cổng ra vào kia, khắp lối đi đều được giăng kết giới dày đặc, một con rồi cũng không thể vào. May thay mấy lần trước khi đi thám thính có tạo ra một khe hở nhỏ, có vẻ chưa bị nhìn ra nên vẫn chưa bị lấp lại, mặc dù bây giờ diện tích đã thu nhỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng chui vừa một người.

Bên trong kết giới có nhiều lính tuần tra hơn mọi khi, lúc này di chuyển chính là hạ sách, Hạ Thất bèn dứt khoát tìm một lùm cây chui vào ngồi đợi.

Ước chừng khoảng ba nén nhang sau, cuối cùng môn chủ Thanh Hoa cũng xuất hiện.

Môn chủ Thanh Hoa môn Vân Tịch Vân, là bộ dạng cao cao tại thượng, vẻ ngoài tầm hai mươi, ba mươi, tuổi mái tóc lại bạc trắng, điểm lên nét tuấn tú đứng đắn hơn người. Nhưng Hạ Thất biết, đằng sau bộ mặt đó chính là một ngụy quân tử.

Thanh Hoa môn là một trong tứ đại môn phái. Trong đó Thanh Hoa môn chủ Vân Tịch Vân chính là một nhân vật đáng gờm. Bề ngoài tỏ vẻ thánh thiện từ bi, nhưng thực chất lòng dạ hiểm độc, thích đâm sau lưng, không từ thủ đoạn. Tiền môn chủ của Thanh Hoa môn cũng chính vì vậy mà mất mạng dưới tay hắn ta.

Đáng tiếc việc này không liên quan đến Hạ Thất, trước đây cũng không quá để tâm.

Theo sau hắn ta còn có ba người, một lão già khép nép theo sát Vân Tịch Vân, là trung khuyển của hắn ta, Trịnh Quý. Hai người còn lại mặc quần áo nhất đẳng đệ tử, chắc chắn tu vi cũng không phải loại tầm thường gì.

Đúng lúc đó, ánh mắt của Vân Tịch Vân bỗng xoẹt qua lùm cây bên này.

Trịnh Quý thấy hắn ta đột nhiên dừng lại liền hỏi: “ Môn chủ, bên đó có gì sao?”

Nghe vậy hai đệ tử đằng sau tay đều đặt trên chuôi kiếm, chỉ chờ lệnh sẽ lập tức lao tới.

Hạ Thất giật thót, tim đập thình thịch.

Vân Tịch Vân trầm mặc, nheo mắt một cái. Lúc sau liền dứt khoát quay đi:” Không có gì, chỉ là thấy dạo này xuất hiện hơi nhiều chuột thì phải. “

Mắt thấy bọn họ đã rời đi, Hạ Thất mới dám thở ra. May mà hôm nay hắn có đeo ngọc bội dấu đi khí tức, không thì với tu vi của Vân Tịch Vân, sợ là khi nãy hắn đã sớm thấy đầu mình bay được một đoạn rồi.

Thấy họ đi về hướng sơn viện, Hạ Thất liền rón rén đi theo.

Theo tới sơn viện thì lính tuần tra thưa dần, bọn họ không vào viện mà lại lướt qua , trực tiếp đi thẳng tới bãi đất trống phía sau.

Hạ Thất nhíu mày, có viện mà không vào, chẳng lẽ Vân môn chủ có sở thích ngồi màn trời chiếu đất nghị sự à. Lúc trước thấy xây tiểu viện ở nơi hẻo lánh hoang vu đất đá rơi đầy này là hắn đã thấy nghi rồi, còn không phải là như thế đi.

Nếu nghị sự trong viện hắn còn leo lên mái nhà nghe lỏm được, giờ thì hay rồi. Cách xa như vậy, có mà ngồi nghe tiếng gió.

Vừa nghĩ vừa theo tới gần góc vách núi thì cuối cùng họ cũng dừng lại.

Hạ Thất nhanh chóng lách người vào một khe đá, thò đầu ra nhìn thấy Trịnh Quỳ đang ngó trái ngó phải, gia lệnh cho hai đệ tử kia cánh gác, còn Vân Tịch Vân thì đang…

Hạ Thất dụi dụi hai mắt.

Á đù!! Hắn đang nhìn thấy cái gì vậy!!

Hạ Thất từng cho rằng tiên giả tu tiên dù cấp bậc cao quý đến đâu, cao cao tại thượng đến đâu, có và sở thích lạ người cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng mà hắn ta đang leo cây!!!

Thanh Hoa môn chủ Vân Tịch Vân, hắn ta, đang, leo, cây!!!

Thế giới quan của Hạ Thất bị đả kích không ngừng.

Hạ Thất cố gắng đè nén cảm xúc nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, ngước mắt lên quan sát tiếp.

Trịnh Quỳ liếc thấy không có ai đang nhìn, liền nhanh chóng trèo lên theo Vân Tịch Vân.

Thấy mãi cũng không có người trèo xuống Hạ Thất liền vỡ lẽ.

Thì ra là vậy.

Hạ Thất vỗ đùi cái bốp. Cái cây đó có lẽ là cửa vào sơn động đi. Không đặt ở vách đá, cũng không chôn dưới đất, mà lại dấu trong cái cây coi chừng hết sức bình thường. Cái lối đi vào đó có vẻ còn rất tinh xảo, khi đi ngang qua cũng không cảm nhận được bất kì khí tức nào, được che dấu rất kĩ.

Xem ra người tạo ra nó tính tình rất cẩn thận. Một đạo tặc nhỏ bé tu vi có hạn như hắn đương nhiên là không thể phát hiện ra.

Chậc chậc, được thỉnh giáo rồi. Bội phục.

Hạ Thất quan sát một chút, thấy hai đệ tử đó canh gác không chút lơ là, cũng không biết hai người Vân Tịch Vân ở trong đó làm gì.

Vân Tịch Vân vào đó chắc cũng phải tới sáng mai mới ra, lúc đó mới có cơ hội để lẻn vào. Nơi này ngoài hai tên đệ tử đó ra cũng không có lính tuần tra, đành nằm đây đợi một đêm vậy.

Nghĩ vậy liền dứt khoát đi sâu vào trong khe đá một chút, trải chăn đệm ra, nằm xuống.

Đợi đợi đợi. Cứ đợi là có cơm ăn.

Bạn đang đọc Hạ Huỳnh Tử Hoa sáng tác bởi HồiMộng

Truyện Hạ Huỳnh Tử Hoa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HồiMộng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.