Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

May y phục!

Phiên bản Dịch · 5388 chữ

Chương 10: May y phục!

Không có người ngoài quấy nhiễu, bữa cơm này rất hoà thuận vui vẻ.

Cả nhà Trần Vận Nhi rất chất phác, mặc dù Tần Trần không có bản lĩnh, nhưng bọn họ đối với hắn cũng vô cùng tốt, điều này khiến cho Tần Trần vô cùng cảm động, trong lòng thề rằng sẽ giúp cho cả nhà sống tốt hơn.

Nếu có thể, thì kéo kinh tế của toàn bộ thôn lên cũng là chuyện nên làm.

Đương nhiên, ngoại trừ những người như Trần Mỹ Chi.

Tần Trần không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không thể gọi là người tốt, kiếp trước kinh doanh, những chuyện độc ác gì đó cũng đều từng làm.

Đối với loại người mắt chó nhìn người thấp này, ngay cả người thân cũng dùng để kiếm chác, hắn không làm gì đã là nể mặt mũi nhà Trần Vận Nhi rồi.

Nếu như hôm nay Hàn Thu Tuyết không đến, thủ đoạn của Tần Trần chỉ có thể tàn nhẫn hơn, có thể không có chỗ dựa dẫm thì hắn sẽ không trực tiếp giết người, nhưng hắn chắc chắn có một trăm phương pháp để chơi chết cả nhà Trần Mỹ Chi.

Cơm no rượu say, nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cả nhà, trong lòng Tần Trần cũng nổi gợn sóng.

Kiếp trước hắn không cha không mẹ, không ngờ kiếp này cũng như vậy. Nhưng lúc này hắn có người nhà, hắn sẽ toàn tâm toàn ý vì nương tử của mình, còn có nhạc mẫu nhạc mẫu biết phân biệt thiện ác rõ ràng, và một tiểu cữu tử ngây ngô.

Hắn đột nhiên cảm thấy việc kiếm tiền càng có ý nghĩa hơn.

Ở đây không được hoàn mỹ, nguyên liệu nấu ăn thiếu thốn, ngay cả gia vị nấu nướng cũng không tìm thấy, tuy rằng bên trong sách có ghi chép vị trí của chúng, thế nhưng hiện tại thì vẫn còn quá sớm để nói.

Hắn cũng muốn mở tửu lâu, muốn kiếm tiền bằng cách dựa vào nguyên liệu độc đáo để thu hút mọi người, nhưng rõ ràng đây không phải là thời điểm thích hợp.

Không giống như việc có hệ thống nào đó, loại hạt giống nào cũng có thể tùy tiện đưa ra.

Trong thời đại cằn cỗi thế này, muốn giàu có vẫn phải dựa vào đầu óc của mình.

"Rượu ở đây có nồng độ quá thấp, ta quả thực biết cất rượu, kiếp trước cũng sưu tầm vô số rượu ngon, cũng đã nghiên cứu qua, cái này dùng để dự phòng, dù sao cũng không có nguyên liệu nấu ăn tốt, không dễ phối hợp."

Tần Trần hiểu rõ, đây là một thời đại nghèo khổ, cũng là thời đại có hoàng kim khắp nơi.

Nhưng ở thời kỳ khởi đầu này, quan trọng nhất là ăn, mặc, ở, đi lại, không có gia vị nấu ăn thì không thể thực hiện được, rượu là loại hàng hóa xa xỉ, ở Đại Lương còn có rất nhiều dân chúng không có cơm để ăn.

Mặc dù cuộc sống của Trần Vận Nhi khá khổ cực, nhưng đây là vùng Giang Nam, có gạo trắng ăn đã không tệ rồi, phải biết rằng còn có địa phương nghèo khó hơn, lúa mạch gạo kê cũng không có mà ăn.

"Ăn không thể thực hiện được, phải chờ sau này có cơ hội đi tìm hạt giống, mặc thật ra cũng không tệ, thời đại này ngoại trừ vải bố ra, có rất nhiều loại vải có thể lựa chọn."

Tần Trần hạ quyết tâm, hắn đợi trong nhà Trần Nham một lúc.

Rất nhanh chóng, Trần Thiết đã trở về, lấy ra một tờ văn tự: "Tỷ phu, đây là văn tự vay tiền của tỷ tỷ."

