Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Vang bị bắt

Tiểu thuyết gốc · 5602 chữ

Sơn ngồi xổm ngay vỉa hè tay khua khua vào không khí, nếu có ai đó ở đây nhìn thấy chắc nghĩ thằng này bị điên. Nhưng thật ra Sơn đang làm theo hướng dẫn để tìm hiểu hệ thống. Mày mò cả tiếng đồng hồ Sơn chán nản ngồi phịch xuống đất than thở:

“Tưởng hoành tráng thế nào hóa ra cũng chỉ có vài chức năng lèo tèo.”

Thấy cái vẻ thất vọng cùng cực của Sơn, hệ thống tự ái lên giọng gắt gỏng:

“Nhóc con biết cái gì, bây giờ nhóc chỉ hơn người thường được một tý mà thôi nên hệ thống vẫn chưa mở khóa chức năng khác, bây giờ có mở ra nhóc cũng không có khả năng sử dụng.”

Nghe hệ thống nói vậy những Sơn vẫn chán nản trả lời:

“Ờ thì phải làm gì để mở khóa chức năng khác?”

Hệ thống đáp lại giọng hờn dỗi:

“Thì nhóc cứ tìm thấy Cổ Ngữ rồi biết, cứ sở hữu một loại Cổ Ngữ sẽ mở khóa một chức năng.”

Nghe cái điệu hờn dỗi của hệ thống, Sơn mừng thầm trong lòng, nhìn cái hệ thông đơn sơ chỉ có ba chức năng chính Sơn cũng có chút chán nản, nhưng nghĩ lại nó có khả năng cải tạo cơ thể cậu trở nên hoàn mỹ và lời chém gió chắc nịch sẽ giúp cậu sở hữu sức mạnh tối thượng, bình thường Sơn nhịn nhục chấp nhận bị bắt nạt thậm chí nhịn đói nhịn khát cũng không xô xát không có nghĩa Sơn là thằng ngu không biết gì. Nay có cái hệ thống tự tìm đến đương nhiên Sơn phải giở chút thủ đoạn cậy mõm hệ thống để tìm hiểu thêm chút ít sẵn tiện đặt mục tiêu trong tương lai:

“Còn gì nữa không chú hệ thống?”

“Ờ thì hết rồi nhóc!”

Nội tâm Sơn ỉu xìu, ngỡ kích bác chút sẽ moi được nhiều thông tin hơn nhưng hệ thống cũng không phải kẻ đần, nó chỉ đưa những thông tin cần thiết để giúp khách hàng phát triển từ từ.

Dục tốc bất đạt, câu thành ngữ này Sơn đã được bà dạy từ nhỏ nên từng đó thông tin thêm cũng đủ tạo thêm chút tự tin cho Sơn. Nhớ tới Rô, Sơn nhớ rõ khi đó Rô cũng có mặt nhưng bây giờ không thấy cậu ta đâu, thậm chí tên đầu gấu chặn bên ngoài hiện giờ cũng không thấy, cậu lên tiếng hỏi hệ thống:

“Thế thằng Rô đâu rồi?”

Nghe Sơn hỏi, Hệ thống trầm ngâm một chút rồi hỏi lại:

“Cái thằng ở cùng nhóc lúc tối ấy à?”

“Đúng là nó, nó đâu rồi?”.

“Nó với nhóc cùng bị quấn vào dòng sông thời gian, may mắn cho nhóc cậu đây lại lựa chọn nhóc làm khách hàng nên thuận tiện cứu nhóc, còn thằng nhãi kia cậu đâu quan tâm làm gì!”

Nghe giọng điệu tỉnh bơ của hệ thống Sơn cảm thấy rờn rợn, mạng người dường như chả đáng gì cả đối với nó, may mắn người ở cùng Sơn lúc đó là Rô chứ không phải Vang hay Tài. Sơn thầm cảm thấy may mắn vì đã tách khỏi Vang nếu không có lẽ kẻ rơi xuống dòng sông thời gian gì đó sẽ là Vang:

“Cái gì là dòng sông thời gian?”

Nghe hệ thống nhắc đến một khái niệm mới Sơn tò mò lên tiếng hỏi, nhưng lúc này hệ thông lại im lặng, dường như nó đang suy nghĩ. Sơn hỏi lại vài lần hệ thống mới trả lời một cách hời hợt:

“Dòng sông thời gian là gì bây giờ nhóc có biết cũng vô dụng, đợi sau này nhóc trưởng thành nhóc sẽ tự biết.”

