Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến tận hang ổ cứu người

Tiểu thuyết gốc · 4996 chữ

Sơn mở mắt ra, mọi thứ trước mắt vẫn mờ mờ ảo ảo. Có lẽ lần cường hóa này vẫn để lại chút dư âm của nó, sau vài cái dụi mắt, tất cả những gì trước mắt trở nên rõ ràng hơn trước gấp khoảng mười lần, cách biệt tựa như camera 720p với 1080p vậy. Giờ đây mọi thứ, âm thanh con ếch nhảy trên lá sen bên ngoài, tiếng gió đập vào lá cây, tiếng giọt nước rơi xuống từ vòi nước Sơn đều có thể nghe rõ và phân biệt được. Nhưng Sơn không chú ý lắng nghe thì những âm thanh này đều biến mất.

Sơn đứng dậy bẻ cổ, bẻ khớp tay vặn người cảm nhận cơ thể mới được cường hóa. Cảm giác cậu mạnh lên không chỉ mười lần mà còn hơn thế rất nhiều, Sơn đưa tay vung ra một đấm ra ngoài sân. Trước đây chỉ làm không khí xung quanh khuấy động tạo nên tiếng vù vù trong trẻo, nhưng giờ đây không khí bị nén lại bay theo hứng tay đập xuống đất tạo nên một vệt dài in rõ dấu tay. Nếu nắm đấm này đấm vào thứ gì đó, Sơn không khỏi muốn bước thật nhanh ra ngoài tìm thứ gì đó đấm vài cái thử sức mạnh.

Nghĩ là làm, Sơn nhanh chân bước ra ngoài. Cậu cảm thấy cơ thể cậu nhẹ bẫng, một bước đi có thể bước xa mấy mét, cậu nhún chân nhảy lên một cái thì khá vui mừng. Chỉ bật nhẹ một cái cậu đã cách mặt đất khoảng ba mét. Chân vừa chạm đất, Sơn xoay chân chạy thật nhanh, cậu thật sự thỏa mãn. Tốc độ hiện tại dù chạy đua với một chiếc ô tô cũng không là vấn đề.

“Nhóc kiểm tra thông tin đi, còn nhiều điều ngạc nhiên hơn đấy.”

Đang tận hưởng tốc độ bàn thờ, nghe hệ thống nhắc nhở Sơn liền dừng lại kiểm tra thông tin.

“Khách hàng: Lê Thanh Sơn

Cổ Ngữ : 0

Sức mạnh: 215

Linh Hoạt: 185

Minh Mẫn: 283

Nội Lực: 500

Tinh Thần: 500

Đánh giá sơ bộ:

Lực chiến: 1823 (Sinh vật cấp trung).“

Oa, Sơn ngạc nhiên la lên. Không nhưng các chỉ số đã tăng lên gấp năm lần mà còn có thêm một chỉ số đặc biệt, bảo sao cậu có thể nghe được nhiều âm thanh tai người thường không thể nghe thấy ở khoảng cách quá xa, lực chiến đã tăng lên rất nhiều. Một ngàn tám trăm hai ba lực chiến, quá tuyệt.

“Lần tẩy tủy đầu tiên đã đạt được hiệu quả tối đa. Tất cả đều dựa vào ý chỉ của nhóc. Cậu chúc mừng nhóc”.

Hệ thống lên tiếng khen ngợi khiến Sơn nở mũi, cậu hãnh diện chống nạnh tự tin trả lời.

“Đương nhiên, mà tẩy tủy là sao.”

Hệ thống ngay lập tức trả lời.

“Tái tạo lại cơ thể vô dụng của nhóc là cường hóa, chỉ có thể làm một lần. Nhưng tẩy tủy là tăng cường toàn bộ các chức năng cơ thể, tẩy tủy dựa theo ba cấp độ. Lần đầu cần chỉ số Tinh thần đạt một trăm, nhóc đã vượt qua, hệ thống đánh giá hoàn mỹ nên tặng nhóc một phần quà.”

Sơn vui vẻ trả lời, ai ngờ vừa đạt được sức mạnh lại vừa có quà.

“Quà à, quà đâu chú hệ thống đẹp trai.”