Tần Trần gật đầu, là hắn bảo Trần Thiết đến nhà Trần Mỹ Chi lấy, trả ba mươi văn, lấy lại văn tự, loại chuyện này phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ, tránh để Trần Mỹ Chi sau này lấy chuyện này ra nói lung tung.

Để cho Trần Thiết đi là lựa chọn tốt nhất, không cho, Trần Thiết sẽ cho Trần Mỹ Chi biết vì sao hoa lại màu đỏ như vậy.

Sau khi xé văn tự, Tần Trần dẫn Trần Vận Nhi trở lại căn nhà nhỏ của mình.

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, Trần Vận Nhi có chút lo lắng.

"Đừng sợ, tiền có thể dùng để làm việc khác, chẳng mấy chốc sẽ tiêu hết, chút tiền ấy để trong tiền trang thì người ta chướng mắt, để ở trong nhà lại sợ kẻ trộm nhớ nhung." Tần Trần cười an ủi.

Thế giới này có tiền trang, ở Đại Hạ, cổ đại cũng đã có những thứ này từ lâu.

Thương nhân thường xuyên phải mang theo một lượng lớn tiền tài để ra ngoài buôn bán, nhưng mà trong thời đại loạn lạc này, thổ phỉ vô số, không hề an toàn, mang theo bên người cũng rất phiền phức.

Thế là tiền trang ra đời.

Tiền trang này, bất kể là ở Đại Lương hay Đại Hạ cổ đại, đều không giống ngân hàng ở hậu thế.

Gửi tiền không có lợi tức, trái lại còn phải nộp phí bảo hộ.

Tiền trang quy mô lớn bao phủ cả nước, ở Biện huyện gửi tiền, lấy tín vật, đến địa phương khác tìm được tiền trang giống như vậy thì có thể lấy ra.

Tiền trang có nhiều loại, đại bộ phận đều do thương nhân phú quý mở ra, nguồn thu chủ yếu từ việc thu phí bảo hộ đắt đỏ, còn có thể lấy số tiền này đi đầu tư, cho vay, đặt ở thời đại này mà nói chính là cho vay.

Chỉ phí bảo hộ khoảng năm mươi lượng bạc, cũng chính là năm mươi quan tiền.

Một trăm quan của bọn họ cũng không đủ để nhìn, mang ra tiền trang cũng không đủ nhét kẽ răng.

"Tiền trang? Phu quân, tiền trang này là nơi để những nhà phú quý đi đến, người bình thường căn bản không thể trải nghiệm được cảm giác gửi tiền là như thế nào."

Trần Vận Nhi cúi đầu: "Một trăm quan đối với thôn chúng ta mà nói là rất nhiều, nhưng đối với những người phú quý thật sự thì..."

"Ba ngày sau sẽ có người đến đưa tiền cho ta, đến lúc đó chúng ta có thể gửi tên, bây giờ một trăm quan này, ta nên dùng vào chỗ cần dùng."

Tần Trần nhìn thấy Vận Nhi vẫn còn mặc y phục bằng vải bố, chắp vá nhiều nơi, trong lòng cảm thấy đau xót: "Vận Nhi, ta dẫn ngươi đi may một ít y phục cho mọi người trong nhà."

"Để ta đi mua vải, ta sẽ làm." Trần Vận Nhi gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngượng ngùng. Y phục của nàng đều vá chằng vá chịt, làm mất mặt phu quân nàng.

Hơn nữa y phục của nàng đã mặc bốn năm năm rồi, lúc thân thể đang phát triển đã cố ý mua rộng hơn để mặc.

Thời đại này mọi người đều như vậy, tiền dùng để mua thức ăn mới là vương đạo. Y phục, chỉ cần có thể vá thì sẽ không thay mới. Trần Thiết vẫn là mặc y phục của phụ thân Trần Nham, y phục cũng có thể truyền qua một thế hệ.

Nhưng trong mắt những kẻ có tiền ở trong huyện, không chỉ ăn phải ngon, mà mặc cũng phải đẹp.

"Không mua vải bố, phải là tơ tằm." Tần Trần nói.

Trần Vận Nhi lắc đầu: "Phu quân, ta đi mua một cuộn tơ tằm, sau đó mua mấy cuộn vải, phu quân nhất định là đại nhân vật, không thể kém hơn người khác, ta với người trong nhà không cần quá tốt."