Rồi sau đó là một tiếng thở dài. Sơn gãi gãi đầu tò mò, hệ thống này mở miệng là cái giọng cợt nhả, xưng cậu gọi nhóc thậm chí nhắc đến mạng người cũng coi như không mà chần chừ không nói chứng tỏ việc này cũng không phải chuyện nhỏ không đáng lưu ý. Nhưng đúng như hệ thống nói, bây giờ sức mạnh của cậu chỉ nhỉnh hơn người trưởng thành khỏe mạnh một xíu. Sơn từng nghe Tài kể, đại ca Hùng Xồm bảo kê toàn bộ khu E cũng chỉ là người thường nhưng sức mạnh của hắn cũng khá lớn, một mình tay không có thể đánh gục mười mấy người cầm dao kiếm, một đấm có thể làm thủng một bức tường mỏng. Sức mạnh của cậu bây giờ so với người bình thường thì nhỉnh hơn chút chứ vẫn thua những kẻ chăm chỉ tập luyện cơ thể như Hùng Xồm đừng nói đến những Ngôn Binh, Ngôn Sư sở hữu sức mạnh không phải thứ kẻ như Hùng Xồm có thể so sánh.

Sơn cũng không đòi hỏi gì thêm, chừng đó thông tin cũng đủ cho giai đoạn đầu phát triển của cậu nên biết nhiều hơn cũng không có tác dụng, hệ thống có trách nhiệm giúp đỡ cậu phát triển nên chắc nó sẽ tự cân nhắc cung cấp thêm các thông tin hữu ích. Nghĩ thông suốt Sơn đứng dậy vươn vai khiến các khớp xương nổ lách tách.

Vừa ra khỏi khe nứt, chưa kịp đặt bước chân đầu tiên trên con hẻm thông ra đường lớn gần bãi rác hệ thống lại lên tiếng.

“Hệ thống hoàn toàn dung hợp với khách hàng, món quà đầu tiên sẽ chuyển tới kho hàng”

Sơn đứng lại mắt sáng lên, điều Sơn mong đợi cũng đã đến, nhưng hệ thống dung hợp nhanh hơn thời gian dự kiến khiến Sơn khá bất ngờ, âm thanh thông báo vang lên, ngay lập tức Sơn cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn trước gấp nhiều lần, cảm giác năng lượng cuộn trào trong cơ thể thật sảng khoái. Nhưng điều này không quan trọng, Sơn hồi hộp tương tác với kho đồ, kho đồ hình chữ nhật có diện tích hiện tại là tám mét vuông, sẽ được mở rộng trong tương lai. Bên trong kho đồ có một cái hộp nhỏ hình vuông màu đen tuyền to cỡ nắm tay.

Cầm cái hộp nhỏ trên tay, Sơn nhìn chằm chằm vào dòng ghi chú của chiếc hộp đen.

“Hộp may mắn, độ hiếm: A, bên trong chứa đựng ngẫu nhiên một loại Ngôn Văn cấp bậc A đến S và một số vật dụng hữu ích có cấp bậc tương đương”.

“Bạn có muốn mở hộp”.

Nhìn chằm chằm bảng thông báo, đương nhiên là mở. Sơn lựa chọn mở hộp may mắn, chiếc hộp đen dần sáng lên và biến mất, thay vào đó là một con ngươi có màu vàng chanh khá bắt mắt lơ lửng bên trong không gian chứa đồ.

“Vật phẩm: Con mắt trái. Độ Hiếm: S”.

“Giới thiệu: Từ thuở sơ khai của vũ trụ, sự thông thái đã là chuẩn mực đánh giá trí tuệ của các sinh vật sống. Thời gian dài trôi qua một sinh vật sở hữu trí tuệ siêu việt các loài đã ra đời, có thể nói sinh vật này là tinh hoa thông thái của tất cả các sinh vật sống trong vũ trụ. Khi sinh vật này chết đi thân thể nó đã bị cướp đoạt, và thứ giá trị nhất của nó chính là cặp mắt. Mắt trái có thể vạch trần sự giả dối, mắt phải có thể nhìn thấu vạn vật.”.

“Khách hàng có muốn dung hợp Con mắt trái không”.

Dù rất kích động, ngay khởi điểm Sơn đã có được một vật phẩm có độ hiếm khá cao nhưng cậu vẫn sợ hãi. Trong đầu cậu xuất hiện muôn vàn cách dung hợp mà cậu có thể nghĩ ra, nhưng toàn là những cách đau đớn khiến cậu nuốt nước bọt một cái. Nhưng tất cả cũng dựa vào hệ thống, Sơn lên tiếng hỏi.