“Tinh, chúc mừng quý khách hoàn thành thành tích tẩy tủy lần một hoàn mỹ, hệ thống đã gửi một phần quà vào không gian chứa đồ”.

Quà quà, Sơn xoa xoa hai tay, ngay lập tức trên tay Sơn xuất hiện một chiếc hộp màu vàng to chừng nắm tay.

“Hộp may mắn, độ hiếm:F đến S, xác xuất nhận được trang bị, vật phẩm, kỹ năng có độ hiếm từ F đến S. Quý khách có muốn mở hộp?”

“Mở, đương nhiên mở!”

Sơn hét to, hộp may mắn trên tay nhanh chóng phát sáng rồi từ từ biến mất, thay vào đó là một cái quần đùi màu xanh biển khá bắt mắt. Sơn hồ hởi giơ cái quần lên ngắm thì tức giận ném cái quần xuống đất chửi đổng.

“Quần đùi, độ hiếm: F. Bán đầy ngoài chợ năm mươi ngàn một chục chiếc.”

Bảo sao Sơn không tức điên, chịu đựng cơn đau chết đi sống lại, mong mỏi chờ đợi một thứ gì đó thật mạnh mẽ, vậy mà nhận thưởng hóa ra là cái quần đùi. Sơn thì tức anh ách, nhưng hệ thống thì sảng khoái cười ha hả chọc tức Sơn.

“Này nhóc, xem lại nhân phẩm của mình đi, phần thưởng đầu tiên lại là cái quần đùi”.

“Cần gì cái quần rách này chứ, đồ hệ thống dở hơi, xấu xí, mất nết.”

“Quần nhóc đang mặc cậu thấy rách hơn nó nhiều đấy, không cần thì cậu hủy đi vậy.”

Nghe hệ thống châm chọc, Sơn vô thức nhìn xuống quần mình mặc. Thật sự đã rách nát đếnm ức không thể rách hơn, hơn thế nữa không biết bao lâu không tắm nên dù có cởi ra ném ngoài đường mấy đứa nhặt rác cũng không thèm nhặt. Sơn đành nhịn cơn tức cúi xuống nhặt cái quần hậm hực tiến tới một bụi rậm thay quần.

Châm chọc vài lời, hệ thống trở nên nghiêm túc.

“Nhóc đừng buồn, xác xuất mở ra trang bị hiếm cấp F của Hộp May Mắn là chín mươi phần trăm, trang bị D là năm, C là ba, B là một, A là không phảy tám, còn S chỉ có không phải hai mà thôi.”

“Với lại ngay hộp may mắn cậu tặng nhóc đã mở ra Con Mắt Trái rồi, nó là vật phẩm kỹ năng cấp S tối thượng đó, chỉ một chút nó đã trở thành vật phẩm cấp Thần rồi.”

Cấp bậc trang bị Sơn đã biết qua mục lục trong hệ thống, nhưng vật phẩm cấp Thần thì không được đề cập đến, Sơn tò mò hỏi.

“Vật phẩm cấp Thần là loại vật phẩm gì?”

“Là thứ không tồn tại trong thế giới này, thậm chí không tồn tại trong Thiên Hà này.”

Hệ thống không chần chừ mà trả lời một cách úp mở, Sơn nghe vậy thì hơi thè lưỡi chống đối. Sơn mở miệng định hỏi tiếp thì hệ thống đã ngăn lại.

“Đừng hỏi những gì vượt quá khả năng của nhóc hiện giờ, biết thì nhóc cũng không làm gì được, cậu không trả lời đâu.”

Sơn cụt hứng, trả lời xong hệ thống lại im lặng. Sơn không biết làm gì đành tiến lại gần một tảng đá lớn có chu vi chừng một mét vuông vung tay đấm một cú hết sức. Tảng đá lớn nằm đó không biết bao nhiêu năm ngay lập tức sụp xuống thành nhiều mảnh nhỏ bắn tung tóe.

“Thật là mạnh!”

