Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà cô già!

Phiên bản Dịch · 1687 chữ

Vừa dứt lời, Tần Trần nhanh chóng chạy tới bờ sông, vội giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Trần Vận Nhi.

Bàn tay to lớn hơi dùng sức, ôm Trần Vận Nhi vào trong lòng.

Tần Trần ôm chặt Trần Vận Nhi không buông ra, trong miệng khẽ thì thầm: "Cũng may, cũng may ta trở về đúng lúc, may mà..."

Trần Vận Nhi thấy Tần Trần trở về, nước mắt lập tức tuôn rơi, nàng cố gắng giãy dụa, nhưng sức lực của Tần Trần quá lớn nên nàng không thể tránh thoát được:

"Phu quân, hắn đã chạy trốn thành công rồi còn quay trở về làm gì? hắn có bị ngốc không?"

Nói xong, nàng khóc lớn tiếng hơn: "Trong huyện mới có cuộc sống tốt hơn dành cho hắn, hắn là người đọc sách, đi vào huyện mới có thể đọc nhiều sách hơn, về sau có thể thi đậu công danh."

Tần Trần nói: "Ta không cần công danh, ta đã nói trở về là sẽ trở về, đã nói sẽ không chạy trốn thì sẽ không chạy trốn.

Là ta không tốt, khiến ngươi hiểu lầm, nhưng ta cam đoan với ngươi, ta không có ý gạt mấy người các nàng, ta thật sự đi kiếm tiền."

Hắn vẫn còn đang giải thích, đang an ủi Trần Vận Nhi trong lồng ngực thì phía sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Một lão phụ hùng hùng hổ hổ dẫn theo đệ đệ của Trần Vận Nhi đi tới.

Tuy rằng trong sách không có ghi chép về loại tiểu nhân vật này, nhưng dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tần Trần biết lão phụ này là cô cô của Trần Vận Nhi, là tỷ tỷ của Trần phụ.

Trần Mỹ Chi chống nạnh, thở phì phò chỉ vào Trần Vận Nhi: "Vận Nhi, ngươi đúng là một nữ tử ngốc nghếch, vì một tên cầm thú như vậy có đáng giá không? Nếu ngươi nhảy sông tự vận chết đi, phụ mẫu ngươi sẽ sống ra sao chứ?"

"Cô cô, thực xin lỗi, ta sai rồi." Trần Vận Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói.

Trần Mỹ Chi đắc ý nói: "May mà ta nghe Trần Thiết nói Tần Trần đã đi ra ngoài kiếm tiền, ta biết nha đầu ngốc nhà ngươi rất coi trọng danh tiết, sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nếu như ta tới chậm một bước..."

Tần Trần ngắt lời bà ta, lạnh lùng nói: "Ta không hề chạy trốn, trở về còn sớm hơn ngươi, ngươi có đến muộn hơn nữa thì Vận Nhi cũng không có việc gì."

"Ngươi..." Trần Mỹ Chi tức giận đến mức không nói nên lời: "Ngươi cái tên cầm thú này, cái tên ở rể bị đại hộ trong huyện đuổi ra khỏi nhà, hắn lẽ ngươi cho rằng nữ nhi của Trần gia thôn chúng ta dễ bắt nạt hay sao?

Ta nói cho ngươi biết, địa vị của người ở rể còn thấp hơn nữ nhân, Nhị Ngưu đã đến nhà cha mẹ Vận Nhi rồi, hôm nay các ngươi phải hòa ly, Vận Nhi nhất định phải gả cho Nhị Ngưu!"

Đến rồi!

Tần Trần không phải là không muốn có thái độ tốt với người trưởng bối như Trần Mỹ Chi này, bởi vì trong ký ức của nguyên chủ nói cho hắn biết, Trần Mỹ Chi này không phải là người tốt lành gì.

Hắn đi tới trước mặt Trần Thiết, nhỏ giọng nói: "Tỷ phu đồng ý kiếm tiền mua thịt cho đệ ăn, sao đệ lại bán ta đi?"

Trần Thiết ngu ngơ nói: "Cô cô hỏi đã lâu rồi, ta sẽ không bán đứng tỷ phu, ta sẽ không nói chuyện tỷ phu ra ngoài kiếm tiền cho cô cô biết."

"..." Tần Trần sửng sốt một chút, bèn khoát tay áo: "Được rồi, không trách đệ, dù sao tình huống của đệ khá đặc thù, ta hỏi đệ, đệ gặp cô cô lúc nào, hơn nữa bà ấy hỏi tình huống của ta lúc nào?"

"Huynh rời đi không được bao lâu thì ta gặp cô cô, nhưng mà ta kín miệng như bưng, không nói ra chuyện huynh ra ngoài kiếm tiền còn hỏi mượn tỷ ta mười văn tiền."

Tần Trần: "..."

"Đệ không nói những chuyện khác đấy chứ?" Tần Trần hỏi.

Trần Thiết vỗ ngực cam đoan: "Tuyệt đối không, tỷ phu, ta là người đáng tin cậy nhất."

Trần Mỹ Chi cười lạnh: "Buồn cười chết người, ngươi nói rằng sẽ có một ngày để cho Vận Nhi trở thành nhà giàu nhất ở Trần gia thôn, ngươi có năng lực như vậy sao lại bị Bạch gia đuổi đi chứ?

Hay là ngươi cảm thấy nữ nhân trong thôn chúng ta dễ bị lừa gạt, đáng bị ngươi lừa đến chết?"

Tần Trần không nói thêm gì, chỉ hướng ánh mắt nhìn về phía Trần Thiết.