“Dung hợp con mắt trái này có đau không?”.

Hệ thống nhanh chóng trả lời giọng khá âu yếm.

“Không đau mà thậm chí còn rất thích thú đấy”.

Nghe vậy Sơn an tâm hơn, cậu thầm hối hận đã nghĩ xấu cho hệ thống. Nhưng sự thật thì.

“Á…a…a…a”.

“Ui trời nhóc kêu ca cái gì thế, lúc cậu ra tay tái tạo cơ thể nhóc đâu có kêu gào thảm thiết như thế đâu”.

Sơn hét chói tai, đây đâu phải không đau, cứ như móc mắt ra rồi thay thế con mắt khác ấy chứ, đang đau đớn cái hệ thống chết tiệt này còn đá đểu, dù đau đớn nhưng Sơn vẫn cố mở miệng mắng.

“Mả cha hệ thống hại người”.

Con mắt trái vẫn đang trong quá trình dung hợp, Sơn có thể thấy rõ bảng thông báo đang dung hợp đã hiển thị hơn tám mươi phần trăm, cậu đưa tay ôm mắt răng cắn chặt cố gắng không la hét. Cảm giác này thật sự cứ như ai đó cầm kim đâm liên tiếp vào con ngươi vậy. Nhưng cái hệ thống quá đáng ghét dám lừa dối khách hàng, nếu giờ cứ kêu oai oái chắc chắn hệ thống sẽ mỉa mai, lần đầu tiên trong đời Sơn có thể sử dụng ý chí của mình để đối kháng với ai đó, à không một thứ gì đó. Từ trước đến giờ dù cảm thấy thiệt thòi, ghét bỏ ai Sơn cũng đều phải nín nhịn. Nhưng bây giờ Sơn không hề có cảm giác gò bó đó nữa, cậu được sống cho chính cậu và thoải mái biểu lộ cảm xúc.

“Hệ thống đáng ghét, đợi đấy”.

Sơn thầm chửi rủa hệ thống, lúc này quá trình dung hợp cũng gần kết thúc, cảm giác đau đớn đang dần trở nên bão hòa.

“Tinh”.

“Con mắt trái đã thành công dung hợp với mắt trái của khách hàng, khách hàng nhận được khả năng đánh giá chung, xuyên thấu vạn vật. Cách sử dụng, khách hàng chỉ cần nhắm mắt phải”.

Sơn ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, quá trình này đúng là chui từ địa ngục lên trần gian mà. Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi, nếu cứ mỗi lần dung hợp thứ gì mà kinh khủng như này đúng là giết cậu đi còn sung sướng hơn.

Nghĩ như vậy thôi nhưng nghỉ mệt một hồi, Sơn hồi hộp mong muốn thử khả năng của con mắt trái mới của mình. Sơn chạy theo con hẻm đi ra đầu bãi rác, lúc này bãi rác tập trung khá đông người, chủ yếu là trẻ con và người già. Hôm nay là thứ bảy nên sẽ có nhiều xe rác từ trung tâm thành phố đến đổ rác, họ tập trung sẵn đợi xe rác tới sẽ theo sau để nhặt nhạnh.

Sơn đưa tay che con mắt phải lại, con mắt trái thật thần kỳ, nó không hề có dòng chữ thông báo như cậu nghĩ mà hiển thị xung quanh người khác là một quầng sáng có màu bạc và mức sáng, nhạt khác nhau. Có lẽ do tác dụng của con mắt trái, Sơn ngay lập tức hiểu được trạng thái và màu sắc tỏa ra từ người họ có nghĩa là gì. Sơn nhìn vào một đứa trẻ chỉ khoảng bảy tuổi đang được một người già dắt đi thẳng tới bãi rác, trên người đứa trẻ tỏa ra ánh sáng bạc khá mạnh nhưng thi thoảng ảm đạm tỏ đứa trẻ này có sinh mệnh khá dài nhưng cơ thể yếu ớt. Còn nhìn về phía bà cụ Sơn thấy quầng sáng bạc xung quanh bà cụ yếu hơn nhiều so với đứa trẻ nhưng quầng sáng khá yên tĩnh chứng tỏ người này sức sống không còn nhiều nhưng sức khỏe vẫn đảm bảo.

Sơn vẫn chăm chú theo dõi, mới đầu cậu nghĩ rằng đây là hai bà cháu rủ nhau đi nhặt rác giúp đỡ gia đình kiếm thêm chút thu nhập nhưng cậu đã nhầm, bà già kéo tay đứa bé đến một góc vắng rồi đẩy thẳng bé đến trước mặt mình, trước sự ngỡ ngàng của Sơn bà ta vung tay lên tát mạnh vào mặt đứa bé và mắng mỏ, khoảng cách khá xa nên Sơn không nghe rõ nhưng từ hành động có thể thấy bà già này đang bắt ép đứa trẻ làm một việc gì đó mà nó không muốn.