"Vận Nhi." Tần Trần giữ Trần Vận Nhi lại, bàn tay lớn đặt lên vai nàng, dịu dàng nói: "Những ngày tháng cực khổ đã qua rồi, tiền có thể sinh ra tiền, ta mặc cái gì, ngươi là nương tử của ta sẽ mặc thứ đó.

Ba ngày sau, ta phải dẫn ngươi và cả nhà đi giám bảo đại hội, ở loại địa phương này, nếu chúng ta ăn mặc đồ không tốt, người canh cửa sẽ gây khó dễ với chúng ta.

Vì để tránh phiền phức không cần thiết, ngươi cứ nghe lời ta mà làm, hơn nữa, đây không phải là xa hoa, nó còn có tác dụng khác.

Một lát nữa ngươi đi cùng ta đến tiệm vải."

Mặc dù Trần Vận Nhi cảm thấy có chút đau lòng, vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy cảm động: "Là Vận Nhi không xứng, phu quân đối xử với ta quá tốt rồi."

"Là vì ngươi đối xử với ta càng tốt hơn nên ta mới đối xử với ngươi như vậy, tất cả đều bởi vì ngươi xứng đáng." Tần Trần cười nói.

Hai người lấy tiền đi đến tiệm vải trong thôn.

Mặc dù vải vóc trong thôn kém xa trong huyện, nhưng vẫn có vài tấm lụa tốt.

Thấy Tần Trần tới.

Lão bản tiệm vải tươi cười chào đón.

Tần Trần kiếm được khoản tiền lớn, hiện tại mọi người trong Trần gia thôn không ai không biết điều đó.

Lão bản là một nam tử trung niên, tên là Trần Đại Thông, nghe nói trong huyện cũng có một người giàu có cũng mở tiệm vải là thân thích của y.

Trần Đại Thông cười nói: "Đây không phải là Tần công tử và Tần phu nhân hay sao? Nghe nói công tử kiếm lời một trăm quan, lại là bằng hữu của Hàn Thu Tuyết, công tử lần này đến đây là muốn may y phục?"

"Đến chỗ này của ngươi chắc chắn là vì chọn vải để may y phục. Lão bản, ta muốn loại tơ tằm tốt nhất để may, ngươi đừng nói với ta là không có nhé." Tần Trần cười nói.

"Ta làm ăn ở trong thôn, trong tiệm phần lớn đều là vải bố, dù sao khách nhân đều là thôn dân, có điều Tần công tử đã mở miệng thì ta vẫn có một chút đồ tốt."

Trần Đại Thông nói xong, từ sau cửa lấy ra một cuộn vải tơ tằm: "Thứ này quý giá, đại nhân vật trong huyện đều dùng cái này, chính ta cũng không nỡ dùng để may y phục, đây là do đường ca mở tiệm vải trong huyện cho ta một ít mới có."

Sau đó nói một tràng cuộn vải này tốt như thế nào, cuối cùng ra giá một quan tiền...

"Cái gì? Một quan tiền? Sao ngươi không đi cướp đi?" Trần Vận Nhi kinh ngạc hỏi.

Chương 11: Hán phục!

Chương 11: Hán phục!

Một cuộn vải bố chỉ có giá năm mươi văn.

Một cuộn vải tơ tằm thế mà có giá một ngàn văn?

Phải biết chỉ năm mươi văn cũng không có mấy thôn dân nỡ bỏ ra.

Một ngàn văn dùng để may y phục?

Thế này cũng quá xa xỉ rồi!

Tần Trần cười cười, thời đại này, đế hoàng ban thưởng công thần ngoại trừ đất đai, tiền tài, cũng chính là vải tơ tằm, loại vải này gần giống như tơ lụa ở kiếp trước, tằm là thứ cần phải yêu chiều, nếu nuôi không tốt một chút thì nó sẽ chết cho ngươi xem.

Loại vải này bán một quan cũng không tính là lừa gạt.

Cách tiệm vải không xa, Trần Nhị Ngưu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không thể sợ hãi như vậy nữa, nghe nói Vận Nhi gả cho Tần Trần, Tần Trần kia vẫn luôn muốn chạy, còn đánh nàng.

Một nữ tử tốt như vậy, nếu ta cưới về nhà, cung phụng nàng cũng được, làm sao nỡ đánh nàng?

Tần Trần giỏi kiếm tiền thì thế nào?

Hắn có để cho Vận Nhi tiêu hay không?