Trần Thiết đáp lại hắn bằng một nụ cười chất phác.

Tần Trần cảm thấy đau đầu, khi hắn rời thôn, Trần Mỹ Chi cũng biết, không có lý do gì bây giờ mới tới cứu Vận Nhi.

Lão vu bà này, bởi vì Vận Nhi xinh đẹp, cả ngày chỉ nghĩ đến việc gả Vận Nhi cho Nhị Ngưu. Bởi vì Nhị Ngưu là một thợ mộc, có thể kiếm được không ít tiền, nên bà ta kiếm được chỗ tốt từ đó.

Bà ta chỉ định chờ đến khi hắn chắc chắn chạy trốn sẽ xuất hiện trở lại.

Trần Mỹ Chi cũng híp mắt, lửa giận thiêu đốt trong lòng, chết tiệt, tên cầm thú này thế mà còn lương tâm quay trở lại.

"Ta mặc kệ, Vận Nhi, ngươi cũng không thể lui tới với tên cầm thú này nữa, mặc kệ hắn có trở về hay không, hắn chỉ biết ăn của ngươi uống của ngươi, thế mà còn không biết thỏa mãn, lúc nào cũng muốn chạy, hắn không được dạy dỗ tốt, ngươi đi theo ta về nhà, phụ mẫu ngươi còn cả Nhị Ngưu ca đều đang đợi ngươi." Trần Mỹ Chi tức giận nói.

Trần Vận Nhi lắc đầu: "Cô cô, đời này ta chỉ nguyện đi theo phu quân, ta cũng nghĩ rằng hắn sẽ rời đi, bây giờ nhìn thấy hắn trở về, ta cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ ai khác. Cô cô yên tâm, ta sẽ không bao giờ làm chuyện điên rồ nữa. Sau này sẽ chỉ làm việc đến chết, ta sẽ cố gắng sống một cuộc sống tốt với phu quân. hắn là người đọc sách, không biết làm việc gì, ta có thể nuôi hắn."

"Vận Nhi, ngươi về trước đi, ta sẽ nhanh chóng đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu tìm ngươi, chuyện này cũng nên giải quyết. Nữ nhân của ta, không có lý nào một mực bị Nhị Ngưu Tam Ngưu nhớ thương." Tần Trần bảo Trần Vận Nhi về nhà, hắn muốn để Trần phụ Trần mẫu yên tâm giao nữ nhi cho mình.

"Phu quân..." Trần Vận Nhi do dự.

Tần Trần cười an ủi: "Yên tâm, ta sẽ không chạy."

"Ta tin tưởng ngươi, chỉ là Nhị Ngưu quả thực không tồi, ngươi không cần đi, ta đi về cùng với ngươi, ta không muốn hắn ở trước mặt phụ mẫu ta nói bản thân mình tốt thế nào, nói xấu phu quân." Trần Vận Nhi lắc đầu, trên hàng mi dài vẫn còn nước mắt chưa khô.

Tần Trần dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, cười nói: "Yên tâm đi, ta cũng không có ý sỉ nhục người khác, nhưng nếu có người không coi ta là người, như vậy ta cũng sẽ không khách khí với bọn họ, an tâm trở về đi, ta không hy vọng ngươi có lỗi với cả hai phía.

Một mối nhân duyên tốt phải có sự ủng hộ của phụ mẫu, nhạc phụ nhạc mẫu khác với cô cô của ngươi, hiểu rõ đại nghĩa, bọn họ sẽ không làm khó ta."

Nhìn Trần Vận Nhi lưu luyến rời đi.

Tần Trần vội vàng trở lại trong căn nhà bằng đất.

Vừa rồi hắn quá vội vã đi tìm Trần Vận Nhi nên đặt đồ ăn và tiền ở trong nhà.

...

"Tiếng gà gáy ở đâu ra vậy?"

Phụ cận nhà Tần Trần, Trần Bắc Quang, ác ôn của Trần gia thôn đang đi dạo xung quanh.

Người bình thường ở thời đại này rất khó được ăn thịt, kỹ thuật săn bắn không phát triển, kỹ thuật đánh bắt cá cũng lạc hậu, người ta dựa núi dựa biển thì còn dễ nói, nhưng ở trong thôn trang nghèo khó như thế này, thịt gà chính là thịt quý hiếm nhất.

Dù sao ở thời đại này không cho phép ăn thịt trâu, thịt heo lại hôi, không thể ăn.

Trần Bắc Quang men theo âm thanh đi vào nhà Tần Trần, khi nhìn thấy hai con gà mái già thì ánh mắt lập tức sáng lên.

Hai con gà mái già bị trói chân và hai cánh, bên cạnh con gà còn có một cái túi lớn và một vò rượu.

Trần Bắc Quang mở túi ra, bên trong chứa đầy tiền đồng, cảm thấy choáng váng: "Phát tài rồi, phát tài rồi, cái này là bao nhiêu tiền chứ? Đều là của ta, đều là của ta rồi!"

Hắn một tay cầm túi tiền, một tay xách hai con gà mái già lên, rượu thì chờ chuyến sau quay lại lấy, dù sao bốn bề vắng lặng, đang chuẩn bị rời đi thì thấy có một nam nhân anh tuấn đứng ở cửa.

"Buông xuống, cút." Tần Trần lạnh lùng híp mắt.

Trong ánh mắt của Trần Bắc Quang tràn đầy khinh thường: "Nếu ta không buông thì ngươi có thể làm gì ta? Như thế nào? Một tên đọc sách ngay cả Trần gia thôn cũng không chạy ra được, ngươi muốn đánh nhau với ta?"

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.