Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nhau

Tiểu thuyết gốc · 1181 chữ

Reeng... Reeng...

Diệp Nhất Nhất cất sách vở vào túi rồi mang trên vai. Giờ học cuối cùng cũng kết thúc. Bây giờ cô phải đi gặp chàng trai bí ẩn đó rồi. Cô bước thẳng ra khỏi cửa lớp rồi đi nhanh xuống cầu thang bộ. Vì khoảng cách từ lớp học đến sân bóng khá xa nên cô phải đi thật nhanh nếu không thì rất có lỗi vì để cho người ta chờ.

Đến sân bóng, cô thầm thở phào, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của cậu bạn. Vì giờ đang là buổi trưa nên rất ít người.Diệp Nhất Nhất đưa mắt đến cây phượng thì đã thấy một chàng trai đứng ở đó. Anh có thân hình rất đẹp, vóc dáng cao ráo. Nhất Nhất thầm nghĩ người này thật xứng với danh hiệu nam thần của trường.

Cô bước đến gần:

- Chào cậu. Cậu có phải là...

- Chào cậu. Mình là người hẹn gặp cậu- Chất giọng cậu ấm áp mà lại rất dễ nghe khiến Diệp Nhất Nhất như lạc vào một thế giới riêng của mình

-Tớ tên Tô Huân

Giọng nói ấm áp ấy một lần nữa vang lên kéo Diệp Nhất Nhất thoát khỏi ý nghĩ. Mất mặt quá!

- Tớ là Diệp Nhất Nhất...

- Tớ biết- Tô Huân cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm.Dứt lời, cậu lộ ra nụ cười mỉm khoe hàm răng trắng sáng.

Diệp Nhất Nhất cảm thấy mình xong đời rồi. Tên này thật đúng là yêu nghiệt! Nếu như đổi lại là người khác thì bây giờ đã bị hắn ta hút mất hồn rồi!

- À...Hôm nay cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì vậy?

-Cậu nhìn thấy người viết thư cho cậu 2 năm nay mà không có một tí ngạc nhiên hay kinh ngạc nào sao?

Nhìn thấy cậu ta chất vấn, Diệp Nhất nhất cảm thấy chột dạ. Đúng là cô có chút không ngờ rằng một người đẹp trai như thế mà lại đi thích mình. Nhưng mà như vậy thì có gì sao? dù gì đoạn tình cảm này cũng phải kết thúc ngay ngày hôm nay. Nghĩ đến đây cô lại thở dài

- Thật ra tớ...

- Diệp Nhất Nhất anh thích em! Làm bạn gái của anh!

Diệp Nhất Nhất không thể nào ngờ được rằng con người nhìn vẻ ngoài ôn nhu này lại là người bá đạo như thế. Câu thổ lộ của anh tuy chất chứa tình cảm nồng nàn tuy nhiên nó lại mang theo một vẻ ra lệnh tuyệt đối, không cho phép người khác cự tuyệt!

- Cái gì? Nhưng mà tôi...

- Em như thế nào?

Đại não Diệp Nhất Nhất bắt đầu ngừng hành động rồi. Phải trả lời như thế nào đây? Em không xứng với anh? hay là... Haizz, cô đã có nghĩ đến việc anh sẽ thổ lộ tình cảm với mình. Tuy nhiên, từ đầu cô chỉ nghĩ sẽ chỉ đơn thuần là tình cảm cảm mến của một cậu con trai đối với con gái thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt của anh cô chắc chắn rằng những gì anh nói hoàn toàn là sự thật. Anh thật sự thích cô!

- Tôi đã có bạn trai rồi!

-Hừ! Dệp Nhất Nhất em đừng hòng coi anh như thằng ngốc dễ tin người. Em hoàn toàn không có được một người bạn khác phái nào chứ đừng nói là bạn trai!