Hắn không phải là người tốt, kiếm được tiền mà y phục trên người Vận Nhi vẫn là vá chằng và chịt, ta muốn may cho Vận Nhi một bộ đồ mới, nàng nhất định sẽ cảm động."

Nói xong, hắn đi vào tiệm vải, khi nhìn thấy Tần Trần và Trần Vận Nhi thì hơi sững sờ.

"Ồ, Nhị Ngưu cũng tới rồi, ngươi cũng là người có tiền trong thôn, một tháng kiếm được không ít, cũng đến may y phục hay sao? Ngươi muốn loại vải gì?" Trần Đại Thông cười nói.

"Ta, ta..." Trần Nhị Ngưu nhìn thấy Tần Trần thì đột nhiên cảm thấy khẩn trương, dù sao, Trần Vận Nhi là nương tử của Tần Trần, làm trò trước mặt người ta, lại muốn may y phục cho nương tử nhà người ta, sẽ không bị đánh chết chứ?

"Nhị Ngưu, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, ta đây còn có mối làm ăn lớn đang chờ, khi nào ngươi nghĩ xong thì nói cho ta biết." Trần Đại Thông nói xong bèn nhìn về phía Tần Trần:

"Tần công tử, ngươi là người từ trong huyện tới, nhìn bộ y phục màu trắng trên người ngươi là có thể nhìn ra ánh mắt của ngươi, ta cũng không nói láo, vải tơ tằm chính là giá này, một quan tiền không hơn không kém."

"Lão, lão bản, Tần Trần muốn mua tơ tằm hay sao?" Trần Nhị Ngưu sửng sốt một chút, có tiền đúng là tốt, hắn chỉ định mua vải bố mà thôi.

Dù sao thì y phục vải bố hoàn toàn mới quả thực cũng khiến cho người trong thôn hâm mộ.

"Đúng vậy, chúng ta đang thương lượng giá cả." Trần Đại Thông cười nói.

Trần Nhị Ngưu kiên trì, cố lấy dũng khí trừng mắt nhìn Tần Trần: "Tần Trần, y phục trên người ngươi đã rất tốt rồi, ngươi kiếm được tiền nên mua cho Vận Nhi một ít y phục mới mới đúng."

Tần Trần hơi nhíu mày.

Hắn mua y phục cho nữ nhân của mình thì có liên quan gì đến Trần Nhị Ngưu?

Trần Vận Nhi giành mở miệng trước: "Trần Nhị Ngưu, ta có tên, Vận Nhi là để phụ mẫu ta và phu quân ta gọi, chúng ta không thân quen như vậy.

Phu quân ta đến đây chính là để may xiêm y cho ta, ngươi không nên vu oan cho hắn."

"Hắn mua vải tơ tằm cho ngươi?" Trần Nhị Ngưu ngẩn người một lúc lâu.

Tần Trần không để ý đến Trần Nhị Ngưu, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía lão bản: "Lão bản, ta do dự không phải bởi vì giá cả, mà là số lượng, một cuộn vải tơ tằm nhiều nhất chỉ có thể may hai ba bộ y phục, nương tử của ta, nhạc mẫu nhạc phụ ta, còn cả Trần Thiết và ta, tổng cộng có năm người, một cuộn chắc chắn là không đủ."

"Ngươi còn muốn may y phục cho phụ mẫu và đệ đệ của Vận Nhi? Cũng may bằng vải tơ tằm?" Trần Nhị Ngưu vốn dĩ còn muốn kiên trì thêm một lúc nữa, một quan tiền, hắn khẽ cắn môi là có thể lấy ra, nhưng may y phục cho toàn bộ người nhà bằng vải tơ tằm, hắn cũng không trả được.

"Thì ra Tần công tử có ý như vậy, vậy thật sự quá tốt rồi, thực không dám giấu giếm, chỗ của ta có tổng cộng có năm cuộn tơ tằm, nhà công tử mua hai cuộn là đủ rồi." Trần Đại Thông vui mừng, vẻ mặt tươi như hoa nở.

Hai cuộn chính là hai quan tiền!

Đây là số tiền mà Trần Nhị Ngưu phải mất một năm mới kiếm được, tiền hắn tiết kiệm cũng chỉ có như vậy, còn phải đi mua gỗ nữa, cũng không thể tiêu hết trong một lần.

