Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu tử biếng nhác

Tiểu thuyết gốc · 2441 chữ

"Nơi đây là một tinh tiểu tinh cầu tên gọi Hạ Châu Tinh, phân cấp tinh cầu thì chỉ là cấp một. Linh khí rất yếu ớt, nơi đây không có Tu luyện giả, chỉ có luyện võ giả, tuy nhiên ngươi là tinh linh nên sẽ có điểm khác với linh hồn thông thường, đến đây là hết nhiệm vụ của ta, mọi việc dựa vào tạo hóa của người đi".

Tiểu tinh linh Cửu thầm chửi mười tám đời tổ tông của Lão Đầu Nấm hắn. Cửu Tinh linh hắn sinh ra ở nơi Vũ trụ Mộc Thụ trải qua trăm ngàn vạn năm tháng thai nghén ra hắn cùng với thập vị tinh linh khác. So với Linh hồn không thuộc một cấp bậc, thế mà hôm nay bước chân vào đại đạo thì lão Đầu Nấm đó lại đưa hắn đến một Tinh Cầu hạ đẳng, linh khí yếu ớt. Như thế này đến bao giờ hắn mới đạp không mà đi hiên ngang bước vào Thiên Điện? càng nghĩ càng thấy ấm ức vô cùng. Còn một chút ý thức phải mau chóng phong bế đến khi trưởng thành mới được, nếu không khi ta trưởng thành sẽ thành đứa ngốc mất thôi. Nghĩ xong tinh linh cửu chìm vào giấc ngủ.

Thời gian tám năm trôi qua, trong tám năm này Cửu Tinh Linh sống trong Huỳnh Gia, cuộc sống thì sướng khỏi phải nói. Bởi vì là cháu Đích tôn, lại là Trưởng tử nên hàng ngày Cửu Tinh Linh chỉ có tập viết chữ, đọc sách, lại còn có cả gia sư riêng, có nha hoàn A Kiều hầu hạ chăm sóc. Có thể nói cuộc sống không khác con Vua là mấy, Huỳnh Gia đặt cho cái tên rất oách, tên chỉ một chữ "Bá" “bá” trong “bá đạo”, nghe nói theo ý của Lão Thái Công thì mong cho Nội tôn của mình vang danh thiên dạ, bá đạo tung hoành kế thừa một thân võ công cao cường của Huỳnh Bộ Đầu.

Ngoài giờ đọc sách viết chữ, "tiểu tinh linh" Huỳnh Bá còn được phụ thân đích thân truyền dạy Công phu bản mệnh của Huỳnh Nhạc là "Phá Không Trảm". Võ cảnh của phụ thân hắn hiện ở cảnh giới võ Sư Sơ kỳ, với võ cảnh hiện tại của phụ thân hắn được chức Bộ Đầu tại Nha môn coi như là may mắn bởi tại Tinh Cầu này nhân loại rất chú trọng Tu luyện Võ kỹ, một tiểu hài tử chừng mười tuổi đạt đến cảnh giới Võ Sĩ là chuyện hiển nhiên, mười tuổi mà chỉ mới bước vào cảnh giới Võ Đồ được xem là phế vật.

Tuyệt chiêu này chỉ có tam thức, nghe Phụ thân Huỳnh Nhạc kể năm đó truy đuổi đám sơn tặc chạy đến Nhị Ngưu Sơn bị trúng mai phục, các huynh đệ trong Nha Môn bảy chết hết bốn, lúc đó Huỳnh Nhạc chưa được lên làm Bộ Đầu, may mắn được một vị Cao nhân đi ngang qua cứu giúp đám huynh đệ hắn, tiện tay dẹp ổ Sơn Tặc Nhị Ngưu Sơn bắt luôn hai Đầu Lĩnh Sơn Tặc là Ngưu Hoàng và Ngưu Thản. Nhận thấy ba người vì dân trừ hại nên Cao nhân đó truyền cho Bát thức "Phá Không Trảm", do tư chất của Huỳnh Nhạc có hạn nên chỉ lĩnh ngộ được ba chiêu mà thôi. Còn hai người trong đó có một người lĩnh ngộ đến thức thứ sáu còn người kia lĩnh ngộ đến thức thứ năm. Cả hai người này hiện nay đều làm đến Thống lĩnh trong quân đội Hoàng Cung. Tuy nhiên, chỉ với tam thức " Phá Không Trảm" mà Huỳnh Nhạc một bước lên mây được lên làm Bộ Đầu. Đối với Lão đây là bước đột phá trong cuộc đời lão rồi.