Sơn thầm than, sức mạnh này đâu phải một người thường có thể có. Sơn có tự tin tuyệt đối sẽ xử lý Hùng Xồm chỉ bằng một đấm, còn đám đàn em của Hùng Xồm chắc chắn yếu hơn hắn, với khả năng bây giờ dù có kẻ dùng súng bắn lén Sơn hay là bị hội đồng cũng có thể dễ dàng né tránh hoặc đánh trả bởi giác quan thứ sáu của cậu bây giờ khá nhạy bén.

Đã nắm chắc phần thắng trong tay, Sơn quay trở về căn lều quan sát người trung niên cậu đã cứu, hệ thống nhắc nhở cảm nhận thấy năng lượng Cổ Ngữ trên người đàn ông này nhưng cậu chú ý mãi cũng không nhận ra điều gì bất thường. Nhưng cái khiến cậu thất vọng khi sử dụng mắt trái quan sát thì hào quang của người đàn ông này vẫn có màu đỏ máu, nhưng nhạt hơn trước rất nhiều. Dù Sơn mạnh mẽ hơn nhiều nhưng đối mặt với người này ông ta vẫn có thể dùng một ngón tay đè Sơn thành cháo loãng dễ dàng.

“Mình vẫn còn quá yếu với những người sở hữu sức mạnh thật sự.”

Gạt bỏ thất vọng thoáng qua sang một bên, Sơn quyết định hành động cứu Vang khỏi tay Hùng Xồm. Giây phút nào chưa cứu được Vang thì lòng Sơn không yên. Nghĩ là làm, Sơn ngay lập tức ra ngoài tìm đám đàn em của đàn em, của đàn em Hùng Xồm hỏi địa chỉ.

Bước ra ngoài cửa bãi rác, tại nơi đây Sơn từng phải trốn chui trốn lủi khỏi lũ bảo kê luôn lảng vảng để tránh chúng, nhưng bây giờ Sơn không cần tránh né gì ai mà còn chủ động tìm bọn nó gây phiền phức.

Tiến gần đến bãi rác, Sơn đã thấy hai tên hôm qua nói chuyện về Vang đang trấn lột một cụ bà chừng bảy mươi tuổi, không ngại ngần Sơn bước vài bước đã tới phía sau chúng.

“Mụ già, kiếm được cái gì nôn ra đây một nửa nếu không đừng trách bọn này ác.”

“Xin hai cậu tha cho, già này còn có hai đứa cháu mấy hôm nay đã không có cái gì bỏ bụng rồi, già xin hai cậu bỏ qua để già mua cho chúng nó ít gì ăn.”

Bà lão vừa nói vừa mở bì tải bà lão kéo lê theo mình, bên trong không có gì nhiều, chỉ có một ít đồ bằng nhôm, sắt, thêm một ít vỏ chai thủy tinh và vài cái lon bia đã bị đập bẹp. Nhưng mặc cho bà lão van xin hai tên kia vẫn không tha.

“Mụ già đừng láo, thương cho mụ, thương cháu mụ thì bọn này ăn cám à. Không nói nhiều bỏ ra một nửa rồi biến đê.”

Chúng vẫn mở mồm mắng chửi bà già mà không biết có người đứng đằng sau đã nghe thấy câu chuyện, nếu không phải cần hai thằng này dẫn đường thì Sơn đã giơ chân cho mỗi thằng một đạp rồi. Sơn đưa tay lên vỗ vỗ vai hai thằng đầu gấu, chúng không hề biết người vỗ vai mình là kẻ đáng sợ như nào nên chúng quay lại với vẻ mặt kênh kiệu, vừa thấy Sơn chúng đã cười ha hả, một tên vừa nín cười vừa nói.

“Thằng… ha ha, thằng trọc, mày ý kiến gì?”.

Trọc, Sơn đưa tay lên sờ đầu thì mới phát hiện ra tóc mình đã trụi lủi, không có một nang tóc đừng nói đến sợi tóc nào. Sơn dù không để ý đến vẻ bên ngoài, nhưng nghĩ đến bản thân mình có cái đầu trọc lốc cũng thấy hơi ái ngại, mà hai tên này lại cười nhạo mình.