"Năm cuộn à... Có thể nghĩ cách lấy nhiều hơn hay không? Ta có thể mua nhiều hơn, nhưng giá cả cứ tính là một quan như bình thường, sẽ không để cho ngươi chịu thiệt một văn tiền nào." Tần Trần hỏi.

Cái gì?!

Lời vừa nói ra, tất cả người có mặt ở đây đều choáng váng.

"Ngươi, ngươi muốn bao nhiêu? Hai cuộn cũng đủ cho người có tiền trong huyện may rồi, bọn họ chủ yếu may y phục cho mấy người quan trọng trong nhà, cho dù bọn họ có tiền cũng sẽ không tiêu toàn bộ vào y phục." Trần Đại Thông không hiểu Tần Trần rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Lẽ nào đây chính là hành vi xúc động nhất thời của nhà giàu mới nổi?

Một số người đột nhiên có tiền thì thích tiêu tiền như vậy.

"Phu quân..." Trần Vận Nhi nắm lấy cánh tay Tần Trần, ngước đôi mắt chờ mong nhìn hắn.

"Nghe lời, ta có chỗ hữu dụng." Tần Trần mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Trần Vận Nhi rồi nói:

"Lão bản, năm cuộn này ta đều mua, điệu kiện tiên quyết là ngươi có thể cung cấp cho ta đủ hàng, đương nhiên, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, ngươi đi lấy hàng cũng cần thời gian, trong vòng ba ngày ta muốn ngươi lấy cho ta, ta muốn năm mươi cuộn vải tơ tằm."

Cái gì?

Da đầu của Trần Đại Thông tê dại.

Hắn quả thực có thể lấy hàng từ chỗ của đường huynh, thế nhưng người này cần năm mươi cuộn hay sao?

Y phục bị hỏng đa số đều là được sửa chữa, ai rảnh rỗi đến mức ngày ngày làm y phục mới?

Năm mươi cuộn, như vậy là muốn mặc đến lúc chết à?

Đương nhiên, hắn sẽ không nói nhiều, có mối làm ăn không làm là kẻ ngốc: "Tần công tử yên tâm, ngươi có thể cầm năm cuộn này trước, ba ngày sau, bốn mươi lăm cuộn còn lại ta cam đoan sẽ đưa đến nhà ngươi, ta có thể viết văn tự.

Tần công tử, may y phục cần thêm tiền, công việc nhiều như vậy, ở đây cũng không có nhiều người, ta còn phải đi lên huyện tìm đường huynh ta giúp tìm người."

"Vậy cũng không cần, việc may y phục ta sẽ tìm người làm, ta chỉ cần vải." Tần Trần nói xong, lấy ra năm mươi quan, cầm năm cuộn vải tơ tằm và tờ văn tự, sau đó nhìn về phía Trần Nhị Ngưu:

"Ta mua xong rồi, ngươi muốn mua gì cứ nói với lão bản."

"Ta, ta..." Trần Nhị Ngưu đâu còn mặt mũi mua vải vóc nữa?

Hai cuộn thì hắn có thể táng gia bại sản để mua, năm mươi cuộn, có giết hắn cũng không mua được.

Trần Nhị Ngưu nghẹn khuất bỏ chạy, toàn bộ hành trình đều cúi đầu chạy.

"Hắn bị làm sao vậy?" Tần Trần hơi sửng sốt.

"Không biết, phu quân, ngươi đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền hay sao?" Trần Vận Nhi hỏi.

"Vẫn là ngươi thông minh, theo ta về nhà, chúng ta nghiên cứu."

Tần Trần dẫn Trần Vận Nhi trở về.

Vải vóc có sẵn không phải dùng đến loại guồng quay tơ kia.

Thời đại này, làm vải vóc phiền phức nhất, nhưng may y phục thì không khó như vậy, kỹ năng may vá, không ít nữ nhân trong thôn đều biết.

Trần Vận Nhi cũng dựa vào việc này may ít đồ cho chủ nhân, kiếm thêm ít tiền.

Tần Trần cười nói: "Ta vốn định mua nguyên vật liệu, tự tay kéo sợi, nhưng ba ngày sau chúng ta phải dùng đến y phục nên đến tiệm vải mua, hơn nữa guồng quay tơ, còn cả máy dệt vải, hai loại máy khác nhau, muốn làm ra thì cần rất nhiều thời gian.