Hôm nay cũng là lúc như thường ngày đến giờ luyện Võ kỹ, Huỳnh Bá được phụ thân đặc chế cho một thanh đao vừa tay, nói vừa tay chứ cân nặng cũng tới ba mươi cân. Mới tám tuổi mà cầm được đao nặng như thế coi như không tệ đi.

Lúc này một tiểu thiếu niên từ trong gian phong đi ra, tay cầm thanh Đại Đạo kéo lê xuống sàn nhà kêu" rẹt rẹt", miệng ngáp lên ngáp xuống dáng vẻ mệt mỏi đi ra luyện võ trường.

- Phụ thân, còn sớm mà cho con ngủ xíu nữa được không, tối qua con đọc sách hơi mệt!

Tiểu thiếu niên vừa nói đó chẳng ai khác đó là Huỳnh Bá, tuy mới tám tuổi nhưng thừa hưởng di truyền của Phụ thân Huỳnh Dị nên sớm cao lớn, mới tám tuổi mà đã cao tới hơn ba thước rưỡi (khoảng một mét rưỡi, một thước= 40cm).

- Hừ, hài tử lười biếng, ai chẳng biết hôm qua ngươin sau khi dùng xong bữa tối liền vào thư phòng ngủ thẳng cẳng chứ, phụ thân tuy ở nha môn nhưng con làm gì ta đều biết đấy!.Ngươi xem hai tiểu đệ của ngươi đi bọn chúng nhỏ tuổi hơn ngươi mà đã đạt đến cảnh giới Võ đồ kia.

Huỳnh Nhạc đối với đứa con Bảo bối này cũng thật bất đắc dĩ, đã lười biếng lại còn nói phét.

- phụ thân a phụ thân, phải A Kiều thọc mạch cho người phải không?, nha đầu lắm chuyện chút nữa biết tay bổn công tử!.

- phụ thân à, ta đối với những chuyện võ vẻ này tuyệt đối là không có hứng thú, cái gì mà Võ sĩ, Võ sư ta không thèm để trong mắt.

- Ngươi?!!!. Huỳnh Nhạc tức tối căm giận nhìn đứa con của mình:

- Đây là thế giới Võ giả, ngươi không rèn luyện một thân công phu làm sao có tiền đồ?, ngươi mặc dù là Đích tôn của Huỳnh Gia nhưng với một tên phế vật như ngươi Huỳnh gia cũng không để ý lắm đâu, ngươi.. ngươi hãy nhìn tiểu đệ đệ của người mà học hỏi đi kìa. Huỳnh Nhạc tay chỉ vào đứa con Bảo bối của mình mà run rẩy, ngực phập phồng.

Huỳnh Bá trợn mắt lên, gương mặt thoáng đỏ, cơn buồn ngủ tan biến, thầm nghĩ phải xử lý nha hoàn nhiều chuyện thế nào đây.

- Ta nói thật, phụ thân nha, những công phu võ kỹ này ta không có hứng thú a. Huỳnh Bá nói.

- Được rồi, Không phải A Kiều đâu, là mẫu thân nói đấy, có được không nào?.Giọng nói yếu ớt vang lên,một mỹ phụ từ hành lang Nội đường đi ra, đi cùng bà là nha hoàn tên gọi a Kiều.

- Hài tử không thích luyện võ thì chăm chỉ đọc sách sau này làm Văn quan cũng được mà. Mẫu thân của Huỳnh Bá hiền từ nói.

- Nương!!! trời còn sớm nương ra đây làm chi?, bệnh của Nương còn chưa khỏi kẻo cảm lạnh đấy. Huỳnh Bá nói.

- Không sao, Nương cũng đỡ hơn rồi... Ta ra hít thở khí trời cho khuây khỏa chứ... ở trong phòng suốt ngày cũng ngột ngạt quá.

- Đêm qua nương khỏe một chút nên sang phòng con xem con học hành có chăm chỉ không, nhưng nương thấy con ngủ say nên không gọi. Huỳnh Thị hiền từ đưa tay vuốt đầu con trai của mình rồi thủ thỉ.

