Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ chối đi Bình Thành

Tiểu thuyết gốc · 2300 chữ

Lần này hai huynh đệ không khinh thường Huỳnh Bá nữa mà quán xuyến tám thành nội lực bổ thức thức hai của Phá Không Trảm vào chân của Huỳnh Bá.

- Vút!, thân hình của Huỳnh Bá nhanh như chim én, vọt lên không trung chừng hai trượng, dễ dàng tránh né đợt công kích tiếp theo.

- Bốp bốp!! hai âm thanh vang lên cả hai huynh em Huỳnh Húc và Huỳnh Dịch văng xa ba trượng rồi. Huỳnh Húc thì bị tát một cái đang ôm cái mặt kêu cha gọi mẹ, còn cậu em Huỳnh Dịch thì ôm cái mông mà nhảy tưng tưng.

Lão Gia Huỳnh Nhạc thì thất kinh rồi, đôi con ngươi muốn lòi cả ra ngoài. Quá nhanh rồi, cái này .. thân pháp thế nào chứ, nhanh hơn cả Quang Đao của Phá Không Trảm.

- Trời ơi!, đây là sao? Mới cảnh giới Võ Đồ mà thôi sao lại có năng lực kinh người như thế, một chút ba động của nội lực mà thôi, sao lại? …

Thật là kỳ quái a...

Mang theo vẻ kinh hoàng trên gương mặt đó, Lão cha Huỳnh Nhạc của hắn lao nhanh vào Đại Sảnh nhà Chính nơi thông báo tin này cho hai vị lão Thái Công, mặc dù còn chưa ra chiêu nhưng đối với thân pháp nhẹ nhàng tránh thoát quang đao đó. Phải biết rằng hiện trên Hạ Châu Tinh này có sáu cảnh giới đối với Võ đạo là Võ Đồ, Võ Sĩ, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư và Tiên Thiên. Hiện nay tại Bình Nguyên Quốc chỉ duy nhất có một vị đạt đến Tiên Thiên đó cũng là vị năm đó lãnh ngộ được thức thức sáu của Phá Không Trảm. Còn trên Hạ Châu Tinh cũng chỉ lác đát Cảnh giới Tiên Thiên chưa đến mười vị. Hôm nay chứng kiến được hài tử tám tuổi của mình như thế nói sao Huỳnh Nhạc lại không kích động cho được. Tiền đồ vô lương a.

Trở lại với Huỳnh Bá, hắn đã khôi phục được phần ký ức Tinh Linh kia từ ba năm trước, vốn dĩ phải đến năm tám tuổi hắn mới hết hiệu lực của phong ấn ký ức Tinh Linh nhưng thời điểm ba năm trước đột nhiên hắn cảm ứng được sự tồn tại của một Tinh Linh khác trên Hạ Châu Tinh nên phong ấn của hắn đã mất hiệu lực. Hắn khôi phục lại phần ký ức trước kia, hắn nhớ lại được nguyên lai hắn là Cửu Tinh Linh được thai nghén trăm ngàn vạn năm dưới thân của Vũ Trụ Mộc Thụ, quanh thân của Vũ Trụ Mộc Thụ có thập vị Tinh Linh như hắn, nhưng riêng hắn Tinh Linh nhỏ nhất trong số các Tinh Linh đó, Quang mang của Tinh Linh nhỏ xíu, chỉ bằng đầu ngón tay mà thôi. Từ khi hắn có ý thức thì cũng là lúc hắn được mang ra khỏi Vũ Trụ Mộc Thụ, mục đích là gì hắn cũng không rõ nhưng hắn cũng biết đạo lý " Gà lớn tự kiếm ăn, Chim lớn tự vỗ cánh bay". Hắn biết đây là lúc hắn thoát ly khỏi Vũ Trụ Mộc Thụ, nói cách khác Vũ Trụ Mộc Thụ là mẫu thân đúng nghĩa của hắn. Nơi Vụ Trụ Mộc Thụ cư ngụ gọi là Hỗn Mang Thế Giới. Bên Ngoài giới diện của Hỗn Mang Giới còn có các giới diện khác phân biệt đẳng cấp cao nhất là Thần giới, Thánh Giới, Tiên Giới. Giới diện thấp hơn thì có ATuLa Giới, Hắc Ám Giới, Bạch Quang Giới Yêu Giới, Quỷ Giớ,Nhân Giới, mỗi một Vũ trụ có khảong ba ngàn thế giới tồn tại.