Ta cũng muốn nhìn xem vải vóc trong tiệm vải rốt cuộc có chất lượng như thế nào, hôm nay nhìn xem cảm thấy quả thực không tệ, có thể so với tơ lụa."

"Phu quân, tơ lụa là thứ gì vậy?" Trần Vận Nhi nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.

"Ngươi có thể hiểu là loại vải tốt nhất trong số vải tơ tằm là được." Tần Trần lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Trần Vận Nhi, hai người ngồi ở bên giường:

"Vận Nhi, đêm nay ta muốn nghiên cứu một cỗ máy, sau đó dạy ngươi dùng, có cỗ máy này thì may y phục sẽ rất nhanh, không cần phải bận bịu khâu từng mũi nữa.

Điều ngươi cần làm là đo kích cỡ của người trong nhà, sau đó may y phục cho cả nhà là được."

"Năm bộ, trong ba ngày chắc không được." Trần Vận Nhi cắn răng.

"Có cỗ máy kia ở đây là có thể. Đương nhiên, ta để cho ngươi may y phục không giống bình thường, ngươi thử nhìn xem, bây giờ ta vẽ ra, ngươi xem có thể làm được hay không."

Tần Trần liếc mắt nhìn xung quanh, không có giấy bút, trước kia trong nhà quá nghèo, hắn chỉ có thể lấy một khúc gỗ đốt cháy đen, sau đó vẽ trên mặt đất.

"Phu quân, đây là loại y phục gì? Vì sao lại đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn rất thoải mái dễ chịu, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất cao quý." Trần Vận Nhi nhìn thấy bức tranh, không khỏi cảm thán.

Tần Trần cười nói: "Đây là Hán phục, nếu ngươi làm được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mặc vào rồi đi dự đại hội giám bảo kia!"

Chương 12: Vẻ đẹp của Trần Vận Nhi!

Chương 12: Vẻ đẹp của Trần Vận Nhi!

Cả một đêm, Tần Trần đều bận rộn ở bên ngoài, mua rất nhiều đồ vật mà ở trong mắt Trần Vận Nhi đều là phế phẩm.

Cục sắt, kim châm, thanh gỗ.

Tuy nhiên Trần Vận Nhi cũng không hỏi nhiều, sau khi đo xong kích cỡ của mọi người trong nhà, nàng bèn yên lặng nhìn Tần Trần làm việc.

Nàng một tay chống gò má, si mê nhìn bóng lưng bận rộn của Tần Trần: "Phu quân đã thay đổi rồi, trước kia luôn ghét bỏ ta, luôn nghĩ đến việc chạy trốn, hiện tại phu quân thật tốt, đối xử với Vận Nhi rất dịu dàng."

Trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, còn có một con gà.

Thật sự có thể được ăn thịt gà mỗi ngày.

Đây đều là công lao của Tần Trần.

Ở Đại Lương, trước khi rời nhà, dân chúng sẽ ăn một bữa cơm, sau khi về nhà sẽ ăn một bữa nữa, một ngày có thể ăn hai bữa cơm đã là gia đình không tệ rồi. Tần Trần lại để cả nhà ăn ba bữa cơm một ngày, phải đầy đủ dinh dưỡng. Một ngày ăn ba bữa, Trần Vận Nhi thật sự cảm thấy sức lực trong người rất dồi dào, làm việc cũng rất khỏe.

"Vận Nhi, ta còn mua thêm một ít giày mà người giàu có thường đi, muội mang về cho mấy người nhạc phụ nhạc mẫu, còn nữa, đây là một ít đồ lót mặc bên trong..."

Tần Trần bận rộn xong bèn đưa một ít y phục và giày cho Vận Nhi, mặt già đỏ lên, trong chỗ này còn có một ít y phục lót của nữ tử.

"Cảm ơn phu quân..." Trần Vận Nhi nhận lấy y phục, khuôn mặt đỏ bừng như muốn chảy ra nước.

"Ngươi khách khí với ta làm gì? Máy móc đã làm xong rồi, ngươi đi theo ta đi qua nhìn xem."

Tần Trần dẫn Trần Vận Nhi đi về gian phòng phía sau nhà, nơi đó có đặt một cỗ máy thô sơ.

"Đây là cái gì?" Trần Vận Nhi tò mò quan sát.

"Máy khâu, bây giờ ta sẽ dạy người dùng."