Kể từ hôm sinh Huỳnh Bá xong, mẫu thân của hắn sức khỏe suy giảm hẳn, mẫu thân của Huỳnh Bá là một tiểu thư Trưởng Nữ Nhà Họ Tiết, gia đình họ ngoại của Huỳnh Bá bên thôn bên cạnh cách Thảo Mộc Thôn chừng hai ngày đường. Năm đó, khi còn là thiếu nữ, trong lúc trên đường vào Bình Thành đi qua Nhị Ngưu Sơn gặp Sơn Tặc, cũng lúc đó gặp được Phụ thân của Huỳnh Bá, trong lúc loạn kiếm loạn đao mẫu thân của Huỳnh Bá tiếp đỡ cho phụ thân hắn một đao ngay sau lưng nên cơ thể suy yếu, bây giờ trời lạnh là trở bệnh. Cũng vì lần đó nên hai người mới nảy sinh tình cảm nên duyên vợ chồng. Sức khỏe vốn yếu thêm sinh ra Huỳnh Bá càng yếu thêm.

- Phu quân, tuy luyện võ là việc tốt nhưng đừng ép buộc hài tử quá. Theo thiếp thấy cần phải học tập thêm nhiều văn chương, như thế mới văn võ song toàn.- Huỳnh Thị đối với tiểu hài tử của mình xem ra kỳ vọng rất lớn và vô cùng cưng chiều hết mực.

- Nàng đó, cưng chiều hắn nhiều làm cho hắn ngày càng biếng nhác. Nàng xem, Húc nhi và Dịch nhi tuy nhỏ hơn hắn mà siêng năng chăm chỉ luyện võ thế nào, mới sáu,bảy tuổi đầu mà đã tinh thông cả hai thức "Phá Không Trảm" của ta rồi. Tương lai Dịch nhi và Húc nhi có thể phát dương quang đại cho Huỳnh Gia đó. Còn Bá nhi nhà ta?, haizz, nghĩ tới là nhức cả đầu a.

Vừa nói Huỳnh Nhạc chỉ vào góc sân của Luyện võ trường, nơi đó có hai tiểu hài tử kháu khỉnh, ánh mắt lanh lợi đang so chiêu đao với nhau. Đó là nhị đệ và tam đệ con trai của Nhị thúc Huỳnh Tương. Sau khi Huỳnh Bá sinh ra được một năm thì dưới sự thúc dục của hai lão Thái Công và Đại ca Huỳnh Nhạc cuối cùng Nhị thúc của hắn cũng cưới về một cô nương cùng thôn, sau ba năm lần lượt hạ sinh cho Huỳnh Gia ba người con. Đứa lớn là Huỳnh Hoa được bảy tuổi, hai huynh đệ Huỳnh Húc và Huỳnh Dịch là song thai.

- Nương, nơi đây nhiều phong hàn nương hãy vào nghỉ đi, con hứa sẽ chăm chỉ văn ôn võ luyện để nương không phải thất vọng. - Huỳnh Bá thấy mẫu thân của mình yếu ớt cảm thấy rất khổ tâm nên dìu bà ta vào trong.

- Đứa nhỏ này mặc dù có hơi lười biếng, lại giỏi vuốt mông ngựa tuy nhiên rất hiếu thảo. - Lão Đại Huỳnh Nhạc thầm cảm khái.

Sau khi dìu mẫu thân vào trong nội đường, Huỳnh Bá trở lại luyện võ trường. Diễn luyện lại tam thức " Phá Không Trảm" của phụ thân truyền cho.

- Không được, không được, chiêu thức Phá Không Trảm cái tinh túy là ở tốc độ, lấy nhanh thắng chậm, con tuy chiêu thức không sai nhưng tốc độ ra chiêu quá chậm không đạt.

- Cái này do thường ngày con không chăm chỉ rèn luyện, thanh đao nhẹ thế cầm còn không nổi, động tác thì như rùa kiểu này chưa tiếp cận địch nhân đã rơi vào hạ phong rồi.- Đối với tiểu hài tử của mình trong lúc luyện công Huỳnh Nhạc rất nghiêm túc.