Sơn nắm tay thành nắm đấm, nhìn thấy cảnh này Sơn đã hiểu cậu may mắn đến nhường nào, khu vực này có rất nhiều trẻ mồ côi, trong số chúng chỉ một số ít được các nhân viên xã hội đón về nhà tình thương để có người nuôi nấng, chăm sóc, cho ăn học. Đa phần những đứa trẻ được đón tới nhà tình thương là vì của cải người thân chúng để lại sau khi mất, còn số ít là được các vị lãnh đạo thi thoảng đi thị sát đón vài đứa với mục đích làm màu trước truyền thông.

Còn những đứa trẻ còn lại thì sao, có đứa sẽ như Sơn, Tài, Vang được tự do nhưng phải tự kiếm cái ăn cái mặc. Nhưng có những đứa ngay sau khi người thân chết đã có những kẻ chuyên buôn người rình sẵn và bắt chúng đi bán cho những con buôn. Trẻ con mồ côi đối với chúng như những món hàng đắt tiền, nhất là những đứa nhỏ tuổi tầm một hai tuổi rất được ưa chuộm. Chúng sẽ được bán cho những cặp vợ chồng hiến muộn ở các khu vực khác với giá hàng chục đến hàng trăm triệu đồng tùy vào sức khỏe và khả năng phát triển của chúng trong tương lai. Những đứa đã lớn sẽ bị bán với giá rẻ mạt cho các băng nhóm hoặc các khu lao động giá rẻ. Đứa nào may mắn được bán cho những gia đình khá giả ít ra còn không lo bữa nay bữa mai, còn những đứa bị bán vào các băng nhóm và khu lao động thì số phận của bọn chúng coi như chấm hết, chúng sẽ được dạy dỗ cách đâm chém, bảo kê, trộm cắp để làm giàu cho băng nhóm hoặc lao động nặng nhọc kiếm tiền cho chủ mua.

Việc này mặc dù là trái phép nhưng vì lợi nhuận nhiều kẻ mất nhân tính vẫn vui vẻ làm, vài tháng trước Sơn có xem một tin tức trong một tờ báo cũ, lực lượng an ninh đã bắt được một xe ben chứa hơn hai trăm đứa trẻ bị nhồi nhét bên trong container, khi lực lượng an ninh mở cửa xe phát hiện hơn hai mươi đứa trẻ đã chết vì ngạt thở, gần năm mươi đứa nguy kịch vì thiếu ô xy. Đây mới chỉ là một xe container thôi đã chứa từng đó, hàng ngày đâu chỉ có một hai xe mà là hàng chục chuyến hàng như vậy.

Sơn đang phân vân không biết có nên giải cứu đứa trẻ đó hay không thì hệ thống đã lên tiếng cảnh báo.

“Nhóc, đừng có làm bậy. Nhìn gốc cây bên trái bà già đấy đi, có 5 thằng cầm dao đang đứng đợi sẵn, một thằng còn có súng dấu bên trong người, mụ già với thằng nhóc kia bị bọn nó khống chế đấy”.

Nghe hệ thống nói, Sơn mau chóng nheo mắt kích hoạt chức năng nhìn xuyên thấu thì thấy núp sau gốc cây to bên trái cách bà già và đứa trẻ khoảng mười mét có 5 thanh niên dấu dao trong người, một tên trong số đó còn cầm một vật dài bọc bằng một bao tải cũ, nhìn xuyên qua lớp bao tải Sơn có thể thấy đó là một khẩu súng máy.

Sơn nín nhịn tiếp tục theo dõi, lũ đầu gấu bảo kê thường không đoái hoài đến những người trong khu vực này, nhất là những người đi nhặt rác. Số tiền đó quá nhỏ khiến chúng lười để ý, nhất định mục tiêu của chúng là một thế lực tương đương nếu không cũng không bày trò kỹ càng như thế. Sơn giả vờ không biết, cậu cúi xuống nhặt một bì tải cũ bên đường vắt ra sau lưng ung dung tiến đến gần đám người đang tập trung cạnh bãi rác nhưng vẫn luôn chú ý tới bà già và đứa trẻ.

“Mày biết vụ gì tối qua chưa?”

