Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Vận Nhi dại dột!

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

"Khoan đã, ta bảo ngươi xuất thủ?"

Hàn Thu Tuyết nói một câu, không khí xung quanh tựa hồ cũng trở nên lạnh như băng. Thủ hạ kia bị dọa liền lui trở về.

Hàn Thu Tuyết không khỏi nhìn thoáng qua Tần Trần, người này vẫn không hề lay động cho dù chết đến nơi.

"Được rồi, không cần phải nói lời cay độc, ta biết ngươi cũng có chút quan hệ với huyện thái gia. Giết ta ngươi không cần lo sẽ bị bắt. Còn những nông hộ này tuy ta nói giúp bọn họ nhưng bọn họ không trở thành nhân chứng cho vụ này đâu." Tần Trần lạnh nhạt nói.

Những nông hộ kia cúi đầu, vẻ mặt chua xót, bọn họ nào dám đắc tội với Hàn Thu Tuyết. Nữ nhân này không chỉ gia nghiệp lớn mà nghe đồn còn giết người không chớp mắt, không biết bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống dưới tay ả ta.

"Ngươi biết vậy rồi mà còn dám nói chuyện với ta? Ai chống lưng cho ngươi hả?" Hàn Thu Tuyết tò mò hỏi.

"Bản thân ta là chỗ dựa uy tín nhất rồi."

Tần Trần cười nói: "Hàn tiểu thư, ngươi mang theo một trăm quan, cần gì phải che che giấu giấu?"

Cái gì? Nghe vậy, Hàn Thu Tuyết hơi bất ngờ ngẩn người một chút: "Làm sao ngươi biết?"

Tần Trần cười nói: "Chuyện nô lệ ngươi làm sai, ngươi giết hắn là chuyện rất bình thường. Hàn Thu Tuyết ngươi cũng được tung truyền là nữ thần chết vang danh bốn phương. Nhưng theo ta được biết, ngươi giết đều là những kẻ đáng chết. Bình thường ngươi cũng không có thói quen ức hiếp người tốt. Rõ ràng là những nông hộ này vô tội, giả bộ dọa người như vậy không mệt sao?

Dựa theo tính toán của ngươi, tổn thất nô lệ kia làm sai đã phải bồi thường bằng mạng, cơn giận cũng đã nguôi ngoai. Còn những người nông hộ nhặt được đồ là do mệnh của bọn họ tốt, ngươi cũng đòi tính toán thiệt hơn sao. 100 quan tuy rằng không ít, nhưng đối với ngươi mà nói hắn qua chỉ là vài đồng bạc lẻ"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hàn Thu Tuyết nhất thời không biết nói gì, nàng là nữ nhân, lại phải trông coi sản nghiệp lớn, những năm này nếu không giả bộ một chút, sớm đã bị người ta nuốt mất.

Thương trường còn đáng sợ hơn chiến trường nhiều!

Mà tiểu nam nhân trước mắt thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn so với nàng, nhìn thẳng mắt nàng đã không sợ chút nào thì thôi đi, còn có cảm giác như nàng trong mắt hắn chỉ một con cừu nhỏ đã lột sạch quần áo.

"Ta là... người lợi hại nhất trên thế giới này!"

Tần Trần híp mắt, khí thế trên người cơ hồ có thể nghiền ép Hàn Thu Tuyết: "Không dối gạt gì, chút thủ hạ ngươi mang đến không bảo vệ được ngươi đâu, chớ dại động vào ta, hậu quả sẽ khó lường đấy. Đương nhiên, thông minh như ngươi cũng vất vả lắm mới gặp được một cao nhân như ta, chi bằng làm nhận bằng hữu còn hơn đối nghịch. Ta nghĩ ngươi hiểu rõ điều này hơn ta."

Sát khí trong mắt Hàn Thu Tuyết dần dần thu liễm lại.

"Rất tốt, những thứ sát khí này không nên dùng trên người bằng hữu." Tần Trần nói.