Sơn giơ tay cho tên đang cười một đấm khiến tên còn lại và bà lão há hốc mồm ngạc nhiên. Nhìn cũng biết Sơn chỉ là một đứa trẻ, thấp hơn hai tên côn đồ hơn một cái đầu mà nắm đấm của cậu thật sự mạnh. Cú đấm Sơn đã khống chế lực, cậu nghĩ cú đấm này làm tên kia ngã ra thôi, cùng lắm lăn lộn vài vòng nhưng không ngờ sức mạnh vẫn còn quá lớn. Tên kia bay như một quả bóng bay thẳng đập mạnh vào bức tường ngăn cách bãi rác với bên ngoài cách đó gần hai mươi mét khiến vôi vữa nứt vỡ rơi xuống. Tên kia miệng mũi chảy đầy máu bất tỉnh rơi xuống bất động.

Sơn xoa xoa nắm tay , tỏ ra ung dung than nhẹ.

“Chết thật, quên mất ra tay mạnh quá rồi.”

Sơn nhìn thẳng vào tên còn lại khiến hắn sợ tè ra quần, bà lão vẫn đứng đó há miệng nhìn chằm chằm vào Sơn không động đậy. Sơn không chú ý đến bà lão, ngoắc tay gọi tên còn lại đến hỏi.

Thấy Sơn ngoắc tay với mình, tên còn lại sợ thót tim, nhưng hắn cũng là đứa khôn khéo nên không chạy trốn mà ngoan ngoãn lại gần tỏ thái độ nịnh nọt với Sơn.

“Đại ca, đại ca tha cho em, đại ca cần giúp gì cứ nói, em sẵn sàng giúp đại ca ạ.”

Thái độ thay đổi nửa vòng trái đất của hắn khiến Sơn ngạc nhiên, nhưng thế cũng tốt đỡ phải tốn công. Sơn ra lệnh cho hắn lại gần đồng bọn đang ngất xỉu lấy hết tiền bạc trong người và tịch thu hết cả tiền bạc của hắn, Sơn tiến lại gần phía bà già nhét số tiền vào tay bà rồi nói.

“Bà, bà cầm số tiền này về mua cho cháu bà cái gì để ăn đi.”

Lúc này bà lão mới sực tỉnh, nhìn vào số tiền có chẵn, có lẻ trên tay. Từ khi hai con của bà mất, bà chưa bao giờ thấy số tiền lớn như này. Bà lão bật khóc nức nở định quỳ xuống cảm ơn thì Sơn đã ngăn lại, cậu nói.

“Bà ơi bà đừng làm thế, bà cháu trước đây cũng đi nhặt rác mà nuôi cháu, nhưng bà cháu mất rồi.”

Bà lão hiểu ý Sơn, đưa tay lên lau nước mắt bà lão như nhớ ra điều gì, bà hỏi Sơn.

“Cháu là thằng Sơn cháu của bà Tâm?”

Sơn ngạc nhiên.

“Bà biết bà cháu ạ?”

Bà lão từ tốn kéo tay Sơn lại gần một tảng đá nhỏ đẩy Sơn ngồi xuống, Sơn cũng thả lỏng người ngồi xuống theo ý bà lão.

“Sao bà không biết, ngày xưa cháu còn đỏ hỏn bà đã bế cháu không biết bao nhiêu ngày rồi đấy”.

Bà lão quay sang nhìn Sơn, thấy ánh mắt háo hức của cậu bà nói thêm.

“Chuyện dài lắm, bà Tâm có đứa cháu như này bà cũng vui, khổ nỗi lúc bà Tâm mất bà lại ốm nặng, mãi sau bà biết thì muộn rồi. Hôm nào cháu rảnh cháu qua nhà bà, bà kể cho.”

Nói xong bà lão lấy một tờ giấy nhăn nhúm, lấy bút ghi địa chỉ vào tờ giấy rồi đưa cho Sơn. Sơn tỏ ra xúc động, hóa ra ngoài Tài và Vang, trên đời này vẫn còn người ân cần, quan tâm mình như thế. Cẩn thận gấp tờ giấy ghi địa chỉ vào túi quần, Sơn quay sang nhìn tên côn đồ vẫn ngoan ngoãn khúm núm đứng đó, Sơn ra lệnh.

