Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hán phục!

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Một cuộn vải bố chỉ có giá năm mươi văn.

Một cuộn vải tơ tằm thế mà có giá một ngàn văn?

Phải biết chỉ năm mươi văn cũng không có mấy thôn dân nỡ bỏ ra.

Một ngàn văn dùng để may y phục?

Thế này cũng quá xa xỉ rồi!

Tần Trần cười cười, thời đại này, đế hoàng ban thưởng công thần ngoại trừ đất đai, tiền tài, cũng chính là vải tơ tằm, loại vải này gần giống như tơ lụa ở kiếp trước, tằm là thứ cần phải yêu chiều, nếu nuôi không tốt một chút thì nó sẽ chết cho ngươi xem.

Loại vải này bán một quan cũng không tính là lừa gạt.

Cách tiệm vải không xa, Trần Nhị Ngưu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không thể sợ hãi như vậy nữa, nghe nói Vận Nhi gả cho Tần Trần, Tần Trần kia vẫn luôn muốn chạy, còn đánh nàng.

Một nữ tử tốt như vậy, nếu ta cưới về nhà, cung phụng nàng cũng được, làm sao nỡ đánh nàng?

Tần Trần giỏi kiếm tiền thì thế nào?

Hắn có để cho Vận Nhi tiêu hay không?

Hắn không phải là người tốt, kiếm được tiền mà y phục trên người Vận Nhi vẫn là vá chằng và chịt, ta muốn may cho Vận Nhi một bộ đồ mới, nàng nhất định sẽ cảm động."

Nói xong, hắn đi vào tiệm vải, khi nhìn thấy Tần Trần và Trần Vận Nhi thì hơi sững sờ.

"Ồ, Nhị Ngưu cũng tới rồi, ngươi cũng là người có tiền trong thôn, một tháng kiếm được không ít, cũng đến may y phục hay sao? Ngươi muốn loại vải gì?" Trần Đại Thông cười nói.

"Ta, ta..." Trần Nhị Ngưu nhìn thấy Tần Trần thì đột nhiên cảm thấy khẩn trương, dù sao, Trần Vận Nhi là nương tử của Tần Trần, làm trò trước mặt người ta, lại muốn may y phục cho nương tử nhà người ta, sẽ không bị đánh chết chứ?

"Nhị Ngưu, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, ta đây còn có mối làm ăn lớn đang chờ, khi nào ngươi nghĩ xong thì nói cho ta biết." Trần Đại Thông nói xong bèn nhìn về phía Tần Trần:

"Tần công tử, ngươi là người từ trong huyện tới, nhìn bộ y phục màu trắng trên người ngươi là có thể nhìn ra ánh mắt của ngươi, ta cũng không nói láo, vải tơ tằm chính là giá này, một quan tiền không hơn không kém."

"Lão, lão bản, Tần Trần muốn mua tơ tằm hay sao?" Trần Nhị Ngưu sửng sốt một chút, có tiền đúng là tốt, hắn chỉ định mua vải bố mà thôi.

Dù sao thì y phục vải bố hoàn toàn mới quả thực cũng khiến cho người trong thôn hâm mộ.

"Đúng vậy, chúng ta đang thương lượng giá cả." Trần Đại Thông cười nói.

Trần Nhị Ngưu kiên trì, cố lấy dũng khí trừng mắt nhìn Tần Trần: "Tần Trần, y phục trên người ngươi đã rất tốt rồi, ngươi kiếm được tiền nên mua cho Vận Nhi một ít y phục mới mới đúng."

Tần Trần hơi nhíu mày.

Hắn mua y phục cho nữ nhân của mình thì có liên quan gì đến Trần Nhị Ngưu?

Trần Vận Nhi giành mở miệng trước: "Trần Nhị Ngưu, ta có tên, Vận Nhi là để phụ mẫu ta và phu quân ta gọi, chúng ta không thân quen như vậy.