Hiện nay hắn được Khởi sinh tại Hạ Châu Tinh thuộc Nhân Giới của Hạ Giới, đây là giới diện thấp và yếu đến thảm thương, chỉ có những Tinh Linh nhỏ bé, năng lượng yếu ớt mới rơi xuống Nhân giới, hắn cũng không biết các " Tinh linh anh chị” của hắn được đưa đến giới diện nào rồi, nhưng giữa các Tinh Linh với nhau đều có thể cảm ứng được với nhau. Cho nên ba năm trước hắn cảm ứng được có một Tinh Linh được nơi Tinh cầu này, tuy nhiên từ lần cảm ứng đó đến nay liền bặt vô âm tín không còn cảm nhận nữa.

Đối với Huỳnh Bá, thì tám tuổi mới đạt được cảnh giới Võ đồ của võ cảnh của hạ giới thật không quan hệ gì hết, đối với hắn truy cầu là Tiên pháp tu luyện để bước lên con đường vĩnh hằng mà thôi.Tinh linh khác hẳn linh hồn thông thường không phải một chút mà là một trời một vực, Tinh linh có nền tảng không thuộc giới diện này. có thể hiểu rằng Tinh Linh là Vàng thì linh hồn chỉ là đồng xu lẻ mà thôi.

Ngàn vạn năm qua, số lượng Tinh Linh bước vào Thiên Điện không có hàng ngàn vạn cũng hàng trăm vạn rồi, Tinh Linh vượt qua các cửa ải, tôi luyện nâng cao từ cấp thấp nhất từ lúc nhận được ý thức đã được đưa rời khỏi nơi sinh ra đưa đến các giới diện khác nhau mà cuối cùng được đặt chân vào Thiên Điện là mục tiêu cuối cùng của các vị Tinh Linh, cũng không ngoài trừ trường hợp các Đại Tinh Linh sở hữu khả năng kinh thế tuyệt luân bước chân vào Ngôi Đền của các vị Thần, bước vào giới diện đẳng cấp cao nhất, giới diện Thần. Những vị đó trở từ Tinh Linh trở thành Thần thì có khả năng tạo ra thế giới, tùy vào khả năng của từng vị Thần mà tạo ra nhiều hay ít các Thế giới mà thôi. Còn đối với những Tinh Linh với khả năng siêu việt cũng bước Chân vào Thiên Điện, được phong Đế vị, Tiên Vị. Đế vị, tiên vị được phân quản lý thế giới mà các Vị Thần đã tạo ra tồn tại cũng là vĩnh cửu.

Còn những Tinh Linh khả năng tương đối cũng được đưa đến những thế giới bậc trung nắm quyền cai quản các thế giới đó, nhỏ yếu như hắn nếu cứ thế này thì hắn chắc chắn một điều là suốt một kiếp này hắn có thể bước vào giới diện loại trung cũng là nằm mộng ban ngày rồi. Ở Trung giới thì có các giới như TuLa giới, Hắc ám Giới, Bạch Quang giới, yêu giới, quỷ giới…. Hắn biết, ở mấy giới này thì cũng không được trở mình với mấy lão đại Tinh linh kia đâu, nơi đó sự tranh giành, đấu tranh lẫn nhau là tàn khốc nhất, bởi vì giới diện đó chỉ cách một bước là bước vào Tiên giới rồi. Một bước để từ giới diện bậc trung đến Tiên Giới thì khoảng cách không thể nào đo đếm được nữa.