“Vụ gì, mày nói nhanh mẹ lên cứ đưa đẩy”

Sơn đang chú ý đến đám thanh niên thì nghe bên cạnh có hai người đang nói chuyện. Hai người này là thanh niên chừng mười chín đôi mươi, cả hai đều mặc một bộ quần áo bò cài cúc một nửa để hở ngực lộ hình săm bên trong. Những đứa như này đều là đàn em của lũ đàn em ở các băng nhóm, miếng ngon các đại ca nhả ra đều bị đàn anh của chúng nuốt gọn rồi nên chúng chỉ chầu chực đợi đàn anh gọi khi có việc còn nếu không sẽ tới những khu như bãi rác này lấy danh tiếng băng nhóm bắt chẹt đòi bảo kê mấy người khốn khổ, bọn này thường cũng thu nạp vài tên đàn em để sai bảo, Rô cũng là đàn em của một thằng như này. Sơn cũng nhiều lần bị chúng trấn lột. Nghe hai tên này nhắc đến chuyện tối qua, cậu sực nhớ đến anh Vang, mải mê với hệ thống và chuyện của bà lão và đứa trẻ khiến Sơn nhất thời quên mất.

“Thì đêm qua Long Liều tóm về cho đại ca Hùng một đứa rồi bảo là nó ăn cắp thứ gì của đại ca đấy, nghe nói Long Liều được đại ca cho lên làm thân tín, bây giờ tròn ba mươi người rồi”.

“À chuyện đấy tao có nghe qua rồi, thế thằng nào dám ăn trộm của đại ca Hùng Xồm thế, chắc là bọn khu D với khu C à?”.

“Tao không rõ, nhưng tao nghe thằng bạn tao nói là một thằng ranh con mới chỉ mười bốn mười năm thôi, mà nó bảo thằng đấy lúc bị Long Liều mang đến máu me be bét, ngất lịm nhìn kinh lắm”.

“À cái này tao biết mà, Long Liều mỗi lần đánh đấm là nó liều nhất, đánh người ta cũng dã man nhất. Tao nghe nói Long Liều lúc mới gia nhập băng của đại ca Hùng đã cầm kiếm chém đứt đầu một thằng phản bội đấy”.

Hai tên vẫn mải mê nói chuyện nhưng Sơn không chú ý, ánh mắt Sơn trở nên lạnh lẽo, cậu nghiến răng kèn kẹt lẩm bẩm bốn chữ.

“Long Liều, Hùng Xồm”.

Chăm chú vào cuộc nói chuyện của hai thanh niên côn đồ choai choai, Sơn không biết rằng thời gian đó năm tên đầu gấu đứng nấp ở gốc cây đã ra tay, mục tiêu của chúng là một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới vác theo một bao tải đã bị nhồi đầy căng. Sau khi người đàn ông xuất hiện, bà già và đứa trẻ cũng đã hành động dụ người đàn ông ra một chỗ vắng vẻ để bọn đầu gấu ra tay. Sau khi bà già và đứa trẻ rời đi, chúng đã cướp bao tải trên vai người trung niên và đâm ông ta 2 nhát sau đó lặng lẽ bỏ đi để lại người đàn ông nằm thoi thóp trong vũng máu. Thấy tâm trạng Sơn đang kích động, hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

“Đừng lo, theo cậu chuyện của mấy thằng ranh này thì người quen của nhóc vẫn an toàn, muốn cậy mồm được nó thì phải làm cho nó tỉnh lại nên tạm thời bạn nhóc sẽ không sao. Nhưng mà bọn kia vừa giết người đấy, nhóc có muốn đến xem không?”.

Nghe hệ thống nhắc nhở Sơn trở nên bình tĩnh hơn, đúng là người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Ban nãy thật sự Sơn muốn lao thẳng đến hang ổ băng nhóm của Hùng Xồm cứu anh Vang, nhưng làm thế với tự tay cầm dao cắt cổ cũng khác là bao. Trước tiên lo chuyện trước mắt đã, Sơn nói.

“Đưa đến đó đi hệ thống”.

Sơn đang làm dịu lại tâm trạng kích động nên thái độ nói chuyện với hệ thống cũng khá nặng nề. Hệ thống cũng là một thứ hiểu chuyện, lần này không cợt nhả với Sơn nữa mà chỉ nhẹ nhàng bật định vị chỉ đường cho Sơn tới nơi người đàn ông trung niên đang nằm thoi thóp.