Phu quân ta đến đây chính là để may xiêm y cho ta, ngươi không nên vu oan cho hắn."

"Hắn mua vải tơ tằm cho ngươi?" Trần Nhị Ngưu ngẩn người một lúc lâu.

Tần Trần không để ý đến Trần Nhị Ngưu, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía lão bản: "Lão bản, ta do dự không phải bởi vì giá cả, mà là số lượng, một cuộn vải tơ tằm nhiều nhất chỉ có thể may hai ba bộ y phục, nương tử của ta, nhạc mẫu nhạc phụ ta, còn cả Trần Thiết và ta, tổng cộng có năm người, một cuộn chắc chắn là không đủ."

"Ngươi còn muốn may y phục cho phụ mẫu và đệ đệ của Vận Nhi? Cũng may bằng vải tơ tằm?" Trần Nhị Ngưu vốn dĩ còn muốn kiên trì thêm một lúc nữa, một quan tiền, hắn khẽ cắn môi là có thể lấy ra, nhưng may y phục cho toàn bộ người nhà bằng vải tơ tằm, hắn cũng không trả được.

"Thì ra Tần công tử có ý như vậy, vậy thật sự quá tốt rồi, thực không dám giấu giếm, chỗ của ta có tổng cộng có năm cuộn tơ tằm, nhà công tử mua hai cuộn là đủ rồi." Trần Đại Thông vui mừng, vẻ mặt tươi như hoa nở.

Hai cuộn chính là hai quan tiền!

Đây là số tiền mà Trần Nhị Ngưu phải mất một năm mới kiếm được, tiền hắn tiết kiệm cũng chỉ có như vậy, còn phải đi mua gỗ nữa, cũng không thể tiêu hết trong một lần.

"Năm cuộn à... Có thể nghĩ cách lấy nhiều hơn hay không? Ta có thể mua nhiều hơn, nhưng giá cả cứ tính là một quan như bình thường, sẽ không để cho ngươi chịu thiệt một văn tiền nào." Tần Trần hỏi.

Cái gì?!

Lời vừa nói ra, tất cả người có mặt ở đây đều choáng váng.

"Ngươi, ngươi muốn bao nhiêu? Hai cuộn cũng đủ cho người có tiền trong huyện may rồi, bọn họ chủ yếu may y phục cho mấy người quan trọng trong nhà, cho dù bọn họ có tiền cũng sẽ không tiêu toàn bộ vào y phục." Trần Đại Thông không hiểu Tần Trần rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Lẽ nào đây chính là hành vi xúc động nhất thời của nhà giàu mới nổi?

Một số người đột nhiên có tiền thì thích tiêu tiền như vậy.

"Phu quân..." Trần Vận Nhi nắm lấy cánh tay Tần Trần, ngước đôi mắt chờ mong nhìn hắn.

"Nghe lời, ta có chỗ hữu dụng." Tần Trần mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Trần Vận Nhi rồi nói:

"Lão bản, năm cuộn này ta đều mua, điệu kiện tiên quyết là ngươi có thể cung cấp cho ta đủ hàng, đương nhiên, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, ngươi đi lấy hàng cũng cần thời gian, trong vòng ba ngày ta muốn ngươi lấy cho ta, ta muốn năm mươi cuộn vải tơ tằm."

Cái gì?

Da đầu của Trần Đại Thông tê dại.

Hắn quả thực có thể lấy hàng từ chỗ của đường huynh, thế nhưng người này cần năm mươi cuộn hay sao?

Y phục bị hỏng đa số đều là được sửa chữa, ai rảnh rỗi đến mức ngày ngày làm y phục mới?

Năm mươi cuộn, như vậy là muốn mặc đến lúc chết à?

Đương nhiên, hắn sẽ không nói nhiều, có mối làm ăn không làm là kẻ ngốc: "Tần công tử yên tâm, ngươi có thể cầm năm cuộn này trước, ba ngày sau, bốn mươi lăm cuộn còn lại ta cam đoan sẽ đưa đến nhà ngươi, ta có thể viết văn tự.

