Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự trừng phạt của anh [2]

Phiên bản Dịch · 769 chữ

- Cởi!

Anh lạnh lùng ngắt lời cô, gương mặt không chút biểu cảm.

Đường Vãn Vãn nghiến chặt hai hàm răng, mới có thể khống chế được đôi môi đang không ngừng run rẩy của cô.

Trời không còn trong xanh nữa, phía xa xa có tiếng sấm ầm ầm vang lên. Có lẽ trời sắp đổ mưa rồi.

Không khí bắt đầu trở nên lạnh và ẩm ướt hơn. Cô giống như một pho tượng yên lặng ngồi trên xe, đôi môi tái nhợt.

Cô thực sự rất muốn rời khỏi đây, rất muốn xuống xe ngay lúc này. Bị Án Như Linh làm nhục như vậy, khiến cô cảm thấy mình thật đê tiện không gì sánh được. Lấy lòng anh, sau đó lại bị anh khinh bỉ ghét bỏ… Lòng tự tôn bị sự thù hận của anh chà đạp.

Án Như Linh lạnh lùng nhìn từ bờ mi đang run rẩy đến đôi môi tái nhợt của cô. Anh nghĩ, lần này cô đáng lẽ ra nên phản kháng rồi chứ?

Anh không tin cô chỉ là một con rối đã bị mẹ của anh khống chế trong lòng bàn tay. Bất kể anh đưa ra những yêu cầu vô lý gì, cô đều có thể đáp ứng.

Nhưng Đường Vãn Vãn vẫn yên lặng ngồi đó, không nói lời nào… đầu hơi cúi xuống. Chỉ để lộ đôi môi tái nhợt cùng với tiếng kêu của hàm răng đang run lên, không thể nào nhìn rõ được ánh mắt của cô.

Có lẽ cô đang khóc…

Trong lòng anh đột nhiên hiện ra ý nghĩ đó, khiến Án Như Linh hơi cau mày lại. Anh lại có chút không nỡ.

Bắt nạt cô như vậy để làm gì chứ…? Anh nghĩ, anh không nên vội vàng như vậy! Rõ ràng thời gian còn nhiều mà?! Đợi đến khi anh nắm chắc tập đoàn Án thị trong tay thì anh có thể cướp Đường Vãn Vãn từ tay mẹ của anh về bên cạnh mình rồi…

Lúc anh chuẩn bị kêu cô dừng lại, thì Đường Vãn Vãn ngẩng đầu lên…

Trên gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt ấy lại hiện lên một nụ cười gượng gạo. Người con gái cười ngại ngùng sau đó đặt túi công văn xuống ghế xe.

-Nếu như anh thích… Vậy chúng ta sẽ làm ở đây… Được không?

Cô nhẹ nhàng mím môi lại. Những ngón tay trắng mịn từ từ cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình, ngón tay của cô run lên bần bật… Đã nhiều lần ngón tay vì run rẩy mà trượt khỏi cúc áo, nhưng cô vẫn từ từ chậm rãi cởi.

-….

Án Như Linh nhìn thấy cảnh này… Tự nhiên trong lúc đó lại không biết nên nói gì, nên làm gì.

Anh cảm thấy… Không phải anh điên mà là Đường Vãn Vãn điên rồi!

Sao anh có thể kỳ vọng điều gì về con người này nữa chứ?

Cô đã là một con rối trong tay mẹ anh rồi. Cô không còn là người đó trong ký ức của anh nữa…

Lại có thể đi đến bước này…

Rốt cuộc cô đem bản thân mình biến thành thứ gì đây?

Rõ ràng là mệnh lệnh của mình, nhưng khi thật sự nhìn thấy Đường Vãn Vãn cởi đồ Án Như Linh lại cảm thấy toàn thân mình như muốn nổ tung.

-ĐƯỜNG VÃN VÃN!!!

Anh vội vàng đưa tay ra kéo lấy cổ tay cô. Ép mạnh cô xuống ghế, trong ánh mắt hoảng hốt lo sợ của cô, anh nhìn thấy được gương mặt của anh đã bị bóp méo. Anh hít một hơi thật sâu để có thể khiến mình bình tĩnh lại, anh sợ rằng mình không thể khống chế chính mình lại bóp chết cô.

-Cút ra ngoài!

-Như Linh?

Đường Vãn Vãn kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông dường như không thể nào chấp nhận được cô như vậy. Mở cửa xe ra rồi thẳng tay đẩy cô xuống đường.

Cô lảo đảo cả người ngã xuống đất. Ngẩng đầu lên một lần nữa, chiếc xe xa hoa đó đã đi rất nhanh ra khỏi tầm nhìn của cô.

Cô ngơ ngác ngồi trên mặt đất… Vừa rồi lúc Án Như Linh đẩy cô xuống, bởi vì đi giày cao gót không cẩn thận bị trẹo chân rồi. Bây giờ cổ chân rất đau, không thể nào đứng dậy được.

------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 19/03/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.