Đi theo bản đồ hiển thị trước mặt, lách vào trong bụi rậm len lỏi một hồi Sơn đã đứng trước mặt người trung niên đang nằm trên bãi máu. Người này khoảng chừng bốn mươi đến bốn năm tuổi, mặt đang tái lại vì mất máu, trên người ông ta mặc một bộ đồ rách nát nhưng cơ bắp tay chân ông ta cuồn cuộn không giống một người nghèo khó. Như cảm nhận được có người đến gần, người đàn ông mấp máy môi như muốn nói gì đó, cơ thể ông ta cố động đậy nhưng chỉ hơi rung nhẹ được một chút chứng tỏ sức chịu đựng đã đi đến giới hạn. Hệ thống thấy vậy lên giọng cảm thán.

“Đáng ra mất từng đấy máu thì phải chết ngay sau khi bị đâm khoảng mười phút rồi thế mà kẻ này vẫn trụ được tới bây giờ, sức sống thật mạnh”.

Nghe hệ thống nói, Sơn ngay lập tức nhíu mắt phải lại xem trạng thái của ông ta. Sơn giật mình khi nhìn thấy vầng sáng bao quanh người đàn ông này, với những người bình thường ánh sáng tỏa ra từ cơ thể họ là màu bạc, độ rõ ràng và mạnh yếu của ánh sáng thể hiện độ tuổi và sức sống của người đó. Nhưng với những Ngôn Binh, Ngôn Thuật Sư và Người Dị Năng, ánh sáng tỏa ra sẽ muôn màu muôn vẻ, màu sắc tỏa ra dựa vào loại sức mạnh họ sở hữu và độ mạnh yếu của họ. Hiện tại Sơn chưa tiếp xúc với các loại sức mạnh do Ngôn Tự mang lại nên không thể nhìn thấy, Sơn ngay lập tức xem bảng thông tin của mình để so sánh.

“Khách hàng: Lê Thanh Sơn

Cổ Ngữ: 0

Sức mạnh: 43

Linh Hoạt: 37

Nội Lực: 100

Tinh Thần: 100

Đánh giá sơ bộ

Lực chiến: 76 (người thường)“.

“Sau khi dung hợp hoàn toàn với hệ thống, cơ thể lại được cường hóa thêm khá nhiều, chỉ số sức mạnh và linh hoạt đã tăng một mảng lớn, lực chiến trước đây toàn là dấu chấm hỏi bây giờ đã hiển thị bảy sáu điểm. Chú thích bên cạnh có lẽ để phân biệt”.

Sơn nhìn vào bảng thông tin vừa suy nghĩ, lực chiến của cậu đã đạt bảy sáu điểm. Nhưng người đàn ông này, bản năng cho Sơn biết người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm.

Sơn đang đăm chiêu suy nghĩ, cậu nghe thoáng qua âm thanh yếu ớt.

“Cứu…cứu… tôi”.

Sơn nhận ra ngay lời kêu cứu này đến từ người trung niên đang nằm trên đất, nhưng ông ta đã ngất lịm vì mất máu quá nhiều. Sơn cũng muốn cứu ông ta, nhưng ánh sáng tỏa ra từ ông ta khiến Sơn bận tâm. Người thường chỉ tỏa ra ánh sáng màu bạc, nhưng ông ta lại tỏa ra một màu đỏ lòm như máu, thậm chí còn đậm hơn màu máu thông thường. Lực chiến của Sơn mới bảy sáu điểm, mà màu sắc hiển thị cho thấy lực chiến của ông ta ít nhất phải hơn Sơn tới bốn con số không phía sau. Điều này có nghĩa khi người đàn ông này tỉnh dậy, chỉ cần giơ một ngón tay ấn vào người cũng đủ đè nát cơ thể cậu thành cháo.

Sơn đang phân vân, hệ thống đã lên tiếng nhắc nhở như đọc được suy nghĩ của cậu.

“Cứu ông ta đi, ta cảm nhận được một chút sức mạnh của Cổ Ngữ trên người ông ta, yên tâm hệ thống sẽ không bị một kẻ chỉ đạt tới Ngôn Tướng trung cấp phát hiện”.

“Ngôn Tướng trung cấp”, cấp bậc này trong quân đội cũng phải thống lĩnh cả một sư đoàn. Sơn nuốt nước bọt, nhưng một Ngôn Tướng trung cấp tới cái nơi rách nát này làm gì, mà mạnh như ông ta làm sao lại bị người khác đâm đến nỗi gần chết nằm thoi thóp ở đây. Nhưng điều này muốn biết phải cứu sống ông ta mới biết được. Tin tưởng hệ thống, Sơn cắn răng kích hoạt chế độ cứu nạn.