Tần Trần tốn mất một canh giờ dạy dỗ.

Một canh giờ sau, Trần Vận Nhi đã có thể sử dụng được máy khâu.

"Phu quân, thứ này quá lợi hại rồi, có nó, đừng nói là năm cái, sợ là ba ngày cũng có thể làm ra được mười cái." Trần Vận Nhi vô cùng mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Tần Trần như nhìn một vị thần linh.

"Đêm đã khuya rồi, để ngày mai làm tiếp đi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi." Tần Trần cảm thấy có chút đau lòng cho Trần Vận Nhi, thời gian khá gấp rút, không có cách nào, đợi thêm một thời gian nữa, hắn sẽ không để cho Trần Vận Nhi phải làm việc vất vả nữa.

"Được, ta về nhà đây. Yên tâm, ta sẽ không để Trần Thiết qua đây ở, bây giờ ngươi sẽ không chạy, ta tin tưởng ngươi." Trần Vận Nhi khẽ gật đầu, có chút mất mát chuẩn bị rời đi.

Bàn tay to của Tần Trần ôm chặt lấy nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực.

Hơi thở nam nhân nồng đậm khiến cho chân Trần Vận Nhi mềm nhũn.

Tần Trần cười khổ một tiếng, nguyên chủ này ra sức ghét bỏ Trần Vận Nhi, mỗi đêm đều đuổi Trần Vận Nhi về nhà, bảo Trần Thiết qua đây trông coi hắn.

"Trần Thiết có thể không cần qua đây, nhưng ngươi cũng không cần phải rời đi. Ngươi là nương tử của ta, chúng ta nên ở cùng một chỗ." Tần Trần nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại đó.

Thân thể mềm mại của Trần Vận Nhi khẽ run lên, nàng khẽ rên rỉ một tiếng.

Nàng ngước mắt lên, mị nhãn như tơ: "Phu quân, Vận Nhi nguyện theo sự sắp đặt của phu quân..."

Thẩm thẩm có thể nhịn, thúc thúc không thể nhẫn!

Làm việc!

Tần Trần bế Trần Vận Nhi lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường, đóng chặt cửa. Nhưng hiệu quả cách âm ở thời đại này không được tốt, hàng xóm ở bốn phía đều bị kinh động, tưởng rằng Trần Vận Nhi lại bị đánh...

"Đồ táng tận lương tâm! Lần này có thể nói là tàn nhẫn nhất!"

"Đúng vậy, có để cho người ta ngủ không, kêu lớn tiếng như vậy!"

"..."

Một lúc lâu sau, khuôn mặt Trần Vận Nhi ửng đỏ, thở không ra hơi nói: "Phu quân, hàng xóm đều hiểu lầm cả rồi, Vận, Vận Nhi có chút không chịu nổi..."

"Vậy hãy để cho bọn họ hiểu lầm sâu thêm một chút!"

"Ừm, sâu hơn một chút..."

Cọt kẹt..t..tttt! Cọt kẹt..t..tttt!

Cái giường gỗ cũ kỹ lay động, như con thuyền cô độc giữa sóng biển...

...

Những ngày kế tiếp, Trần Vận Nhi đều bận rộn may y phục.

Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, ngay từ đầu Trần Vận Nhi còn hành động bất tiện, trải qua mấy ngày tưới nhuần, hành động của nàng không chỉ khôi phục bình thường, sắc mặt không biết là do đồ ăn bổ sung hay là công lao của Tần Trần, cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nàng vốn xinh đẹp, hôm nay lại mặc một bộ cung trang Hán phục màu xanh nhạt, che đi thân hình tuyệt đẹp của nàng.

Mái tóc búi lên, cố định bằng một cây trâm gỗ, khiến nàng trông rất thanh tú, đoan trang hiền hậu, lại không mất vẻ nhã nhặn.

Lông mày nàng được vẽ khéo léo, miệng như ngậm ngọc trai, đeo một cái vòng tay lấp lánh, nhìn qua rất thanh thuần nhưng lại có ba phần quyến rũ như ẩn như hiện...

Thấy ánh mắt Tần Trần sáng ngời nhìn chằm chằm mình, Trần Vận Nhi ngượng ngùng nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy... Tên ngốc này, ban đêm nhìn còn chưa đủ hay sao?"

"Nhìn chưa đủ, nhìn thế nào cũng không đủ, phát tài rồi, ta thật không ngờ ngươi lạixinh đẹp như vậy."