Tuy hài tử của hắn yếu ớt nếu so với thân hình ba thức rưỡi của hắn thì rất dễ bị nhầm, nhưng hắn được cái rất thông minh, chiêu thức Phá Không Trảm riêng bản thân hắn mất gần mười năm mới năm vững mà hài tử Huỳnh Bá chỉ cần xem qua một lần đã hiểu hết, cái này cũng thật bất khả tư nghị. Hắn thầm nghĩ nếu hài tử vừa có sức lực lại thông minh khả năng lĩnh hội cực cao thì không gì tốt hơn, nhưng nhân vô thập toàn, nếu cái gì cũng toàn vẹn hết thì chắc chỉ là yêu nghiệt mà thôi.

- Này,Húc nhi, Dịch nhi, đến đây thử đao với Đại ca của các ngươi cho ta kiểm tra tốc độ tu luyện của các ngươi xem nào.- Huỳnh Nhạc hướng về góc sân hô lên.

- dạ vâng, Đại Bá!!- hai huynh đệ Huỳnh Húc, Huỳnh Dịch ôm quyền tuân mệnh.

- Đại ca, đến chỉ giáo cho đệ nhé. - tiểu đệ Huỳnh Dịch lên tiếng.

- Hừ, cái bao cỏ đó thì có gì mà chỉ giáo, chỉ một chiêu ta đã hạ hắn nằm đo đất rồi. - tiểu đệ Huỳnh Húc cười lạnh trong lòng. Đối với vị Đại ca con của Đại bá Huỳnh Nhạc thì hắn rất có thành kiến, nguyên nhân cũng vì Lão cha của hắn không biết võ công, một thân ăn chơi lại là con thứ nên mọi việc trong Huỳnh Gia đều chăm chút cho Đại ca Huỳnh Bá, còn bọn hắn thì suốt ngày luyện đao, không có thời gian để vui chơi. Mỗi lần thấy con sâu lười Huỳnh Bá ngáp ngắn ngáp dài là trong lòng hắn muốn bổ một đao cho vị đại ca này lắm.

Còn riêng tiểu đệ Huỳnh Dịch thì cũng chán ngán với thói lười biếng của đại ca Huỳnh Bá nhưng trong lòng hắn cũng không có ghét hắn gì cả, hắn còn thường xuyên sang tìm vị đại ca này trò chuyện đôi khi rất vui vẻ.

- Được được, các đệ, đến đến, ta cũng muốn xem mấy tháng nay Đao pháp của các đệ như thế nào rồi.- Huỳnh Bá lên tiếng. Giọng nói kiêu căng cực điểm.

Huỳnh dịch cùng Huỳnh Húc cùng xông lên khí thế áp đỉnh, quán xuyến nội lực vào Thanh tiểu đao. Một luồng quang mang chớp sáng vọt ra trong nháy mắt, tiếp theo là quang đao của Huỳnh dịch nhanh như chớp bổ đến vị trí của Huỳnh Bá.

- Võ Sĩ Sơ kỳ, mới tý tuổi đầu hai tiểu tử này đã bước vào cảnh giới võ Sĩ sơ kỳ rồi. Phen này Huỳnh Gia có hy vọng rồi. - Huỳnh Nhạc cảm khái trong lòng.

- Hừ!!! trò vặt. Dứt lời không một động tác dư thừa, Huỳnh Bá thân như thiểm điện nhẹ nhàng lách sang bên làm cho hai luồng quang đao không chạm được hắn lao thẳng về phía sau võ trường. Dàn binh khí dựng nơi đó đứt làm đôi rơi loảng xoảng. Sở dĩ hắn nhanh chóng tránh né được luồng song ảnh quang đao kia bổ tới bới vì khi hai huynh đệ Huỳnh Húc, Huỳnh Dịch vừa động thân thì hắn đã biết trước Đao quang phát ra hướng nào rồi. Ở dưới sự cảm nhận của Một Tinh Linh thì những tuyệt chiểu võ kỹ kia không có gì đặc sắc, lướt mắt đã nhìn ra điểm yếu.

Hai tiểu huynh đệ Huỳnh Húc và Huỳnh Dịch thất kinh rồi, thân đao chưa hạ xuống sau thức thứ nhất thì trước mặt đã hiện ra khuôn mặt như cái mâm mà Huỳnh Húc ghét nhất.

Bạn đang đọc Hành trình Sinh tồn của Tiểu Tinh Linh thứ Chín sáng tác bởi talathaithieugia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talathaithieugia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.