Cứu Nạn là một chức năng của hệ thống, có thể sử dụng cho bản thân cũng như người khác, không cần biết bị thương nặng như nào, chỉ cần còn thoi thóp hệ thống có thể cứu sống người đó, nhưng người được cứu sẽ hôn mê trong vài ngày tùy vào tình trạng vết thương. Cứu nạn giới hạn ba lần sử dụng, làm mới mỗi khi người chơi thăng cấp.

Sơn ngồi xuống trước người đàn ông, đưa tay chạm vào vùng tim ông ta cảm thấy tim vẫn đang đập một cách yếu ớt. Sơn giơ bỏ tay khỏi người ông ta, lặng lẽ ra lệnh.

“Cứu Nạn”.

Sau câu nói của Sơn, toàn thân người trung niên sáng lên ánh sáng màu đỏ tím chói mắt, miệng vết thương nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, vết máu loang trên người, trên cỏ đã được hệ thống dọn dẹp sạch sẽ. Sơn cúi người áp tai thì nghe tiếng tim đập đều đặn và tiếng thở đều đặn như đang ngủ, Sơn bế xốc người đàn ông lên vác lên vai âm thầm đưa về căn lều cỏ của mình.

Vị trí người đàn ông bị đâm nằm ở phía trái của bãi rác, nơi này ít người lui tới bởi mùi hôi thối tỏa ra từ bãi rác luôn bị gió thổi tới, phía này cũng có người sinh sống nhưng cách biệt với bãi rác bởi một đồng hoang trải dài theo diện tích bãi rác và rộng vài trăm mét với những cây cối và cỏ cao hàng chục mét. Cũng nhờ vào cây cỏ rậm rạp này mà mùi hôi truyền đến căn lều Sơn ở cũng bị loại bỏ khoảng bảy mươi phần trăm.

Đặt người đàn ông lên chiếc giường duy nhất trong lều, người đàn ông này nhìn có vẻ nhỏ nhắn nhưng thật sự rất nặng, khoảng hai trăm kg. Nếu không phải Sơn được hệ thống cường hóa cơ thể thì không thể làm ông ta nhúc nhích chứ đừng nghĩ đến vác ông ta trên vai mang về lều.

“Khoảng bảy ngày nữa ông ta sẽ tỉnh, thời gian này nhóc muốn làm gì?”

Đợi Sơn đặt người trung niên xuống giường, hệ thống mới đưa ra một câu hỏi mang tính thăm dò. Sau khi làm xong mọi việc, chuyện đầu tiên Sơn muốn là cứu anh Vang ra khỏi tay của Hùng Xồm. Dù tiếng tăm của Hùng Xồm cũng khá khiêm tốn, nhưng không biết Hùng Xồm bị trộm mất thứ gì, nếu là một vật quan trọng chắc chắn hắn sẽ không ngại mà dụng bất cứ thủ đoạn nào để lấy lại. Dù bản thân Sơn biết mình và Vang vô tội nhưng chưa chắc Hùng Xồm tin tưởng điều này. Sơn hỏi hệ thống.

“Có cách nào để cháu mạnh hơn mà không cần tới Cổ Ngữ không?”.

“Có”.

Hệ thống trả lời cụt ngủn.

“Đau không?”.

“Không đau lắm, chỉ như chết đi sống lại thôi”.

Nghe hệ thống trả lời Sơn hơi giật mình, lần dung hợp với con mắt trái đã khiến cậu gần như chết đi sống lại rồi mà lần này hệ thống lại bảo vậy chắc chắn khủng khiếp hơn nhiều.

Nhưng Sơn vẫn cương quyết.

“Chơi”.

“Nhóc xác nhận, đau lắm đấy”.

“Cháu quyết rồi, chơi”.

“Được được, thằng nhóc này khá, cậu phải nhìn nhóc với con mắt khác rồi, được rồi chơi thì chơi”.

Không để Sơn chuẩn bị gì, một cơn đau thắt toát ra từ nội tạng, não bộ lan truyền khắp toàn thân khiến Sơn run rẩy, cơ bắp như bị một thứ gì đó nung chảy khiến Sơn ngã oạch xuống đất, cơ thể cậu co giật, toàn bộ xương cốt phát ra những tiếng tanh tách nghe rợn người, da dẻ Sơn mảng đỏ hỏn, mảng tái xanh, từng đường gân nổi lên khiến Sơn nhìn như một dã thú. Nhưng Sơn vẫn cố cắn răng không la lên, cơn đau liên tiếp tấn công toàn thân khiến Sơn mới biết, đây mới là chết đi sống lại, nỗi đau khi dung hợp mắt trái so sánh với bây giờ không khác gì chỉ là bị một con kiến càng cắn.

