Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tùy cậu

Phiên bản Dịch · 713 chữ

Từ nhà vệ sinh đi ra, lúc Đường Vãn Vãn trở về không may đụng trúng một người. Không thể đứng vững được cô quay đầu nhìn lại mới biết người đó là ai.

Người có khuôn mặt đẹp đẽ hòa nhã cười nhìn cô. Đỡ vai cô, nhẹ nhàng lắc đầu:

-Đường Vãn Vãn, lâu rồi không gặp sao em vẫn hấp tấp như vậy?

Mạc Tuyết Phong hơn cô ba tuổi. Khi vào hội học sinh cấp Ba, anh vẫn là hội trưởng học sinh, lúc đó cô làm trợ lý chuyên giúp anh đóng dấu xử lý văn kiện, rất nhanh đã thân với anh. Sau khi tốt nghiệp cấp Ba, Mạc Tuyết Phong đi nước ngoài du học mãi đến hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau.

Đường vãn Vãn gặp anh ngại ngùng che mặt, nhẹ nhàng nói:

-Thật sự là anh sao học trưởng?! Bốn năm không gặp, em sắp không nhận ra anh mất rồi!

Mạc Tuyết Phong nhìn cô lại nói tiếp:

-Không giống như em, anh nhìn thấy em liền nhận ra ngay. Nhìn em vẫn không khác gì bốn năm về trước.

Đường Vãn Vãn ngượng ngùng nở nụ cười, lại ở ngoài nói chuyện với Mạc Tuyết Phong một lúc, nhìn đồng hồ nói:

-Học trưởng, em về rồi!

Mạc Tuyết Phong nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, đưa tay lên xoa xoa đầu cô giống như lúc trước. Sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, nhét vào tay Đường Vãn Vãn một tấm thiệp mời nhẹ nhàng nói:

-Vài ngày nữa anh có một bữa tiệc thương mại, vừa về nước nên không có bạn bè là con gái. Vãn Vãn, em có thể đi cùng anh không?

Giọng nói dịu dàng của anh, ánh mắt lại rất chân thành. Đường Vãn vãn do dự một hồi mới nhận lời:

-Vâng ạ!

Mạc Tuyết Phong nhìn Đường Vãn Vãn trên mặt nở nụ cười, cô cũng cười. Nhìn Đường Vãn Vãn đặt thiệp mời vào túi xách, sau đó mới gật đầu,

-Em đi đi.

Đợi Đường Vãn Vãn rời khỏi anh mới xoay người. Một người lặng lẽ đứng ở xa, lúc nhìn rõ gương mặt người đó anh hơi ngỡ ngàng sau đó lại cười:

-Án thiếu gia, lâu rồi không gặp.

Án Như Linh gương mặt lạnh lùng cao quý đối diện với Mạc Tuyết Phong. Án Như Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta rồi lặng lẽ rời đi không nói lời nào, cũng không gật đầu một cái, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

-Cậu vẫn ghét tôi như vậy sao?

Mạc Tuyết Phong đi theo sau Án Như Linh vào nhà vệ sinh

-Khi học cấp Ba, cậu luôn đối với tôi thờ ơ như vậy. Đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra, tôi đã đắc tội với cậu ở chỗ nào?

-….

-Đường Vãn Vãn là một cô gái tốt không phải sao?!

Trong thời khắc yên tĩnh, Mạc Tuyết Phong đột nhiên nói ra. Lúc nói đến Đường Vãn Vãn, ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng hẳn mang vài phần ý nghĩ lưu luyến.

-Cậu không cần cô ấy, chi bằng đem cô ấy nhường cho tôi đi, thế nào?

Án Như Linh dừng bước, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta .

Con ngươi của anh rất sâu, lúc này gần như không nhìn thấy đáy. Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai có nụ cười dịu dàng. Không biết nghĩ gì, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng điệu thờ ơ nói:

-Tùy cậu thôi!

Nói xong liền bước qua Mạc Tuyết Phong, mở cửa nhà vệ sinh ngăn cách rồi đóng ầm cửa lại.

Bộ dạng bừng bừng tức giận.

Mạc Tuyết Phong đứng ngoài cửa, sờ sờ lên mũi rồi cười.

Tên này… bộ dạng vẫn như cũ, vẫn khó chịu như ngày nào.

Thực ra Mạc Tuyết Phong vẫn luôn nghi ngờ, Án Như Linh ghét anh ta chẳng qua là vì lúc học cấp Ba, Đường Vãn Vãn thân thiết với anh hơn mà thôi.

--------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/03/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.