Anh gằng từ chữ một, mỗi một chữ như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra cộng thêm nụ cười nửa có nửa không trên khóe môi khiến cho Diệp Nhất Nhất run sợ.

- Còn nữa Nhất Nhất à, em yên tâm đi, những thứ liên quan đến em anh biết rõ còn hơn em nữa chính vì thế anh khuyên em nên ngoan ngoãn đi!

-Chúng ta không hợp nhau!- Cô nhất định phải đưa ra tất cả lí do để từ chối người đàn ông này. Anh ta thật đáng sợ! Lại dám đi điều tra cuộc sống của cô

- Chúng ta rất hợp nhau!

- Không! Chúng ta không hợp!

Hửm? Anh híp đôi mắt đen, nhìn cô thật kĩ. Diệp nhất Nhất có cảm giác như mình đang bị đưa lên pháp đường để chuẩn bị hành hình vậy. Đôi mắt ấy thật đáng sợ

- Em đang lo sợ về chuyện gia đình em? Không sao, chúng ta sẽ...

- Tô Huân! - Nhất Nhất hoàn toàn khiếp sợ, người này cái gì cũng biết.

- Cho dù không phải là chuyện gia đình thì chúng ta cũng không thể. Tôi không muốn nói đến tình yêu lúc này. Tôi còn quá trẻ, còn ước mơ của tôi và mẹ của tôi nữa

Nói đến đây cô thở dài.

- Thế nên Tô Huân, tôi không xứng với anh, anh hãy từ bỏ đi.

- có phải ngay từ đầu em đã nghĩ đến việc cự tuyệt anh rồi đúng không?

-Phải. Em xin lỗi anh...

- Em không cần xin lỗi

Cô nhìn thấy bàn tay của anh đang nắm lại thật chặt. Như là muốn kìm chế cảm xúc, nhưng cũng giống như đang kìm chế tức giận để không đánh cô. Cô biết mình tuyệt tình nhưng có thể đó sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Cô và anh còn quá trẻ. Có thể sau này anh sẽ đổi ý, có thể anh sẽ yêu một người khác. Đời người mà, đâu ai biết trước được.

- Tại sao?- Mất một lúc lâu anh mới thốt lên tiếng nói. Giọng anh lạc hẳn đi, nghe mà thương tâm.

- Chúng ta vẫn còn quá nhỏ

- Vậy nếu như sau này khi anh và em có được chỗ đứng trong xã hội, em sẽ đồng ý lấy anh?

Câu hỏi của anh khiến cô sửng sốt. Này cũng quá tự tin đi. Ai sẽ nguyện dành tuổi trẻ của mình cho một người chứ? Đâu thể vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa? Tuy nhiên, câu hỏi của anh khiến tim cô lạc nhịp. Trong ánh mắt đó chứa đựng sự đảm bảo cùng một chút...tự tin. Nó như nói với cô rằng: Anh sẽ không làm em thất vọng

Cô ngốc nghếch gật đầu. Nhìn thấy cử chỉ đó của cô anh mở miệng cười. Anh cười, nụ cười mê hoặc chúng sinh.

- Được! Em phải nhớ em là của anh, không được rút lời- Dứt lời anh lấy tay xoa đầu cô.

- Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa để tránh em cảm thấy mất tự nhiên. Anh nhất định sẽ chờ em. Nhất định!

Nói rồi, anh mỉm cười rời đi.

Sau đó, cô không thấy thư anh gửi nữa. Mấy đứa bạn trong kí túc ai nấy đều tò mò mà hỏi cô. Tuy nhiên, cô chỉ cười nhạt. Những lúc đó, Diêu Linh sẽ giải vây cho cô

Sau đó, chuyện này dần bị cô quên lãng...

Chuyện về chàng thiếu niên ấm áp và những lá thư dần dần bị phai màu sau thời gian...

Bạn đang đọc Hãy Đến Bên Anh sáng tác bởi Tô_Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tô_Nguyệt
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.