Thực lực! nghĩ đến đây Huỳnh Bá không khỏi thở dài, chỉ cần có thực lực thì mới được Bước chân vào Thiên Điện, mới có tư cách tồn tại vĩnh hằng mà thôi.

Nghĩ đến đây hắn lại nhìn về phía Đại đường Huỳnh Gia thầm thở dài, Công ơn phụ mẫu tái tạo ra ta, ta đưa đến đây cũng không biết nên vui hay nên buồn, ta không thuộc thế giới này, nhân loại à nhân loại, chỉ tồn tại được mấy mươi năm rồi lại chuyển sinh rồi lại chết rồi lại chuyển sinh trong vô hạn tuần hoàn. Trong mắt của Huỳnh Bá thân thể nhân loại chỉ là túi da mà thôi, trong mắt hắn những người đó chỉ là những linh hồn mà thôi. Đối với một hài tử mới tám tuổi như hắn mà đã cảm thán cho vận mệnh nhân sinh không biết nên vui hay nên buồn đây.

Nhân sinh cũng chỉ thế thôi, chớp mắt là một kiếp, chớp mắt lại là một đời người. Nếu ta không tiến lên rèn luyện nâng cao thực lực thì sẽ bị thoái hóa suy yếu rồi cũng như họ rồi trở thành những linh hồn mà thôi. Không được, ta không bằng lòng như thế, phải đi thôi.

Bộ dạng ông cụ non của Huỳnh Bá đứng trong sân liên tục lắc đầu cảm thán thật trái ngược với hình ảnh của hắn trong hình hài một thiếu niên như thế.

Tiểu nha hòan A kiều đứng nép bên góc sân võ trường nhìn đại thiếu gia nhà mình liên tục lắc đầu như thế cũng mang theo vẻ khó hiểu mờ mịt.

Nhưng hắn rời khỏi Huỳnh Gia được hay không lại là vấn đề cần phải bàn, bởi hắn là Đích trưởng Tử của Huỳnh Gia, nói đi là đi dễ lắm sao?, tin hắn một thân bản lĩnh khó lường đó đã truyền đến Bình Thành, nay mai Thành chủ đại nhân sẽ cử sứ giả đến khỏa nghiệm hắn, nếu hợp cách sẽ đưa hắn về Bình Thành rèn luyện Võ kỹ, đây là ước mơ của biết bao thế hệ tuổi trẻ của Bình Nguyên Quốc. Nếu được chọn làm đệ tử của Bình Thành thành Chủ thì sẽ có bỗng lộc, được phong thưởng cho Huỳnh Gia một bước lên mây.

- Gia Gia, Phụ thân, nương, hài nhi không đi Bình Thành.

-Không đi??!!, con phải biết Võ Kỹ nhà ta được Cao nhân truyền lại, tuy chỉ tam thức nhưng đã danh chấn tứ phương chưa từng có đối thủ cùng cấp. Ngươi phải biết lọt mắt xanh của Thành Chủ thì một bước lên mây, khả năng đạt chức vị, lại được học Võ Kỹ cao cấp hơn, còn nữa tuong lai vinh hoa quý quý không thể hạn lượng a - Lão Thái Công của hắn vẫn tràn đầy tự tin với tam thức Phá Không Trảm bảo mệnh của Huỳnh Gia này.

Mẫu thân của hắn nói:

- Hài tử ngoan, con từ nhỏ chưa bước chân ra khỏi thôn Thảo Mộc. Ngoài kia rất nhiều điều thú vị để trải nghiệm sau này giúp ích cho con đối với Nương mong con chăm chỉ rèn luyện đi đến khi trưởng thành làm một cái tướng quân là nương mát lòng mát dạ lắm rồi.

Hừ, không biết Thành chủ có nhận không mà đã mơ tưởng. - Huỳnh Húc nói với Huỳnh Bá với giọng châm chọc, hắn vẫn còn cay về cái tát lúc nãy bên ngoài Luyện võ trường đấy.