“Ngoan ngoãn đưa tôi đến chỗ Hùng Xồm.”

Tên này cũng là kẻ thông minh, khi bà lão dẫn Sơn qua tảng đá ngồi xuống hắn cũng động não suy đoán khả năng một người như Sơn tìm đến mình rồi, hắn nghĩ ra khá nhiều nhưng chỉ thiên về một vài đáp án mà hắn cho là chính xác. Quả nhiên hắn đoán không sai, Sơn tìm đến hắn bởi vì muốn hắn dẫn đến gặp Hùng Xồm, nhưng dù hắn có to gan cũng không nghĩ đến thiếu niên này tìm Hùng Xồm để đòi người.

Hùng Xồm là ai, đại ca làm trùm cả khu E này. Ai gặp Hùng Xồm dù có giàu có máu mặt đến đâu cũng phải cúi cái đầu xuống, từ khi Hùng Xồm nắm trùm đến nay chỉ có hắn và đàn em của hắn bắt người khác chứ ai dám đòi người. Tên đầu gấu đưa Sơn vòng vèo qua vài con phố trong khu vực người giàu của khu E thì dừng lại trước một biệt thự lớn nằm ngay ở ngã tư chính, vị trí này khá đẹp, có tiền chưa chắc đã mua được mà nếu ai sở hữu sẽ xây cửa hàng để kinh doanh chứ không ai xây nhà ở cả. Vậy mà Hùng Xồm biến mảnh đất rộng rãi này thành biệt thự để ở có thể nghĩ đến độ giàu có và chịu chơi của Hùng Xồm.

Biệt thự của Hùng Xồm là căn nhà lớn và hoành tráng bậc nhất khu E, xây dựng trên một mảnh đất rộng gần một km vuông. Hơn sáu trăm mét mặt tiền được Hùng xây biệt thự kiểu pháp rất độc và lạ, cách cửa ra vào khoảng mười năm mét là một hòn non bộ với 5 đỉnh núi cao thấp không bằng nhau được xắp xếp theo phong thủy của gã, hai bên hòn non bộ là hai đài phun nước nhỏ. Xung quanh là thảm cỏ xanh mướt và cây cối được trồng xung quanh tạo bóng mát. Phía sau biệt thự trang trí cũng không hề xuề xòa. Giữa mảnh đất phía sau là một đài phun nước lớn, bao xung quanh là hồ cá bên trong nuôi những loại cá có ý nghĩa mang lại may mắn cho gia chủ, hai bên được trang điểm bởi thảm có xanh điểm vào đó những cây cảnh độc, đẹp được đích thân Hùng Xồm lựa chọn và mua về từ nhiều nơi. Ven bờ tường cũng trồng nhiều cây cối, phía dưới mỗi gốc cây đều có một một bộ bàn ghế để lũ đàn em rảnh rỗi có thể ra uống trà đàm đạo. Cuối cùng là dãy nhà cao cấp cao bốn tầng với hàng chục phòng sang trọng cho đàn em thân tín ở.

Đứng bên ngoài nhìn vào trong, Sơn thầm than vì sự giàu có của Hùng Xồm, nhưng dù hào nhoáng đẹp đẽ thế nào thì những thứ này đều được dựng lên bằng xương máu của những người nghèo. Ngay lập tức Sơn đã chụp cho Hùng Xồm các tội danh mà cậu từng biết.

Đi đến gần cánh cổng cao năm mét rộng 3 mét, hai tên bảo vệ túc trực bên ngoài liền đi ra ngăn lại. Nhưng ngay lập tức đã bị Sơn cho hai đấm hạ gục cả hai tên mà không gây ra tiếng động khiến tên đầu gấu dẫn đường trộm nuốt nước bọt. Ai không biết nhưng gã là người cũng hiểu rõ, những người được cử canh cổng toàn là thành phần trâu bò, dù không bằng đại ca Hùng Xồm nhưng cũng phải bằng một phần tư. Một kẻ như thế dư sức đập gục cả chục thằng như hắn mà không tốn sức, vậy mà chỉ hai đấm đơn giản không né được còn bất tỉnh tại chỗ.

