Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh gừng

Phiên bản Dịch · 729 chữ

Không ngờ rằng sau khi nghe anh nói, đột nhiên lạnh lùng cười lên một tiếng:

-Nếu như cô ấy thật sự muốn cãi nhau với tôi, lúc đó tôi sẽ thấy rất vui!

Anh vừa nói dứt lời mới nhận ra mình vừa nói gì, quay mặt hướng khác môi mím chặt.

Cố Miên Nhiên hiểu ra, khẽ ho khan một tiếng:

-Vậy câu mau đi cãi nhau với người ta đi…

-Đó là cậu chưa nhìn thấy bộ dạng của cô ấy!

Án Như Linh không kìm nén được liền nói:

-Cậu không biết đâu, tôi vừa nhìn thấy bộ dáng yếu đuối nhu nhược của cô liền tức giận!

-Vậy cậu cũng không nên bắt nạt cô ấy như vậy chứ….

Cố Miên Nhiên chần chừ nói.

-Tôi đâu có bắt nạt cô ấy?

-Cậu không bắt nạt cô ấy?

-….

Án Như Linh im lặng nghĩ lại chuyện đã xảy ra. Đường Vãn Vãn bây giờ đang sốt cao nằm trên giường bệnh, chính là do anh giở trò tức giận vớ vẩn.

Nhưng anh cảm thấy thật sự rất tức giận!

Trong lòng anh thật sự rất tức giận.

Cứ nghĩ đến việc Đường Vãn Vãn nghe theo mệnh lệnh của anh cởi đồ trên xe, anh liền tức giận hận mình không thể bóp chết cô!

Giận cô không biết trân trọng bản thân, giận cô không biết chăm sóc bản thân lại càng giận cô trở thành bộ dạng đó.

Nhưng nhìn cô vì anh mà nằm trên giường bệnh, anh lại vô cùng đau lòng.

Án Như Linh đối với suy nghĩ của mình thật sự không biết nên nói gì.

-Được rồi.

Nhìn gương mặt trầm lắng của Án như Linh, Cố Miên Nhiên đưa tay nắm lấy vai anh, đặt bình canh gừng vào tay anh nói:

-Nếu như cảm thấy hối hận rồi thì cậu mau đi xin lỗi cô đi. Đường Vãn Vãn cũng là người hiểu lý lẽ mà.

Án Như Linh hơi cau mày.

-Không đi!

Anh thẳng thừng nói.

Vừa nói, cửa phòng bệnh gần đó đột nhiên mở ra, cô y tá đứng ngoài cửa nhẹ nhàng vẫy tay, khẽ gọi:

-Đường tiểu thư tỉnh lại rồi!

Án Như Linh và Cố Miên Nhiên nhìn nhau một cái, Cố Miên Nhiên cười hì hì rồi đưa tay đẩyÁn Như Linh.

-Kiêu ngạo cái gì? Muốn đi thì đi đi, đừng có lèo nhèo như thế.

Án đại thiếu gia mặt như hàn thiếc, ánh mắt lạnh như băng, một bộ dạng khó tiếp cận. Vì Cố Miên Nhiên từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, nên đương nhiên là không hề sợ đẩy vai anh đưa đến cửa phòng bệnh, sau đó bất chấp đẩy anh vào trong.

Đường Vãn Vãn tựa người vào giường, mắt nhìn lên trần nhà. Cơ thể cô vẫn còn rất yếu, vẫn không ngừng sốt cao lúc nóng lúc lạnh.

Nhưng trong lúc cô đang mệt mỏi buồn ngủ thì ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào. Đường Vãn Vãn quay đầu nhìn thì nhìn thấy Án Như Linh không biết đã đứng trước cửa phòng bệnh của cô từ khi nào , gương mặt người đàn ông đó lạnh lùng vừa nhìn đã biết anh đang tức giận. Toàn thân cô run cầm cập, suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi.

Nhìn thấy Án Như Linh, cổ chân cô lại bỗng dưng cảm thấy đau. Cái con người mà đã đẩy cô xuống xe một cách thô bạo, lại đùng đùng đứng trước mặt cô.

Án Như Linh cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Đường Vãn Vãn nằm trên giường nhìn anh với gương mặt hoảng sợ.

Gương mặt Án Như Linh không cảm xúc bước vào, đặt tay lên chiếc bình giữ nhiệt đặt xuống tủ đầu giường cạch một cái. Khiến cho Đường Vãn Vãn ngồi trên giường toàn thân chấn động, hơi căng thẳng nắm chặt lấy chăn.

Án Như Linh mở chiếc bình giữ nhiệt, hơi nóng của canh gừng từ bên trong bay ra. Anh đổ ra một chiếc bát nhỏ, dùng miệng thổi nguội rồi đưa về phía Đường Vãn Vãn mà không nói một lời.

---------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 02/04/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.