Nhìn thấy biểu cảm của mọi người hắn chán nản ỉu xìu đi về thư phòng. Nha hoàn a Kiều vốn ít nói kia nhẹ nhàng rón rén theo sau.

Hôm nay, phía Bình Thành thành chủ cử sứ giả đến khảo hạch võ kỹ để nhận đệ tử, Huỳnh gia có ba đứa trẻ tham gia là Huỳnh Bá, Huỳnh Húc và Huỳnh Dịch.

Ngoài Luyện võ trường của Thảo Mộc Thôn có khoảng ba mươi tiểu hài tử tuổi lớn nhất chừng mười ba, nhỏ nhất chừng sáu tuổi đang đứng im thin thít theo hàng chờ tới lượt gọi tên lên khảo nghiệm võ Kỹ.

Vị Sứ giả thành chủ giở trảo thủ hướng đỉnh đầu từng tiểu hài tử mà trầm ngâm một lát, hắn liên tục lắc đầu kèm vẻ cau mày:

-Tư chất bình thường, không hợp, người kế tiếp!!.

Liên tục hơn mười tiểu hài tử bước lên khảo nghiệm nhưng vẫn là tư chất bình thường.

Đến lượt Huỳnh Bá bước lên, trong lúc chờ đợi khảo nghiệm hắn đã trông thấy thủ pháp của vị sứ giả kia. Vị sứ giả đó dùng nội lực dò xét toàn thân tiểu hài tử, bắt đầu từ Huyệt bách hội xuống tới huyệt Dũng tuyền rồi lại vòng lên sau đó buông tay ra.

Vị sứ giả hắn sau khi dùng nội lực vòn quanh một vòng công phu trên người hắn nói:

-Tư chất bình thường, có điều gân cốt chắc chắn, nhãn thần lóe tinh, rất khác biệt. miễn cưỡng thu một vị trí đi

-Miễn cưỡng?!! . Huỳnh Bộ đầu kinh ngạc thốt lên.

Vị sứ giả nói:

Huỳnh bộ đầu, nể tình ngươi công cán lâu năm ta mới cho qua, nói thật hài tử của ngươi tư chất rất bình thường, cả đời nếu chăm chỉ tập luyện cũng chỉ đến Võ Sư cảnh là một chuyện bất khả thi rồi, hắn chỉ có mỗi tấm thân cao lớn hơn người thường mà thôi.

Huỳnh bộ đầu nói:

-Sứ giả đại nhân, đại nhân chịu thu nhận tiểu hài tử hạ quan thiên ân vạn tạ lắm rồi, đa tạ. ơn của đại nhận Huỳnh mỗ không dám quên.

Sứ giả nói: uhm, tốt lắm. người kế tiếp.

Bỗng lúc này Huỳnh Bá lên tiếng:

-Phụ thân, ta không đi Bình Thành.

Hiện trường im phăn phắt, tất cả mọi người đều nhìn Huỳnh Bá với ánh mắt không thể tin được, thầm nghĩ tiểu tử này đá rớt trúng đầy hay sao cơ hội tốt như thế lại không đi.

-Nghịch tử, ngươi ddien rồi sao? Đây là niềm vinh dự rất lớn lao, bao nhiêu muốn còn không được, ngươi .. ngươi ngươi... thật tức chết ta a. Huỳnh Nhạc căm giận mà chỉ Huỳnh Bá mà run run nói không nên lời.

Vị sứ giả liếc mắt nhìn Huỳnh Bá một cái, nói:

-Hừ, đồ không biết điều, thế thì khỏi cần đi nữa, cút qua một bên.

Dứt lời hắn phất tay một cái, luồng kình phong nhẹ nhàng văng Huỳnh Bá ra xa đó bốn năm trượng.

Bạn đang đọc Hành trình Sinh tồn của Tiểu Tinh Linh thứ Chín sáng tác bởi talathaithieugia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talathaithieugia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.