Sơn ung dung chắp hai tay đằng sau đi thẳng đến cửa biệt thự, tên đầu gấu thì khúm núm theo sau đưa ánh mắt dè dặt nhìn tứ phía. Sơn giơ chân đạp một phát khiến cánh cửa làm bằng gỗ nguyên khối được trạm trổ tỷ mỉ long phượng xum vầy chia ba sẻ bảy rơi xuống sàn.

Nghe tiếng động lớn vang lên, Hùng Xồm đang trên nhà hùng hổ đi xuống cùng vài tên đàn em đô con lực lưỡng. Vừa bước xuống cầu thang chứng kiến cánh cửa quý giá của mình bị người ta đạp thành từng mảnh vung vãi khắp nơi, Hùng Xồm cảm thấy lòng đau như cắt định nổi giận sai đàn em tới đập chết hai thằng đứng ở cửa thì hắn khựng lại. Phát triển đến mức này không ai là thằng ngu cả. Dù chỉ là người bình thường nhưng hắn cũng phải dựa vào một vài kẻ ở trên cao, trong số những kẻ đấy cũng có kẻ mang trong mình sức mạnh rất lớn, đủ để giết cả trăm người như Hùng Xồm dễ dàng. Cánh cửa này bằng gỗ lim, hắn vất vả lắm mới mua được từ một tay buôn gỗ, độ cứng rắn khỏi phải bàn mà thiếu niên nhìn bình thường kia ung dung đập vỡ thì cũng không thua kém những kẻ kia là bao. Nhưng đàn em đang ở đây, nếu tỏ ra sợ hãi sẽ bị coi thường, Hùng Xồm cố giữ bình tĩnh, lên giọng hỏi.

“Ai dám đến địa bàn của Hùng Xồm này gây rối, muốn chết à?”

Trong số đàn em có mặt, Long Liều cũng ở đấy nhưng hắn không nhận ra Sơn, tất cả chúng cũng chứng kiến cánh cửa bằng gỗ lim chia năm sẻ bảy nằm trên mặt sàn. Thấy thái độ kỳ lạ của đại ca chúng cũng không dám lên tiếng, theo Hùng Xồm nhiều năm, chúng cũng biết tính của lão đại, chịu thiệt chắc chắn sẽ ăn thua đủ mà lần này chỉ lên giọng một chút chứng tỏ đại ca dè chừng đối phương nên chúng không dám manh động.

Không thấy tên đàn em nào lên tiếng, Hùng Xồm thầm mắng trong lòng, hắn lấy can đảm bước xuống đứng đối diện với Sơn nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc lốc của Sơn không lên tiếng. Thân hình của hai người như trời với đất, một kẻ to béo cao gần mét tám có khuân mặt dữ tợn để râu quai nón nhìn rất oai hùng, một kẻ cao chỉ khoảng mét năm cơ thể săn chắc có cái đầu trọc lốc. Nhìn cảnh này không ai nghĩ cái người to cao bặm trợn kia lại đi sợ một đứa nhóc.

Nhưng thật sự người sợ hãi là kẻ to cao bặm trợn kia, Hùng Xồm biết chỉ một cú đấm của thiếu niên này đủ để tiễn mười đời của hắn xuống âm phủ, hắn đứng đó im lặng thăm dò, Sơn cũng đang thăm dò đối phương.

“Toàn là người thường, có một tên có sức mạnh vượt trội.”

Sử dụng con mắt trái theo dõi cả sáu tên có mặt trong phòng, năm kẻ là người thường nhưng ánh sáng bạc xung quanh chúng đậm hơn người khác rất nhiều chứng tỏ chúng tập luyện thể lực thường xuyên và có sức mạnh vượt hơn người thường. Nhưng một tên vẫn đứng trên cầu thang lại tỏa ra ánh sáng hồng rực rỡ, điều này chứng tỏ tên đó là tên nguy hiểm nhất, sức mạnh ít nhất gấp hai lần Sơn hiện tại.

Sơn cho rằng đó mới là Hùng Xồm, nhưng thực tế lại không như vậy, tất cả khi xuất hiện đều đứng sau lưng tên râu xồm to béo trước mặt, có lẽ hắn mới là Hùng Xồm cầm đầu khu E này.