Sơn cảm thấy xung quanh mơ hồ, muốn ngất đi nhưng hệ thống đã lên tiếng.

“Chịu đựng, kiên trì, nếu ngất đi trước một giờ sẽ thành công cốc”.

“Mẹ nó”

Sơn chỉ kịp thầm chửi thề một câu, cơn đau toàn thân bắt đầu dữ dội hơn, cả người Sơn da dẻ trở nên tái xanh tái đỏ, dường như toàn bộ gân trên cơ thể đều đang muốn phá bỏ lớp da bọc bên ngoài để thoát ra. Sơn nằm đó kiên trì cắn răng chịu đựng cơn đau, từ cổ họng cậu phát ra tiếng rên ư ử nhưng không thể thoát ra khỏi vòm họng.

Cơn đau càng ngày càng dữ dội, Sơn cảm thấy từ từng đầu ngón chân, ngón tay rồi đến toàn thân xương cốt như có ai cầm búa đập vụn đi, rồi lại như có người đang nhặt lại từng mảnh xương vụn chắp vá lại. Từng thớ thịt, từng sợi gân trên cơ thể như bị người ta luộc, xào, hấp rồi lại như người ta bỏ vào tủ đá khiến toàn thân cậu co ro run rẩy.

“Kiên trì…”

Hệ thống phát ra âm thanh lớn trong đầu khiến Sơn bừng tỉnh, chỉ chậm một chút thôi cậu sẽ ngất đi.

Thời gian dần trôi qua, từng giây trôi qua đối với Sơn như là hàng thế kỷ, Sơn đã kiên trì nằm đó, từng milimet xương, từng tế bào đang được hệ thống phá vỡ lại tái tạo với tốc độ ánh sáng. Hơn ba mươi phút Sơn cắn răng chịu đựng, nhiều lần tưởng chừng ngất đi lại được hệ thống hô to đánh thức.

Bốn mươi phút trôi qua, năm mươi phút.

Sơn vẫn nằm đó cơ thể co giật mạnh, nếu ai chứng kiến sẽ cho rằng Sơn đang lên cơn động kinh, nhưng cảm giác Sơn đang trải nghiệm đâu phải động kinh có thể so sánh được. Lúc này trong đầu Sơn chỉ nghĩ đến bà, nghĩ đến lời dặn nghe đến mòn tai bà thường dạy.

“Con là con trai, khó khăn, vấp ngã con phải dũng cảm đứng dậy, đi tiếp con đường con đã chọn”.

Nghĩ về bà, Sơn cảm giác cơn đau đang dày vò cơ thể dường như nhẹ nhàng hơn, nhưng lúc này hệ thống lại thông báo.

“Hoàn thành cường hóa cơ thể, bắt đầu cường hóa não bộ, thời gian cường hóa… Năm phút”.

Cơn đau cơ thể ngay lập tức dừng lại, nhưng Sơn không thể cử động chân tay, thậm chí lần này cậu cảm giác bản thân chỉ còn lại mỗi bộ não. Cảm giác này thật tồi tệ, những suy nghĩ này mới chỉ xuất hiện chưa tới một giây, cơn đau đầu kinh khung đã bắt đầu ập đến. Sơn cảm giác một loại năng lượng khổng lồ từ bên ngoài đang cố gắng chui vào đại não, Sơn cảm giác não bộ của mình đang rung chuyển kịch liệt, muốn nổ tung vì loại năng lượng khủng bố này. Sơn không thể đưa tay ôm đầu, không thể giãy giụa, cũng không thể nghĩ về bà. Cậu bất động nằm đó cố duy trì một tia tỉnh táo chịu đựng.

Năm phút dần trôi qua, Sơn chỉ cảm giác mình vừa trải qua hàng tỷ tỷ năm, cơn đau dần dịu đi, dịu đi và biến mất. Sơn run rẩy đôi tay đưa lên nhìn, nhưng chỉ thấy mờ mờ, cậu cố mở miệng thì thào hỏi.

“Xong…chưa?”.

“Hệ thống cường hóa thành công, mức độ cường hóa đạt…”

Hệ thống còn chưa thông báo hết, Sơn cảm thấy mơ màng rồi ngất lịm, cánh tay đang run rẩy trước mặt Sơn rơi xuống đất bịch một tiếng.Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Sơn loáng thoáng nghe hệ thống quát.

“Này nhóc, nhóc, cậu đây còn chưa thông báo xong…”

Nhưng mặc hệ thống gào thét thế nào, Sơn đã ngất lim đi rồi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.