Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy được tình cảm của anh

Phiên bản Dịch · 718 chữ

Án Như Linh mở chiếc bình giữ nhiệt ra, hơi nóng của canh gừng từ bên trong bay ra, tạo một mùi thơm dìu dịu trong căn phòng. Anh đổ ra một chiếc bát nhỏ, dùng miệng thổi nguội rồi mới đưa tay không nói môt lời đưa đến trước mặt Đường Vãn Vãn.

Đường Vãn Vãn ngón tay bám chặt lấy chăn. Cảnh tượng trước mắt vô cùng đáng sợ nhìn xuống bát canh được đưa đến trước miệng mìn, canh gừng còn nóng hầm hập, nổi lên một vài hạt cẩu kỷ [1], xem ra rất ấm áp.

[1] Cẩu kỷ: một loại thuốc Đông y

Cái này… là đưa cho cô uống sao?

Môi cô hơi mím lại, rất muốn đưa tay ra đỡ lấy nhưng lại sợ có phải là tự mình đa tình.

Cánh tay Án Như Linh đã mỏi nhừ nhưng Đường Vãn Vãn vẫn không nhận lấy chén canh. Anh nhếch môi, hơi cúi đầu nhìn Đường Vãn Vãn đang im lặng không nói gì.

Cô gái này…. Đang giận anh sao?

Án Như Linh thầm nghĩ rồi đưa tay lấy thìa múc canh. Vén một mép chăn rồi ngồi lên giường, múc một thìa canh gừng đưa ra.

-…..!

Sau đó Đường Vãn Vãn mới nhận ra ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thìa canh được đưa đến trước mặt mình. Vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng nói:

-Không cần đâu… Em tự ăn được rồi.

Giọng nói có chút khàn khan, dường như rất yếu ớt. Án Như Linh hơi cau mày lại, lạnh lùng nói:

-Há miệng!

-….

Đường Vãn Vãn không dám cãi lời anh,do dự một hồi rồi mới mở miệng uống thìa canh đó

Bát canh gừng đó… Trong lòng Đường Vãn Vãn đan xen đủ loại cảm xúc nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết bát canh. Cô thực sự không hiểu rốt cuộc Án Như Linh làm vậy là có ý gì? Rõ ràng giận cô để cô lại trên đường, tại sao bây giờ…

Cô liếc mắt quan sát người đàn ông đang thu dọn thìa bát, không biết cô có nghĩ sai không sau khi đút xong cho cô bát canh gừng đó… Cô cảm thấy tâm tính của anh rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

Đúng là một người đàn ông khó hiểu…

Trong lòng Đường Vãn Vãn thở dài bi thương.

Nếu như cô hiểu trong lòng anh nghĩ gì thì tốt biết bao. Như vậy cũng dễ dàng làm vui lòng anh, cô đã không cần phải khổ sở như vậy.

Đường Vãn Vãn lại thở dài một tiếng.

-Cổ chân em bị trật rồi, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng một tháng. Tôi đã gọi cho công ty em xin nghỉ phép rồi.

Án Như Linh thu dọn xong bát thìa xong, quay lại nói:

-Còn nữa, em vẫn chưa hết sốt, đợi chút nữa uống thêm canh gừng. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Đường Vãn Vãn sao dám gọi điện thoại… nhưng bây giờ cô chỉ biết gật đầu

-Vâng. Em biết rồi! Cảm ơn anh.

Cái chăn được đắp lên nửa thân người Đường Vãn Vãn, chỉ để lộ gương mặt nhỏ bé, mái tóc dài mềm mại phủ lên vai cô. Nhìn bộ dạng gầy yếu nhưng vẫn vô cùng đáng yêu.

Án Như Linh vừa đút cho Đường Vãn Vãn một bát canh gừng, trong lòng tự dưng cảm thấy tốt hơn hẳn. Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô bây giờ, cũng thấy thuận mắt hơn, liền đưa tay vuốt tóc cô rồi nói:

-Tôi đến công ty đây. Có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Bị anh xoa đầu mấy cái khiến Đường Vãn Vãn dựng hết lông tơ. Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên lại được nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của Án Như Linh, trong lòng tự dưng nảy sinh cảm giác vừa mừng vừa lo.

Cô vừa nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đã lấy được cảm tình của anh, vừa gật đầu nói:

-Em biết rồi ạ!

Sau đó nhìn Án Như Linh quay lưng rời khỏi bệnh viện.

--------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 09/04/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.