Nghĩ rằng thiếu niên trước mắt cũng đang thăm dò mình, Hùng Xồm lên tiếng hỏi phá tan sự yên tĩnh.

“Thiếu niên, cánh cửa này do cậu đập.”

“Đúng!”

Sơn trả lời tỉnh bơ, Hùng Xồm nghe thế khẽ giật mình, thiếu niên này đã xác nhận. Hùng Xồm khẽ nuốt nước bọt, ngay lập tức Hùng Xồm quay đầu lại ngồi lên ghế tràng kỷ, cố nén run rẩy mà châm trà pha nước, hắn nói vọng ra giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

“Có chuyện gì vào đây uống nước rồi nói.”

Sơn ngay lập tức bước tới ngồi đối diện với Hùng Xồm mặc cho đám đàn em đứng đó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn họ. Nhưng bọn chũng cũng không đần, thiếu niên nào có thể làm một khối gỗ lim nặng hơn bốn trăm cân vỡ thành nhiều mảnh như thế.

Sơn cũng không muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, từ khi hệ thống dung hợp với bản thân, đầu óc Sơn sáng sủa hẳn ra, làm gì cũng có thể tính toán thiệt hơn một cách nhanh chóng nên cậu chưa cần phải động tay chân.

Đưa cốc nước lên miệng uống một hơi hết, Sơn mở miệng hỏi.

“Ông là Hùng Xồm?”

Nghe Sơn hỏi, Hùng Xồm hơi giật mình nhưng nhanh chóng chấn tĩnh lại, gã điềm đạm trả lời.

“Tôi là Hùng, anh em xã hội gọi là Hùng Xồm, không biết cậu tới nhà chơi hay có chuyện gì?”

Xem xét thái độ của Hùng Xồm và đám đàn em, Sơn biết chúng đã dè chừng sức mạnh của mình, nếu là cậu cách đây 3 ngày chắc chắn sẽ không được đối xử như thế, chờ đợi cậu chỉ là cái chết và xác cậu sẽ được vứt xuống lòng sông nào đó. Sơn vẫn tỏ ra điềm đạm trả lời.

“Ông bắt bạn của tôi, anh ấy sao rồi.”

Lúc này Hùng Xồm không giữ được bình tĩnh, mặc dù thời tiết khá mát mẻ, thêm nữa bên trong nhà có hệ thống cân bằng nhiệt nên nhiệt độ trong nhà lúc nào cũng mát mẻ thoải mái nhưng Hùng Xồm đang chảy mồ hôi, gã đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi nói.

“Hình như có chút hiểu lầm, cậu đợi một tý tôi hỏi đàn em.”

Nhưng Sơn không để Hùng Xồm rời đi, cậu bóp tay khiến cái chén trên tay vỡ tan thành mảnh vụn khiến Hùng Xồm đang định đứng dậy đành ngậm ngùi ngồi xuống. Dù Sơn ngồi đó uống trà bộ dáng rất thong thả, nhưng giác quan thứ sáu vẫn phát huy tối đa đề phòng mọi ngóc ngách trong nhà và đám đàn em phía sau lưng. Chỉ cần có gì khả nghi Sơn sẵn sàng hành động.

Hùng Xồm bị bắt bí, gã đành phải vẫy tay gọi một gã đàn em lại gần. Tên này sợ Sơn ra tay bất ngờ cũng không dám đi qua mặt mà phải đi một vòng. Thấy đàn em tỏ ra hèn nhát nhưng Hùng Xồm không nổi giận mà im lặng không nói, chính hắn cũng đang sợ hãi nói gì mấy tên đàn em. Tên đàn em này lại gần nói thầm với Hùng Xồm nhưng tất cả những gì chúng trao đổi không qua được tai của Sơn. Thời gian này chúng bắt về bốn người độ tuổi từ mười đến mười sáu, ba người là con cái của những kẻ cứng đầu không hợp tác với Hùng Xồm, còn lại là một thiếu niên mười năm tuổi bị nghi ngờ ăn trộm đồ của hắn.