Hiện giờ Tần Trần đã hiểu rõ câu nói người dựa vào y phục ở kiếp trước, trang phục hôm nay cũng là do Tần Trần tự mình thiết kế cho Trần Vận Nhi.

Trần Vận Nhi vốn rất xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ thôi cũng khiến một đám ngôi sao kiếp trước không xứng xách giày cho nàng.

Cho dù kiếp trước Tần Trần khá giàu có, nhưng cũng rất khó nhìn thấy một nữ tử có dung mạo xinh đẹp như vậy.

"Phu quân, bộ y phục này của ta thật sự có thể kiếm được tiền sao?" Trần Vận Nhi hỏi.

"Cứ đi theo ta là được, hiệu cầm đồ của Hàn thị ở trong huyện, hôm nay chúng ta ngồi xe ngựa đi, xa phu đã sắp xếp xong xuôi rồi."

Tần Trần nắm bàn tay nhỏ nhắn của Trần Vận Nhi, bản thân hắn cũng đổi một bộ Hán phục màu trắng.

Hình tượng giống như một công tử văn nhã.

Hình tượng này của hắn nhìn qua còn cao quý, khí phách hơn những đệ tử phú gia kia.

"Vận Nhi... "

Trần Nham gần như không nhận ra nữ nhi của mình, cũng quá đẹp rồi.

Thật ra ngoại trừ trang phục còn có một chút thành thục.

Mái tóc búi lên, khiến cho Trần Vận Nhi thoạt nhìn ít đi mấy phần ngây thơ của thiếu nữ, nhiều hơn một phần khí tức trưởng thành của phụ nhân.

Dọc đường đi tới cửa thôn, thôn dân đều ngây người, tất cả đều bàn tán chuyện tiểu nương tử Tần gia rất xinh đẹp, việc này thì cũng thôi đi, không ngờ rằng ngay cả phụ thân của nàng cũng không ra dáng như vậy.

Trần Vận Nhi xấu hổ vùi đầu vào trong lòng Tần Trần, bàn tay nhỏ bé nắm lấy thịt mềm bên hông Tần Trần, tức giận nói: "Đều trách ngươi, ta không còn mặt mũi để gặp người nữa."

Tần Trần cười nói: "Không có mặt mũi nào gặp người chính là những người khác. Vận Nhi, sau này đừng cảm thấy tự ti, ta sẽ không chạy, ngươi xứng đáng để ta ở lại, ngươi không thua kém bất kỳ ai cả."

"Ừm ~ "

Tần Trần thuê hai chiếc xe ngựa.

Hắn và Trần Vận Nhi ngồi chung một chiếc.

Phụ mẫu và đệ đệ Trần Vận Nhi ngồi chung một chiếc.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi xe ngựa, nhất là Trần Tuệ, rất vui vẻ.

Trần Tuệ nhìn chung quanh, thỉnh thoảng thò đầu ra rèm xe nhìn: "Có tiền đồ, Vận Nhi nhà chúng ta đúng là có phúc, Trần nhi có bản lĩnh, nhà chúng ta ăn ngon, bữa nào cũng có gà không nói, hiện tại thậm chí có cả xe ngựa để ngồi rồi."

"Nhìn chút tiền đồ này của ngươi kìa, trong huyện cũng không phải là thôn chúng ta, mặc dù chúng ta ăn mặc phú quý, nhưng Trần nhi so với những người giàu trong huyện thì cũng vừa mới cất bước, ngươi không nên đắc ý vênh váo, rước phiền phức cho hắn."

Trần Nham dặn dò một câu.

Trần Tuệ bất mãn nói: "Ta không có chừng mực như vậy sao? Cần ngươi phải nhắc nhở sao, Trần nhi có bản lĩnh, ta khen ngợi một chút không được sao.

Xe ngựa này, y phục mới, tơ tằm a, đời này ta chưa từng mặc một bộ xiêm y tốt như vậy, Trần nhi thật sự là con rể tốt của ta."

Trần Nham cười nói: "Bộ y phục này quả thực rất tốt, lúc còn trẻ ta đi vào huyện cũng không thấy người có tiền mặc, ngươi mặc vào trông trẻ hơn mấy tuổi."

"Đi chết đi." Trần Tuệ trừng mắt nhìn hắn một cái.

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.