Hàn Thu Tuyết phất phất tay, rất nhanh có người lấy ra một cái túi nhỏ, sai người giao cái túi đến trước mặt Tần Trần:

"Một trăm quan không thừa không thiếu. Ngươi nói rất đúng, nhưng ta tin tưởng nhất định là ngươi đã điều tra ta làm rơi đồ vật từ trước đó. Ngươi phải hiểu rõ, trong huyện có không ít người theo đuổi ta, những quý công tử kia đều biết ta đã rớt đồ và đang lùng sục giúp ta. Ta cũng tuyên bố ai tìm được sẽ hậu tạ một trăm quan. Ngươi biết việc này cũng không có gì khó hiểu."

"Cô sẵn tiền như vậy mà cũng quan tâm đến chút đồ vặt lỡ rơi dọc đường sao? Thậm chí còn tự mình lặn lội đến thôn một chuyến. Ta đoán có phải vì cái bình này là do mẫu thân đã chết để lại cho cô đúng không?" Tần Trần cười mà như không cười.

Bùm! Lời vừa nói ra, trong lòng Hàn Thu Tuyết đã bùng nổ! Làm sao hắn biết?

Chỉ có một mình nàng biết cái bình này tồn tại.

"Cái bình của ngươi giao cho thủ hạ bảo dưỡng mới có thể mất, bình thường trước nay không để người khác đụng vào, hơn nữa bình thường ngươi đều tự mình đưa đi bảo dưỡng, lần này là bởi vì có việc thật sự không dứt ra được."

Tần Trần thấy ánh mắt đối phương càng ngày càng khiếp sợ, khoát tay áo: "Ngươi không cần hỏi nhiều, ta biết tất cả, biết tầm quan trọng của bình, chính là muốn toàn bộ tài sản của ngươi, ngươi đều sẽ cho, nhưng ta vẫn chỉ cần 100 quan, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ làm bằng hữu của Hàn Thu Tuyết ngươi?"

"Là Thu Tuyết lãnh đạm rồi." Hàn Thu Tuyết khẽ phúc: "Không biết tôn tính đại danh của công tử, sau này ngài chính là bằng hữu của Thu Tuyết."

"Tần Trần."

Tần Trần nói tên, đưa bình nhỏ tới, sau đó cười nhìn tiểu thương kia: "Ông chủ, một văn tiền đổi 100 quan, ngươi sẽ không hối hận chứ? Đã nói đừng khóc cơ mà, ngươi khóc cũng vô dụng, Hàn Thu Tuyết là bằng hữu của ta."

Người bán hàng rong rơi lệ nói: "Không khóc, tiểu nhân không dám khóc, đây là tiểu nhân hưng phấn rơi lệ, rốt cuộc đồ vật đã bán đi, không hối hận, tiểu nhân không hối hận chút nào."

Hắn sợ. Nam nhân này sợ rằng còn kinh khủng hơn cả Hàn Thu Tuyết. Hắn muốn báo thù thì phải xem sự lợi hại của Hàn Thu Tuyết ra sao. Bị người khi dễ, còn phải chịu phục mà không thể sinh ra một chút ý niệm trả thù, sự khủng bố của Tần Trần khiến hắn tâm phục khẩu phục.

"Tần công tử, ngươi nhặt được chỗ tốt còn sợ bị trả thù, lợi dụng danh tiếng của ta, có thể coi như là giải quyết triệt để việc này." Hàn Thu Tuyết nói một câu trúng.

"Thật thông minh, ta không sợ, nhưng người nhà ta đều là người bình thường, tuy rằng nghề này có quy củ, nhưng ngươi cũng biết, chó cùng đường cũng biết nhảy tường, con người ta không thích phiền phức."

Tần Trần cười nói.

"Vòng tay trên người ngươi là giả." Hàn Thu Tuyết nhíu mày: "Người dùng một văn tiền kiếm 100 quan cũng sẽ nhìn lầm sao? Ngươi mua vòng tay hao phí bao nhiêu?"

"Sáu văn." Tần Trần giải thích: "Bởi vì là mua cho nương tử, cho nên trong lòng ta, giả cũng phải trả giá cao hơn thật."