Trao đổi với đàn em xong, Hùng Xồm vẫy tay đuổi hết lũ đàn em và tên vừa báo tin ra khỏi nhà rồi vui vẻ tươi cười định nói gì đó nhưng đã bị Sơn cướp lời.

“Tôi tới đây muốn đón anh tôi, là người mà các ông vu oan cho anh ấy ăn trộm đồ của ông.”

Nghe câu này Hùng Xồm sợ xanh mặt, vốn nghĩ thiếu niên này chắc là con cái một gia đình Ngôn Binh nào đó, được thuê để đòi lại người thân đang nằm trong tay gã nên gã định ra cái giá cao hơn để bàn bạc. Ai ngờ chưa kịp lên tiếng Sơn đã xác định rõ ràng rồi, kế hoạch đàm phán thất bại, nhưng Hùng Xồm cũng là một tên cáo già, hắn nhanh chóng bào chữa.

“À à, là việc này. Thật sự xin lỗi nhưng tôi cũng biết thiếu niên anh hùng đấy không phải là kẻ trộm, hiện tại đang được bác sĩ riêng của tôi chăm sóc.”

Biết rằng Vang rơi vào tay Hùng Xồm mặc dù bị oan nhưng trước khi biết sự thật cũng sẽ bị đánh, nhưng bị đánh đến mức phải để bác sĩ riêng của Hùng Xồm chăm sóc chứng tỏ Vang đã chịu tra tấn rất đau đớn trước khi xác nhận được sự thật, Sơn không giữ được bình tĩnh, phẫn nộ nổi lên Sơn đấm mạnh tay xuống khiến chiếc ghế bằng gỗ lim vỡ vụn, Sơn đứng bật dậy giận đùng đùng tiến tới xách cổ Hùng Xồm xốc lên như xốc một con gấu bông gằn giọng đe dọa.

“Anh tôi có mệnh hệ gì, tôi đập chết ông.”

Hùng Xồm sợ hãi lắp bắp, từ thời thiếu niên, Hùng Xồm nổi tiếng là đứa gan lì không sợ trời không sợ đất, từng đâm chém rất nhiều vụ đẫm máu. Trên tay gã dính máu của không biết bao nhiêu người. Nhưng giờ phút này gã thật sự sợ chết, phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới đặt mông ngồi lên vị trí này, mới được vài năm mà chỉ vì bắt về một thằng nhãi nhặt rác mà bị người ta tìm đến tận nhà đập chết hắn thật sự không muốn. Hùng Xồm vùng vẫy muốn thoát ra khỏi đôi tay rắn chắc của Sơn nhưng không thể, đôi tay Sơn cứ như được bôi keo vùng vẫy hết sức cũng không thể thoát ra nổi. Dù rối loạn nhưng Hùng Xồm vẫn mở miệng thanh minh một cách nhanh nhất có thể, vì hắn sợ nói chậm quá Sơn mất kiên nhẫn chỉ cần siết tay một cái thì cái cổ hắn sẽ vẹo về một bên mà chết.

“Anh bình tĩnh, thằng nhóc đó khi được mang đến đây nó đã bị thương nặng, em chưa hỏi được gì cả nên phải để bác sĩ khám chưa, bây giờ nó vẫn đang nằm ở gian phòng trên tầng hai.”

Bị dọa sợ xưng hô của Hùng Xồm cũng loạn cả lên, nhưng may cho hắn cũng vì nói đúng trọng tâm nên Sơn buông tay ra, cơn giận của cậu cũng đã nguôi vài phần. Sơn lạnh lùng ra lệnh.

“Đưa tôi lên gặp anh tôi.”

“Dạ, dạ…”

Hùng Xồm thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, vừa thoát ra khỏi cái chết hắn thật sự không muốn nếm trải lần nữa. Hắn thà chết trong một vụ chém nhau còn hơn là đối diện với áp lực lớn như này. Hắn nhanh thoăn thoắt đã đi trước Sơn vài bước hướng về phía cầu thang đi tới thì từ ngoài đã vọng vào một âm thanh mỉa mai.

“Đại ca, sao đại ca hèn hạ thế?”

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.