Tần công tử, may y phục cần thêm tiền, công việc nhiều như vậy, ở đây cũng không có nhiều người, ta còn phải đi lên huyện tìm đường huynh ta giúp tìm người."

"Vậy cũng không cần, việc may y phục ta sẽ tìm người làm, ta chỉ cần vải." Tần Trần nói xong, lấy ra năm mươi quan, cầm năm cuộn vải tơ tằm và tờ văn tự, sau đó nhìn về phía Trần Nhị Ngưu:

"Ta mua xong rồi, ngươi muốn mua gì cứ nói với lão bản."

"Ta, ta..." Trần Nhị Ngưu đâu còn mặt mũi mua vải vóc nữa?

Hai cuộn thì hắn có thể táng gia bại sản để mua, năm mươi cuộn, có giết hắn cũng không mua được.

Trần Nhị Ngưu nghẹn khuất bỏ chạy, toàn bộ hành trình đều cúi đầu chạy.

"Hắn bị làm sao vậy?" Tần Trần hơi sửng sốt.

"Không biết, phu quân, ngươi đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền hay sao?" Trần Vận Nhi hỏi.

"Vẫn là ngươi thông minh, theo ta về nhà, chúng ta nghiên cứu."

Tần Trần dẫn Trần Vận Nhi trở về.

Vải vóc có sẵn không phải dùng đến loại guồng quay tơ kia.

Thời đại này, làm vải vóc phiền phức nhất, nhưng may y phục thì không khó như vậy, kỹ năng may vá, không ít nữ nhân trong thôn đều biết.

Trần Vận Nhi cũng dựa vào việc này may ít đồ cho chủ nhân, kiếm thêm ít tiền.

Tần Trần cười nói: "Ta vốn định mua nguyên vật liệu, tự tay kéo sợi, nhưng ba ngày sau chúng ta phải dùng đến y phục nên đến tiệm vải mua, hơn nữa guồng quay tơ, còn cả máy dệt vải, hai loại máy khác nhau, muốn làm ra thì cần rất nhiều thời gian.

Ta cũng muốn nhìn xem vải vóc trong tiệm vải rốt cuộc có chất lượng như thế nào, hôm nay nhìn xem cảm thấy quả thực không tệ, có thể so với tơ lụa."

"Phu quân, tơ lụa là thứ gì vậy?" Trần Vận Nhi nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.

"Ngươi có thể hiểu là loại vải tốt nhất trong số vải tơ tằm là được." Tần Trần lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Trần Vận Nhi, hai người ngồi ở bên giường:

"Vận Nhi, đêm nay ta muốn nghiên cứu một cỗ máy, sau đó dạy ngươi dùng, có cỗ máy này thì may y phục sẽ rất nhanh, không cần phải bận bịu khâu từng mũi nữa.

Điều ngươi cần làm là đo kích cỡ của người trong nhà, sau đó may y phục cho cả nhà là được."

"Năm bộ, trong ba ngày chắc không được." Trần Vận Nhi cắn răng.

"Có cỗ máy kia ở đây là có thể. Đương nhiên, ta để cho ngươi may y phục không giống bình thường, ngươi thử nhìn xem, bây giờ ta vẽ ra, ngươi xem có thể làm được hay không."

Tần Trần liếc mắt nhìn xung quanh, không có giấy bút, trước kia trong nhà quá nghèo, hắn chỉ có thể lấy một khúc gỗ đốt cháy đen, sau đó vẽ trên mặt đất.

"Phu quân, đây là loại y phục gì? Vì sao lại đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn rất thoải mái dễ chịu, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất cao quý." Trần Vận Nhi nhìn thấy bức tranh, không khỏi cảm thán.

Tần Trần cười nói: "Đây là Hán phục, nếu ngươi làm được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mặc vào rồi đi dự đại hội giám bảo kia!"

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.