"Ngươi biết là giả lại còn mua?"

"Ta đã nói rồi, người nhà của ta rất bình thường, mua thật ngươi cảm thấy nương tử ta biết sẽ thích mang không? Vật tốt như thế nàng không dám lấy, mua thì có ích lợi gì chứ? Hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu, chờ nàng tiếp nhận cuộc sống chuyển biến long trời lở đất, nàng muốn cái gì ta đều sẽ mua."

Hàn Thu Tuyết nghe nói như thế, trong lòng không khỏi hâm mộ, trên đời còn có nam tử như vậy à?

Cáo biệt Hàn Thu Tuyết xong, Tần Trần liền trở về. Tần Trần mua rất nhiều thức ăn ngon, còn có hai con gà mái già, mua một vò rượu.

Trở lại Trần gia thôn, trong nhà đất tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bóng dáng Trần Vận Nhi.

Hắn suy nghĩ một chút, ngây ngẩn cả người: "Nguy rồi, ta cũng có lúc hồ đồ, đã đánh giá thấp sự ngây thơ của người thời đại này... Nha đầu này, đừng suy nghĩ lung tung, làm chuyện ngốc nghếch."

Nói xong, vội vàng chạy ra tìm người.

Bờ sông nhỏ của thôn Trần gia, Trần Vận Nhi nhìn nước sông nghiến răng, dòng nước mắt không nhịn được rơi xuống: "Sau này ta không phải chăm sóc phu quân nữa, phu quân cũng không cần ta nuôi nữa, phu quân, ta hiểu rồi, ngươi phải đi rồi...

Ngươi trước kia sao không thông minh như vậy?

Nói một vài lời đối tốt với ta, Trần Thiết sẽ tín nhiệm ngươi trăm phần trăm, cũng trách ta khờ, không nghĩ tới điểm này. Trần Thiết nhất định sẽ tin tưởng ngươi là đi kiếm tiền, mà không phải là chạy trốn.

Xin lỗi phu quân, Vận Nhi bất tài, Vận Nhi hôm nay kết tiền công chỉ có 5 văn tiền, còn có 5 văn là Vận Nhi lưu trữ rất lâu, tổng cộng mười văn, rất ít nhưng đây là toàn bộ của ta.

Hi vọng phu quân có thể lấy số tiền này làm lộ phí, thuận lợi trở lại trong huyện, tìm được Bạch tiểu thư, ngươi cũng phải nói chuyện giống hôm nay.

Tìm vài lời dễ nghe nói, Vận Nhi thích phu quân hôm nay nhất, mặc dù lời nói rỗng tuếch, nhưng người nghe trong lòng ngứa ngáy, êm tai, thích nghe.

Tin rằng Bạch tiểu thư dùlà người có ý chí sắt đá, biết được phu quân si tình, dù thế nào cũng phải trở về tìm nàng, nàng ta cũng nên cho ngươi một cơ hội giải thích.

Ngươi vô tội, ngươi không hại ta, người nhà của ta không nên hạn chế tự do của ngươi.

Ta à, ta là một cô bé nghèo khổ, không nên quấn lấy ngươi không tha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga...

Cái thế giới này thật sự không công bằng...

Phu quân, mặc dù thân thể ta trong sạch, xảy ra loại chuyện này, không có ngươi, ta cũng không còn hi vọng sống sót, ngươi chính là toàn bộ của Vận Nhi rồi, là Vận Nhi không có bản lãnh, không xinh đẹp bằng Bạch tiểu thư, cũng không nàng biết kiếm tiền, cho ngươi cuộc sống tốt đẹp.

Kiếp sau phu quân có thể cho Vận Nhi một cơ hội làm nha hoàn hay không, hôm nay ngươi thật sự rất tốt..."

Nói xong, liền chuẩn bị nhảy xuống sông.

Tần Trần vừa vặn thấy một màn này, một tiếng gào thét chấn nứt thiên địa: "Không được!"

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.